Chương 38: Buông tha nữ hài kia, nhắm vào ta đây này!

Vòng bán kết World Cup trực tiếp bắt đầu.
Thời điểm cầu thủ ra sân, Lâm Vũ cũng không rảnh rỗi.
Vì bữa tiệc bóng đá quan trọng tối nay.
Lâm Vũ mang ra mấy gói khoai tây chiên với đủ loại khẩu vị, cùng với mấy gói hạt dưa đã bóc sẵn.


Về phần đồ uống, càng lấy ra hai chai Pepsi còn sót lại trong tủ lạnh.
Hào phóng tặng cho hai vị Thiếu Nữ, còn mình thì uống nước sôi.
Một phen thao tác, thu hoạch rất lớn.
đinh!
Khảng khái quà tặng, dùng chút đồ ăn vặt ít ỏi chiêu đãi hai vị tiền bối trong môn, rất có phong thái Đại tướng!


Ban thưởng: Linh thạch 40
400 khối nhẹ nhàng tới tay.
Đủ để mua gấp mấy lần lượng đồ ăn vặt.
Cái này "khảng khái quà tặng" quả thực quá hời!
Lâm Vũ có được không chỉ là kinh tế hồi báo, mà còn là bầu không khí càng thêm náo nhiệt...


"Tiểu Vũ Tử, góc độ ngươi ngồi trên ghế kia, có nhìn thoải mái không?"
"Đến ngồi cùng đi, vốn dĩ là giường của ngươi mà, không có lý nào bị chúng ta chiếm lấy, còn không cho ngươi lưu lại một phần ba."
"Hắc hắc hắc, Tiểu Phù Phù ngại ngùng, có thể ngồi bên cạnh ta!"


Với những yêu cầu như vậy, Lâm Vũ đương nhiên cung kính không bằng tuân mệnh.
Đi tới bên cạnh Mạc Thượng Dĩnh sau khi ngồi xuống, vẫn không quên ném chiếc chăn mỏng cho hai nàng:
"Điều hòa hơi lạnh, có thể đắp cho đỡ lạnh."
Hoàn toàn đem hình tượng "tri kỷ nam nhân tốt chính là ta" thực hiện triệt để.


Mạc Thượng Dĩnh đối với chiếc chăn mỏng không hứng thú, nhảy nhót đứng dậy, nhanh chóng nhảy lên giường, tắt đèn phòng ngủ.
"Nhìn bóng như vậy, bầu không khí mới tốt nhất."
"Phòng Tiểu Vũ Tử coi như không tệ, màn hình TV so với màn hình máy tính của ta lớn hơn nhiều a!"


available on google playdownload on app store


Thật sự là một câu nói nhảm không có chút dinh dưỡng nào.
Nhưng không bật đèn xem tivi, đích xác cảm giác bầu không khí tốt hơn nhiều.
Tiếng còi vang lên.
Trận đấu chính thức bắt đầu.
Các cầu thủ của hai nước nhanh chóng tiến vào trạng thái thi đấu.


Người bình luận nhắc đến tên vận động viên, Lâm Vũ đại bộ phận chưa từng nghe qua, thuần túy là người ngoài nghề xem cho vui.
Ba phút đầu trận.
Đội Brazil bày ra một bộ tư thế tấn công phủ đầu, tung ra hai đợt tấn công.
Còn có một cú sút rất có uy hϊế͙p͙ khung thành.


Từ trên sân mà nói, thật không giống như là sẽ bị thua đậm.
Mạc Thượng Dĩnh tập trung tinh thần xem, trong miệng thỉnh thoảng lẩm bẩm:
"Ai nha, Müller Müller, cản hắn lại!"
"Cú sút này thật đáng sợ, Marcelo ngươi là hậu vệ có được hay không, đừng sút bóng a!"


"Đội Brazil sao đá hung hăng thế, Neymar không có mặt, vẫn đá chủ động như vậy sao?"
"..."
Có thể rõ ràng nhìn ra, Mạc Thượng Dĩnh mười phần hồi hộp.
Từ khi trận đấu bắt đầu, gói khoai tây chiên cầm trên tay đến giờ vẫn chưa mở.
So sánh với nàng.


Ngồi ở một bên khác, Diệp Mộng Phù một mình yên tĩnh thưởng thức.
"Răng rắc... Răng rắc..."
Khoai tây chiên từng miếng từng miếng đưa vào miệng, thỉnh thoảng hài lòng gật đầu.
Hiển nhiên không phải vì trận bóng, mà là vì hương vị khoai tây chiên.


"Tiểu Vũ Tử, ngươi nói nước Đức có thể thắng thật không?"
"Cái gì báo mộng, cái gì thần bóng đá, hẳn là không sai chứ?"
Mạc Thượng Dĩnh thấp thỏm hỏi Lâm Vũ, muốn tìm kiếm một chút an ủi về mặt cảm xúc.
Lâm Vũ búng vào trán nàng một cái, lẩm bẩm:


"Ngươi rốt cuộc đã cược bao nhiêu vậy, quả thực còn hồi hộp hơn cả cầu thủ trên sân."
Mạc Thượng Dĩnh ngón trỏ chạm ngón cái, nhéo nhéo:
"Chỉ có... Một chút xíu thôi."
Tin nàng mới là lạ!
Cược hết cả căn phòng thì có.


