Chương 28: N thị

N thị dân cư đông đúc, là nơi quân đội đóng quân thời điểm mạt thế bùng nổ, quân nhân bởi vì tố chất thân thể khoẻ mạnh, chỉ có một bộ phận nhỏ bị lây nhiễm biến thành tang thi. Trước khi có mệnh lệnh từ trên xuống, không ai dám ra tay với những kẻ hôm trước mê man hôm sau đột nhiên phát điên cắn người, chỉ có thể nhốt “bọn họ” vào bệnh viện cách li.


Vài ngày sau đã khống chế được tình hình, nhưng không ai để ý đến người bị ‘bệnh nhân’ gây thương tích, vì thế liền có thêm bệnh nhân từ các nơi khác thoát ra, khó lòng phòng bị, trong đó có rất nhiều người là quân nhân từng tiếp xúc với “bệnh nhân”. N thị lập tức trở nên hỗn loạn. Phải đến khi cấp trên báo xuống —- người bị lây nhiễm virus S [tên đặt cho virus] sau khoảng 21 giờ nhất định sẽ tử vong, sau đó dù đứng lên cũng trở thành “Xác sống”, gọi “tang thi” theo một bộ phim nổi tiếng, đã không còn là công dân nước Z nữa, có thể dùng vũ lực trấn áp bảo vệ an toàn mạng sống nhân dân và tài sản.


Rất nhiều quân nhân được phái đến để duy trì trật tự, thanh lí tang thi trong và xung quanh thành phố, nhưng người nhà của tang thi lúc còn sống không hợp tác, 100% lại bị lây nhiễm, số lượng tang thi đã lên đến mức khổng lồ và đang tiếp tục tăng thêm…… Khiến những người chấp hành nhiệm vụ bận đến sứt đầu mẻ trán, những chiến hữu không chú ý một chút liền sẽ bị cào bị cắn, sau đó cũng thành tang thi đánh về phía bọn họ.


Lúc này, điều duy nhất đáng được ăn mừng chắc là tang thi hành động còn chậm chạp, lực phòng ngự thấp, chỉ cần không đến quá gần cũng rất dễ giết ch.ết —- phát hiện này là nhờ thực tiễn chiến đấu, đánh gãy xương sống chỉ khiến chúng mất năng lực hành động, phải phá nát đầu chúng mới có thể thực sự tử vong. Nhờ vậy, N thị rốt cục trở lại ổn định, đương nhiên cũng nhờ nguyên nhân quân đội thường trú tại đó, các vùng khác không may mắn như vậy, tuy chính phủ phái quân đội đi nhưng nhanh chóng thất bại, trở thành chỗ vui chơi cho đám tang thi.


F thị cách N thị chỉ có 180 km, N thị đã được khống chế, đường cao tốc đến F thị được quân đội của Quý Chính Vân thanh lí qua một lần, cho nên trên đường đi lúc này không có bao nhiêu tang thi. Xe Đường Á chạy phía sau không gần không xa đoàn xe, không tới 3 giờ đã đến N thị.


Thành phố từng náo nhiệt phồn vinh nay trở nên vô cùng yên lặng, vô số toà cao ốc cùng quảng trường buôn bán trở nên hoang phế, lúc này chỉ mới là mạt thế ngày thứ hai mươi tư, nhìn nhà cao tầng san sát, Đường Á có cảm giác cảnh còn người mất, trong lòng mờ mịt, không nhìn thấy chút hi vọng nào của tương lai. Đường Ngao ɭϊếʍƈ cằm cậu, hơi thở ẩm ướt mang theo mát lạnh, Đường Á không khỏi nở nụ cười, đem mặt cọ cọ đầu tiểu gia hoả vài cái, lông xù ấm áp xúc cảm tốt thật —- từ sau khi Đường Ngao nhỏ hơn, Đường Á nhịn không được bắt đầu gọi nó như vậy. Cậu không phải nhà tiên tri, không biết trước con đường tương lai thế nào, cậu chỉ cần sống theo ý mình thật tốt là được, không cần phức tạp.


available on google playdownload on app store


Sau khi xe tiến vào N thị, quân nhân không qua lại tuần tr.a nữa, diện tích thành phố quá lớn, bên ngoài đã bị bỏ hoang, dùng lưới điện cao thế ngăn cách ra một khu tạm thời an toàn —- lưới điện tuy có tác dụng, nhưng cũng không lớn, có thể cản tang thi lúc này, nhưng sau đó thì sao? Tác dụng lớn nhất của nó chỉ là khiến người bên trong cảm thấy an tâm hơn chút mà thôi.


