Chương 79: Phiên ngoại Vô trách nhiệm: kỷ niệm mang thai + bánh bao - 02 sinh ra
Mang thai tháng thứ 7, bụng Cố Thanh lớn như độn một quả bóng cao su, có vui có buồn, so với Phương Tử Nhạc mà nói – Cố Thanh thật sự khổ cực nhiều lắm, chân bị chuột rút mỗi đêm, thắt lưng không thể đứng thẳng, còn phải chịu đựng thai nhi trong bụng quyền đấm cước đá.
Mỗi khi như vậy, Cố Thanh đều cảm khái sao bé con nhà mình không giống bé con nhà Phương Tử Nhạc chứ, an tĩnh ngoan ngoãn, không gây phiền phức.
Mang thai tháng thứ 9, đột nhiên Cố Thanh nhận được điện thoại của Hàn Duy, trong ống nghe truyền đến thanh âm hoảng sợ khẩn trương lo lắng làm cho toàn thân Cố Thanh run rẩy.
“Cố Thanh, Tử Nhạc, Tử Nhạc sắp sinh.”
Cố Thanh đỡ thắt lưng to đùng, không để ý đến cảm giác nặng trĩu mơ hồ của bụng dưới, kiên trì muốn đi tiệm thuốc đông y gặp Phương Tử Nhạc, bị mẹ Cố và mẹ Lực Dương ngăn cản lại, một ông bầu bụng cực lớn nhìn người ta sinh con là một điềm xấu.
Tần Lực Dương ôm eo to đùng của Cố Thanh, khuyên bảo: “Tử Nhạc có Hàn Duy với ba mẹ cậu ta chăm sóc, không có việc gì. Ngoan, nếu như chúng ta đi, đã không giúp được gì còn gây thêm phiền, để mẹ qua đó, các bà đều là người có kinh nghiệm.”
Cố Thanh tựa vào trên người Tần Lực Dương, bàn tay không ngừng xoa xoa bụng lớn, trên mặt nói không rõ là lo lắng hay hoảng sợ.
Cố Thanh bất an khẩn trương được Tần Lực Dương nâng đỡ vào phòng ngủ, đã nửa đêm, nhưng Cố Thanh không ngủ được, bé con trong bụng vẫn không chịu nghỉ ngơi.
Tần Lực Dương vẫn theo bên người Cố Thanh, thỉnh thoảng lại giúp cậu lau đi mồ hôi lạnh trên trán, anh lấy một thau nước ấm, giặt sạch khăn, lau thân thể cho người yêu. Làm xong những việc này, Tần Lực Dương kéo ống quần Cố Thanh lên, bắt đầu công tác mỗi đêm – massage bàn chân nhỏ.
Thân thể được massage thoải mái, lông mày vẫn nhíu chặt của Cố Thanh rốt cục cũng giản ra, cơn buồn ngủ liền kéo tới, dần dần chìm vào giấc ngủ say.
Sáng hôm sau, khi Cố Thanh tỉnh lại, tư duy có chút đình trệ mơ hồ, bỗng nhiên như nhớ tới cái gì đó, dép cũng không kịp mang, bỏ chạy ra khỏi phòng.
Tần Lực Dương đang bưng đồ ăn sáng, vừa đến cửa thang lầu liền nhìn thấy Cố Thanh hoang mang rối loạn chạy nhanh tới, sợ tới mức mau chóng buông khay trong tay, trực tiếp ngăn cản người lại, ôm lên, quay về phòng ngủ.
“Chạy nhanh như vậy làm gì, té ngã thì làm sao? Ngay cả dép cũng không mang, hiện tại là tháng 2, em muốn bị cảm lạnh sao?”
Trong miệng Tần Lực Dương không ngừng giáo huấn Cố Thanh, nhưng thân thể lại ngồi xổm xuống, cầm lấy dép trên thảm lông, nhẹ nhàng mang vào cho Cố Thanh.
“Lực Dương, Tử Nhạc, Tử Nhạc thế nào?”
