Chương 74
edit: Pink2205
Buổi tối Quý Hoài Thịnh tắm rửa xong muốn vào phòng ngủ thì thấy cửa phòng đóng chặt. Anh vặn nắm cửa mấy lần nhưng vẫn không mở ra được.
“Chi Chi, mở cửa đi em.” Anh gõ cửa, gọi cô.
Lâm Chi thoải mái bá chiếm chiếc giường lớn, đắp mặt nạ dành cho phụ nữ mang thai, điện thoại đang phát một bản nhạc thai giáo nhẹ nhàng.
Cô liếc mắt nhìn cửa phòng rung lên, giả bộ không nghe thấy tiếng gọi của anh, miệng ngân nga hát.
Quý Hoài Thịnh gõ hai ba phút vẫn không thấy Lâm Chi đáp lại, nhưng đèn trong phòng vẫn sáng, còn có tiếng nhạc văng vẳng.
Anh nghĩ có lẽ tiếng nhạc quá to át đi tiếng gõ cửa nên cô mới không nghe thấy, thế là rút di động ra gọi cho cô.
Bản nhạc nhẹ nhàng đột nhiên biến thành tiếng chuông dồn dập, Lâm Chi khó chịu cầm điện thoại lên. Khi thấy tên người gọi đến, cô không chút do dự ấn từ chối.
Vài giây sau, điện thoại lại kêu, cô tiếp tục từ chối.
Lại gọi, cô lại ấn tắt.
Sau vài lần, rốt cuộc Quý Hoài Thịnh cũng nhận ra có gì đó không ổn.
Rõ ràng cô cố ý không nghe điện thoại của anh, nhưng anh không biết lý do tại sao.
Anh vừa gõ cửa, vừa hỏi: “Chi Chi, sao em không mở cửa?”
Lâm Chi lột mặt nạ, vỗ nhẹ tinh chất trên mặt, trả lời anh: “Không phải chiều nay anh kiêu ngạo lắm sao? Cướp đồ rồi chạy, còn đăng lên Weibo khoe khoang, có năng lực như vậy thì ngủ một mình đi.”
Weibo? Quý Hoài Thịnh lập tức nhận ra điểm mấu chốt. Anh mở Weibo ra, nhìn thấy bình luận của Lâm Chi, trong lòng hoảng hốt, vội vàng giải thích: “Vợ ơi, anh không có ý khoe khoang đâu. Anh chỉ tiếc chúng ta không ở bên nhau sớm một chút thôi. Em mau mở cửa đi.”
Nhớ tới cảnh chiều nay anh bắt nạt Hôi Hôi, Lâm Chi nhìn cánh cửa, lạnh nhạt nhả ra hai chữ: “Không mở.”
Quý Hoài Thịnh khuyên can mãi, giải thích một hồi, Lâm Chi vẫn không mở cửa.
Anh im lặng nhìn cánh cửa đóng chặt vài giây, nghĩ thầm: thể diện có là gì, vợ mới quan trọng nhất.
Anh lấy di động ra, đăng Weibo, tag Lâm Chi ——
“Vợ ơi, anh sai rồi, em mở cửa đi.”
Sau khi đăng Weibo, anh lại tỏ ra đáng thương nói với Lâm Chi: “Vợ ơi, anh biết lỗi rồi. Anh đã xin lỗi em trước mặt nhân dân cả nước. Xin hãy tha thứ cho anh.”
Lâm Chi lên Weibo kiểm tra, quả thật anh đã công khai xin lỗi cô trước mặt mọi người.
Nhìn bình luận, Lâm Chi hơi buồn cười. Các fan giữ nguyên đội hình, thống nhất bình luận “Đừng mở, để anh ấy ngủ ổ chó!”
Những người này trước đây là fan trung thành của Quý Hoài Thịnh, bây giờ đều phản chiến, bỏ đá xuống giếng, đồng lòng bảo Quý Hoài Thịnh ngủ ổ chó. Không biết trong lòng ảnh đế nghĩ sao.
Lâm Chi che miệng cười trộm, cho đáng đời anh.
Không thấy Lâm Chi trả lời, Quý Hoài Thịnh lại xuống lầu bế Hôi Hôi lên.
“Chi Chi, Hôi Hôi không giận anh nữa, em cũng đừng giận được không?” Anh ấn đầu Hôi Hôi, nhỏ giọng nói: “Mau sủa hai tiếng.”
“Gâu gâu…” Hôi Hôi nghe lời sủa hai tiếng.
“Chi Chi, mau mở cửa đi. Hôi Hôi rất thích cái ô mới anh tặng, nó chơi vui lắm, không nhớ nổi cái ô cũ kia đâu.”
