Chương 56: Đem tiểu Vũ xem như nam nhân, vội vã ký hợp đồng!
Trần Khỉ Mộng cùng Hà Tĩnh ngồi trong tiệm, xuyên qua lớp kính quan sát Lâm Vũ bên ngoài cửa hàng điện thoại.
Lúc này.
Trong lòng Trần Khỉ Mộng vô cùng hối hận.
Vừa rồi nhìn thấy ánh mắt của Lâm Vũ, nàng lại ma xui quỷ khiến đưa số điện thoại của chủ nhà cho hắn.
Tiểu Vũ chỉ là một sinh viên.
Hắn gọi điện thoại cho chủ nhà thì có thể làm được gì?
Trần Khỉ Mộng thân là trụ cột trong nhà, việc này vốn là trách nhiệm của nàng.
Sao có thể để Tiểu Vũ cùng gánh áp lực?
Tiểu Vũ nên có cuộc sống đại học của riêng mình mới phải.
Hà Tĩnh nhìn ra tâm sự của Trần Khỉ Mộng, nhắc nhở:
"Khỉ Mộng à, có gì phải lo lắng?"
"Ta đoán, Tiểu Soái ca chắc đang thương lượng với chủ nhà. . . Liệu có thể nới lỏng mấy ngày? Có thể trả trước ít không?"
"Mấy đứa trẻ bây giờ đều vậy, nhìn vấn đề đơn giản lắm."
"Ngươi bảo bọc hắn kỹ quá, vẫn còn ngây thơ như trẻ con."
Lời này đương nhiên không thể để Lâm Vũ nghe thấy.
Vừa nãy trước mặt Lâm Vũ, Hà Tĩnh còn ra vẻ "Lâm Vũ là đàn ông".
Lúc này chỉ có nàng và Trần Khỉ Mộng, lại nhấn mạnh sự thật khách quan "hắn chỉ là đứa bé".
Tính cả hai mặt, lời đều do một mình nàng nói.
Chỉ lát sau.
Lâm Vũ nói chuyện điện thoại xong, trở lại trong tiệm.
Chú ý thấy ánh mắt của hai người phụ nữ, Lâm Vũ xua tay nói:
"Khỉ Mộng a di, đừng nhìn ta như vậy, ta không làm gì thêm chuyện phiền phức đâu."
"Chỉ là nói chuyện phiếm vài câu với chủ nhà, hắn bảo đi in ấn vài thứ, lát nữa tới nói chuyện."
"Có một số việc, trên điện thoại không giải quyết được, đợi hắn đến nói trực tiếp vậy."
Thấy Lâm Vũ không có vẻ thất vọng.
Trần Khỉ Mộng coi như thở phào nhẹ nhõm.
Hà Tĩnh nói không sai, Tiểu Vũ có lẽ muốn khuyên chủ nhà nới lỏng.
Nàng đã thử việc này từ lâu rồi.
Nếu hữu dụng, đã không đến mức phải vội vã vay tiền như vậy.
Hôm nay vốn cũng hẹn với chủ nhà, giữa trưa phải giao sáu tháng tiền thuê nhà cuối năm.
Để Tiểu Vũ gọi điện thoại, cũng coi như cho hắn toại nguyện.
Quan trọng nhất là tâm ý, kết quả không quan trọng.
Trần Khỉ Mộng không tiếp tục nói về chủ đề này, sợ nói nhiều sẽ khiến Lâm Vũ cảm thấy thất bại.
. . .
Hơn hai mươi phút sau.
Chủ nhà còn chưa tới, xe BMW của ông Dịch đã đến trước.
【Đinh!
【Cảnh báo nguy cơ, Vô Tướng Hào và Thiên Diện Hồ Ly đã liên thủ hành động, mời túc chủ cẩn thận đề phòng, hiệp trợ đại diện tông chủ hoàn thành đại kế hộ tông!
Âm thanh hệ thống vang lên trong đầu Lâm Vũ.
Quả nhiên.
Những chuyện liên quan đến "đại diện tông chủ" bị lừa, hệ thống sẽ cảnh báo nguy cơ.
Hôm nay dù không nói chuyện phiếm với Hà Tĩnh, hắn vẫn biết đối phương hành động.
