Chương 7
“Người đâu?” Trên giường trống trơn vẫn giống y như vừa rồi, động một chút cũng chưa động qua. Hạng Hải hướng bốn phía nhìn lướt qua, không thấy, phòng vốn không lớn lắm, liếc mắt một cái liền thấy rõ ràng.
“Bùi Vũ?”
Vẫn là một mảnh trầm mặc, Hạng Hải bắt đầu lo lắng, cũng không quản tóc còn chưa khô, ngay tại trong phòng đảo mắt lần nữa, xác nhận phòng bếp cũng không có, sau Hạng Hải mở ra cửa ban công, ngoài ý muốn thấy Bùi Vũ cuốn lui nằm trên mặt đất, tựa hồ đã ngủ.
Vừa rồi quần áo bẩn thay ra đã bị cuốn thành một khối làm gối đầu, trên người chỉ mặc một kiện áo ngủ mỏng manh, cả chăn cũng không đắp, tựa hồ cảm giác được chung quanh rét lạnh, trong lúc ngủ mơ vẫn gắt gao ôm bả vai chính mình, toàn bộ thân thể cuộn lại thành một đoàn.
Bộ dáng này nhất thời khiến Hạng Hải một trận đau lòng: “Tiểu Vũ, mau tỉnh lại.”
Bùi Vũ cả kinh, cọ cọ mở mắt, đợi nhìn rõ ràng người tới, sau mới thu hồi tâm thần bị dọa: “Đại ca ca, không, Hạng, Hạng Hải, có phải hay không có nơi nào ô uế, ta, ta lập tức đi lau.”
Hạng Hải sờ sờ tóc của hắn: “Ngươi vì cái gì ngủ ở nơi này?”
“Nơi này, nơi này không thể ngủ sao? Thực xin lỗi, nếu vậy, ta sẽ không ngủ.”
“Đứa ngốc, ngủ đương nhiên phải ngủ trên giường.”
“Ta ngủ nơi này là được.”
“Ngoan ngoãn nghe lời, đi ngủ trên giường được không, ở trong này ngủ sẽ cảm mạo.”
Bùi Vũ có điểm không thể tin được, cảm thấy chính mình đột nhiên từ Địa Ngục lên thẳng thiên đường, hôm nay chẳng những có cơm ăn, có quần áo mặc, còn có thể ngủ ở trên giường? “Thật sự có thể chứ?”
Hạng Hải sợ dọa đến hắn, không dám hung dữ nửa câu, cho dù trong bụng đã tức muốn nghẹn: “Nghe lời!” Ngữ khí nói chuyện nặng thêm vài phần, Bùi Vũ lập tức liền đứng lên, không dám dài dòng ngoan ngoãn đi theo hắn trở về phòng ngủ.
Hạng Hải nằm trên giường, vỗ vỗ vị trí bên cạnh: “Đi lên ngủ.”
Bùi Vũ thật cẩn thận trèo đến trên giường, sau đó tiến vào cái chăn thực nhuyễn thực nhẹ, sờ vào thực thoải mái, giường này ban ngày cũng nằm qua, chỉ là lúc ấy tình huống rất loạn hắn không có thời gian để ý, hiện tại mới cảm giác được, giường thật sự hảo mềm nằm trên đó thật thoải mái, tựa như được hãm ở trong bông gòn.
Vẻ mặt biểu tình thỏa mãn bên cạnh khiến Hạng Hải thở dài nhẹ nhõm một hơi, đưa tay phủi đi mấy sợi tóc phủ trước trán Bùi Vũ nói: “Nhắm mắt lại ngủ đi, ngoan.”
“Ân.”
Nâng tay tắt đèn, Hạng Hải lại ngủ không được, hai tay gác ở sau đầu, miên man suy nghĩ. Thật sự không rõ vì cái gì một người mất trí nhớ, sau tính cách sẽ biến hóa lớn như vậy, hay là nói Bùi Vũ mất tích mấy ngày nay bị người ngược đãi, chịu kích thích rất lớn, rốt cuộc mấy ngày nay hắn gặp chuyện gì. Hơn nữa là người nào sẽ đối Bùi Vũ xuống tay?
Nghĩ đến bọn họ nhận thức cũng chỉ có hơn hai năm, khi đó Hạng Hải không nhà để về, thời điểm đang tìm công tác thì nhận thức Bùi Vũ. Tiểu tử kia tuy rằng vẻ mặt giống như thư sinh, lại thực có nhiều thói xấu, thích đánh nhau gây chuyện thị phi.
