Chương 48
Hiện nay thứ đang được lưu hành nhiều nhất ở thú nhân đế quốc là gì? Đương nhiên đó chính là mặt nạ do Eden bảo sản xuất.
Nhưng mà nguyên nhân đạt được như vậy không chỉ nhờ sự tuyên truyền của thương hội Eden bảo, mà càng nên cảm tạ người của Lặc Tư bảo vì đã nỗ lực nhiệt tình tổ chức hoạt động của nhà mình vô tình giúp Eden tuyên truyền đẩy mạnh tiêu thụ.
Đại công Lặc Tư bảo tức muốn ch.ết, vốn đã đạt được mục tiêu là tổ chức vũ hội lớn đến hết cỡ, ai ngờ khiến cho Eden bảo được lợi.
Cho nên, mặ t nạ do chính tay Á Lai Leonard Davince tự thiết kế nhanh chóng trở thành vô giá, hội trưởng Barret lại tổng hợp lại tình hình thị trường rồi sai người trà trộn vào trong người tiêu dùng, vì thế mặt nạ độc nhất của Eden bảo tự nhiên dễ dàng nâng lên vị trí khó có được.
Đại công Lặc Tư bả o cố gắng kìm nén tâm trạng, biết rằng bây giờ không phải là lúc để so đo, bởi vì lão tin tưởng kế hoạch tiếp theo thành công thì Eden bảo cũng chẳng thể cười nổi nữa, đến lúc đó thì tính sổ luôn một thể.
Kế hoạch trở lại trường của Á Lai bị quấy rầy, cả một ngày ykhông thể bước ra khỏi phòng chứ đừng nói là xuất hiện nơi công cộng.
Đào Đứ c gởi lời đến Henry, ngôn từ mạnh mẽ chỉ trích Eden bảo không thèm để Đại Tế Ti này vào mắt, càng khiển trách nặng nề hơn rằng Henry vong ân phụ nghĩa, hơn nữa trên đó còn phân tích rõ ràng rằng mình lúc trước đi đàm phán với Bill tổ phụ vất vả đến cỡ nào, công lao to lớn đến bao nhiêu.
Garlock nhíu mày: ―Anh ta cũng đâu có đi vũ hội được, nháo xem trò gì chứ ? Tôi thấy rõ ràng là nhàm chán quá rồi, không thì chắc gần đây bệnh lại nặng hơn rồi đó.‖
Tuy nói ra như vậy, nhưng hai người đề u biết rõ ràng Đào Đức không phải là loại người dễ dàng bỏ cuộc, người nọ nếu không dễ chịu thì luôn có đủ mọi thủ đoạn khiến người khác không thể sống yên.
Cho nên Á Lai không thể không thiết kế cho vị Đại Tế Ti này một cái mặt nạ không người nào có thể sánh được, tinh mỹ tuyệt luân, một chiếc mặt nạ siêu nổi bật được lựa chọn tỉ mỉ.
Cũng nhờ vì thường xuyên qua lại nên Á Lai cũng biết được sở thích của Đại Tế Ti, vận dụng trí tuệ và năng lực của mình để nịnh hót một chút thì không có gì là khó, một thiết kế rất tinh tế nhanh chóng hoàn thành, Barret sai người chế tạo vô cùng gấp gáp để ra thành phẩm.
M ặt nạ Venice, là chiếc mặt nạ khoa trương diễm lệ cao quí, lông vũ trắng noãn như khổng tước xòe đuôi, càng miễn bàn đến đủ loại đá quí sáng rực rỡ được đính trên đó, tóm lại là người xemở bất kì góc độ nào cũng thấy đó là vẻ đẹp khoa trương của người ngoại quốc.
