Chương 21: Đối chọi [3]
Sơ Vân chậm rãi tỉnh lại, mở mắt ra, tựa hồ là tờ mờ sáng, đèn trên trần nhà vẫn bật, nhìn vô cùng lạ lẫm, nhất thời cảm thấy mê man, không biết mình đang ở đâu. Mình làm sao vậy?
Thân thể có chút đau nhức, yết hầu cũng đau, không quá thoải mái, muốn hoạt động lại phát giác hai tay giống như đều bị nắm, nhiệt độ ấm áp từ thân thể đối phương truyền tới không ngừng.
Thoáng nghiêng đầu nhìn hai bên, lọt vào tầm mắt là hai khuôn mặt say ngủ quen thuộc, Sơ Vân kịp phản ứng, nơi này, hẳn là phòng làm việc của Tả Khiêm Lẫm, mà trước đó, hình như mình phát sốt!
Nhìn thân thể xiêu vẹo của hai người, vẫn cố chấp tựa bên giường trông cậu một đêm, trong lòng Sơ Vân xông lên kích động khó nói lên lời, cảm thấy mắt nóng rát, cái mũi chua xót, thật muốn rơi lệ.
Cậu không đáng để hai người làm thế, điều này, về sau cậu làm sao báo đáp?
“Ngô…… Ta đang ngủ a, di, nhóc con, em đã tỉnh!” Tả Khiêm Lẫm đột nhiên tỉnh lại, thấy Sơ Vân mở to mắt nhìn hắn, lập tức cười cười, lấy tay sờ trán Sơ Vân, “Khá tốt, không còn nóng!”
“Sơ Sơ……” Lãnh Tuyệt Dật cũng đồng thời tỉnh lại, liền nhẹ giọng kêu.
Sơ Vân nghiêng đầu, nhìn hắn, môi run rẩy, khóe mắt ẩm ướt, lại nghẹn ngào nói không ra lời.
“Sơ Sơ!” Thấy cậu khóc, Lãnh Tuyệt Dật có chút sốt ruột, không biết nên an ủi cậu thế nào.
“Nhóc con, không được khóc, cổ họng không tốt!” Tả Khiêm Lẫm dứt khoát phủ lên mắt Sơ Vân, ra lệnh, lại cảm giác có dòng nước nóng bỏng theo kẽ tay trượt xuống, liền thầm thở dài, đứa bé này, thật khiến tâm người ta đau!
“Cảm ơn các ngươi, cám ơn!” Sơ Vân thật tình nói lời cảm ơn, nhưng cũng biết lời cảm ơn của mình không đủ để trả lại ấm áp mà hai người kia cho cậu.
“Đứa ngốc, đừng nói nhảm, cổ họng của em lại nhiễm trùng, cho nên khoảng thời gian tiếp theo em tuyệt đối không được mở miệng.” Tả Khiêm Lẫm giúp Sơ Vân lau đi khóe mắt ẩm ướt, lại nhẹ nhàng gõ gõ trán cậu.
Dây thanh sử dụng quá độ làm vết thương cũ tái phát, có chứng viêm khiến sốt cao, cũng thiếu chút nữa hù ch.ết bọn họ.
“Cái này ông chú nói không sai, Sơ Sơ, từ nay không thể tùy tiện ca hát!” Lãnh Tuyệt Dật cũng không rớt lại phía sau, tha thiết dặn dò. Tuy Sơ Vân hát rất êm tai, nhưng chuyện có thể gây tổn thương đến thân thể của cậu, tuyệt đối không được làm.
“Các ngươi……” Sơ Vân không biết nên nói cái gì, tại sao hai người kia lại đối tốt với cậu như vậy?
“Suỵt!” Tả Khiêm Lẫm đè cánh môi Sơ Vân xuống, “Đừng nói chuyện, đói ư? Ta sai người nấu chút cháo cho em.”
Xoa xoa tóc Sơ Vân, Tả Khiêm Lẫm đứng dậy rời đi, vừa ra đến trước cửa, nhìn thoáng qua Lãnh Tuyệt Dật, mấp máy môi, ý bảo, không được nhiều lời cũng đừng làm cái gì!
Lãnh Tuyệt Dật vô cùng dứt khoát ném cho hắn một ánh mắt lạnh lùng, tôi không thèm nghe lời ông chú!
