Chương 12: Hôn mê

Dứt lời Đường Á liền biết cậu suýt chút nữa đã để lộ chuyện, đối mặt với sự truy vấn ngay sau đó của Vương Phương, đành phải nói là cậu đoán. Cũng không thể nói đời trước cậu đã trải qua sự kiện thiên thạch rơi xuống đi? Thực ra cũng có một nửa là suy đoán, tuy cậu cảm thấy suy đoán của mình cách sự thật không xa —- bởi vì nguyên nhân nào đó, thiên thạch rơi xuống ở một hình thức khác, hơn nữa còn phát sinh trước 12 ngày.


Đây kỳ thật là một phương thức càng nguy hiểm. Thời điểm thiên thạch kích thước lớn rơi xuống mặt đất, tuy sẽ phá huỷ phần lớn đường xá kiến trúc, con người ch.ết và bị thương rất nhiều, nhưng thực tế có rất nhiều người trốn đi, mà người bị đè ch.ết, hoặc bị thiên thạch lây nhiễm không nhiều. Dù sao, thiên thạch bị tầng khí quyển ma sát bốc cháy, ồ ạt rơi xuống, người bình thường chỉ cần không phải chán sống, đều sẽ chạy trốn. Hơn nữa người bị thương mà ch.ết cũng sẽ không biến thành tang thi, như vậy khi mạt thế bắt đầu sẽ không có quá nhiều tang thi.


Mà tro bụi màu xám, không nhanh, không nặng, rơi xuống đầy trời lần này, mọi người tưởng là tuyết nhiễm bẩn, chỉ là không lạnh mà thôi. Ai lại nghĩ đến tro xám ‘yếu ớt’ này lại giấu giếm hiểm hoạ cơ chứ? Bởi vì không có ai trực tiếp tử vong. Virus đến từ vũ trụ không có khắc tinh, hoạt động trong cơ thể người đột ngột tăng nhanh theo cấp luỹ thừa, con người sẽ lâm vào trạng thái hôn mê.


Khi virus xâm nhập chiếm cứ tế bào hoặc tế bào sinh ra kháng thể tiêu diệt virus, người lây nhiễm sẽ tỉnh lại. Mà, tỷ lệ của trường hợp sau như mua xổ số trúng giải độc đắc, gần như có thể bỏ qua. Người thức tỉnh thân thể sẽ cường hóa ở trình độ nhất định, nhưng không quá nhiều, nếu người xung quanh đều bị virus cải tạo, xác suất giữ được tính mạng không khác gì hai lần trúng giải độc đắc.


“Nói hưu nói vượn! Người ta đi trên đường đầy ra đó có sao đâu?” Lau xong bàn, A Cường hung hăng ném khăn lau vào thùng nước, làm nước bẩn bắn tung toé.


Thùng nước cách Đường Á rất gần, gót chân cậu trực tiếp xoay tròn, nhanh chóng nghiêng người tránh đi. Cũng đứng cạnh thùng nước, Lưu Tuyết né tránh không kịp, lập tức quần bị ướt, kêu lên: “Á! Quần của em!”


available on google playdownload on app store


“A Cường cậu ném lung tung cái gì!” Vương Phương nhanh chóng cầm khăn tay hỗ trợ lau, nhưng vết nước bẩn trên vải sáng màu vẫn rõ ràng, có thể thấy được, lau không sạch.


“Em vừa mua cuối tuần trước…” Nữ sinh làm thêm bên ngoài, một năm cũng không mua được một bộ quần áo mới, đôi mắt đỏ lên. Vương Phương là người cùng thôn với Lưu Tuyết, vẫn xem cô là em gái, không muốn nhìn cô chịu ủy khuất, mặt trầm xuống, nói với A Cường: “Còn không mau giải thích?”


Cô biết A Cường thích mình, trước đây cũng giống mình coi Lưu Tuyết như em gái. Nhưng gần đây cậu ta càng ngày càng kỳ quái, với ai cũng cau có, đến cả khách hàng cũng đắc tội, Vương Phương vốn không thích cậu ta, hiện tại càng cảm thấy bất mãn.


“Hừ! Ai bắt cô ta đứng ở kia, không thấy thùng nước sao?” A Cường nói xong liền thở phì phì, không ngại làm lớn chuyện.
“Cậu sao lại như vậy……”
“Chị, thôi mà.” Lưu Tuyết kéo kéo tay áo Vương Phương, cô không muốn bọn họ bất hoà.


“Chị thật sự là nhìn lầm cậu ta…” Vương Phương thở dài, sờ sờ đầu Lưu Tuyết, “Vào trong thay ra đi, chị giặt giúp em, không sao đâu, chắc là giặt sạch được.”


Đường Á không chen vào được, cũng không muốn nói chuyện, cậu không quen an ủi người khác, liền đứng bên cạnh đợi các cô nói xong, mới lên tiếng: “Chị Vương, em không cẩn thận làm rơi hàng chuyển cho khách rồi, chị cứ trừ vào lương của em, xong đưa em một phần khác để giao tiếp.” Vương Phương là quản lí trưởng của nơi này.


“Ai, cũng không thể trách em……” Vương Phương có ấn tượng rất tốt với cậu nhóc chăm chỉ, khí chất lại sạch sẽ này, không phải là tình yêu nam nữ, là tình cảm chị em, Vương Phương có em trai học trung học —- tuy rằng Đường Á nói cậu 22 tuổi, nhưng mọi người trong tiệm, kể cả cô đều không tin.