Cố Thanh bỏ qua lời phê bình của người yêu, trong lòng cậu rất lo lắng cho Phương Tử Nhạc, thân thể Phương Tử Nhạc không thể so với Cố Thanh, ngoài ra mang thai cũng chưa đủ 9 tháng thế nhưng lại sinh non, Cố Thanh sao có thể không lo lắng cho được.
“Em a, lo lắng cho bạn nhưng cũng không thể không để ý tới bé con trong bụng a.” Tần Lực Dương ngồi lên mép giường, sửa sang lại áo ngủ trên người Cố Thanh, sau đó nói: “Cha con bọn họ đều bình an, chỉ là bé con sinh non, thể chất có chút yếu, cần phải quan sát thêm.”
Thở ra một hơi nặng nề, tảng đá trong lòng Cố Thanh cuối cùng cũng rơi xuống, sau khi bình tĩnh lại, liền nhớ tới sự lỗ mãng khi nãy của mình, liền cảm thấy xấu hổ, muốn nói gì đó, chợt nghe Tần Lực Dương nói: “Em nói xem – có phải nhóc con nhà chúng ta tương lai rất nghịch ngợm không? Ở trong bụng em náo loạn không biết mệt, sau này nếu đi ra ngoài, sợ là chúng ta không cách nào quản được nó.”
Cố Thanh không trả lời, trên mặt hiện lên nụ cười nhẹ, cậu cầm lấy bàn tay Tần Lực Dương đặt lên trên bụng tròn vo của mình.
“Đặt tên cho con đi, anh nói nên gọi là gì mới tốt?” Cố Thanh hỏi.
“Anh cùng ba mẹ thương lượng qua, bé con này lấy họ của em.”
“Anh nói thật?”
Cố Thanh kinh ngạc ngẩng đầu, cậu không nghĩ tới Tần Lực Dương và ba mẹ anh lại dễ dàng đồng ý như vậy. Cố Thanh có nghĩ tới vấn đề họ của bé con, cũng không phải cậu quá để ý bé con họ Cố hay họ Tần, vô luận là họ gì, cũng đều là con của cậu. Sỡ dĩ Cố Thanh lấn cấn trên vấn đề này là vì muốn cho mẹ hài lòng.
“Uh, chỉ là tên vẫn là để cho cha tới đặt. Nếu em nguyện ý, đặt cho bé con nhủ danh đi.”
Tần Lực Dương ngừng động tác trong tay, tay trái ôm lấy thắt lưng Cố Thanh, tay phải vuốt ve gương mặt đầy đã của người yêu, chồm người tới trước, hôn một cái lên đôi môi đỏ hồng.
Hai người đã làm chồng chồng 12 năm, chuyện càng thân mật đã làm vô số, nhưng đối mặt với nam nhân ôn nhu như vậy, Cố Thanh vẫn không thể ức chế được đỏ mặt, để che giấu nội tâm hoảng loạn, cậu đem đường nhìn chuyển tới trên bụng tròn vo.
“Gọi là Tròn Tròn đi.” Cố Thanh nhìn bụng lớn tròn vo của mình, vừa cười vừa nói.
“Uh, Tròn Tròn rất tốt.”
Tần Lực Dương giữ lấy tư thế ôm Cố Thanh, bàn tay to lại lần nữa đặt lên trên bụng lớn của người yêu.
Cố Thanh bận rộn ở nhà đến 12g trưa, hầm canh cá trích mà Phương Tử Nhạc thích nhất, sau đó vội vã mang tới tiệm thuốc đông y.
Khi Cố Thanh chạy tới tiệm thuốc đông y, Phương Tử Nhạc đang ngồi trên giường bệnh, há miệng ăn cơm do Hàn Duy đúc tới.
“Cố Thanh? Sao cậu lại tới đây, rất bất tiện a.” Phương Tử Nhạc thấy Cố Thanh đỡ thắt lưng đứng ở cửa, trong lòng rất cảm động, nhưng vẫn nhịn không được lên tiếng trách cứ.
“Lực Dương chở mình tới, rất thuận tiện. Mình hầm canh cá trích cho cậu, anh ấy sẽ xách tới, anh ấy đi đỗ xe rồi, còn mình thì tay không tới đây.”
