Chương 32
Edit: Pink2205
Vì cái gọi là trị liệu, Lâm Chi đành phải cho anh vào phòng.
Quý Hoài Thịnh ngồi xuống sô pha, nói thẳng ra: “Bác sĩ nói tôi cần được kích thích cảm quan và thị giác để tạo ra phản ứng sinh lý.”
“Ý anh là?” Trong lòng Lâm Chi có dự cảm không lành.
“Hy vọng em có thể ăn mặc gợi cảm một chút, tới quyến rũ tôi, âu yếm thân thể tôi.”
Cứ như sợ Lâm Chi không tin, Quý Hoài Thịnh còn đưa giấy khám bệnh cho cô xem: “Hôm nay tôi đi tái khám, bác sĩ nói gần đây tâm tình tôi thoải mái, bóng ma trong lòng không còn nghiêm trọng nữa, đề nghị tôi có thể tiếp xúc thân thể với phụ nữ, dùng kích thích cảm quan và thị giác tạo phản ứng sinh lý.”
Lâm Chi bán tín bán nghi cầm giấy khám bệnh xem, xác nhận lời anh nói là thật, nhưng vẫn không tình nguyện chút nào.
Cô lắc đầu: “Lúc trước anh không nói sẽ có tiếp xúc thân thể, chuyện này không nằm trong phạm vi công việc của tôi.”
Quý Hoài Thịnh không thèm để ý đến lời thoái thác của cô, điềm nhiên nói: “Tuy lúc trước không nói sẽ tiếp xúc thân thể, nhưng trong hợp đồng có viết Đối phương phải phối hợp tiến hành những phương pháp có lợi cho việc khôi phục bệnh tình, khiến cơ thể và tinh thần bệnh nhân khỏe mạnh. Tôi cảm thấy đề nghị của bác sĩ rất có lợi cho việc phục hồi. Em muốn bội ước cũng được thôi, cứ thanh toán tiền thuốc men, tiền bồi thường thiệt hại tinh thần, tiền vi phạm hợp đồng là được.”
Tim Lâm Chi nhỏ máu, tên khốn kiếp này lại muốn đòi tiền cô đây mà.
Cô rất không tình nguyện vào phòng vệ sinh thay một chiếc váy ngủ hai dây trễ ngực, lúc đi ra còn đứng im ở cửa xấu hổ một hồi lâu. Lúc còn tỉnh táo, cô chưa bao giờ chủ động quyến rũ anh mà.
“Lại đây.” Quý Hoài Thịnh nhẹ giọng nói với Lâm Chi đứng cách đó không xa.
Lâm Chi chậm chạp đến gần, vừa đi đến trước sô pha, anh liền kéo tay, để cô ngồi trên đùi mình.
Nhìn Lâm Chi vẫn mặc áo lót, anh có chút bất mãn, mặc kín mít như vậy thì sao quyến rũ được. Anh luồn tay ra sau lưng cô, sờ soạng hai cái, cởi khóa nội y.
Bộ ngực sữa tròn trịa của Lâm Chi tức khắc nhảy ra, chiếc váy ngủ tơ tằm mỏng manh hoàn toàn không che được sự đầy đặn của nơi ấy. Hai điểm đỏ nổi lên trên mặt vải, kiều diễm ướt át, như ẩn như hiện.
Cô sợ tới mức khẽ kêu một tiếng, đưa hai tay che trước ngực, trừng mắt: “Anh làm gì vậy?”
Quý Hoài Thịnh nghiêm trang: “Em mặc nội y như vậy sẽ không đủ kích thích thị giác, không thể khiến tôi có phản ứng. Hơn nữa tối hôm đó, lúc đè tôi dưới thân, em đâu có mặc gì, tôi đã nhìn thấy hết rồi.”
Thấy cô vẫn còn băn khoăn, anh lại nói: “Hiện tại tôi có tâm nhưng vô lực, sẽ không làm gì được đâu, em chỉ lo quyến rũ tôi là được.”
Nghĩ hiện tại anh cũng không cứng nổi, trong lòng Lâm Chi thở phào, thả tay xuống.