Sau đó hai người tiếp xúc lâu hơn, Bùi Vũ nghe nói hắn không nhà để về, lập tức đem hắn đưa tới nhà mình, hơn nữa cả tiền thuê nhà cũng không chịu thu của hắn một xu. Dần dần hai người trở thành bạn tốt, Hạng Hải mới hiểu biết được cách làm người của hắn, tâm địa thiện lương, sáng sủa lạc quan, đối bằng hữu đủ nghĩa khí.
Bên cạnh Bùi Vũ không có thân nhân gì, chỉ có một mẫu thân nằm ở bệnh viện, trong nhà cũng không giàu có, Bùi Vũ mỗi tháng kiếm được tiền cơ hồ đều đưa tới bệnh viện, bên người trừ bỏ căn phòng này cái gì cũng không có.
Dựa theo tính cách Bùi Vũ hắn không có khả năng đắc tội người nào, nếu vậy rốt cuộc là ai sẽ đối hắn xuống tay, khi vừa trở về Hạng Hải đã kiểm tr.a qua thân thể cho hắn, có chút dấu vết bị thương, còn có sau gáy tụ huyết, hơn nữa một thân chật vật, xem ra những người đó thật sự hạ tử thủ.
Hạng Hải cảm thấy tâm lý bất an, hối hận chính mình lúc ấy không có bồi ở bên người Bùi Vũ, bằng không cũng sẽ không khiến hắn biến thành như bây giờ.
“Ta sai lầm rồi, ta lần sau sẽ không dám, cầu ngươi tha ta đi……”
Mấy câu nói đó nhất thời làm Hạng Hải hồi thần, cẩn thận nghe ngóng, thật là Bùi Vũ đang nói mớ, thân thể cuộn thành một khối còn không ngừng phát run, Hạng Hải nhanh chóng đưa tay vỗ vỗ lưng hắn: “Ngoan, không sợ, không sợ.”
Tựa hồ chiếm được tha thứ, Bùi Vũ thế nhưng thật sự im lặng, thân thể cũng chậm rãi thả lỏng. Tình huống như vậy cả đêm xuất hiện vài lần, Hạng Hải cũng dỗ hắn suốt một đêm, cuối cùng bất đắc dĩ cười cười: “Xem ra ta thật giống như đang làm cha.”
Thẳng đến rạng sáng, Hạng Hải mới đi vào giấc ngủ, mà người bên cạnh thủy chung giống như một con thỏ nhỏ, đem cả người cuộn lại thành một đoàn, đầu gối gắt gao ôm ở trước ngực, cả một đêm chuyển thân cũng chưa từng xoay một cái.
Ngày hôm sau buổi sáng chín giờ, Hạng Hải mơ mơ màng màng mở mắt, thân thủ hướng bên cạnh sờ soạng một phen lại thấy trống rỗng, trợn mắt vừa nhìn, tiểu tử kia chính là đang quỳ trên mặt đất cẩn thận tỉ mỉ lau sàn. Lau đến thành thật như vậy, hận không thể đem các khe hở của gạch men đều chà đến trắng toát mới an tâm.
“Tiểu Vũ, ngươi mấy giờ thì thức?”
Bùi Vũ nhanh chóng ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn sớm bị mồ hôi thấm ướt, tóc dán trên trán, bị dương quang chiếu vào có chút lấp lánh dễ nhìn: “Năm giờ thì thức.”
“Như thế nào không ngủ nhiều hơn một lát?”
“Ta muốn quét tước vệ sinh.”
Bùi Vũ như vậy thật đúng là khiến người không quen, Hạng Hải dụi mắt ngồi dậy, hướng chung quanh tìm kiếm, phát hiện quần áo của mình không thấy.
“Quần áo của ta đâu?”
“Ta đều giặt sạch, phơi ở ban công.”
Hạng Hải nhìn xem trên ban công đang treo một đống quần áo, tất cả quần áo bẩn hắn thế nhưng giặt sạch toàn bộ, rất kinh người: “Tiểu Vũ, thân thể ngươi còn chưa hảo, hẳn là nghỉ ngơi nhiều một chút, về sau mấy cái này để ta làm là được.”
Bùi Vũ vội vàng lắc mạnh đầu: “Không, không, không, ta có thể làm, ngươi yên tâm, ta giặt quần áo đều thực sạch sẽ. Nếu, nếu ngươi cảm thấy không sạch, ta có thể tẩy lại một lần.”