Đạo lý này Đường Á hiểu được, Quý Chính Vân tự nhiên cũng hiểu: Không sai, tác dụng lớn nhất của lưới điện chính là khiến người may mắn còn tồn tại cảm thấy an tâm, không thì, lòng người dao động, bạo động xảy ra cũng đủ khiến bọn họ khốn đốn. Nếu là tường cao thì sẽ càng an toàn hơn, nhưng trong ngắn ngủi hơn 10 ngày, có thể kéo một tấm lưới điện quây quanh thành phố như vậy đã mất rất nhiều sức lực, muốn xây tường thì lực bất tòng tâm, chỉ có thể đợi mọi người ổn định lại đã mới có thể tính tiếp.


Quý Chính Vân vừa đến đã bị giao nhiệm vụ mới, không có thời gian quan tâm Đường Á, Lý Lâm cùng những người được cứu về khác, nên để binh lính sắp xếp cho bọn họ. Nhóm giáo sư lên xe trực tiếp đi tới Trung tâm nghiên cứu khoa học của N thị, Lý Lâm không thể đi theo, đi nói với binh lính nói đưa cũng đi không có người lí, nhất thời sắc mặt rất khó coi.


Binh lính dẫn đoàn người đến một tòa nhà còn khá mới, lấy hai chìa khoá từ phòng an ninh cho bọn , nói: “Khu nhà này đã được dọn dẹp sạch sẽ, rất an toàn, nhưng phòng thừa không nhiều, có hai phòng lớn, nam một gian, nữ một gian. Về phần bạn này, chó của cậu cứ để nuôi cùng cảnh khuyển trước.” Cũng nhìn thấy hàm răng lợi hại của chú chó này, tuy không biết là loài gì, tính cách lại trung thành hung mãnh, làm cảnh khuyển là không thể tốt hơn. Đường Á không đồng ý lai giống cũng không sao, cứ thử trước một lần, nếu chó nhà mình thích con chó khác, là chủ cũng không thể từ chối đi?


“…… Không cần. Gần đây có phòng trống không? Tôi có thể tự xử lí.” Ánh mắt anh ta sáng lên nhìn nó như vậy, hẳn ai nhìn thì cũng biết là có động cơ riêng? Đường Ngao nghe hiểu ngôn ngữ nhân loại, lập tức liền vểnh tai, căng thẳng nhìn Đường Á. Cậu sờ đầu của nó, nhỏ giọng nói: “Yên tâm đi.” Chỉ cần mày nguyện ý ở cùng tao, tao sẽ không bao giờ bỏ mày.


“Ô.” ánh mắt Đường Ngao lập tức sáng rực, vô cùng hưởng thụ được Đường Á xoa đầu.


Binh lính rất thất vọng, không ngờ thằng nhóc này to gan như thế, hy vọng không phải mạnh miệng, đến lúc gặp thật đừng có bị doạ mới tốt. Anh ta chỉ hướng dãy nhà năm tầng gần lưới sắt, nói rằng khu vực kia đã được thanh lí qua, sau khi xử lí thi thể cũng đã khử trùng, nhưng chưa được quét dọn, cũng không có phòng an ninh, hiện tại không ai ở đó, không có nhiều đồ vật, về sau Đường Á phải tự lo hết thảy.


