Chương 53: Báo thù

Phát ra âm thanh chính là Hình Bằng An, người lên tiếng nhắc nhở là Đường Á. Nhưng ngay khi cậu mở miệng thiếu niên cao lớn đã ôm lấy cậu nhanh chóng lui sang một bên, vài người còn lại gần vách tường cũng vội vàng tránh ra khoảng cách nhất định.


Tại khoảng cách an toàn mọi người mới phát hiện, vách tường làm bằng thép cứng bị thứ gì đó phía bên kia tác động biến dạng lồi ra, hơn nữa còn đang không ngừng gia tăng lan tràn xung quanh, thậm chí tiếng vang khi răng nanh cắn vào cũng ngày càng nghe rõ. Vách tường vốn chắc chắn bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được trở nên mỏng hơn, thứ gì đó bên kia hiển nhiên đang lao tới, hơn nữa không có thiện ý !


“Mọi người ra khỏi khoang thuyền mau!” Hình Bằng An hô lên.
“Ầm!” Bị tiếng người kích thích, thứ kia càng đâm mạnh hơn, Đường Á có thể cảm nhận được chấn động dưới chân.


Hành lang bọn họ vừa đi qua vách tường đã bị hư hại nghiêm trọng ngăn chặn lối đi, hiển nhiên không thể đi chỉ có thể tìm lối ra khác, nhưng ai biết còn lối ra thứ hai hay không. Qua lực đạo va chạm có thể đoán được hình thể đối phương tuyệt đối sẽ không nhỏ, nếu đi tiếp cũng bị ngăn chặn, đến lúc đó thật sự chỉ còn đường ch.ết!


“Mọi người mau đi trước!” Thời điểm vừa né tránh, hai mươi mấy người bị phân thành hai phương hướng, mười mấy người ở lối ra bên kia, hiện tại đối mặt nguy hiểm không rõ, giúp bọn họ đi trước giảm nhỏ tổn thất chính là điều đội trưởng như Hình Bằng An muốn làm, về phần chính mình cùng vài người và Đường Á bị ngăn chặn, chỉ có thể liều mạng.


Mười mấy người cũng hiểu được ý tứ đội trưởng, lúc này nếu dây dưa nói cái gì mà “Tôi không đi” “Muốn ch.ết thì cùng ch.ết” tinh tinh thì rất não tàn, hơn nữa đội trưởng vẫn dạy bọn họ “Núi xanh còn đó không lo không có củi đốt”, tuy rằng rất muốn ở lại nhưng vẫn cắn răng rời đi, chỉ là không đi xa. Nếu đội trưởng thật sự xảy ra chuyện gì…… Bọn họ cũng không thể cứ như vậy sống tiếp, nhất định phải quay trở lại chém giết một trận! Gặp một giết một, gặp hai giết hai!


available on google playdownload on app store


Trong hành lang, chuỗi thanh âm va chạm rốt cục chấm dứt bằng tiếng thép cứng bị phá vỡ, từ vị trí tường cao cao vỡ ra một khe hở đen ngòm, đầu tiên miệng mũi nhọn nhọn của sinh vật biển vươn ra, phần trên xám bạc, phần dưới trắng xóa, quái vật vung vẩy lộ ra càng nhiều, Đường Á thấy được một cái miệng to đầy máu — kia thật sự là cái miệng to như bồn máu, có máu tươi đỏ sẫm không ngừng từ răng cưa dữ tợn của nó chảy xuống, không bao lâu trên mặt đất liền đọng một vũng chất lỏng nhỏ, một cái răng nanh sắc như dao cạo mắc một bộ quần áo rách nát, trên quần áo có một người — hoặc là nói, nửa người, nửa người dưới đã không thấy tung tích, máu tươi cuồn cuộn không ngừng từ miệng vết thương xé rách thô bạo chảy ra……


