Chương 29

Editor: Snowflake HD
Lưng Diệp Đàn dựa sát vào cửa, Ngọc Bạch Y vốn đã đứng rất gần cô rồi, hắn còn cúi người xuống nữa, gần càng thêm gần, hắn khoác một chiếc áo dài, vừa vặn che đi khoảng không gian chính giữa bọn họ.


Toàn bộ cơ thể Diệp Đàn đông cứng, căng thẳng nhìn chóp mũi hắn, vừa ngước mắt lên nhìn, chợt phát hiện đôi mắt đen láy trầm tĩnh của hắn dần trở về nguyên dạng, màu bạc xinh đẹp cuốn hút.
Diệp Đàn lập tức ngẩn người.


Ánh mắt kia tựa hồ có ma lực, thuần khiết, lạnh lùng, đuôi mắt có hơi dài, hơi nhếch lên, lông mi dày nhíu chặt, hẳn nhắm nửa mắt nhìn cô, hàng lông mi vô tình che khuất ánh mắt bạc, đôi mắt hắn thật thanh bình.
Tuy nhiên lại khiến Diệp Đàn cảm thấy… bị hắn mê hoặc.


Thật ra cô không dám nghĩ lung tung dù chỉ một chút, vốn nghĩ hắn thẹn quá hóa giận nên muốn trừng phạt cô vì dám làm hắn xấu hổ, nhưng bây giờ đứng gần như vậy, chóp mũi đều có thể ngửi thấy mùi hương thơm ngát của hắn, cặp mắt kia lại giống như hút hồn cô, trái tim bỗng chạy khỏi tiết tấu của nó, càng đập càng nhanh.


“Nam, nam thần…” Vẻ mặt bình tĩnh của Diệp Đàn suýt chút nữa không duy trì được sụp đổ, giọng cô run rẩy gọi người vẫn một mực giữ im lặng không tiến thêm bước nào nữa, “Có chuyện gì, chúng ta có thể từ từ nói chuyện, được không?”


Sau đó Ngọc Bạch Y bỗng nhiên buông bàn tay đang nắm tay Diệp Đàn ra, rồi hắn xoa má phải cô, cơ thể đột ngột cúi sát xuống, cả khuôn mặt phóng đại trước tầm mắt của Diệp Đàn, cho đến khi, chóp mũi đụng chóp mũi.
Quá gần, thật sự quá gần.
Trong khoảng khắc đó cô cho rằng Ngọc Bạch Y sẽ hôn cô.


available on google playdownload on app store


Nhưng Ngọc Bạch Y không có thực hiện động tác tiếp theo, Diệp Đàn cảm thấy ngón tay và hô hấp lạnh buốt của hắn khiến cô bị phỏng, không thể tưởng tượng nổi, khuôn mặt của cô ngay lập tức ửng đỏ, đầu óc trống rỗng, cô như thể không nhìn thấy rõ sự vật trước mắt, cảm thấy tâm trí quay cuồng.


Tiếp đó Ngọc Bạch Y đột nhiên di chuyển sang bên tai cô, nhẹ nhàng nói một câu: “Em cũng xấu hổ.” (Editor: hôn hịt rồi *khóc ròng*)
Lạnh nhạt, không có chút dao động, giọng nói vô cùng bình tĩnh.


Rồi hắn buông tay của mình ra, lui về sau mấy bước, yên lặng ngắm nhìn Diệp Đàn vẫn chưa thể lấy lại tinh thần: “Tôi không xấu hổ.”
Diệp Đàn: O_O.
Diệp Đàn: …
Diệp Đàn:!!!!
Biết được bộ mặt thật của hắn, Diệp Đàn gần như gào khóc, nam thần anh không có xấu hổ, được không nào!!!


Ngọc Bạch Y đứng đấy vẫn bộ dạng không màn thế sự trần gian, mặc trường bào màu trắng, hắn vẫn nhìn khuôn mặt đỏ bừng tức giận của Diệp Đàn, cô thầm oán trách: “Nam thần dù sao anh cũng không nên dùng cách này! Rất dọa người đó!”


Hắn chợt cảm thấy, Diệp Đàn là một cô gái rất đẹp, so vẻ bề ngoài với hắn cũng không thua kém, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy có một cô gái xinh đẹp như vậy.
Hắn giữ im lặng thật lâu, đến nỗi xuất thần.


