Chương 55

Tại một góc ánh sáng ấm áp hòa quyện cùng sự tĩnh lặng, một chiếc ghế dài cũ kĩ kể lại những câu chuyện mà con người đã qua.
Trước mắt, một là anh em cùng nhau lớn lên, một như bậc cha chú trong nhà, cho nên Garlock không chút nào cố kỵ ôm bả vai Á Lai.


Trướ c mắt, một là Đại Tế Ti truyền đạt ý chỉ của thần thánh, một là thành chủ đại nhân nắm trong tay sinh tồn của đế quốc, Á Lai bị người ta ôm mặc dù có hơi ngượngngùng, nhưng càng không muốn làm đại quý tộc mất hứng, cho nên cũng không nhăn nhó.


Vì thế hai người thoải mái ở chung rất tự nhiên, bất cứ một góc độ cũng là hình ảnh hiểu nhauhòa hợp duy mỹ.
Đào Đức đầu tiên là nở một nụ cười, rồi nói: ―Á Lai à, nghe nói người Ưng tộc đều theo thuyết Vô Thần, bản thân cậu có tin rằng Thần tồn tại không?‖


Á Lai đang xuấ t thần, mình yêu thích Francis giống như màu sắc rực rỡ Lưu Ly, hình ảnh thiên biến vạn hóa vẽ trên giấy luôn có hình tượng rất đẹp, nhưng không cách nào phối hợp cùng Thiên Sứ cánh trắng, nhưng vị Tế Ti đại nhân trước mắt này lại vừa thích hợp, không chỉ vì vẻ ngoài cao thượng, còn bởi vì quanh thân yphát ra khí chất siêu nhiên.


Đào Đứ c thấy thế cũng không xấu hổ, khóe miệng mị hoặc cong lên, tự tin tùy ý phi thú nhân trước mắt đánh giá mình, còn không quên liếc mắt đưa tình khiêu khích Garlock mặt đen.


Tay b ị đại quý tộc niết đau, Á Lai phục hồi tinh thần lại hồi đáp: ―Trên thế giới này, tôi càng tin tưởng tư tưởng của Abraham Đại Tế Ti, chúng ta cần Thần tồn tại, bởi vì tính đặc thù trong thời kì đó, đó là một loại thăng hoa đến tín ngưỡng tín nhiệm, có thể thúc đẩy mọi người duy trì cuộc sống ổn định không bất đồng, cùng nhau theo đuổi hạnh phúc tương lai.‖


available on google playdownload on app store


Lão thành chủ cười nói: ―Đứa nhỏ, giải thích của con thật đặc biệt, một khi đã như vậy, có một Tế Ti như vậy thì có tác dụng gì?‖


Á Lai không bố i rối, nghiêm túc hồi đáp: ―Tế Ti cũng giống như người thường có hỉ nộ vui buồn và sinh lão bệnh tử, bọn họ yên lặng thực hiện trách nhiệm của mình, duy trì mỹ danh của Thần, dẫn đường cho nhân dân để tư tưởng hóa thành bất hủ, bảo vệ tín ngưỡng của mọi người.‖


Lão thành chủ không nghĩ tới Á Lai tuổi trẻ như thế đã có nhận thức sâu sắc như vậy, ―Như vậy theo ý của con, một vĩ Đại Tế Ti có thể có tình yêu giống như người thường sao?‖


Á Lai dừ ng lại, bởi vì y chợt nhận ra Đại Tế Ti trong miệng của thành chủ là đang nhắc tới ai, cho nên nhất thời không biết trả lời như thế nào, trong đầu đột nhiên nhớ lại một vài ca từ, vì thế chậm rãi nói: ―Yêu là đến từ linh hồn,đến từ sinh mệnh, yêu một người là trung với tín ngưỡng của bản thân, một Tế Ti vĩ đại nhất định có tín ngưỡng của mình, cho nên y sẽ giống một người thường có một tình yêu, chẳng qua tình yêu ấy còn vĩ đại hơn của người thường.‖