"Ông Dịch, thật ngại quá, còn phải phiền ông đến đây một chuyến, lẽ ra tôi phải đến tìm ông mới đúng."
Trần Khỉ Mộng thấy Dịch Hải Chu đến, vừa vịn cửa vừa nói xin lỗi.
Nhờ người ta vay tiền, đương nhiên phải hạ mình một chút.
"Chị Khỉ Mộng, ai mà chẳng có lúc khó khăn?"
"Chị giúp tôi một tay, tôi giúp chị một tay, chẳng phải nên thế sao?"
"Ký hợp đồng sớm không phải chuyện xấu, chúng ta hợp tác lâu như vậy, tôi còn lạ gì cách làm người của chị?"
"Nhận được điện thoại của chị, tôi đi chuẩn bị hợp đồng ngay, tiền tôi cũng mang tiền mặt."
"Chị xem trước hợp đồng đi, có chỗ nào không ổn không, trước khi ký còn kịp sửa."
Dịch Hải Chu thật là người thực tế.
Chỉ cần tiền, không màng gì khác.
Vào tiệm, không hề vòng vo, nhanh chóng đưa hợp đồng ra.
Với hắn mà nói.
Đây không phải một tờ hợp đồng đơn giản.
Mà là bùa hộ mệnh!
Chỉ cần Trần Khỉ Mộng ký tên, tháng sau sẽ là khởi đầu mới của cuộc đời hắn.
Đừng thấy Trần Khỉ Mộng không nhanh nhạy bằng người ta, nhưng làm việc rất nghiêm túc.
Không vì tình thế cấp bách mà ngốc nghếch ký tên, không thèm xem nội dung hợp đồng.
Chỉ tiếc.
Nội dung hợp đồng không có vấn đề gì.
Hai kẻ lừa đảo căn bản không định giở trò trong hợp đồng này.
Xem qua một lượt, Trần Khỉ Mộng chú ý đến Lâm Vũ bên cạnh.
Nghĩ đến lời Hà Tĩnh nói, phải xem Tiểu Vũ như đàn ông. . .
"Tiểu Vũ, con xem cùng đi?"
"Dì không hiểu nhiều, con học giỏi, giúp dì kiểm tr.a xem."
【Đinh!
【Thiên Tú thao tác, đại diện tông chủ làm quyết định, ưu tiên hỏi ý túc chủ, túc chủ đã là trụ cột không thể thiếu trong tông môn!
【Ban thưởng: Linh thạch 20】
Lâm Vũ có chút bất ngờ trước phản ứng của Trần Khỉ Mộng.
Thật sự phải cảm ơn Hà Tĩnh vô tình trồng liễu.
Nếu là trước đây.
Chuyện này, Trần Khỉ Mộng không đời nào hỏi ý kiến hắn.
Dù chỉ là làm cho có lệ, cũng là bước cải thiện đầu tiên.
Dịch Hải Chu nhìn theo ánh mắt.
Lần đầu tiên quan sát Lâm Vũ:
"Vị này là?"
Hà Tĩnh từ bên cạnh giải thích:
"Đây là cháu trai của Khỉ Mộng, Lâm Vũ."
Dịch Hải Chu nở nụ cười thân thiện, khiêm tốn nói:
"Ra là người nhà, vừa anh tuấn vừa trẻ tuổi, học sinh giỏi lịch sự."
"Lần đầu gặp mặt, giúp dì con kiểm tr.a hợp đồng cẩn thận nhé."
Lâm Vũ gãi đầu có vẻ ngây ngô:
"Ách, ông Dịch, lần trước tôi cũng ở đây mà, ông không nhớ sao?"
Dịch Hải Chu: ". . ."
Thằng nhóc này nói chuyện nghẹn cả họng!
Lần trước cũng ở sao?
Hình như có một thằng nhóc không lớn lắm.
Hắn còn tưởng là nhân viên trong tiệm, không để ý nhiều.
"Ha ha, vậy à?"
"Tại trí nhớ tôi kém quá, nhất thời không nhớ ra."
"Xin lỗi, Lâm. . . Vũ, đúng không?"
"Lần này nhớ rồi, xem hợp đồng đi. . ."
Lâm Vũ cười gật đầu, giả bộ chăm chú xem hợp đồng.