Binh lính lại nói với đám người Lý Lâm: “Chúng tôi chỉ phát một lần đồ dùng sinh hoạt cơ bản và một suất cơm miễn phí, sau này sẽ không cung cấp bất cứ cái gì nữa, các bạn có thể tham gia lao động đổi lấy điểm, dùng điểm tích được để đổi thứ mình muốn.”


Trước mạt thế không có gì miễn phí, sau mạt thế thiếu thốn vật phẩm đương nhiên càng không có khả năng, cung cấp một lần miễn phí đã rất không tồi rồi, đến khi tình thế khẩn trương hơn, người đến N thị càng nhiều, thì cả lần miễn phí này cũng không có. Ngân hàng không hoạt động, phần lớn người khi chạy trốn đều không tàng trữ nhiều đồ, cho nên tiền trong xã hội cũ đã không còn dùng được, B thị N thị cùng vài thành phố khác đã bắt đầu lưu thông thẻ tích điểm do chính phủ mới ban hành, áp dụng dùng điểm tích được đổi đồ vật.


Bọn Lý Lâm hai mặt nhìn nhau, hoàn toàn không thể tưởng được sự tình sẽ phát triển thành cái dạng này. Bọn họ đều là sinh viên, chỉ có vài người từng đi làm thêm, Lý Lâm tập trung học tập và phần lớn nữ sinh chưa làm thêm bao giờ, bởi trong nhà đã cung cấp đầy đủ sinh hoạt phí, bọn họ chỉ cần học tập tốt là được —- tuy rằng rất nhiều người cả cái này cũng không làm tốt.


Hiện tại nghe nói phải làm việc, mười mấy người lập tức kháng nghị, đem yêu cầu muốn về nhà nói ra, yêu cầu binh lính đưa bọn họ về. Binh lính không thèm để ý, họ cũng không phải lần đầu tiên nháo loạn, đã sớm nói rõ, quân đội hiện tại làm gì thừa nhân lực để đưa bọn họ về nhà, muốn trở về? Được thôi. Ô tô trên quốc lộ rất nhiều, chỉ cần các người tự lấy xe, tự giải quyết vấn đề xăng cùng thức ăn nước uống, vậy muốn đi khi nào thì tuỳ.


Mấy người đó cũng chỉ dám nói miệng, không dám thực sự tự mình trở về. Thời điểm thông tin còn chưa bị gián đoạn, bọn họ đã điện thoại về nhà, chỉ là hầu như chẳng ai bắt máy, số ít gọi được cũng chẳng bao lâu liền xanh mặt ngắt điện thoại, như vậy là hiểu được không có chuyện gì. F thị có nhiều người bị lây nhiễm như vậy, nhà bọn họ dĩ nhiên cũng thế, không thể tránh được. Không có người bảo vệ, ai dám về nhà? Muốn về, kỳ thật cũng chỉ là phản ứng đầu tiên khi con người cảm thấy uỷ khuất hoặc sợ hãi mà thôi.


Đối với việc Đường Á không muốn ở cùng bọn họ, Lý Lâm hận không thể vĩnh viễn không gặp lại cậu mới tốt, nam sinh khác lại không quen Đường Á, cũng vui vẻ khi chỗ ở rộng hơn một chút, Trương Tình Tình há miệng muốn hỏi, lại nhịn xuống. Cô còn nhớ rõ khi con chó kia cắn mình, lúc ấy Đường Á không an ủi cô, càng không dạy dỗ con chó đáng ch.ết kia, cho nên cuối cùng cái gì cũng không nói. Không ai nói chuyện, mười mấy người cầm chìa khóa yên lặng lên lầu.


Đường Á không quan tâm bọn họ, tự nhiên cũng không để ý đến thái độ của bọn họ, ôm Đường Ngao đi lĩnh đồ dùng sinh hoạt miễn phí cùng chăn bông, sau đó đi tới ngôi nhà gần như mới kia. Đến dưới lầu mới phát hiện, nơi này không có người ở quả nhiên là có nguyên nhân: có lẽ chỗ này vốn là nơi bán quần áo, tuy rằng không thấy quần áo, nhưng nơi nơi là các loại manocanh trụi lủi hoặc đứng hoặc đổ, phù hợp với khung cảnh hoang vắng xung quanh, không khí vô cùng âm u. Cửa sổ sát đất ở lầu một hầu như đều nát cả, trên sàn có rất nhiều vết bẩn tối màu, trong không khí còn thoang thoảng mùi thuốc khử trùng.