Đào Đứ c giống như một đứa trẻ ôm món đồ chơi yêu quí của mình không chịu buông, nhìn Barret – người đã hộ tống đồ vật đến – nói: ―Nó không thể phô bày phong thái của mình trước mặt mọi người thì nó sẽ khóc đó, ai da, cậu nói xem nếu tôi trộm mang nó đến vũ hội của Lặc Tư bảo thì sao nhỉ?‖
Barret nhìn cái bộ dáng gần đây cứ như nửa sống nửa ch.ết của y, cả giận: ―Anh vẫn nên ngoan ngoãn dưỡng bệnh đi.‖ Không phải là do trời bắt đầu trở lạnh sao? Đào Đức lại không được khỏe.
Đào Đức cười nói: ―Cũng đã bệnh nhiều năm thế này rồi, sẽ không ch.ết được đâu.‖
Barret há mồm ―Hừ‖ phun ba cái, ―Đừng có nói bậ y bạ, tôi đi trước, đừng có nhào vô đó, đến lúc Garlock cáo trạng anh với thành chủ thì lúc đó lo mà ăn toàn trái cây thôi.‖
―Biế t rồi.‖ Đào Đức đem mặt nạ che trước mặt không kiên nhẫn nói, đợi người kia đi rồi mới lấy xuống, trên mặt lộ ra một nụ cười vui vẻ vì được anh em quan tâm.
Barret v ừa ra khỏi Tế Ti phủ thì đã bị một đám người chờ đợi đã lâu chặn lại, dùng đủ mọi cách để nhờ gã cầu Á Lai thiết kế mặt nạ và cầu hợp tác trên những hạng mục khác.
Barret v ừa mừng vì tiền tài đang ào ào đổ đến, vừa cảm thấy mấy người này quá phiền, đành phải nhân lúc có người không để ý trốn mất tiêu, rảnh rỗi không có chuyện gì làm thì tìm thiết kế sư của mình tâm sự, ―Lúc đầu tôi còn nghĩ mặt nạ đính đá quí chẳng ai thèm mua chứ?‖
Francis cười lạnh, xấu xa liếc mắt nhìn mấy thú nhân đang ngồi đó một cái, mấy tên này căn bản là lấy tác phẩm của Á Lai đánh chủ ý lên người khác.
Á Lai nhìn trái nhìn phả i vẻ mặt khác nhau của mọi người, nói trắng ra luôn: ―Tôi đã biết, có thể bỏ nhiều tiền ra mua nhiều mặt nạ đắt tiền như vậy thì gia tài cũng không hề nhỏ, thú nhân đế quốc trước giờ vẫn phản đối phong trào phung phí, tôi là bị lợi dụng để người đứng sau đó lộ mặt.‖ Sờ sờ đầu tiểu Lôi Mạn đứng bên cạnh, ―Một gia chủ thông minh phải biết cách che giấu cẩn thận, nhưng cũng không cần phải chịu đựng bọn người nhà nông cạn, những con người đó sẽ không biết đến chuyện tiết kiệm, chỉ quan tâm đến mặt mũi của mình thôi.‖
Garlock có hơi lo lắng, hắn muốn để Á Lai cứ thiết kế theo ý muốn của mình, nhưng mà theo như lời Á Lai nói, ―Có thể giúp cho mấy người khiến tôi rất vui vẻ.‖ Tham ô hủ bại nơi nào cũng có, kiếp này cũng coi như là mình đã trợ giúp chính nghĩa được một lần.
Francis cũng cười, cậu vốn chướng mắt mấy kẻ này dám lợi dụng Á Lai, nhưng theo hướng nghĩ của Á Lai thì khiến người ta cảm thấy không hề khó chịu.
M ột chiếc lá cây nhẹ nhàng rơi xuống, Á Lai tùy tay đón lấy, ngón tay chọt ra hai cái lỗ, cẩn thận che trước mắt tiểu Lôi Mạn,―Nhưng bọn họ lại không biết rằng, tự nhiên mới là đẹp nhất.‖ Lôi kéo tiểu Lôi Mạn, bắt lấy Francis nói: ―Đi thôi, đi theo giúp tôi tìm linh cảm nào, giúp tôi đào ra, cả mọt cũng phải đào.‖
Barret gãi gãi mái tóc rám nắng, ―Sao tôi có nghĩ thế nào cũng vẫn chưa hiểu hết Á Lai vậy?‖
Garlock hỏi Henry: ―Mọi thứ đã chuẩn bị tốt rồi chứ?‖
Mọi người trái chờ phải đợi, cuối cùng vũ hội của Lặc Tư Bảo cũng đã chính thức mở màn.