Chậc chậc chậc.
Ông Dịch mắc bệnh nghề nghiệp à?
Nghề bảo hiểm này thật khó, phải khách sáo với mọi khách hàng tiềm năng.
Bọn A ở Ảnh Thị Thành đâu có thái độ này.
Diễn dở tệ!
Nếu ngươi chất vấn bất kỳ quản lý mua sắm nào: Ông không nhớ tôi à?
Người ta sẽ nói: Tôi gặp nhiều người rồi, anh là ai?
Nội dung hợp đồng, Lâm Vũ đã xem qua từ lâu.
Ngoài khoản bồi thường vi phạm hợp đồng quá cao, không có gì đáng chê.
Nhưng chuyện bồi thường vi phạm hợp đồng, chỉ cần không vượt quá quy định của pháp luật, đều có hiệu lực pháp lý.
Không tuân thủ quy tắc, cứ khăng khăng muốn nói. . .
"Ông Dịch, xin lỗi, tôi không hiểu nhiều, tên công ty không phải là Ảnh Thị Thành mỗ mỗ sao?"
Lâm Vũ thuận miệng hỏi.
Dịch Hải Chu giật giật khóe miệng, vẻ mặt có chút khinh thường.
Quả nhiên.
Học sinh vẫn là học sinh.
Không thấy trọng điểm.
Chỉ chú ý đến những vấn đề nông cạn.
"Công ty trên hợp đồng, pháp nhân là tôi."
"Đơn đặt hàng này, sẽ chuyển khoản vào công ty của tôi."
"Cậu còn trẻ, chưa hiểu hết những chuyện sâu xa trong các công ty lớn đâu."
"Nhiều công ty lớn bây giờ đều làm vậy, để tránh một chút. . ."
"Xin lỗi, tôi không thể nói nhiều với cậu."
Nói xong.
Dịch Hải Chu giơ tay ra, còn muốn ra vẻ lão làng.
Ý tứ rất rõ ràng.
Là đang nói với Lâm Vũ: Mày là thằng nhóc ranh biết cái gì?
Lâm Vũ truy hỏi:
"À, phức tạp quá, tôi không hiểu thật."
"Ý là. . ."
"Nếu hoa của chúng ta có vấn đề, bồi thường cũng là bồi thường cho ông Dịch."
"Nếu Ảnh Thị Thành bội ước, chúng ta không cần bỏ vốn, cũng không cần liên lạc với họ, ông Dịch sẽ bồi thường thiệt hại cho chúng ta?"
Nhắc đến bồi thường.
Sắc mặt Dịch Hải Chu rõ ràng khó coi hơn.
Nhưng rất nhanh lại khôi phục vẻ bình thường, gật đầu nói:
"Không sai, cậu phân tích đúng đấy."
"Nếu có vấn đề, chỉ có chúng ta liên hệ, những công ty khác không liên quan."
Thấy Dịch Hải Chu nói hơi nhiều.
Hà Tĩnh cảm thấy không ổn, vội vàng đổi chủ đề:
"Mọi người đều là người trung thực, hợp tác chắc chắn sẽ rất vui vẻ."
"Khỉ Mộng, tôi đi tìm bút cho chị, ký tên phải dùng bút mực đen."
Dịch Hải Chu lục lọi trong túi, nhận được tín hiệu phối hợp:
"Không cần phiền, tôi mang theo rồi."
Trong lòng Lâm Vũ cười lạnh.
Rõ ràng là các ngươi bảo xem hợp đồng, bảo đặt câu hỏi.
Hỏi thật thì các ngươi lại không vui.
Thật thú vị.
Không sao.
Thời gian vừa vặn, khách quý của Lâm Vũ cũng đến. . .
Một người mặc áo rộng thùng thình, bụng phệ đầu hói trung niên.
Đung đưa quạt bồ, chậm rãi bước vào trong tiệm.
"Tiểu Trần, hôm nay trong tiệm đông người nhỉ."
"Cô nghĩ kỹ rồi thì tốt, vị trí tiệm này của cô là khu vực vàng của cả con phố thương mại đấy."
"Thuê tiếp ba năm, không hề thiệt thòi đâu!"
----------oOo----------