Đường Á lên lầu, đến lầu thứ năm, mới phát hiện toàn bộ tầng này là một kho hàng, đã dọn dẹp qua, quần áo đương nhiên không còn. Đường Á quan sát thì thấy khóa chống trộm đã không dùng được nữa, nói cách khác, căn nhà năm tầng mới xây xong này chỉ có hai cửa có thể khoá: Một là cửa thuỷ tinh ở lầu một —- đã nát, một là cửa kho tầng năm —- đã hỏng. Khó trách không có người ở, Đường Á đầu đầy hắc tuyến, tuy cậu không biết có một cánh cửa thì an toàn hơn bao nhiêu, nhưng cửa phòng mở cậu lại càng không quen.


Từ không gian lấy ra túi bò khô lớn cho Đường Ngao.


Hiện tại nó có thể thuần thục xé mở túi kín và túi giấy đựng thịt bò khô, để nó ăn trước ở đây, Đường Á chuẩn bị dạo quanh một vòng, tìm bàn tủ gì đó thích hợp che lại cửa vào, vừa có không gian riêng, cũng không còn hở nữa! Hiện đã tháng 12, không phải tháng 8, Đường Á tuy tương đối chịu được lạnh, nhưng so với phải chịu đựng, cậu đương nhiên thích ở trong phòng riêng ấm áp không ra ngoài hơn.


Đường Ngao mở túi xong cũng chưa ăn, Đường Á đi đâu nó theo tới đó, Đường Á đẩy tủ nó cũng giúp sức dùng đầu đẩy tới, dọa Đường Á nhảy dựng, bất chấp che giấu thực lực, trực tiếp đá một cước vào ngăn tủ, vừa vặn bịt kín cửa vào —- tu luyện Bích thủy tâm quyết chú trọng nâng cao kỹ xảo, ví như dùng lực trợ lực, giống như vừa rồi Đường Á dùng lực rất nhẹ nhưng hiệu quả lại đạt cao nhất.


Tiểu gia hỏa tuy sức lớn, nhưng đầu còn nhỏ, không chú ý để tủ đè nó thì làm sao được, dù không bị thương nhưng chắc vẫn sẽ đau.


“Mày nha, lớn nhanh lên mới có thể giúp tao, còn bây giờ thì ăn no đi đã.” Lấy một tấm chiếu trong không gian trải lên mặt đất, lại cầm ra một bát gà hầm khoai tây cắt khối, mấy cái bánh mì to bằng bàn tay và một bát cơm, Đường Á gắp chút đồ ăn vào bát, sau đó xé bánh thành từng khối ngâm vào canh thịt khoai tây cho Đường Ngao ăn.


Một người một chó gần như ăn xong cùng lúc, Đường Á cầm khăn lông ướt lau đi cơm bên miệng Đường Ngao cùng với bốn bàn chân, đem bát đũa đều thu vào không gian, lấy ra đồ dùng cùng chăn nhận được —- đã được cậu cho vào không gian lúc không người —- để lên trên chiếu, cởi áo khoác, sau đó ôm Đường Ngao nằm xuống cùng ngủ —- từ sau khi bọn họ thân nhau hơn, vẫn luôn cùng ngủ chung.


Tiểu gia hỏa đối với chăn bông mới không có mùi của Đường Á rất không hài lòng, nhưng được cậu ôm vào trong ngực, vẫn là hạnh phúc hắt xì một cái, kỳ thật đối với nó da lông dày, ngủ đắp chăn có hơi nóng, chỉ là Đường Á ôm nó, ngửi được đều là mùi vị của cậu, nó thực an tâm thoải mái, rất nhanh liền ngủ say.






Truyện liên quan