Chương 8
Liễu Như cuối cùng cũng bị thuyết phục, chính xác là bị Thạch Nghị thuyết phục!
Từ lúc Liễu Như đạp cửa… khụ khụ, là đẩy cửa tiến vào ngăn cản hai nhóc con mưu đồ làm loạn, An Thừa Trạch đã công thành lui thân, thành thành thật thật làm tường hoa con ngoan trò giỏi. Mẹ bảo không được đi, ta đây liền không đi, nhưng thực lòng vẫn rất muốn đi, vì thế vừa ngoan ngoãn ngồi bên bàn dùng ánh mắt ngóng trông nhìn Liễu Như, vừa dùng chân đá Thạch Nghị dưới bàn.
Thạch Nghị gần đây xuôi chèo mát mái, thành tích học tập tiến bộ, thế lực phản động bị đàn áp, thống nhất xong tiểu học tỉnh, quả thực đã bước lên đỉnh cao trong giới học sinh tiểu học, đang lo không có việc gì làm đây. Tuy anh không thiếu tiền xài, nhưng ông vua con qua Tết đã 11 tuổi – cái tuổi ở ngưỡng thời kỳ nổi loạn – bắt đầu nuôi mộng tự lập, đã thống nhất tiểu học mà còn phải xin tiền người lớn và để ba giúp mình nuôi đám đàn em kia, mất mặt ch.ết được! Thạch Nghị bị cái bánh nướng ngon lành An Thừa Trạch vẽ nên xúi bẩy, lúc Liễu Như không đồng ý liền tỏ vẻ, nếu An Thừa Trạch không can dự thì con cũng tự làm, dù sao cũng là tiền của con.
Mặc dù trước đây Thạch Nghị từng thương tổn Tiểu Trạch, nhưng bản chất đứa trẻ này vẫn rất tốt, Liễu Như không thể mặc kệ Thạch Nghị làm chuyện xằng bậy. Tuy ý tưởng kỳ lạ của hai nhóc con này về mặt thực tế rất đáng tin, ngay cả cô cũng cảm thấy đây là cơ hội kiếm tiền tuyệt vời, nhưng buôn bán nào phải chuyện đơn giản, bằng không An Thừa Trạch có kinh nghiệm kiếp trước vì sao không lén tự mình làm. Tuổi tác chính là nhược điểm, trẻ con dễ bị bắt nạt, từ khâu nhập hàng, thuê xe đến bán hàng, nếu không có người lớn đi cùng, mỗi một bước đều sẽ vô cùng gian nan. Liễu Như từng là người phụ nữ dịu dàng, nhưng mấy năm nay một thân một mình kiếm sống, lời ra tiếng vào của người ngoài đã khiến cô mạnh mẽ hơn rất nhiều, cho dù tự mình làm ăn cũng không lo bị thiên hạ chèn ép.
“Thạch Nghị, nói cho dì biết, con thật sự muốn đi buôn bán sao?” Liễu Như múc cho hai đứa bé tô mì, một lớn hai nhỏ quây quần trong phòng vừa xì xụp vừa thương lượng “đại kế”.
Thạch Nghị sờ sờ cái đầu đinh, nói: “Cách là An Thừa Trạch nghĩ ra, con chỉ cho cậu ấy mượn tiền coi như giúp đỡ anh em một lần. Cậu ấy đã gọi con là anh, con muốn bảo vệ cậu ấy.”
An Thừa Trạch vừa nghe đã thấy không ổn, tuy Thạch Nghị là “cò mồi” vừa hoàn mỹ vừa tự nhiên, có thể giúp hắn thuyết phục Liễu Như dưới tình huống ngu ngơ chả biết gì. Nhưng cũng chính vì ngu ngơ, nên “cò mồi” này cũng sẽ vô ý bán đứng hắn.
Liễu Như ngầm liếc An Thừa Trạch, con mình thì mình hiểu, nhớ lại mấy hôm trước An Thừa Trạch luôn “lơ đãng” nhắc tới việc cấm đốt pháo trước mặt mình, trong lòng cô hơi hiểu ra.
“Được rồi, vậy cô cháu mình cùng làm.” Liễu Như ôn hòa nói, “Nhưng con vẫn còn là trẻ con mà bỏ ra một lúc hai ngàn thì quá mạo hiểm, dù có tiền cũng không được tiêu xài như thế. Như vầy đi, con bỏ ra trước một ngàn, dì sẽ tìm cách kiếm thêm một ngàn nữa. Nếu buôn bán có lời thì chúng ta chia đôi, còn nếu lỗ, dì sẽ nghĩ cách trả lại con một ngàn.”