Đó là áo dài trắng của nhân viên nghiên cứu, Đường Á cẩn thận phân biệt bảng hiệu đính ở ngực trái — là kí tự không biết, ngôn ngữ nước R! Vậy là tốt rồi…… Trong lúc suy tư thân hình cậu cũng lui lại, quái vật lớn không ngừng chui ra từ khe hở, từ cái khe nó đi ra truyền ra mùi máu nồng đậm xông Đường Á đến choáng váng đầu óc, có thể chứng tỏ bên trong là tình cảnh đổ máu thế nào, mà Đường Ngao đưa lưng về phía bọn họ, hai tròng mắt đen thuần chậm rãi nhiễm đỏ……


Đây là một con cá mập trắng biến dị khổng lồ — bình thường cá mập trắng lớn nhất chỉ hơn 6 mét, mà con trước mắt này, nhìn không thấy độ dài cụ thể là bao nhiêu, toàn thân nó đều là xương sụn, khi thân thể nó chui ra tạo thành một độ cong làm người ta kinh ngạc, hoàn thành động tác xoay người trong hành lang… Vây lưng chạm đỉnh hành lang, toàn bộ thân thể chặn kín lối đi, chỉ có nơi tiếp xúc của vây ngực với vách tường có khe hở đủ một người nghiêng người có thể đi qua, nhưng ai dám đi qua nơi đó?


Con cá mập trắng không chỉ phát sinh biến dị ở hình thể, nó còn có thể di chuyển trên mặt đất bằng vây ngực cùng vây đuôi, tuy tốc độ không nhanh nhưng lại có ưu thế hình thể khổng lồ, hoạt động một cái đủ bằng khoảng cách con người đi vài bước, ánh mắt nó đò lừ, khi mở miệng rộng hàm răng sắc bén như dao cạo rốt cục xé rách quần áo, nửa thân thể rơi xuống trên mặt đất, cùng rơi xuống là nội tạng chảy ta từ thi thể… Vây ngực dùng lực, cá mập di chuyển thân thể chính mình, bắt đầu thong thả lại nhanh chóng hướng tới chỗ đám người Đường Á đang đứng.


“!”


Vũ khí trên người Hình Bằng An có bao nhiêu sắc bén, muốn không tới gần mà ra tay thì chỉ có thể phóng, cũng không thể tạo thương tổn lớn với cá mập, chỉ có thể chọc giận nó thêm. Nỏ của Đường Á trong không gian hạn chế bị thân thể cá mập trắng khổng lồ ngăn chặn trở thành vũ khí vô cùng hữu dụng, hơn nữa kỹ thuật Đường Á cao siêu… Không nói bắn ch.ết, bắn nát mắt nó là không thành vấn đề, mà Đường Á cũng nghĩ như vậy, cận chiến hiển nhiên vô cùng nguy hiểm, cậu cảm thấy dùng tên ẩn chứa toàn lực kiếm khí hẳn có thể bắn xuyên óc cá mập…… Chỉ là không biết đầu sinh vật biển bị thương có trí mạng hay không?


Cho nên khi lắp tên bị Đường Ngao ngăn cản, hai người đều có chút kinh ngạc.


“Giao cho. Tôi.” Thiếu niên cao lớn nói, thân ảnh đã như hóa thành tên rời cung xông ra ngoài, Hình Bằng An không kịp ngăn cản — trong khoảng thời gian ở chung, cùng hôm nay khi thiếu niên cứu người bộc lộ thực lực, hắn biết thân thủ Đường Ngao và Đường Á người bình thường đều không thể so sánh, hắn cũng biết thiếu niên không giống người mạnh miệng… Nhưng đây là cá mập khổng lồ đó! Hơn nữa là biến dị! Thanh niên bên cạnh bị cướp nỏ sao lại không nóng nảy? !