Sau đó hắn giật mình hồi phục tinh thần, thản nhiên xoay người, chợt nhìn thấy tấm gương trong phòng nghỉ.
Rốt cuộc hắn cũng nhíu mày --- đôi mắt màu bạc.
Hắn không khống chế được bản thân, pháp thuật mất đi hiệu lực lúc nào cũng không hay.


Diệp Đàn chỉnh đốn lại tâm tình của mình, ở bên cạnh Ngọc Bạch Y hối thúc: “Được rồi giỡn xong rồi thì mau ra đóng nốt cảnh kia đi, Ngô Đạo đợi lâu quá sẽ tức ch.ết đấy.”


Cô dừng lại một chút, giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, “Khụ khụ, việc đó là nhiệm vụ hằng ngày của diễn viên, đừng ngại.”
Ngọc Bạch Y im lặng thực hiện chướng nhãn pháp che đi màu mắt thực của mình, rồi theo Diệp Đàn đi ra ngoài.


Hóa trang thêm lần nữa rồi quay lại sân diễn, Ngô Đạo nghiêm mặt hỏi: “Hai người nói chuyện xong chưa?”
Diệp Đàn khẽ liếc qua Ngọc Bạch Y, ngượng ngùng sờ tóc, “Vâng, xong rồi.”


Tiếp tục quay, hồi nãy bị Ngọc Bạch Y đùa giỡn khiến cô sợ hết hồn, phần diễn đạt tâm tư của Diệp Đàn đã sớm bị sụp đổ nhưng hiện tại lại cảm thấy có chút thoải mái, cô ngồi trên đùi Ngọc Bạch Y, nâng môi đến gần hắn.
Vậy mà Ngọc Bạch Y không hề phản ứng.


Lúc này Diệp Đàn không dám nhìn tới khuôn mặt thối của đạo diễn.
Cô rất thông cảm cho hắn, với tư cách là một vị thượng thần bảo vệ đỉnh núi suốt ngàn năm, đối với những thứ tình yêu này có vẻ rất xa lạ, thậm chí, chắc hắn còn không biết hôn là thế nào…?


Cô ghé sát tai Ngọc Bạch Y nói, “Nam thần, anh cứ bắt trước động tác của tôi được rồi, diễn kịch mà, đều là giả thôi, biểu hiện cảm xúc được rồi.”


Nụ hôn này có thể chỉ xuất phát từ cô, Vô Lượng không đẩy cô ra là hay lắm rồi, hôn mãnh liệt gì đó cô không làm được, cô nghĩ chắc đạo diễn sẽ không chịu bỏ qua cho đâu.


Quay lại lần nữa, Diệp Đàn hôn lên môi Vô Lượng, cảm thấy khuôn mặt Ngọc Bạch Y vẫn lạnh lùng thờ ơ, mặc kệ là có phải diễn hay không, trong lòng Diệp Đàn đưa ra quyết định, bàn tay Diệp Đàn đang đặt trên vai Ngọc Bạch Y từ từ dịch lên phía trước, lúc này cô vươn tay ra, ôm chầm lấy cổ hắn, kéo Ngọc Bạch Y gần lại mình.


Diệp Đàn run rẩy lè lưỡi, ɭϊếʍƈ đôi môi mỏng của Ngọc Bạch Y.
Từng chút từng chút, thấm ướt đôi môi khô ráo của hắn.
Nhanh chóng phát hiện cơ thể Ngọc Bạch Y cứng đờ, thâm tâm Diệp Đàn tan vỡ, cực kì thất vọng.


Không làm nữa! Lão nương không làm nữa! Đây căn bản không phải người sống!! Mị đã hi sinh bản thân đi quyến rũ hắn! Vậy mà hắn vẫn thờ ơ thì mị còn biện pháp nào nữa đây!! Đối với phái nữ mà nói đúng là sự sỉ nhục không hề nhẹ!!!


Diệp Đàn không suy nghĩ nhiều định lùi lại, cùng lắm thì bồi thường hợp đồng được rồi, Ngọc Bạch Y đột nhiên giơ tay lên.