“Lãnh Tuyệt……” Sơ Vân vừa muốn mở miệng, liền bị Lãnh Tuyệt Dật lấy tay ngăn lại.
“Thực xin lỗi.” Lãnh Tuyệt Dật xin lỗi, “Trước, tôi không chú ý tới cậu đang phát sốt, về sau tôi sẽ rất cẩn thận.” Hắn vẫn luôn áy náy, nếu hắn có thể phát hiện sớm một chút, Sơ Vân cũng không sốt cao nghiêm trọng như thế?
“Không phải lỗi của cậu, tại sao phải xin lỗi?” Sơ Vân vô cùng kinh ngạc, không nghĩ Lãnh Tuyệt Dật vì vậy mà tự trách.
“Nếu như tôi……”
“Tôi nói tất cả không phải lỗi của cậu, Lãnh Tuyệt Dật cậu không cần nói xin lỗi, trái lại, là tôi nên cảm ơn cậu!” Sơ Vân mỉm cười, nắm tay Lãnh Tuyệt Dật.
Rõ ràng bọn họ đều là thiếu niên, nhưng tay Lãnh Tuyệt Dật rất thon dài, cũng rất ấm.
“Sơ Sơ……” Lãnh Tuyệt Dật có chút sững sờ, lần đầu tiên Sơ Vân cười với hắn, cũng là lần đầu tiên chủ động cầm tay hắn!
Sơ Vân nhìn Lãnh Tuyệt Dật hiếm khi biểu hiện ngốc nghếch, liền không tự chủ cười khẽ một tiếng.
Vì vậy, Lãnh Tuyệt Dật càng ngu hơn!
Tả Khiêm Lẫm đẩy cửa tiến đến, nhìn qua chính là hình ảnh: Một tên ngốc ngồi bên giường, ngơ ngác nhìn cậu bé đang mỉm nằm trên giường cười.
Hắn nhíu mày, rất muốn phá hỏng.
Ai, Tả Khiêm Lẫm thầm thở dài, tại sao hắn lại có ý nghĩ ngây thơ như trẻ con vậy chứ? Chẳng lẽ nói, kẻ thù là tên nhóc, trình độ của ngươi cũng theo hắn mà hạ xuống? Cái này rất không thể chấp nhận!
Nhìn thấy Tả Khiêm Lẫm bước vào, Sơ Vân liền muốn đứng dậy.
“Đừng nhúc nhích, nằm yên.” Tả Khiêm Lẫm nhẹ nhàng đè lại thân thể của cậu, sờ sờ trán cậu.
Lãnh Tuyệt Dật cũng giữ chặt tay Sơ Vân, không cho cậu rời giường, sau đó cầm ba lô của Sơ Vân qua, đặt bên gối, “Sơ Sơ, muốn nói cái gì, cứ viết lên giấy a.” Trong ba lô của Sơ Vân chắc chắn có giấy bút.
Sơ Vân đỏ mặt, thấp giọng nói: “Tôi muốn đi toilet.” Nói xong liền vén chăn lên muốn xuống giường, bất quá, vừa động lập tức phát hiện mình không mặc quần áo lúc trước, mà mặc một chiếc áo ngủ nam hàng hiệu.
Bởi vì trở mình trong chăn, vạt áo bị vén lên, cho nên lúc này cặp chân trần trắng nõn liền lộ dưới ánh đèn, hiện ra màu sắc nhu hòa mê người.
“A……” Sơ Vân hô nhỏ một tiếng, vội vàng kéo chăn phủ lên chân mình, khuôn mặt nhỏ nhắn càng đỏ, xấu hổ nhìn hai người bên giường, giống như đà điểu, cả người rúc vào trong chăn.
Tả Khiêm Lẫm cười khẽ một tiếng, vì động tác đáng yêu của Sơ Vân mà tâm tình sung sướng, hắn kéo tấm chăn bị Sơ Vân nắm chặt, trêu đùa: “Nhóc con, hiện tại che đã muộn, tối hôm qua giúp ngươi lau mồ hôi thay quần áo chính là toàn bộ ~ đều xem hết!”
Bất quá, thực tế thì, lúc ấy vì lo lắng quá mức, căn bản không chú ý tới cái khác, chỉ nghĩ nhanh chóng giúp cậu thay quần áo.