Quý Hoài Thịnh đưa cho Hôi Hôi vài món đồ chơi nhỏ: xương chó, vịt, gà, Hôi Hôi thấy mới lạ, chơi vô cùng vui vẻ, xóa bỏ hết hiềm khích lúc trước, hòa hảo với Quý Hoài Thịnh.
“Chi Chi, mở cửa…” Quý Hoài Thịnh gọi không ngừng.
Kẽo kẹt, cửa mở ra.
Lâm Chi đứng ở cửa, nhìn một người một chó đang ngồi xổm trên mặt đất. Hôi Hôi đang ɭϊếʍƈ ngón tay Quý Hoài Thịnh, vẫy đuôi lấy lòng anh.
Lâm Chi tức giận, nhỏ giọng mắng Hôi Hôi: “Đồ không có chí khí, chỉ một cái ô mới đã bị mua chuộc, quên chiều nay anh ấy bắt nạt em thế nào rồi sao?”
Hôi Hôi mở to đôi mắt tròn xoe, lè lưỡi nhìn cô, hoàn toàn không hiểu gì.
“Thôi vậy.” Lâm Chi đỡ trán, quay vào phòng. Sao cô lại nói chuyện với một con chó cơ chứ.
Quý Hoài Thịnh thấy cửa không đóng lại thì lập tức đi vào.
Sau khi tắt đèn, Lâm Chi và Quý Hoài Thịnh nằm trên giường cùng, hai người cách nhau một khoảng.
Quý Hoài Thịnh cẩn thận dịch người qua, ôm Lâm Chi vào lòng.
Cô vùng vẫy nhưng không đẩy anh ra được.
“Vợ ơi, em vẫn còn giận sao?” Anh cọ vào cổ cô, nhỏ giọng hỏi.
Lâm Chi nhắm mắt, không lên tiếng. Thật ra cô không giận nữa rồi, lúc anh làm ầm lên cô chỉ cảm thấy dở khóc dở cười.
Quý Hoài Thịnh ôm cô chặt hơn, để cả người cô nằm trong vòng tay mình. Anh đột nhiên nhẹ nhàng nói: “Chi Chi, cảm ơn em thích anh lâu như vậy. Anh rất vui vì người em quyến luyến bao năm qua là anh. Chuyện này đúng là hiếm có. Một mình em mà có thể kiên trì lâu như vậy. Lúc trước, khi chúng ta quay bộ phim kia, anh không biết tâm ý của em, luôn muốn dùng quy tắc ngầm với em. Khi đó, chắc trong lòng em rất khó chịu vì người em thích nhiều năm lại tàn nhẫn giẫm đạp lên tôn nghiêm và tình cảm của em. Anh thật xấu xa, anh…”
Lòng bàn tay mềm mại của cô che miệng anh lại. Hồi tưởng chuyện cũ, lòng Lâm Chi chua xót, giọng nghẹn ngào, oán trách: “Đừng nói nữa, anh thật đáng ghét, tự dưng nhắc lại những chuyện đó làm gì.”
“Chi Chi, được em thích là chuyện rất hạnh phúc.” Quý Hoài Thịnh nắm tay cô đặt lên ngực mình, tim đập đang anh đập mạnh mẽ, lồng ngực chấn động.
Anh nói: “Em cảm nhận được không? Đây là trái tim anh, tuy em thích anh từ lâu, còn anh mới chỉ yêu em ba năm, nhưng tình cảm của anh không hề ít hơn em.”
Anh xoay mặt cô qua, nhẹ nhàng hôn môi cô: “Cả đời này, quá khứ, hiện tại, tương lai, anh cũng chỉ yêu một mình em.”
Dưới ánh trăng mờ ảo, Lâm Chi nhìn gương mặt Quý Hoài Thịnh ẩn trong bóng tối, tim đột nhiên đập thình thịch giống như lần đầu tiên nhìn thấy nụ cười của anh năm đó.
Cô nâng tay lên, ôm cổ Quý Hoài Thịnh, nhiệt tình đáp lại nụ hôn của anh, hai người quấn quýt triền miên.
Người yêu trước là cô, nhưng cô rất may mắn khi được anh yêu sâu đậm hơn. Cô có thể cảm nhận được anh nguyện ý thay đổi vì cô, luôn quan tâm, chiều chuộng, nhường nhịn cô. Cô biết, anh thật sự yêu cô.
Anh trách cô yêu thầm anh tám năm mà không nói? Chi bằng nói là cô thú nhận muộn đi.
Nương theo ánh trăng, Lâm Chi nhìn vào đôi mắt đen láy của anh, nghiêm túc nói: “Quý Hoài Thịnh, em rất thích anh, tám năm trước đã thích anh rồi.”
Quý Hoài Thịnh hơi giật mình, khóe môi gợi lên: “Anh cũng thích em, nhưng chậm hơn em năm năm.”
“Không sao, sau này anh bù lại là được.”
“Được.”