Diệp Đàn cảm thấy bàn tay khô ráo mát lạnh của Ngọc Bạch Y xuyên qua mái tóc mình, hắn dùng đủ lực để cô không thể kháng cự, kéo Diệp Đàn dính chặt vào người hắn không chừa một chút khoảng cách, Diệp Đàn hầu như không kịp phản ứng, Ngọc Bạch Y liền hôn thật sâu.


Trong miệng đều là mùi hương của hắn, cũng thơm mát như mùi trên người hắn.
Cái này cái này cái này cái này cái này cái này…!!!


Diệp Đàn sững sờ đôi mắt mở to không dám tin, cô vẫn ngơ ngác nhìn Ngọc Bạch Y hôn mình, hắn nhìn cô, trong ánh mắt có tuyệt vọng và mê hoặc, không thể nhìn thật sâu vào đôi mắt đen này, nhưng cô cảm nhận rõ ràng trong mắt hắn có sự đấu tranh.


Ngọc Bạch Y cao ngạo lạnh lùng như vậy, hắn chưa từng để bất cứ thứ gì trong mắt, nhưng bây giờ đôi mắt hắn có chút đau đớn nhìn cô.
Khoảnh khắc này, cô không rõ là Vô Lượng tuyệt vọng và vùng vẫy, hay là Ngọc Bạch Y tuyệt vọng và vùng vẫy.


Cô cũng không biết đây là Xuân Tâm đau lòng và rung động, hay là chính bản thân cô đau lòng và rung động.
“Được rồi! Cắt!”
Đạo diễn hô ngừng, Ngọc Bạch Y thả lỏng bàn tay, đôi mắt trầm tĩnh nhìn Diệp Đàn.


Diệp Đàn có chút chậm chạp, ánh mắt đờ đẫn, tay của cô vẫn ôm cổ Ngọc Bạch Y, lúng túng định buông ra nhưng lại không dám, giống như chỉ cần cô buông tay ra, một chút cân bằng còn sót lại sẽ lập tức vỡ nát, cho đến khi Ngô Đạo nói, “Rất tốt, chính là biểu cảm này, vẻ mặt của Xuân Tâm bây giờ mới đúng, nãy cô sợ hãi gì thế, nhớ kỹ phải ra vẻ mê hoặc được không?”


“Trạng thái của Vô Lượng rất tốt, tiếp tục duy trì, chúng ta thử lại lần nữa.”
Sấm sét giữa trời quang!
Cô cực kì không muốn quay lại lần nữa!!!
Vừa nãy cô diễn rất tốt rồi không thể nào tốt hơn đâu, sao lại yêu cầu khắt khe vậy hả!! Ống kính cứ quay một mình Vô Lượng thì được rồi!!


Hơn nữa! Nếu diễn xuất không hay thì ông kêu cắt sớm một chút đi! Còn để cho mị với Ngọc Bạch Y hôn lâu như vậy, ông là đạo diễn không có đạo đức!!


Đạo diễn vô đạo đức nói thêm một câu: “Hôn nhiều hơn mấy lần có sao đâu, hai cô cậu là người yêu có gì phải xấu hổ chứ, cho dù diễn viên là nam thẳng nhưng trong phim muốn cậu ta hôn một người đàn ông lạ mặt thì vẫn phải làm thôi.”
Lần thứ hai.


Đạo diễn: “Vô Lượng cậu quên đánh phong ấn vào người Xuân Tâm rồi, trong lúc cậu đang hôn cô ấy cậu phải giết cô ấy luôn, nhớ chú ý mà diễn.”
Lần thứ ba.


Đạo diễn: “Xuân tâm cô không thả lỏng người rồi, đã nói là quyến rũ hắn mà, cô biểu hiện một chút mị hoặc được không?”
Diệp Đàn: Sinh vô khả luyến(*).
(*) Không còn gì lưu luyến trên đời hay có nghĩa khác là chửi bậy.
Lần thứ tư.


Trước khi quay phim, Diệp Đàn rưng rưng nước mắt nhìn Ngọc Bạch Y: “Cố gắng một lần rồi thôi, tôi không muốn dây dưa nữa đâu, ép người quá đáng.”
Sắc mặt Ngọc Bạch Y có chút nhợt nhạt, nhỏ giọng, tiếng hắn không còn trong trẻo như trước, hơi khàn khàn trầm thấp, “Ừ.”