Giữa lúc hiểm nguy, thân thể mạnh mẽ của thiếu niên đã chạy tới bên người cá mập, hắn nhảy lên, dưới chân là cá mập há mồm chờ hắn rơi vào cái miệng rộng của nó…… Chỉ một quyền phảng phất tựa như tia chớp xé rạch mây đen trên mặt biển, hòa cùng thanh âm như tiếng sấm ầm ầm đập mạnh vào cái trán dẹt của loài cá khổng lồ…… Hệt như có vết nứt lộ ra từ đỉnh đầu lan tràn xuống toàn thân cá, dòng máu tươi nhè nhẹ chảy ra, vây ngực cá mập vô lực chống đỡ, thân thể cao lớn tầng tầng ngã xuống đất.


“…… Nó ch.ết?” Thật lâu sau, Hình Bằng An mới hỏi ra những lời này, giọng hắn khàn khàn chính hắn cũng không phát hiện, trong lòng giống như có nhiệt huyết đang thiêu đốt: Lấy bạo chế bạo thật sự là quá sung sướng!


Mấy người đi qua khe hở của cá mập với vách tường, chạy tới hướng ngoài khoang thuyền. Đến phiên Đường Á đi qua, bước chân cậu dừng một chút, nhìn thân mình cá mập trắng hơi hơi lật nghiêng, con mắt trắng dã, thiếu niên cao lớn sau lưng cầm cổ tay hơi lạnh của cậu, hơi động một chút liền bao toàn bộ bàn tay cậu vào trong lòng bàn tay mình. Nơi tiếp xúc truyền đến độ ấm cực nóng, là nhiệt độ có thể khiến hơi nước băng giá bốc hơi, ngón tay cậu giật giật, cũng cầm lại bàn tay thiếu niên, cậu tin tưởng Đường Ngao có lý do của hắn, tuy hiện tại không nói, nhưng chính cậu có thể lý giải.


Đến khi mọi người từ hành lang đi ra cũng thấy được mấy người quần áo ướt đẫm vẫn canh giữ bên ngoài, Hình Bằng An không thể trách cứ bọn họ bằng mặt không bằng lòng, chỉ có thể tóm lấy đồng bạn gần nhất xoa nhẹ đầu một phen. Lần này là Đường Ngao chỉ huy, tìm được mùi mục tiêu trực tiếp đi tới phòng hội nghị.


Trong hành lang đẫm máu ẩm ướt âm u, sau khi mọi người rời khỏi, thân hình khổng lồ giật giật, hoàn toàn không còn bộ dáng cứng ngắc vừa rồi, mắt trắng dã cũng khôi phục màu đen, vây ngực mạnh mẽ lại khởi động thân thể, mặt đất bị hơi nước làm ẩm ướt giảm ma sát với thân cá, vây ngực dùng sức quạt có thể trượt đi rất xa. Phía sau nó, gió biển như đang gào thét trong hắc động, ù ù như thanh âm quỷ khóc.


Gió lớn, sóng phập phồng cũng lớn, đi trên con tày ngàn tấn, người còn có thể cảm thấy lay động, tiếng bước chân vội vàng bị gió biển đang gào thét bên tai ngăn cản, mấy ngọn đèn mờ nhạt ít ỏi cũng không thể xuyên thấu bóng đêm khiến con người cảm thấy ấm áp, ngược lại bị thổi làm không ngừng lay động, đánh vào vách tường liền phát ra một tiếng giòn vang, gió càng lớn, tiếng vang càng liên tục, khiến trái tim người ta cũng không tự giác đập theo nhịp ngày càng nhanh, càng lúc càng nhanh…… Thẳng đến cực hạn, cảm giác ngũ quan bị phóng đại tới mức lớn nhất, theo bản năng tìm kiếm tất cả động tĩnh chung quanh, cho nên thời điểm tiếng kêu thảm thiết vang lên, mọi người rải rác trong các góc thuyền ngay khi nghe thấy tiếng kêu lập tức làm ra phản ứng nhanh nhất, hướng đến phương hướng thanh âm truyền đến.