Lão thành chủ trầm mặc, không khí xung quanh tựa hồ cũng trở nên trầm xuống, nửa ngày mới có chút tự giễu cười nói: ―Già rồi, già rồi, rốt cuộc không bằng người trẻ tuổi tư duy sinh động.‖


Nghe nói như thế , một lời thoại trong phim được Á Lai tâm bình khí hòa thốt ra: ―Ngài sẽ không già, chỉ là càng thành thục, tóc ngài sẽ không bạc, chỉ trở nên nhạt màu hơn, ngài là bất hủ, từ thế hệ này qua thế hệ khác, ngài là vạn năng, chinh phục hết thảy, mọi trường học đều gọi ngài là người thống trị tuyệt vời nhất.‖ Gật gật đầu, ―Ừ, thành chủ vạn tuế!‖


Yên tĩnh một lát, lão thành chủ cười to, lần đầu tiên được người ca ngợi trắng ra như thế, đối phương còn nói lấy lòng như chỉ trần thuật một sự thực khiến người ta không thể chán ghét, đứng dậy nói, ―Cám ơn khích lệ của con, mà thôi, người trẻ tuổi các con cứ trò chuyện đi.‖


Bill đại quản gia từ một bên đi tới, mỉm cười liếc mắt nhìn phi thú nhân hậu bối thú vị này một cái, theo thành chủ đại nhân rời đi.


Đào Đứ c miệng há to như quả trứng gà, y thật sự là không thể dùng ngôn ngữ hình dung tâm tình giờ phút này, đành phải dựng thẳng ngón cái hai tay cho Á Lai, cậu giỏi!


Từng cơn gió nhẹ thổi qua, mái tóc màu bạch kim của Đào Đức bị những tia nắng rơi lên làm ánh lên, Á Lai bất tri bất giác lại nhìn đến ngốc.


Điệ n lực Đào Đức trong mắt không giảm, chống lại ánh mắt giết người của Garlock, câu nhân nói: ―Không nghĩ tới anh còn có thể giúp người giải đáp nghi vấn, giải thích nghi hoặc hơn Đại Tế Ti tôi đây, hiện tại, tôi muốn anh thành bạn lữ của mình.‖


Trong nháy mắt Á Lai phàn kích, nói thẳng: ―Muốn cũng vô dụng, tôi chỉ thích Garlock.‖
Garlock vốn đang khó chịu nghe thế thì lập tức cong khóe miệng.
Đào Đức cố ý nói: ―Á Lai à, anh vừa mới chuyên chú nhìn tôi như thế, bây giờ lại nói ra lời tuyệt tình như vậy, là nghĩ một đằng nói một nẻoư?‖


Á Lai giơ tay chỉ hướng cách đó không xa nói: ―Tôi vừa rồi nhìn cái bình nước kia cũng giống như vậy thôi, cho nên không có mang theo bất cứ tình cảm bí mật riêng gì cả, là thưởng thức đối với cái đẹp của nghệ thuật chính thống, mong ngài đừng hiểu lầm,nhưng vẫnlà do tôi thất lễ, không nên nhìn một người còn sống như vậy, thật sự là xin lỗi.‖


Đào Đứ c tức muốn ch.ết, mình vậy mà cùng một đẳng cấp với một cái chai lọ ch.ết bầm nào đó, có điềuđược người ta khen ―đẹp‖ trong lòng vẫn hưởng thụ còn tự khẳng định: ―Bản Tế Ti xác thực hoàn mỹ vô khuyết.‖


Á Lai gật gật đầu thừa nhận, rồi lại lắc đầu, ―Nhưng mà kiểu tóc hơi kém một chút.‖
Đào Đức sắp hộc máu, tươi cười hoàn mỹ trên mặt lộ ra vết nứt, ―Garlock tốt hơn? Chỗ nào cậu tacũng kém hơn tôi!‖


Á Lai bao che khuyết đ iểm, phản bác nói: ―Ở trong mắt tôi, chỗ nào của ngài cũng kém hơn Garlock, bởi vì chúng tôi có tình cảm, cho nên tôi sẽ cảm thấy anhấy không chỗ nào là không đẹp.‖


Đào Đức cườ i ngất, lần đầu gặp người không thèm nể mặt mũi của mình như thế còn nói đến mức mình cứng họng không nói nên lời, vì thế hung hăng trừng cái tên Garlock vận khí tốt kia.