Cha mẹ Thạch Nghị ly dị từ khi anh còn nhỏ, năm ấy không phổ biến chuyện thế hệ trước giúp chăm sóc con trẻ. Nhà ai cũng có bảy tám đứa con, chăm một đứa sẽ khiến những đứa khác bất mãn. Trước năm 85, trẻ con đều được nuôi thả, mãi tới năm 90 khi kế hoạch hoá gia đình được phổ cập rộng rãi, tình trạng này mới giảm bớt. Thạch Nghị theo ba mình, lúc thì ở nhà trẻ, khi lại ở trường, thỉnh thoảng có lính cần vụ giúp đỡ chăm nom, từ bé đã chẳng biết “mẹ” là loại sinh vật gì, cũng không biết cái cảm giác “ra ngoài gây họa có người nhà chịu trách nhiệm nên không cần lo lắng” nó ra làm sao, gương mặt đen nhẻm lập tức đỏ lên, lúc cong môi cười khoe răng trắng với Liễu Như còn có chút đáng yêu.
Nhưng anh cũng thầm tính toán trong bụng, dầu gì cũng không thể bắt anh em của mình với dì Liễu bù tiền, nếu thực sự thua lỗ mà hai ngàn không đủ thì còn tiền lì xì năm nay cơ mà. Cùng lắm năm nay anh thắt lưng buộc bụng một chút, tóm lại không thể bắt họ phải đền tiền.
Nom mái đầu húi cua cứng cáp lại có vẻ mềm mại của Thạch Nghị, Liễu Như chợt cảm thấy đứa nhóc bắt nạt con mình cũng rất dễ thương, ngứa tay muốn xoa đầu cũng bình thường. Nhưng nghĩ thì nghĩ thế thôi, dẫu sao cũng là con người ta.
Tuy bầu không khí không tệ, nhưng cả Thạch Nghị lẫn Liễu Như đều đã chuẩn bị sẵn tư tưởng phải bù lỗ hai ngàn – khoản tiền lớn bằng cả năm lương bổng, chỉ có An Thừa Trạch nhàn nhã húp mì cho ấm thân.
Bù lỗ? Kiếp trước u mê ngu ngốc cuối cùng vẫn là người thắng đấy thôi, cùng lắm là đường xá hơi nhấp nhô tí. Hiện tại được sống lại một đời, trong đầu nắm giữ vô số tin tức người thường cầu mà không được, thế mà còn phải bù lỗ, thôi thì trực tiếp lôi não ra trộn thành đậu hũ xơi luôn cho rồi.
Ăn xong hai tô mì lớn, Thạch Nghị mĩ mãn xoa bụng về nhà, hoàn toàn quên béng rằng bữa tiệc lớn An Thừa Trạch mời mình đến ăn hóa thành hai tô mì suông. Sau khi anh đi khỏi, Liễu Như nhìn An Thừa Trạch bằng ánh mắt ẩn chứa bão táp.
An Thừa Trạch ngẩng đầu 45 độ, trong đôi mắt to thuần khiết của bé con tràn đầy sương mù run rẩy, rụt rè gọi một tiếng: “Mẹ…”
Liễu Như run run, bị đôi mắt kia làm lóa đến váng đầu hoa mắt, nhưng vẫn cứng rắn nói: “Con thành thật nói cho mẹ biết, chuyện hôm nay là con cố ý phải không?”
“Mẹ ơi ~~” An Thừa Trạch cố nén cảm giác xấu hổ mà bĩu môi, tiếp tục ngửa đầu bán manh cầu xin tha thứ.
Liễu Như cố không mềm lòng, tiếp tục nói: “Mấy hôm trước con cứ nhắc mãi tới chuyện pháo hoa, có phải đã nghĩ đến việc này từ lúc đó hay không? Thấy mẹ không đồng ý, lại gặp bạn Thạch có tiền nên dụ dỗ con người ta phải không?”
“Mẹ ơi ~~~” An Thừa Trạch kéo dài ngữ điệu ra gấp đôi, giọng ỏn ẻn gấp mười, xáp tới bên cạnh Liễu Như ôm eo cô, chôn mặt vào lòng mẹ mình cọ cọ, “Tại người ta lo lắng cho mẹ mà, mùa đông lạnh như thế, năm nay tuyết lại lớn, ngày nào mẹ cũng về trễ, con, con sợ…”
Từ cuối cùng là nức nở thốt ra, lòng dạ vừa cứng lên của Liễu Như lại mềm đi ba phần.