“……” Sơ Vân trừng mắt liếc hắn một cái, lại nhìn Lãnh Tuyệt Dật, phát hiện vẻ mặt của hắn cũng thế, mặt Sơ Vân càng thêm đỏ rực, quả thực mất mặt ch.ết!
Hơn nữa, cậu không nói gì sai chứ? Lúc ấy sốt cao mơ mơ màng màng, cậu không nhớ rõ mình nói loạn cái gì, cậu không bị bại lộ thân phận a?
“Không phải muốn đi vệ sinh ư?” Tả Khiêm Lẫm kéo chăn, giúp cậu chỉnh vạt áo, một tay ôm lấy cậu, đi đến toilet.
“Tự mình đi.” Sơ Vân kháng nghị, đấm vai Tả Khiêm Lẫm, lơ đãng quay đầu lại, thoáng thấy khuôn mặt tuấn tú không biểu tình của Lãnh Tuyệt Dật, trong đôi mắt đen nhánh kia là màn đêm kín bưng, nhìn không thấu suy nghĩ.
Lãnh Tuyệt Dật làm sao vậy? Sơ Vân khó hiểu, vô thức nhíu mày, vừa định hỏi hắn, Tả Khiêm Lẫm đã đẩy cửa phòng vệ sinh, cậu đành tạm thời bỏ xuống nghi vấn.
“Tôi tự mình tới.” Sơ Vân kiên quyết đẩy Tả Khiêm Lẫm ra khỏi buồng vệ sinh, nếu bị người nhìn chằm chằm, cậu thà rằng nhịn ch.ết.
Tả Khiêm Lẫm bị giam tại ngoài cửa, vẻ mặt thực sự vui sướng, hắn quay đầu lại nhìn Lãnh Tuyệt Dật, khiêu mi, âm thầm kinh ngạc. Tự hồ chỉ trong vòng một đêm, tên nhóc này cũng có chút thay đổi, nhanh chóng trưởng thành!
Lãnh Tuyệt Dật trầm mặc một lát, nhìn thoáng qua cửa phòng vệ sinh, sau đó đi về của chính, nói khẽ: “Tôi trở lại ký túc xá, giúp cậu ấy lấy một số quần áo.” Quần áo hôm qua dính mồ hôi, Sơ Vân đã không thể mặc, phải thay mới.
Tả Khiêm Lẫm gật đầu, cái này đúng là rất cần, cho nên không phản đối.
Lãnh Tuyệt Dật đang muốn kéo cửa, Sơ Vân vừa vặn đi từ toilet ra, nhìn thấy hắn, liền hỏi: “Cậu muốn đi?”
“Trở về giúp cậu lấy ít quần áo tắm rửa.” Lãnh Tuyệt Dật xoa xoa tóc của cậu, “Nằm thêm một lát.” Hắn lại nhìn Tả Khiêm Lẫm, sau đó cũng không quay đầu lại, rời đi.
“……” Sơ Vân không tự chủ được cắn cắn môi, trong lòng đau đớn, hai người kia, tại sao phải đối xử tốt với cậu như vậy? Cậu không đáng a……
“Mặt đất lạnh, trở lại giường thôi.” Tả Khiêm Lẫm ôm lấy Sơ Vân, thả cậu trên giường, dùng khăn ướt lau tay chân cậu, sau đó nhét cậu vào chăn, “Đợi lát nữa ăn nhiều một chút, hôm qua em sốt rất cao.”
“…… Cảm ơn!” Điêu Sơ Vân có thể làm bây giờ, chỉ là nói lời cảm ơn.
“Đứa ngốc!” Tả Khiêm Lẫm cười khẽ, vỗ về tóc Sơ Vân, “Yên tĩnh nằm một lát, đừng nói chuyện nữa.”
Sơ Vân gật đầu, nhắm mắt lại.
Tả Khiêm Lẫm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trầm tĩnh của Sơ Vân, trong lòng thầm nghĩ, xem ra, hắn lại có thêm một tình địch khá mạnh, tên nhóc họ Lãnh kia rất khó đối phó, đầu tiên, tuổi là một vấn đề lớn, cùng trường, có ưu thế, đồng thời, cũng có chỗ bất lợi.
Ừm, nên tính toán lại thật tốt!