Barret đã nghe lén được lúc lâu, lúc này nhịn không được cười hiện thân, ―Ai da, cầu vồng nam cũng có lúc gặp phải trời đầy mây.‖


Gương mặt tuấn mỹ của Đào Đức nhất thời kinh ngạc, nhưng nào có dễ dàng sa sút tinh thần như vậy, ―Á Lai à, cậu nói xem kiểu tóc nào thì thích hợp với tôi hả?‖
Á Lai nhìn về phía Garlock, Garlock cười ý bảo y muốn nói cái gì thì cứ nói cái đó, càng đáng giận càng tốt.


Á Lai trị nh trọng nói: ―Tế Ti đại nhân, tôi đây liền thất lễ.‖ Ycũng biết có vài đại nhân vật không thể tùy tiện mà vẽ lên giấy, nếukhông bức họa thành chủ và tế tư chẳng phải bay đầy trời, phải khách khí trước một chút, sau đó vẽ vẽ lên cuốn bút kí tùy thân.


Phục cổ thân sĩ, bối đầu hoa lệ, ánh sáng màu bạch kim, lóng lánh thành thục ổn trọng.
Ánh mắt Đào Đứ c tỏa sáng, nhận bức thiết kế cố vấn hình tượng của mình sau này mà người hầu mang đến, quả nhiên mình có đổihình tượng nào cũng khiến người ta không khống chế được!


Barret hâm mộ, ―Á Lai, cũng cho tôi đi.‖ Mái tóc màu nâu cong cong. Á Lai cười nói: ―Ngài là vẻ đẹp lộn xộn độc nhất vô nhị.‖ Tạo kiểu tóc tốt cho Barret rồi thì vẫn sẽ bị thói quen nhỏ vò đầu làm cho rối loạn, còn không bằng tự nhiên như bây giờ.
Barret tự kỷ cười hì hì.


Garlock hôn người trong lòng một cái, Á Lai của mình thật lợi hại, trong chốc lát đã dỗ cho mọi người vui vẻ.
Đào Đức gặp thời cơ tốt, liền hỏi: ―Á Lai à, anh tới định cư trên đất bằng cũng được một khoảng thời gian rồi, không nhớ cố hương à?‖
Garlock trừng Đào Đức.


Barret không dấu vết nhanh chóng xem xem xét xét bốn phía, khẳng định là Đào Đức để vị kia bác sĩ ở gần đây nghe lén rồi.


Á Lai không biết Đào Đức vì sao lại đột nhiên hỏ i y vấn đề này, cũng không thể trả lời là mình sống lạicăn bản không có liên hệ gì với Ưng tộcđược, đành phải nói: ―Không nghĩ tới, bởi vì sau này tôi chỉ là Á Lai Davince.‖


Đào Đức tiếp tục hỏi: ―Cũng không tưởng niệm bất luận kẻ nào?‖


Á Lai lúc này rấ t quyết đoán, không muốn bàn luận nữa: ―Ngược lại có mơ thấy một vị huynh trưởng vài lần, có thể nói anh ấylà một người tốt hiếm có, hy vọng mỗi người bên mình đều hạnh phúc, nhưng hiện thực rất tàn khốc, nên tôi không muốn làm anh ấykhó xử, lại càng không muốn trở thành gánh nặng của anh ấy, cuối cùng đành phải không từ mà biệt, nhưng mà người nọ cũng có thực lực, có lẽ bây giờ cũng không đến nỗi nào, căn bản không cần tôi nhọc lòng.‖


Nói xong, ytheo thói quen tính chờ đại quý tộc nổi cơn ghen ức hϊế͙p͙ mình. Nhưng mà Garlock không hề tức giận, chỉ bình tĩnh nói: ―Cần phải trở về.‖ Thì ra chỉ coi người ta là huynh trưởng thôi……


Á Lai lại càng thêm lo lắ ng, chẳng lẽ đây là sự tĩnh lặng trước cơn bão ư? Nhưng mà cũng không thể nói dối Tế Ti đại nhân được đúng không? Người ta là đại diện của thầnthánh đó.