“Con chỉ nghĩ, nghĩ nếu có thể kiếm thêm ít tiền, mẹ sẽ không cần vất vả như vậy nữa.” An Thừa Trạch nỗ lực chớp mắt, rốt cuộc cũng nặn được vài giọt nước mắt, “Con xin lỗi mẹ, con còn quá nhỏ không thể đi làm kiếm tiền nuôi mẹ, con thật vô dụng, hu hu…”
Nước mắt tí tách rơi xuống, cực kỳ ra dáng đứa trẻ mười tuổi nức nở, trái tim Liễu Như lập tức tan chảy. Con trai ngoan đến thế, rõ ràng biết cô nghỉ việc cũng không hỏi thẳng, vì tiết kiệm than tiết kiệm điện mà chịu lạnh cả mùa đông, còn cố gắng không để cô biết. Đứa con như vậy, người mẹ nào nhẫn tâm bắt nó chịu khổ!
Giờ khắc này, trong lòng Liễu Như vô cùng kiên định, dẫu có phải bù lỗ cũng muốn đi tới bước này. Cô biết rất rõ, cứ trông mãi vào cái bàn bột ở tiệm ăn là không được, tiền lương hàng tháng chỉ có một trăm đồng, ngay cả sinh hoạt còn khó chứ đừng nói trả tiền, cộng thêm phụ giúp nhà mẹ đẻ, tích cóp tiền mua nhà, cho con lên đại học. Tất cả giáo viên đều khen ngợi thành tích của An Thừa Trạch, nó nhất định có thể vào đại học và trở thành người xuất sắc nhất, Liễu Như tin chắc như thế.
Hiện giờ, con trai cũng bắt đầu nghĩ cách kiếm sống rồi, việc gì cô phải sợ đầu sợ đuôi chứ! Giây phút này, vì niềm hi vọng duy nhất trong lòng, Liễu Như không sợ điều gì cả. Chỉ cần có Tiểu Trạch, khổ cỡ nào cô cũng chịu được.
…
Sáng sớm ngày 12 tháng chạp, Liễu Như xin phép ông chủ cho nghỉ mấy ngày, vác mặt dày đến nhà mẹ đẻ. An Thừa Trạch với Thạch Nghị vốn đang định thuê xe, ai ngờ xế chiều lại bắt gặp Liễu Như khoác áo bông vải lái một chiếc xe bốn bánh trở về, cả An Thừa Trạch và anh bạn nhỏ của hắn đều sợ đớ người!
“Mẹ ơi, mẹ…” An Thừa Trạch hơi cà lăm, đời trước sống tới mấy chục năm lận mà, sao hắn chưa từng thấy Liễu Như lái xe bốn bánh vậy trời!
“Dì, dì… dì thật…” Thạch Nghị học hành tệ lậu, vắt hết óc mới nặn ra được một câu mà ba anh thường dùng để khen người ta, “Dì thật đàn ông!”
Liễu Như: “…”
Tuy rằng bạn học Tiểu Thạch là đứa trẻ ngoan, nhưng cô vẫn không thay đổi được ấn tượng đầu tiên của mình với bạn ấy, đó là: muốn ăn đòn hả!
“Năm ngoái bác cả với anh họ con thầu đất được ít tiền, mượn thêm ít nữa mua cái xe bốn bánh, cũng là cái duy nhất trong thôn.” Liễu Như nói, “Mùa đông họ không cần xe nên mẹ mượn đến đây. Không việc gì phải lo, đừng quên mẹ con từng làm ở phân xưởng, học qua lái xe rồi.”
Liễu Như học đại học chuyên ngành Ngôn ngữ và văn học tiếng Hán, được phân đến xí nghiệp nhà nước làm cán bộ ngồi văn phòng, là công việc mà người người hâm mộ. Nhưng An Mục Dương không từ mà biệt, Liễu Như một mình nuôi con, sinh hoạt khó khăn, bèn chủ động xin tới phân xưởng. Công việc tại phân xưởng không có mặt mũi, nhưng thắng ở tính tiền theo giờ, hơn nữa còn trích phần trăm. Cô chỉ cần chịu khó chút là có thể kiếm thêm kha khá. Sáu năm ở phân xưởng tôi luyện làn da mềm mại của cô, hiện tại Liễu Như vẫn rất xinh đẹp nhưng bàn tay lại phủ đầy vết chai và vết rạch. Đúng như cô nói, dù cô có là phụ nữ cũng là người phụ nữ không thua kém đàn ông.