Cố Thanh vừa cười nói vừa đi vào trong phòng, nhìn xung quanh một vòng, phát hiện căn phòng này cũng giống phòng bệnh ở trong bệnh viện, sợ sệt trong lòng cũng giảm bớt, tương lai mình sinh con cũng phải ở chỗ này a.
Hàn Duy muốn đút cho Phương Tử Gỗ thêm một ít nữa, nhưng bị từ chối, đành thu dọn đem ra ngoài.
Trong lúc nhất thời, trong phòng chỉ còn lại Cố Thanh bụng bự cùng Phương Tử Nhạc nằm ở trên giường bệnh.
“Cậu đừng đứng, không tốt, mau tới đây ngồi đi.” Phương Tử Nhạc vỗ vỗ vị trí bên người, nói với Cố Thanh.
“Uh.”
Hiện tại là tháng 2, khí trời vẫn còn lạnh, trên người Cố Thanh 3 tầng trong 3 tầng ngoài bị bao đến kín mít, đỡ theo bụng lớn đi một đoạn đường ngắn kỳ thực đã rất mệt.
“Sao trong phòng chỉ có cậu với Hàn Duy?” Cố thanh hỏi.
“Ba mẹ Hàn Duy vừa đi chợ, nói là muốn bồi bổ cho mình.” Vẻ mặt Phương Tử Nhạc đầy hạnh phúc cười nói, có thể được cha mẹ thấu hiểu cùng tiếp nhận, là điều khiến cậu vui mừng nhất.
Cố thanh gật đầu, cũng vui vẻ thay cho bạn thân.
Hai người tám nhãm đôi chút, Cố Thành liền muốn đi thăm con nuôi.
“Được rồi, cậu đặt tên cho con chưa?”
“Uh, Hàn Duy nói gọi là Hàn Phương, nhũ danh Phương Phương.”
Cố Thanh thấy, khi Phương Tử Nhạc nói lời này, trên mặt hiện lên tia đỏ ửng. “Hàn Phương” là kết hợp họ của cả hai người, cũng là thể hiện kết tinh tình yêu của bọn họ.
“Phương Phương rất tốt, cùng Tròn Tròn nhà mình rất hợp. Tròn Tròn Phương Phương, gọi rất có thứ tự.”
Cố Thanh nói lời này là vô ý thức, cậu chỉ đơn thuần nghĩ Tròn Tròn Phương Phương dễ nhớ lại thuận miệng, hơn nữa rất hợp. Thế nhưng Cố Thanh trăm triệu lần không ngở tới – một ngày nào đó trong tương lai, con trai nhà mình thật sự bắt lấy Phương Phương, đứa con nuôi này trực tiếp chuyển thành ‘con dâu’.
Hàn Duy đi bỏ đồ dơ vừa trở về, Tần Lực Dương cũng vừa tới, sau khi Cố Thanh nói chuyện với Phương Tử Nhạc thêm chút nữa, liền muốn đi thăm con nuôi.
Tần Lực Dương đỡ Cố Thanh đi tới một căn phòng khác, Hàn Phương là bé con sinh non, được lão thầy thuốc đưa đến phòng chăm sóc em bé, Cố Thanh chỉ có thể cách tấm thủy tinh nhìn vào bên trong.
Hàn Phương đang ngủ, da còn chưa nảy nở, mặt cho chút nhăn, nằm rất thành thật, trong miệng không ngừng thổi ra bọt nước, rất là đáng yêu
Cố Thanh vừa nhìn đã thích, cậu bắt đầu ở trong lòng cầu khẩn bé con nhà mình sau khi sinh ra sẽ an tĩnh nhu thuận giống Hàn Phương vậy, để cho cậu có thể yên tâm một chút.
“A…” Cố thanh đột nhiên ôm bụng rên rỉ đầy thống khổ.
Tần Lực Dương đứng một bên nhanh tay đỡ lấy thân thể đang trượt xuống của cậu, sắc mặt đầy lo lắng.
“Làm sao vậy, Cố Thanh?”
“Đau, Lực Dương, bụng rất đau…”
Cố Thanh ôm chặt lấy bụng lớn, đau đến mức rên rỉ ra tiếng, toàn bộ thân thể đều dựa hết lên trên người Tần Lực Dương.