“A a!!” Tiếng kêu thê lương như cái cân đong đưa chưa xác định bị nhét thêm một quả tạ, chú định ắt phải lệch nghiêng, chứ không thể duy trì vận mệnh chông chênh giữa sống và ch.ết.


Phương hướng truyền đến chính là nơi Đường Ngao đi tới, bọn họ cách thanh âm gần nhất, nghe được cũng rõ ràng nhất, nhất là Đường Á và Đường Ngao, rõ ràng nghe được tiếng kêu thảm thiết xen trong tiếng động cơ máy móc, thanh âm da thịt xương cốt bị mạnh mẽ đạp nát… Cách đó vài chục bước, cửa khoang thuyền mở rộng, cảnh tượng Tu La địa ngục không có bất cứ ngăn cản trực tiếp đập vào mắt hai mươi mấy người mới đến: Đèn trong phòng vỡ nát không ít, còn lại vài chiếc đèn tiết kiệm năng lượng phát ra ánh sáng lạnh lẽo chiếu xạ lên gương mặt dữ tợn cứng ngắc của con người, thoạt nhìn xám trắng phù thũng, dòng nước đen đỏ uốn lượn đan xen vào nhau, thân hình trắng bệch ám màu, hàm răng sắc bén như lưỡi hái Tử Thần, ánh mắt đỏ tươi thỉnh thoảng chớp động, giữa hàm răng nanh rậm rạp rơi xuống mảnh nhỏ quần áo trộn máu thịt…… Máu chảy thành sông, khắp nơi rơi rớt tay chân con người, nói là lò mổ thịt người cũng không đủ.


Nước R có lượng thuyền săn bắt cá mập khổng lồ, thậm chí có trung tâm chuyên đánh bắt cá mập trắng, hàng năm cá mập săn được đến trăm ngàn tấn, con tàu có vẻ có chút cũ nát này hiển nhiên đã từng là thuyền săn cá mập, thiết bị xẻ thịt đều có, dao mổ sử dụng lâu dài dị thường sắc bén, không biết ai mở công tắc nguồn điện, máy móc loang lổ vết máu lại kịch liệt chấn động, chỉ là lần này bị cắt không phải là cá mập xám trắng, mà là con người.


Một cánh tay đẫm máu lay động trong không trung, cuối cùng rốt cục đụng đến bậc thang nhuộm máu đỏ chói, gian nan ngẩng mặt nhìn đến mấy người Đường Á đứng trước cửa, ánh mắt ảm đạm đột nhiên nở rộ ra hy vọng sáng rọi, môi hắn khẽ động :“@#¥%&*……”


“Thật sự xin lỗi, chúng tôi nghe không hiểu đâu.” Thanh niên vẫn ôn hòa như vậy, lại nói lời lạnh lùng đến thế. Cậu cảm thấy vừa rồi bàn tay được thiếu niên nắm lấy siết chặt, thiếu niên không nói lời nào, nhưng cậu chẳng hiểu sao cảm thấy Đường Ngao đang bi ai, phẫn nộ: Hắn cũng từng bị hành hạ đến ch.ết, cảnh tượng máu me khơi dậy hồi ức, còn có oán hận. Con người làm qua cái gì có lẽ chính mình cũng không nhớ rõ, có lẽ nhớ rõ nhưng cũng không để ý, tỷ như ngươi từng chỉ vì hiếu kì mà bóp ch.ết một con rắn, nhưng họ quên, chúng nó lại sẽ không quên, oan hồn chìm vào biển sâu không thể ngủ yên cũng sẽ không quên, chúng nó sẽ không ngừng truy đuổi họ đòi lại món nợ, bắt họ trả giá việc chính họ đã gây ra, trong đó bao gồm cá mập.


Các người tự mình gieo nhân, tạo nên quả, dù là ngọt bùi chua xót đương nhiên cũng tự các người nhấm nháp.






Truyện liên quan