Tỉnh Kiến phát triển rất khá, nhưng chương trình gây giống lúa lai siêu cấp tại vùng nông thôn xung quanh lại không mang đến năng suất cao. Vả lại khi ấy thuế nông nghiệp vẫn chưa được hủy bỏ, cuộc sống của người dân quê không tốt, muốn mua một chiếc xe bốn bánh tương đối khó. Tuy tỉnh Kiến người đông xe nhiều, xe Jeep Bắc Kinh và xe hơi Hồng Kỳ chạy đầy đường, nhưng dân nông thôn muốn vào nội thành vẫn phải đánh xe ngựa xe lừa, rất hiếm khi dùng loại xe bốn bánh chạy đầy đường kia. May mà luật giao thông thời đó chưa nghiêm ngặt, bằng không xe bốn bánh của Liễu Như không được phép lái trong thành phố.
Ngày 13 tháng chạp, một lớn hai nhỏ lái xe đến chợ, vẫn chưa tới thời điểm gần sát cuối năm, ở chợ không tới mức kẹt cứng xe. Liễu Như lái xe khá vững, ấy mà cũng lái được xe bốn bánh vào chợ. An Thừa Trạch xuống xe hỏi giá pháo hoa, còn thấp hơn cả hai hôm trước, xem ra phải xuống tay thôi.
Ai dè Liễu Như cừ hơn An Thừa Trạch tưởng tượng rất nhiều, giá đã thấp tới mức đó rồi mà còn mặc cả, hơn nữa luận điểm luận cứ hết sức hùng hồn, lấy quan điểm khoa học nêu rõ những tác hại khi hàng hóa bị ế do luật cấm đốt pháo trong thành phố. Nếu hàng tồn đọng quá nhiều, chỉ sợ đến đầu xuân sẽ gây nên thảm kịch. Hoả hoạn còn đỡ, xem như nằm trong phạm vi khống chế, nhưng nếu đống pháo thực sự bén lửa nổ tung, vậy không tính là vụ cháy đơn giản nữa, có khi còn phải chịu trách nhiệm hình sự.
Dưới sự quyết liệt của Liễu Như, người bán đã ra giá lỗ vốn lại phải hạ thêm hai phần, thậm chí gần như khóc lóc cầu xin Liễu Như mua hàng giùm cho, hắn không muốn giữ lại một cái nào hết, sợ lắm, hu hu…
Ba người cứ vậy mua hết 1500 tiền hàng, giữ lại 500 làm vốn lưu động, dùng xe bốn bánh đi hai chuyến mới chở hết số hàng. Cũng may nhà An Thừa Trạch tuy tồi tàn nhưng sân quả thực không nhỏ, mùa hè còn có thể trồng ít rau, đủ chứa toàn bộ hàng hóa. Mới vừa đổ hai trận tuyết, trong sân chất đầy tuyết đọng, ba người lấy túi nhựa lớn bao hết hàng lại, thời tiết như này không lo vấn đề cháy nổ, thêm nữa chỉ đặt vẻn vẹn một tuần nên cũng chả cần để ý vấn đề hư hao hay ẩm ướt. Vào thế kỷ trước, mọi mặt cần phát triển ở Trung Quốc đều đang trong giai đoạn tìm tòi, luật quản lý chợ cũng chưa chặt chẽ, dù buôn bán pháo hoa tại chợ sỉ phải có giấy phép và nơi cất chứa an toàn, nhưng lại thả lỏng với các tiểu thương, đánh xe chở hàng tới chợ nông thôn bán không cần giấy phép, tất cả đều là kinh doanh tự do.
Bấy giờ, cằm Thạch Nghị đã rớt tới mức không lắp lại được, anh chọt chọt eo An Thừa Trạch, khẽ nói: “Hồi nãy dì đáng sợ ghê.”
An Thừa Trạch cũng mới lắp lại cằm không lâu, chẳng bình tĩnh hơn Thạch Nghị bao nhiêu. Hắn không phải kẻ chưa trải đời, từng gặp nhiều phụ nữ không hề thua kém đấng mày râu. Nhưng hồi tưởng lại một Liễu Như ngày càng già nua cả ngày bị Tô Ngọc Đình ăn hϊế͙p͙, hắn đột nhiên phát hiện hóa ra mẹ mình cũng có tiềm chất nữ cường nhân, quả nhiên kiếp trước bị cuộc sống ép phải khom lưng, song một khi có cơ hội, cô vẫn có thể cười rạng rỡ hơn bất kỳ ai.
Hắn tràn ngập tin tưởng với tương lai.