Tần Lực Dương không dám chậm trễ, giữ ổn thân thể người yêu, cúi người ôm lấy, rồi trực tiếp chạy tới phòng khám của lão thầy thuốc, trong miệng không ngừng an ủi: “Yên tâm, không có việc gì, anh mang em tới gặp thầy thuốc.”
Cố Thanh đau đến nhíu mày, toàn thân như bị kim chích khắp nơi, cậu cắn nát môi dưới, mồ hôi lạnh trên trán không ngừng toát ra, sắc mặt Cố Thanh vừa tái vừa tiều tụy.
Nơi cảm nhận đau đớn sâu sắc nhất là bụng dưới của Cố Thanh, cậu cắn mạnh lên cánh tay Tần Lực Dương, mạnh đến cánh tay chảy cả máu, trong miệng lan tràn mùi máu tươi. Thế nhưng Cô Thanh đã không còn tinh lực để chú ý đến điều đó, cậu chỉ cảm thấy mình đau đến sắp chết rồi.
“Tới rồi, ngoan, cố nhịn một chút.” Tần Lực Dương chịu đựng đau đớn trên cánh tay, cố gắng di chuyển nhanh hơn, khi còn 10 bước nữa là chạy đến phòng khám, anh liền kêu to: “Thầy thuốc, thầy thuốc, người yêu của tôi muốn sinh.”
Lão thầy thuốc và đồ đệ của ông ta vừa nghe lời này liền đồng loạt chạy ra ngoài, dẫn Tần Lực Dương tới phòng bên cạnh phòng Phương Tử Nhạc, Cố Thanh vừa được đặt lên trên giường, đồ đề của lão thầy thuốc liền đuổi Tần Lực Dương ra ngoài.
Tần Lực Dương sốt ruột muốn ở lại, nhưng hiển nhiên lão thầy thuốc có điều cấm kỵ của riêng mình, nên anh không thể làm gì hơn là đi ra ngoài chờ đợi.
Phương Tử Nhạc và Hàn Duy cũng nghe thấy tiếng động, Phương Tử Nhạc muốn xuống giường đi xem thử thế nào, Hàn Duy nhất quyết không cho, sau khi căn dặn cậu ta vài câu, chính mình bỏ chạy ra ngoài.
Tần Lực Dương tựa mình ở trên tường, thần sắc phức tạp, nhìn không ra tâm tình, nhưng đôi mày kiếm nhíu sâu cùng với môi dưới bị cắn chặt đã bán đứng khẩn trương cùng lo lắng của anh.
Hàn Duy đi qua, vỗ vỗ vai của anh, nói: “Tối hôm qua tôi cũng giống anh.”
Tần Lực Dương ngẩng đầu nhìn Hàn Duy, trong lòng rất cảm kích, Hàn Duy là đang nói với anh – Cố Thanh cũng giống Phương Tử Nhạc – hai cha con đều bình an.
“Muốn tôi thông báo cho người nhà dùm anh không?” Hàn Duy hỏi.
Bấy giờ Tần Lực Dương mới kịp phản ứng, Cố Thanh đã vào phòng sinh lâu như vậy, chính mình cũng chưa nói cho người nhà biết, anh nhanh chóng lấy di động từ trong túi tiền ra, gọi điện thoại báo cho mẹ mình biết.
Phòng bệnh ở tiệm thuốc đông y là cửa gỗ sơn đỏ, không có hiệu quả cách âm, tiếng hô đau đớn thảm thiết của Cố Thanh đều truyền rất rõ ra ngoài, nghe vào trong tai Tần Lực Dương khiến anh đau lòng vô cùng, hận không thể lập tức chạy nhanh đến bên cạnh người yêu, cùng cậu chia sẻ nỗi đau.
Tần Lực Dương cáu giận ngồi ở trên ghế, hai bàn tay nắm chặt thành quyền.
Khi cha mẹ Tần Lực Dương và mẹ Cố chạy tới, tiếng kêu đau đớn của Cố Thanh đã không còn hữu lực cùng bén nhọn như trước nữa, hiển nhiên là do thể lực bị tiêu hao.