Hạng Hải bứt tóc vài cái, quyết định không tiếp tục thảo luận vấn đề rối rắm đó nữa, tiểu tử này không chỉ đầu óc không bình thường, cả tư duy dường như cũng rất không bình thường. Đứng dậy từ ngăn tủ tìm một bộ quần áo mới, mở cửa ra liền thấy, trong đó được xếp rất chỉnh tề, toàn bộ quần áo đều được ủi phẳng giống như bề mặt một khối đậu hủ.
Hạng Hải khô khốc nuốt một chút, không biết người này còn muốn cấp mình thêm bao nhiêu chuyện ngoài ý muốn.
“Tiểu Vũ, ngươi sẽ không đến mức cả chữ Hán cũng đã quên đi?” Nếm xong điểm tâm, Hạng Hải quyết định cấp Bùi Vũ một đợt kiểm tra, xem hắn rốt cuộc đã quên bao nhiêu này nọ.
Một quyển tạp chí được đưa qua, Bùi Vũ cầm trên tay nhìn nhìn, rất kỳ quái, hắn rõ ràng chưa từng đi học, nhưng vừa thấy văn tự liền há mồm đọc được ra, cái này khiến Hạng Hải an tâm không ít. Trải qua vài cuộc kiểm tr.a đến giờ Ngọ, Hạng Hải tổng kết, hiện tại Bùi Vũ trừ bỏ văn hóa tri thức từ tiểu học đến trung học, những cái khác đều đã quên không còn một mảnh. Bao gồm toàn bộ người, toàn bộ sự vật, sự việc, thậm chí bao gồm thân phận của chính hắn.
Qua vài ngày tiếp xúc, Hạng Hải cảm thấy vô cùng kỳ quái, vô luận chính mình ngăn cản bao nhiêu lần, Bùi Vũ vẫn giống như bảo mẫu, tay không ngừng nghỉ quét tước vệ sinh, mỗi ngày ba lượt, mỗi lượt hai giờ. Hiện tại trong nhà đã bị hắn lau đến một cọng tóc cũng tìm không ra, đồ đạc thủy tinh thì trong suốt đến gần như vô hình, bởi vì nơi nơi đều rất sạch sẽ, làm cho Hạng Hải cũng không thể không biết xấu hổ mà ở trong phòng hút thuốc .
Nhưng còn tất cả thời điểm khác, Bùi Vũ lại giống như tiểu hài tử làm sai bị phạt, mỗi lần về nhà đều phát hiện hắn cuốn lui ngồi xổm ở góc tường, nếu không thì chính là tránh ở ngoài ban công. Nếu hắn không chủ động mở miệng, Bùi Vũ thậm chí có thể cả ngày cũng không phun một chữ, im lặng đến hoàn toàn không có cảm giác tồn tại. Mỗi lần nhìn thấy Bùi Vũ như vậy, Hạng Hải đều cảm thấy tâm lý ê ẩm khó chịu, thân ảnh nhỏ kia luôn làm cho người ta có một loại cảm giác cô đơn cùng tịch mịch.
Nhưng đối với Bùi Vũ, sinh hoạt hiện tại lại như là ở trong mộng đẹp, không ai mắng mình, không ai đánh mình, hơn nữa mỗi ngày đều có thể ăn cơm no. Còn có người kia, hắn đối với mình tốt lắm, nói chuyện thực ôn nhu, thời điểm ăn cơm luôn gắp thịt gắp thức ăn cho mình, thời điểm ngủ còn có thể giúp chính mình đắp chăn.
Chỉ là Hạng Hải dường như mỗi ngày đều bề bộn nhiều việc, sáng sớm đã xuất môn, tới khuya mới trở về, thoạt nhìn luôn là bộ dáng mệt ch.ết đi, Bùi Vũ không dám quấy rầy hắn, thậm chí không dám cùng hắn nói chuyện, sợ hắn có một ngày cảm thấy mình phiền toái, tựa như phụ thân lúc trước vậy.
“Tiểu Vũ, ngươi làm sao, có phải hay không ở nhà rất buồn?”
Bùi Vũ lắc đầu, nhu thuận ngồi ở một bên vẫn là không nói lời nào, Hạng Hải cảm thấy hắn dường như thực không vui, nhiều ngày như vậy, cũng chưa thấy hắn cười qua, có lẽ thật sự ở nhà ngây ngốc rất buồn.
“Ngày mai là cuối tuần, ta mang ngươi ra đường đi dạo được không?”
Bùi Vũ nhìn qua cửa sổ bên ngoài, không biết vì sao tâm lý cảm thấy có điểm sợ hãi, cũng có điểm chờ đợi. Hạng Hải đưa tay ở trên đầu hắn xoa nhẹ một phen: “Đừng sợ, có ta ở đây, không ai dám thương tổn ngươi.”
———————-