Đường Á biết nếu làm sai, đều do quản lí Vương Phương kia quyết định, chị ấy sống cũng không dư giả, không cần phải khiến chị ấy khó xử, nói: “Không sao, cứ trừ đi.”


“Được rồi, nhưng không cần em chuyển, Tiểu Cao vừa về, cậu ta đi bằng xe điện khá nhanh.” Đứa trẻ hiểu chuyện thật khiến người khác bớt lo a. Em trai mình nếu hiểu chuyện bằng một nửa Đường Á thì tốt rồi…


“Cám ơn chị Vương.” Gặp qua lòng người ghê tởm, nhận được thiện ý Đường Á thật vui vẻ và cảm kích, “Nhưng đợi thứ ngoài kia ngừng rơi đã! Khách hàng chắc sẽ thông cảm thôi.”


“Không sao, rất nhiều người đi trên đường…” Vương Phương im bặt, bởi vì cô nhìn thấy một người đàn ông mặc áo gió nhạt màu đi tới đi lui, đột nhiên ngã xuống. Người bên cạnh chắc là bạn liền dìu ông ta. Có người bởi vì sự cố này mà dừng lại, hình như muốn xem náo nhiệt, nhưng rất nhanh, bọn họ liền nhìn không được —- trên đường càng ngày càng nhiều người ngã xuống.


Có người lấy điện thoại gọi cấp cứu, thật lâu sau xe cứu thương mới đến, hoá ra nơi khác cũng xuất hiện tình trạng rất nhiều người đột nhiên hôn mê như thế này. Bình thường bệnh viện đã bận rộn, phòng bệnh rất ít, hiện tại đến hành lang cũng chật cứng người, bác sĩ y tá bận rộn đến mức chân không chạm đất, hận không thể mọc ra ba đầu sáu tay.


Lấy điều khiển từ xa bật TV trong tiệm chuyển đến kênh trung ương, vừa lúc phát thời sự 6h tối, nữ phát thanh viên khuôn mặt nghiêm túc thông báo tin tức nghiêm trọng: “Tro bụi lạ màu xám rơi xuống trong phạm vi lớn, bầu trời dày đặc mây xám, vệ tinh không thăm dò được tình hình. Rất nhiều người tiếp xúc bụi xám này sau một thời gian xuất hiện tình trạng hôn mê, tình huống không mấy lạc quan……”


Không khí trong tiệm nhất thời trầm xuống, cho đến khi thanh âm Lưu Tuyết có chút sợ hãi đánh vỡ không khí trầm lặng: “Thứ kia… sẽ không như Đường Á nói thật sự có bệnh độc chứ?”


“…… Không thể nào,” Vương Phương thanh âm có chút khàn khàn, “Không phải Đường Á nói chỉ là đoán thôi sao? Đúng không, Đường Á?” Năm đó dịch SARS cũng không khiến nhiều người đột nhiên ngã xuống như vậy như vậy!


“Ít nhất xác định được nó có ảnh hưởng tới cơ thể người” Không thể nói thật, Đường Á theo suy nghĩ của bọn họ, lời nói ra càng có sức thuyết phục: “Cho nên trước khi nó ngừng, tốt nhất là không nên ra ngoài. Nếu không cẩn thận đụng phải, giống tôi đem áo khoác cởi ra, ném đi.”


“Không thể giặt sao?” Ném đi rất phí nha…
“Tiểu Tuyết, em biết vi sinh vật nhỏ bao nhiêu sao? Mắt người bình thường không thể nhìn thấy.” Thấy cô không hiểu, Đường Á nói thẳng: “Sao em biết đã rửa sạch? Nếu không rửa sạch thì sao?”


“…… Được, được rồi.” Lãng phí thì lãng phí, đột nhiên bất tỉnh mới đáng sợ, cố không muốn biến thành như vậy !
“Quỷ nhát gan!” Thanh âm không có đè thấp, như là cố ý muốn cho mọi người nghe, là A Cường —– cũng bị âm thanh tin tức hấp dẫn.


“Đường Á nói rất đúng, cẩn thận không phải chuyện xấu.” Vương Phương tổng kết.


Cảm thấy có ánh mắt ác độc nhìn mình, Đường Á nhìn qua, phát hiện là A Cường. Nhìn ánh mắt gã lộ ra một tia bối rối không kịp che dấu, lập tức lại chuyển thành oán hận, hung hăng trừng mắt nhìn cậu một cái. Đường Á vẫn cảm giác A Cường đối với mình có địch ý không rõ lí do, nhưng cậu hình như không chọc đến gã mà?


Cậu cũng không chọc đến Lý Lâm, nhưng tại thời điểm đối mặt nguy hiểm, Lý Lâm không phải là đem cậu đẩy về phía tang thi sao? Nhiệt độ thấp khiến tang thi hành động chậm chạp, rõ ràng mọi người đều có cơ hội chạy trốn, sẽ không ai ch.ết, nhưng Lý Lâm cố tình hại cậu! Nếu A Cường vẫn an phận thì thôi, nếu gã giống Lý Lâm… Cậu sẽ không nương tay! Cậu không muốn hại người, nhưng nếu đối phương muốn hại cậu, cậu tuyệt đối sẽ không mặc cho người bắt nạt!






Truyện liên quan