Ba người già ngồi song song trên ghế, tất cả đều yên lặng cầu khẩn trong lòng.
Tần Gia Bảo và Tống Hi chạy tới sau cùng, lúc nhận được điện thoại của Tần Lực Dương, bọn họ còn đang ở tỉnh khác.
Tiếng la đau nhức mãnh liệt cùng tiếng nức nở trầm thấp của Cố Thanh vẫn duy trì tới tận buổi tối. Tần Gia Bảo cho lắng cho thân thể của cha và ông bà, nên bảo Tống Hi đi ra ngoài mua cơm nước, chỉ là ai cũng không có tâm tình ăn uống.
“Oa oa…”
Từ trong cửa gỗ sơn đỏ truyền ra tiếng khóc trẻ con to rõ, đánh vỡ lặng im của đêm tối, người ngoài phòng hầu như là đứng lên cùng lúc, trên mặt là kích động, vui sướng cùng cảm kích.
Đồ đệ của lão thầy thuốc ôm đứa bé được quấn trong khăn đi ra mở cửa phòng trước, giao vào trong tay Tần Lực Dương, lên tiếng chúc phúc: “Tuy là sinh non, nhưng các người yên tâm, bé con rất khỏe, so với trẻ em sinh đủ tháng cũng không khác gì.”
Nghe đến đó, mấy người đứng ở trên hành lang đều cảm thấy an lòng.
Đây là đứa con ruột của mình cùng Cố Thanh?
Nhìn đứa con trai trắng nõn, êm dịu, khỏe mạnh trong lòng mình, Tần Lực Dương bỗng phát giác toàn thân mình không ngừng run rẩy, anh chưa từng nghĩ tới mình cũng có lúc kích động cùng mất khống chế như ngày hôm nay vậy.
“Đưa bé cho mẹ, con chẳng biết ôm gì cả, sẽ làm bé khóc.”
Tô Mẫn trách móc nhìn Tần Lực Dương, nhanh tay từ trong lòng anh cẩn thận ôm lấy bé con, như là ứng nghiệm lời dạy của bà, bé con trong lòng quả thực há miệng khóc to lên.
Tần Lực Dương bị mẹ cho ăn giáo huấn, cũng không giận, anh nhớ tới người cha khác của bé con, cũng chính là người yêu của mình, liền vội vàng kéo đồ đệ của lão trung y lại, hỏi: “Thầy, hiện tại tôi có thể vào thăm người yêu của tôi không?”
Đồ đệ của lão thầy thuốc mở hé cửa gỗ ra, xuyên qua khe cửa nhìn vào trong phòng, sau đó mới gật đầu đồng ý: “Uh, vào đi.”
Lão thầy thuốc đã thu dọn sạch sẽ đống hỗn độn trên đất, thấy Tần Lực Dương hoang mang rối loạn chạy tới, liền đối với anh làm động tác im lặng, rồi nhẹ giọng nói: “Cha con đều bình an. Vừa sinh xong nên quá mệt mỏi, đừng đánh thức cậu ta, sáng mai rồi tới thăm.”
Tần Lực Dương đầy cảm kích, hướng về phía lão thầy thuốc, cúi mình vái chào, dùng khẩu hình trả lời: “Thầy thuốc, tôi ở đây với em ấy.”
Lão thầy thuốc nhìn Cố Thanh ở trên giường, rồi nhìn chằm chằm vào Tần Lực Dương một lúc lâu, cuối cùng gật đầu đồng ý.
Chờ lão thầy thuốc rời đi, Tần Lực Dương kéo một chiếc ghế qua, ngồi xuống, hai tay ôm lấy bàn tay trái của Cố Thanh, đặt ở bên mép miệng không ngừng hôn nhẹ, sau đó cúi người tới trước, hôn nhẹ lên trên trán người yêu.
“Cố Thanh, con trai của chúng ta rất khỏe mạnh, cũng rất đáng yêu. Cảm ơn em, đã khiến em khổ cực rồi.”
Cố Thanh trong lúc ngủ say như là mơ thấy mộng đẹp, khóe môi không ngừng cong cong lên.