Thấy hỏi cũng không ra lời thật, Lâm Vũ lại nhìn về phía Diệp Mộng Phù đang ngồi cách đó:
"Tiểu Phù, ngươi cũng cược sao? Cược đội nào?"
Diệp Mộng Phù thành thật khai báo:
"Ừm, năm mươi khối... Nước Đức."
Nhìn người ta kìa.
Đây mới là đường đường chính chính xem bóng đá.


Không cược nhà cửa, chỉ vài chục đồng để tăng thêm niềm vui thú khi xem bóng.
Nếu không phải sớm biết kết quả trận đấu, Lâm Vũ bỏ ra mười đồng cũng thấy tiếc.
"Tiểu Phù có mắt nhìn đấy, đội Đức nhất định thắng."
Lâm Vũ giơ ngón tay cái lên.


Diệp Mộng Phù đang ăn khoai tây chiên thì dừng lại, ngoan ngoãn gật đầu.
Là bạn thân của Mạc Thượng Dĩnh, dưới sự ảnh hưởng của nàng, Diệp Mộng Phù cũng xem không ít trận bóng.
Thông thường mà nói, kết quả mỗi trận đấu đều khó đoán trước.


Bóng đá là tròn, rất nhiều bàn thắng càng tràn ngập tính kịch.
Thỉnh thoảng, có thể còn nhìn thấy "kịch bản".
Dù là đội bóng mạnh yếu cách xa nhau, cũng có thể xảy ra tình huống yếu thắng mạnh.
Cho nên, Diệp Mộng Phù xưa nay không tin vào cái gọi là tỷ lệ thắng hay chiến tích.


Hôm nay không biết vì sao.
Lâm Vũ nói nước Đức có thể thắng, nàng thật sự sinh ra mấy phần tin tưởng.
Trận đấu tiến hành đến phút thứ mười.
Cuối cùng, chuyện gì đến cũng phải đến.
Đội Đức đá phạt góc, Müller trong vòng cấm địa bật cao đánh đầu, mở tỷ số trận đấu.
0 - 1!


Đội Đức dẫn trước trên sân khách.
"Vào rồi!"
"Đức... Ừm!"
Thấy bàn thắng, Mạc Thượng Dĩnh kích động bật dậy khỏi giường.
Trước khi nàng kịp gào thét chúc mừng, Lâm Vũ nhanh tay lẹ mắt bịt miệng nàng lại.
"Uy uy, Dĩnh Nhi, chú ý đừng làm ồn ào đấy!"


"Nửa đêm chúng ta không ngủ, hàng xóm còn muốn ngủ đấy!"
Lâm Vũ vội vàng nhắc nhở.
Diệp Mộng Phù nhìn động tác của hai người, mỉm cười, cười rất kín đáo.
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi, quá kích động rồi!"
"Quả bóng này vào đẹp quá, đằng sau khẳng định còn có bàn thắng, a ."


Mạc Thượng Dĩnh kiềm chế âm lượng, thực tế khó nén tâm tình kích động.
Lâm Vũ đương nhiên biết còn có bàn thắng.
Đây mới chỉ là bàn đầu tiên, đằng sau đội Đức còn có sáu bàn nữa.
Nếu mỗi lần ghi bàn, Mạc Thượng Dĩnh đều muốn gào thét một trận.


Chưa đến bàn thứ ba, dì Khỉ Mộng sẽ xông tới, ngăn cản cuộc hẹn hò bí mật của bọn hắn mất.
Sự yên tĩnh ngắn ngủi chỉ kéo dài mười phút.
Phút thứ hai mươi hai, đội Đức lại ghi bàn.
0 - 2!
Nhớ tới lời nhắc nhở của Lâm Vũ, Mạc Thượng Dĩnh không còn cuồng loạn chúc mừng.


Nhưng niềm vui sướng thực sự không có chỗ giải tỏa.
Nàng vậy mà trực tiếp nhào lên người Diệp Mộng Phù:
"A, hai bàn rồi, trận này chắc chắn thắng!"
"Tiểu Phù Phù, nhanh để ta hôn hôn, đừng tránh!"
Không hề phòng bị, Diệp Mộng Phù tự nhiên bị nhào trúng.


Hai nữ hài trước mặt Lâm Vũ, trình diễn một cảnh tượng tuyệt đẹp.
Xấu hổ, Diệp Mộng Phù với đôi chân dài dưới váy ngủ, lung tung đạp trên giường.
Trong miệng khẽ ngăn cản Mạc Thượng Dĩnh:
"Dĩnh Nhi... Đừng như vậy..."
Lâm Vũ: "! ! !"


Có cần kích động như vậy không? Tỷ số đằng sau còn lớn hơn nữa đấy!
Lâm Vũ thật muốn kéo Mạc Thượng Dĩnh ra, nghĩa chính ngôn từ giáo huấn một trận:
Buông tha nữ hài kia, có bản lĩnh nhắm vào ta đây này!
----------oOo----------






Truyện liên quan