Chương 48
Edit: Pink2205
Lâm Chi không ngờ Quý Hoài Thịnh lại lặng lẽ làm nhiều chuyện vì cô như vậy, nhưng anh không nói thì làm sao cô đoán được.
Với người cao không thể với tới như Quý Hoài Thịnh, Lâm Chi chỉ dám giấu kín tình cảm ái mộ trong lòng. Cô tự ti đến mức không dám phỏng đoán tâm tư của anh, không dám vọng tưởng anh thích mình.
Nếu không phải chính miệng anh nói, cô sẽ không dám tin anh thật sự thích cô.
Cô vừa kinh ngạc vừa vui mừng đến mức tim đập thình thịch, cơ thể run run.
Thấy cô run lên, Quý Hoài Thịnh hỏi: “Lạnh không?”
Bị nước lạnh xối ướt từ đầu đến chân thì tất nhiên là lạnh rồi, Lâm Chi gật đầu: “Hơi lạnh.”
Quý Hoài Thịnh điều chỉnh nhiệt độ thích hợp, giúp cô vén tóc ra sau tai:
“Em tắm nước nóng đi, rồi ra thay quần áo sẽ không lạnh nữa.”
Anh nói xong rồi xoay người ra ngoài, Lâm Chi nắm lấy tay anh: “Anh cũng ướt hết rồi, chi bằng cùng tắm đi? Mặc quần áo ướt dễ bị cảm lạnh.”
Quý Hoài Thịnh quay đầu lại, nhìn cơ thể lả lướt hấp dẫn của Lâm Chi dưới lớp quần áo ướt, ánh mắt u ám: “Được, cùng tắm.”
Anh lại gần, ôm cô vào trong ngực, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng. Sợ chạm vào vết thương khiến cô đau, nên anh ɭϊếʍƈ láp cực kỳ ôn nhu.
Lâm Chi cố thốt một câu qua kẽ răng: “Ô… Không tắm sao?”
Quý Hoài Thịnh ʍút̼ cánh môi cô, hơi tách ra: “Em mời nhiệt tình như vậy, anh cũng không tiện từ chối, vận động trước, ra mồ hôi rồi tắm.”
Lâm Chi nức nở, muốn nói cô thật sự chỉ lo anh bị cảm lạnh nên mới bảo cùng tắm, không nghĩ tới sẽ làm chuyện đó. Nhưng lời chưa ra khỏi miệng đã bị nhấn chìm trong nụ hôn điêu luyện của anh.
Quý Hoài Thịnh cạy hàm răng của cô ra, đưa lưỡi vào trong cái miệng nhỏ, ɭϊếʍƈ láp. Đầu lưỡi dày quét qua phần lợi mẫn cảm, khiến Lâm Chi tiết càng nhiều nước bọt.
Anh hút lấy nước bọt thơm ngọt của cô, còn tay vươn ra phía sau, mò mẫm tìm khóa váy, kéo nhẹ, chiếc váy treo lỏng lẻo trên người Lâm Chi.
Anh kéo váy xuống, rồi cởi áo lót của cô ra. Hai bầu ɖú tròn trịa trắng nõn lập tức nhảy ra, đong đưa trong không khí, hút lấy ánh mắt của anh.
Anh cúi đầu ngậm lấy hạt đậu đỏ bên ngực phải, nhẹ nhàng gặm cắn, để lại những dấu răng màu đỏ nhạt.
đầu v* truyền đến cảm giác tê dại, khiến Lâm Chi phải cong eo lên vì khó chịu. Cô khẽ “ưm” một tiếng, giữ lấy bàn tay to đang xoa bóp ngực trái của mình, miệng rầm rì.
“Ưm… Bên này cũng muốn.”
Quý Hoài Thịnh cười khẽ, vừa rồi là ai nói muốn tắm rửa, thế mà chỉ chốc lát đã bắt anh sờ ngực.
Anh không cho Lâm Chi được như ý, cố tình muốn tr.a tấn cô. Ngón trỏ và ngón cái khép lại, dùng sức nhéo hạt đậu đỏ bên ngực trái, rồi buông ra.
“A…”
Chỗ bị anh nhéo vừa đau vừa tê dại, làm cô khẽ kêu một tiếng. Nhưng cơn đau qua đi thì cơ thể càng khó chịu, muốn được anh vuốt ve nhiều hơn.
Ngực trái vẫn không được âu yếm, Lâm Chi khó chịu vặn vẹo cơ thể, nức nở: “Ô… Bên trái cũng muốn. Xin anh hôn cả bên trái nữa, em khó chịu lắm.”
Nhìn Lâm Chi sắp khóc, cuối cùng Quý Hoài Thịnh cũng không hành hạ cô nữa. Anh buông nụ hoa bên phải đã bị ʍút̼ đến dựng đứng ra, chuyển sang bên trái.
Anh cúi đầu ngậm lấy hạt đậu đỏ bên trái, đầu lưỡi xoay vòng nghiền ép, làm cô rên lên vì sung sướng.
Bàn tay to của Quý Hoài Thịnh lướt xuống tìm kiếm giữa hai chân Lâm Chi, chạm vào dịch thể trơn trượt không phải nước dính trên qυầи ɭót. Anh đẩy qυầи ɭót của cô ra, vươn tay tách hai âm môi đầy đặn, đẩy ngón giữa vào trong.
“Hmmm…” Lâm Chi rên rỉ, cơ thể cứng đờ, đôi tay bám vào bờ vai anh, phía dưới cũng kẹp chặt lấy ngón tay anh.
Quý Hoài Thịnh bắt chước động tác của dương v*t, đưa đẩy ngón tay, đâm sâu vào trong hoa huy*t.
Thịt mềm bên trong quấn lấy ngón tay thon dài, không cho anh tiến vào. Anh bèn rút ngón tay ra một chút, đảo quanh hai vòng để mở rộng rồi đưa thêm một ngón tay vào.
Khi hai ngón tay cắm vào trong, anh cảm thấy hoa huy*t càng kẹp chặt hơn. Anh dùng sức đâm mạnh về phía trước, chạm đến một điểm nổi lên bèn ấn vài cái.
“A…” Lâm Chi rùng mình, hoa huy*t co rút, xoắn chặt lấy ngón tay anh, phun ra một dòng thủy dịch dính nhớp.
Quý Hoài Thịnh rút ngón tay ra, ɭϊếʍƈ chất lỏng trong suốt dính trên đó, nó có vị thơm ngọt độc đáo.
Anh đặt ngón tay ướt đẫm trên môi Lâm Chi, dỗ dành: “Nếm thử hương vị của em không? Ngọt lắm.”
Lâm Chi lắc đầu, mím chặt môi. Cô không muốn nếm thứ chảy ra từ phía dưới của mình chút nào, xấu hổ lắm, sao có thể cho vào miệng được.
Quý Hoài Thịnh bôi chất lỏng dính trên ngón tay lên đôi môi đỏ của Lâm Chi, rồi cúi đầu hôn xuống, tách hai hàm răng của cô ra, dùng đầu lưỡi đưa chất lỏng vào trong miệng cô.
Lâm Chi buộc phải nếm thử, thứ đó không phải ngọt ngào như Quý Hoài Thịnh nói, chẳng có vị gì cả. Nhưng may mà nó vô vị, nếu có mùi lạ, cô sẽ xấu hổ ch.ết mất.