Diệp Đàn cảm thấy buổi sáng hôm nay giúp cô luyện tập nội tâm rất tốt, thành thục nắm giữ kỹ năng mê hoặc, lần quay tiếp theo cô nhanh chóng hòa mình vào nhân vật, ôm chầm lấy cổ Ngọc Bạch Y, nhẹ nhàng vuốt ve bờ môi của hắn, dùng đầu lưỡi khiêu khích khóe miệng hắn, bên cạnh đó cô điều khiển vẻ mặt xinh đẹp quyến rũ của mình.


Diệp Đàn cảm thấy cô tiến bộ cực nhanh!!!
Ngọc Bạch Y nhanh chóng hôn lại, hắn hôn rất mạnh mẽ, có vẻ sâu sắc, thống khổ cùng tuyệt vọng, ngay cả ngón tay đặt trên người Diệp Đàn hắn cũng dùng sức, không hề giống một người lạnh nhạt mà Diệp Đàn quen biết, vị thượng thần trầm tĩnh.


Cho nên mới nói, một người vừa nghiêm túc vừa đứng đắn thì không phải người.


Diệp Đàn cảm thấy lần này Ngọc Bạch Y và cô có thể thành công rồi, Ngọc Bạch Y chợt rời khỏi miệng cô, nghiêng đầu, đầu tựa trên bờ vai Diệp Đàn, sau đó dùng một tay, vẽ một phù chú trên lưng Diệp Đàn, tốc độ vừa nhanh vừa tàn nhẫn.
“Cắt.”


Đoạn vẽ phù chú, theo nguyên bản là vừa hôn vừa vẽ, Ngọc Bạch Y lại sửa lại kịch bản, Ngô Đạo nhìn nhìn, cảm thấy không vấn đề gì.
Sau khi từ biệt, vì không đành lòng, dù biết rất rõ Xuân Tâm này là do bản thân mình tạo ra nhưng không chịu nổi tuyệt vọng càng muốn lưu luyến.


Hiếm khi nhìn thấy trên người Vô Lượng xuất hiện ý nghĩ dao động.
Ngô Đạo rất hài lòng, cuối cùng cũng cho qua.
Ngọc Bạch Y dựa vào vai Diệp Đàn, giọng nói khó chịu trong họng phát ra: “Đỡ tôi vào phòng vệ sinh.”


Không biết có phải do Diệp Đàn tưởng tượng hay không, cô cảm thấy cơ thể Ngọc Bạch Y càng ngày càng lạnh.
Diệp Đàn đỡ hắn đứng dậy, Ngọc Bạch Y vẫn thản nhiên dựa vào Diệp Đàn, Diệp Đàn nói với Ngô Đạo mấy câu rồi vội vàng đi ra.
“Anh bị sao vậy?”


Chỉ một phút đồng hồ ngắn ngủi, khuôn mặt Ngọc Bạch Y đã trắng tới mức đáng sợ, thậm chí hắn đã không khống chế được mình màu mắt đen từ từ chuyển về màu bạc.
Diệp Đàn càng lo lắng, Ngọc Bạch Y mím môi không nói lời nào.


Lúc Ngọc Bạch Y chuẩn bị bước vào phòng vệ sinh, đột nhiên Diệp Đàn nhìn thấy, khóe miệng Ngọc Bạch Y xuất hiện tơ máu.
Cô lập tức giật mình, sau đó cực kì hoang mang, cô giơ tay nắm tay áo Ngọc Bạch Y, có chút không nghi ngờ hỏi, “Nam thần rốt cuộc anh làm sao vậy?”


Ngọc Bạch Y đẩy cô ra muốn đi vào, Diệp Đàn đi sát phía sau, cuối cùng Ngọc Bạch Y cũng mở miệng, nhưng vô cùng nghiêm nghị khẽ quát: “Đứng ở ngoài đi.”
Diệp Đàn bị hắn quát lập tức buông tay, đứng im tại chỗ, đây là lần đầu tiên Ngọc Bạch Y nghiêm túc quát cô.


Nhưng rồi trong đầu cô xuất hiện hình bóng Ngọc Bạch Y trước khi đi, khóe miệng chảy máu đỏ thẫm, còn có đôi mắt bạc lạnh thấu xương.
Bỗng nhiên cô có dự cảm xấu.






Truyện liên quan