Một chiếc xe ngựa vẻ ngoài hào nhoáng chở một đám người hư tình giả ý đến Lặc Tư Bảo đang thắp đèn sáng trưng.
M ọi người đều có mục đích khác nhau, nhưng lại không biết rằng mình bị đại công Lặc Tư Bảo cố ý tiếp đón, trong danh sách khách nhân bao gồm tất cả những người thường am hiểu xã giao, bởi vì lão đã quyết tâm, phải biết dùng người hơn, tin tức mới có thể nhanh nhạy.
Đại sảnh tráng lệ, tiếng reo hò cười đùa, ai cũng hận không thể đeo hết tất cả mọi thứ trang sức của mình lên người để thể hiện bản thân.
Đại công Lặc tư bảo một tay nắm Katthy một tay nắm Mạch Kì cười đùa tiếp đón khách mời, mà Katthy và Mạch Kì như mới bất khuất đánh bại được bệnh tật.
L ừa mình dối người khiến người ta không thể nhịn cười trong bụng, bất quá chỉ là không ai muốn vạch trần thôi, chờ chút nữa người của Eden tới mới có trò hay để xem.
Ở một bên, Luân Ân vẫn mang cái bộ dạng uất ức ngồi một góc, như sợ có người sẽ lại gần hắn vậy.
Lúc này, người tiếp đón ở cửa cao giọng hô, ―Đại nhân Henry của Eden bảo đến.‖
H ội trường nháy mắt an tĩnh lại, mọi người đều không hẹn mà nhìn về phía cửa, nghe đồn đã lâu, bạn nhảy của quản gia đại nhân thật quá nổi bật, kẻ đứng đắn nhất và kẻ không đứng đắn nhất lại đi bên nhau cái này nếu bỏ qua không chịu nhìn kĩ thì đáng tiếc vô cùng.
Francis có khí chất mị hoặc, mặt nạ trên mặt rất cuốn hút, đôi mắt trang điểm lại đẹp vô cùng, cứ như nước mắt thủy tinh của thiên nga đen, mị hoặc vô song.
Francis v ẻ mặt vẫn duy trì nụ cười lỗ mãng, trong lòng đã bắt đầu nhịn không được cười to, nếu mấy kẻ kia mà biết mặt nạ họ đang hâm mộ này là thiết kế mà Á Lai hận không thể mọc ra cánh tay thứ ba để cầm thì sẽ nghĩ như thế nào nhỉ?
Henry c ảm thấy bàn tay đang nắm lấy tay mình trở nên căng thẳng, nghĩ rằng Francis khẩn trương, hơi hơi nghiêng đầu muốn an ủi cậu, nhưng vừa thấy mắt cậu thì đã nhanh chóng hiểu được cậu đang cười cái gì, khóe miệng cũng khó nhịn được mà cong lên.
Nhưng trong mắt người khác, đây gọi là trao nhau ánh mắt yêu thương, yêu đương, xem ra lời đồn về hai người này là thật rồi.
Cũng đứng trong đám người đó Bill đạ i quản gia cũng có chút vui mừng, cháu nội Henry của ông chưa từng nhìn một phi thú nhân nào như vậy, thấy hai người đi về phía ông, vội vàng thu lại cảm xúc của bản thân thay vào đó là sự uy nghiêm của một bậc trưởng bối.