Cô ngẩng đầu hôn lên đôi môi mỏng của anh, triền miên ʍút̼ mát. Bàn tay nhỏ mềm mại cởi chiếc cúc áo trên cổ anh, luồn vào trong vuốt ve cơ ngực rắn chắc, nhéo hai điểm nhô lên trước ngực, xoa nắn trêu đùa.
Năm phút sau, cô thở hổn hển buông anh ra: “Có phản ứng chưa?”
Quý Hoài Thịnh lắc đầu: “Chưa.”
Lâm Chi không tin lắm “Thật sao?”
Quý Hoài Thịnh nắm tay Lâm Chi, đặt lên nơi đó: “Em sờ thử xem.”
Lâm Chi không kìm được lòng hiếu kỳ, khẽ nhúc nhích đầu ngón tay, sờ dương v*t của anh. Thứ đó nóng rực, to lớn, nằm im trong lòng bàn tay cô, nhưng lại mềm oặt.
Cô đột nhiên có chút đồng tình với anh. Rõ ràng đã từng không ai bì nổi, thế mà bây giờ lại không cứng được. Đây đúng là một loại sỉ nhục đối với đàn ông, đặc biệt là người nổi tiếng như anh.
“Xin lỗi, tối đó không phải tôi cố ý đâu.” Cô áy náy nói.
Quý Hoài Thịnh vuốt đỉnh đầu cô, trấn an: “Không sao, em chỉ cần phối hợp trị liệu với tôi là được, sẽ có ngày tốt lên thôi.”
Lâm Chi nhẹ nhàng ừ một tiếng, vươn tay cởi áo sơmi của anh ra. Cô cảm thấy phải kích thích mạnh hơn chút nữa.
Cô kề sát vào cổ anh, vươn đầu lưỡi nhỏ mềm mại ɭϊếʍƈ láp hầu kết nhô lên, nhẹ nhàng gặm cắn.
Miệng Quý Hoài Thịnh tràn ra một tiếng “hừ” trầm thấp, gần như không thể nghe thấy.
Lâm Chi không phát hiện ra, vẫn tiếp tục, đầu lưỡi chuyển xuống ɭϊếʍƈ qua xương quai xanh gợi cảm, nụ hoa nhô lên, cơ bụng rắn chắc, đi vào nơi riêng tư bí ẩn.
Khi tay cô đặt lên qυầи ɭót, Quý Hoài Thịnh bèn giữ lại: “Đừng, tôi không muốn để em nhìn thấy dáng vẻ uể oải của nó, đây là tôn nghiêm đàn ông. Hôm nay đến đây thôi, ngày mai tôi chuẩn bị tốt rồi lại tiếp tục.”
Vẻ mặt anh buồn bã, đau khổ, dáng vẻ chịu đả kích nghiêm trọng.
Lâm Chi biết đàn ông luôn đặc biệt chú ý đến phương diện kia, nên không đành lòng vạch trần vết sẹo của anh, thế là bèn dừng lại.
Quý Hoài Thịnh cầm lấy áo sơmi, sau khi mặc xong thì nhanh chóng về phòng mình.
Vừa về đến nơi, anh cởi cả quần dài và qυầи ɭót, nắm dương v*t thô to đã ngẩng cao, tay chuyển động lên xuống liên tục.
Trong đầu anh tưởng tượng đến dáng vẻ quyến rũ của Lâm Chi khi nằm dưới thân mình, nghĩ côn th*t thô to đang ra ra vào vào tiểu huyệt ướt át của cô.
Nửa giờ sau, anh rên lên một tiếng, dương v*t run rẩy bắn ra một dòng dịch trắng.
Nhìn tiểu huynh đệ đã mềm xuống, Quý Hoài Thịnh nghĩ mình thật không có tiền đồ.
Trước khi đi tìm Lâm Chi, anh phải bắn ba lần mới không có phản ứng khi cô âu yếm.
Nhưng vẫn chẳng kiên trì được vài phút, nơi đó đã bị cô làm cho cương cứng. May mà năng lực tự khống chế của anh đủ mạnh mẽ, nếu không thì lộ rồi.