Mọi người đi rồi, Đào Đức thấy người đứng sau cái trụ nhưng không hiện thân, đành phải tự mình đi qua.
Terrence th ấy Tế Ti đại nhân, chạy nhanh tháo kính mắt xuống dùng tay áo lau lung tung làm nước lem khắp mặt, ngoài miệng nói thất lễ xin lỗi cùng với cảm kích cám ơn.


Hành vi vừa nát lại ngốc, nhưng Đào Đức lại cười nhạo không được, ―Vừa lòng chưa?‖
Terrence nhếch miệng nở nụ cười, ―Á Lai hiện tại sống rất tự tại, bên cạnh có người đối xử thật tâm với y, tốt hơn lúc trước nhiều.‖


Tâm tình Đào Đức có chút phức tạp, rất khó tin thật sự có người có lòng tốt như vậy.
Terrence đuổ i kịp, có chút áy náy nói: ―Lúc trước tôi thật là thiển cận, nghe xong vừa rồi mới biết được thân là Đại Tế Ti là cỡ nào không dễ dàng, lúc trước có gì mạo phạm mongngài tha thứ.‖


Đào Đức còn tưở ng rằng hắnnói lời này chỉ là vì muốn làm tấm đệm để kế tiếp lại muốn đưa ra yêu cầu gì, nhưng nửa ngày không nghe có người lên tiếng, ―Nói cho hết lời?‖


Terrence ngây ra một lúc, ―A, nói xong rồi.‖ Đào Đức cười lắc đầu, người này thật giống đứa nhỏ ngốc nghếch, ―Tôi mệt rồi.‖
Terrence thực lo lắng.
Ý Đào Đức nói là anhcó thể lui xuống, ai biết đối phương thế nhưng cúi gập thắt lưng trước mặt mình, chẳng lẽ là muốn mình ôm về?


Terrence thấy người không đi lên, phản ứng lại, trên mặt chuyển hồng, đây chính là Tế Ti đại nhân, mình vừa rồi nghĩ cái gì thế, thật sự là rất ngu!
Đào Đức nhịn cười, ―Khụ khụ, anh chỉ là một bác sĩ.‖ Cũng không phải cu ly.


Terrence nghĩ lầ m Tế Ti đại nhân đang hoài nghi năng lực của hắn, hai ngày này hắnđã nghe nói, Tế Ti đại nhân thường xuyên sa thải bác sĩ riêng, cho nên hắn sợ mất công tác hiện tại, chạy nhanh vỗ vỗ bộ ngực nói: ―Tôi có giấy chứng nhận tương quan, quản gia, đầu bếp, ……‖


Đào Đức nghe hắnnói một hơi, đương nhiên là có chút không thể tin.
Terrence th ẳng thắn nói: ―Trước kia tôi nghe nói Ưng trưởng lão chỉ có thể mang một người tới chỗ này, tôi sợ cạnh tranh không lại người khác, cho nên nắm chặt thời gian học nhiều thêm vài thứ.‖


Đào Đức có chút bộ i phục, trong lúc khoảng thời gian cũng không tính là dài, người này cũng thật sự là lợi hại, nhưng biểu tình trên mặt là hoài nghi, ―Đêm nào đó anh vào bếp đi.‖


Terrence như được đại xá, trên mặt lại căng thẳng, hạ thấp người thi lễ đi đến phòng bếp, trước hết phải tìm người tham khảo về khẩu vị của đại nhân. Trở lại trong phủ, Đào Đức lấy một đóa hoa xinh đẹp từ trong bình hoa, sau đó vừacười vừa ngắt từng cánh hoa xuống.


Ha ha, người tâm địa tốt lại thành thật không ức hϊế͙p͙không phải là lãng phí sao!






Truyện liên quan