Không bao lâu sau, ― Công tước đại nhân Garlock của Eden bảo đến.‖
M ọi người sau khi nhìn thấy thì cảm thấy thật kì lạ, vì vị Á Lai tiên sinh trong truyền thuyết kia lại mang một chiếc mặt nạ rất bình thường, tuy cũng khá tinh mỹ nhưng cũng không nổi bật gì so với người khác, so sánh ra thì mộc mạc cực kì.
Francis tr ừng mắt: Anhkhông phải hận không thể mọc ra cái tay thứ ba để cầm sao, không ngờ vậy mà để cho tôi làm chim đầu đàn (đứng mũi chịu sào), trên mặt trang điểm thành cái dạng này?
Á Lai: Cậu là trợ lí của tôi, tôi cần cái gì thì đương nhiên cậu phải giúp tôi cái đó, tay cậu có thể vòng ra sau mà.
Francis vì giữ vững hình tượng của mình bây giờ nên đành phải quay đầu đi cố nén giận, nhìn Bill đại quản gia đứng cách đó không xa lại càng không dám làm càn, lập tức điều chỉnh lại phong độ tiếp tục đi qua.
Garlock hiếm có lại tươi cười gắt gao nắm chặt tay Á Lai.
Mọi người thật hâm mộ, cặp đôi này thật thâm tình, so với đôi vừa rồi còn thắm thiết hơn.
Á Lai: Anh nắm tay em làm gì? Garlock: Nhiều người, đỡ cho em khỏi chạy loạn!
Đại công Lặc Tư bảo đến trước ân cần hỏi thăm vài câu.
Francis l ại cau mày, ánh mắt của Katthy và Mạch Kì như muốn chặt Á Lai ra thành từng khúc, đặc biệt là Katthy, vẻ mặt như hận không thể khiến Á Lai biến mất ngay lập tức.
―Đứa nhỏ, không cần phải lo lắng.‖ Bill đại quản gia nói.
Francis cúi đầu, ―Thật xin lỗi.‖
Bill cũng không trách mắng gì, như vậy không lâu sau, Francis lưu lại cho ông một ấn tượng không tồi, thấp giọng cười nói: ―Con chưa biết đâu, Henry không thể ở nơi thế này nhảy cùng người khác, nếu con có thể giúp nó vượt qua vấn đề này, ta nghĩ ta sẽ không phản đối chuyện hai đứa bên nhau.‖
Francis s ửng sốt, cậu biết Henry vì nhận chức trách của một quản gia nên luôn học hết mọi thứ để sẵn sàng mọi lúc, huống chi lần trước cậu và anh cũng đã bị Á Lai lừa nhảy một lần, cho dù đó không phải là loại khiêu vũ quý tộc.
Henry đương nhiên không dám khó chịu vì tổ phụ nói chuyện này cho Francis nghe, cho nên cố hết sức duy trì vẻ mặt đang có xu hướng nóng lên.
Lão nhân gia đã lên tiếng, Francis hạ quyết tâm, ―Xin cho bọn con cáo lui trước một lúc.‖
Billđại quản gia gật đầu đồng ý.
Hai người vừa đi, có rất nhiều người đã xúm lại đây, tận dụng cơ hội. Xem rahôm nay Bill đại quản gia là đại diện thành chủ đại nhân tham dự. Đi vào chỗ không người,
Francis có chút buồn cười hỏi Henry, ―Không phải là thật chứ?‖
Henry dừng một lúc mới thoáng gật đầu một cái.
Cậu còn nghiêm túc nói: ―Có thể cho em biết nguyên nhân không?‖
Anh do dự một chút mới kề sát vào tai cậu.
Cậu suy nghĩ một lát hai mắt bỗng sáng ngời, ―Em nghĩ em có cách rồi.‖ nói xong thì kéo người ta trở lại vũ hội.
Lại một khúc nhạc vang lên, hai người nắm tay nhau đi vào sàn nhảy.
Mọi người đều liếc nhìn, bất kể kế tiếp xảy ra chuyện gì thì đôi này cũng thật sự rất thú vị!