Chương 44: Hôn

Trong phòng khách.


Sai người đưa lên hồng trà và bánh ngọt tinh xảo, người đàn ông xinh đẹp ngồi xuống, dĩ nhiên ngồi đối diện Lãnh Tuyệt Dật, hai chân ưu nhã bắt chéo, thân thể khẽ nghiêng về phía trước, bàn tay dài nhỏ nâng hàm dưới, mắt híp lại nhìn Lãnh Tuyệt Dật, khuôn mặt lười biếng mang theo mị thái.


Lãnh Tuyệt Dật rụt rụt về sau, tay bưng hồng trà cũng run lên.


Người đàn ông hơi nghiêng đầu, rất hào hứng nở nụ cười, “Sao thế, trên người tôi có độc ư? Sao anh bạn đẹp trai này tránh tôi như tránh quỷ vậy, ai da, thật khiến người ta thương tâm.” Nói đến thương tâm, trên khuôn mặt tinh xảo lập tức nhiễm chút lo lắng.


“Không, ực, cái kia……” Lãnh Tuyệt Dật ấp úng, hắn chưa từng tiếp xúc với người như vậy, rõ ràng là đàn ông, nhưng chỉ có cảm giác là 1/2, quả thực còn khủng bố hơn mèo nhỏ Điểm Điểm của Sơ Sơ.


“Cậu bạn nhỏ này, tôi thật sự đáng sợ thế sao?” Người đàn ông ai oán chuyển hướng Sơ Vân, mặt phượng hẹp dài xinh đẹp nhanh chóng xẹt qua suy nghĩ sâu xa, lại nhanh tới mức không ai chú ý tới.


available on google playdownload on app store


“Không biết. Cái kia, xin hỏi, anh rất thân với Tả ư?” Sơ Vân nói khẽ, rốt cục cậu nhớ ra tại sao mình lại cảm thấy người đàn ông này cho cậu cảm giác như đã từng quen biết.


Bởi vì người đàn ông trước mắt, có chút giống ông chủ của ngục tù dưới đất cậu đã từng ở, mùi trên người cũng tương tự. Nơi này, hẳn là một nơi cực bí ẩn, chỉ tiếp đón hội viên cao cấp của câu lạc bộ a?


“Không, tôi chỉ có chút giao tình với quỷ lôi thôi kia, bất quá……” Người đàn ông thay đổi tư thế ngồi, ưu nhã xinh đẹp như trước, thoải mái tựa lưng vào sofa, vuốt mái tóc dài, nhướng mày cười khẽ, “Tôi đánh giá rất cao loại đàn ông biết dùng súng lấy mạng người khác, cho nên tôi cho hắn  mượn căn phòng xa hoa nhất ở đây, không thu phí!”


Nghe vậy, Sơ Vân và Lãnh Tuyệt Dật đổ mồ hôi. Hóa ra, trên đời này biến thái rất nhiều, vơ một cái được cả nắm, khắp nơi đều có.
Bác sĩ Tảm ngồi bên vô cùng xấu hổ, thiếu gia nhà ông lại rơi vào thời kỳ phản nghịch nữa rồi, ông nhớ rõ, đã gần mười năm thiếu gia không dùng súng, ai ~~


“Ai da, tôi quên mất, vẫn chưa giới thiệu, tôi là Thủy Liễm, là chủ nhân nơi này. Tôi biết cậu bé xinh đẹp gọi là Tiểu Vân, vậy anh bạn đẹp trai kia thì sao?” Người đàn ông xinh đẹp híp mắt cười, mắt nhìn Lãnh Tuyệt Dật như rắn nhìn ếch, cho thấy hắn rất hứng thú.


“Ực, cái kia, Quản Đạc.” Lãnh Tuyệt Dật buông hồng trà, không tự chủ được ôm lấy Sơ Vân đặt trên đùi mình, giống như cậu là cây cỏ cứu mạng. Hắn không thể tin mình lại sợ hãi đến thế, tựa như gặp thiên địch, rất muốn chạy ra khỏi phòng.


Sơ Vân nhíu chặt mày, ngẩng đầu nhìn hắn, có chút khó hiểu vì biểu hiện yếu thế hiếm thấy của Lãnh Tuyệt Dật, “Làm sao vậy?” Người này thật giảo hoạt, lại dùng tên Quản Đạc.
“Không sao.” Lãnh Tuyệt Dật nhỏ giọng nói.


“Nhưng, vừa rồi tôi nghe Tiểu Vân gọi cậu là A Dật?” Quả nhiên, Thủy Liễm không chút khách khí vạch trần hắn.
“Đó là nhũ danh.” Nói xạo. Bởi vì bản năng của Lãnh Tuyệt Dật nhắc nhở, mình tuyệt đối không thể nói tên thật, nếu không về sau sẽ gặp phiền toái.


“Thật ư? Như vậy a……” Ngón trỏ của Thủy Liễm vuốt vuốt cánh môi, không tiếp tục so đo với lời nói dối rõ ràng của Lãnh Tuyệt Dật, cũng không nói thêm gì, chỉ lẳng lặng nhìn hắn bưng bánh ngọt cho Sơ Vân ăn.
Một phòng lặng im.


Không biết qua bao lâu, ngay lúc hai miếng bánh ngọt đều vào bụng Sơ Vân, cửa phòng đột nhiên mở ra, Tả Khiêm Lẫm xuất hiện.


“Tả!” Sơ Vân lập tức nhảy xuống đùi Lãnh Tuyệt Dật, chạy tới, nhào vào lòng Tả Khiêm Lẫm, ngửa đầu nhẹ hỏi, “Tả, Thiệu…… Bọn họ đâu?” Vốn định gọi tên Thiệu Mục Vân, nhưng đến bên miệng, lại không biết thế nào, nuốt trở vào.


“Xem diễn trò, xem hí.” Tả Khiêm Lẫm mỉm cười, một tay ôm lấy Sơ Vân, một tay vỗ về mặt cậu.
“Trò gì chứ? Ông chú, sao chúng ta không thể xem?” Lãnh Tuyệt Dật xen vào, thật sự là vì rảnh rỗi tới nhàm chán.


“Trò hay, bất quá thiếu nhi không nên, nhìn đau mắt.” Tả Khiêm Lẫm đảo mắt trắng dã, sau đó cúi đầu ôn nhu nhìn Sơ Vân, “Chúng ta đi trước, bữa tối muốn ăn gì?”


“Cái gì cũng được.” Sơ Vân lập tức hiểu ý tứ trong lời Tả Khiêm Lẫm, huống chi kiếp trước cậu trải qua nhiều như vậy, nhưng, cậu không ngờ Tả Khiêm Lẫm lại biết, còn dùng thủ đoạn đó đối phó với Lâm đổng, Thiệu Mục Vân. Vì sao? Chẳng lẽ Tả đã biết toàn bộ?


Đột nhiên cảm giác trong lòng ê ẩm, thật muốn khóc. Vùi mặt trước ngực Tả Khiêm Lẫm, Sơ Vân nghe được Lãnh Tuyệt Dật khó chịu hừ hừ.


Tả Khiêm Lẫm không tiếng động than nhẹ, nói với mấy người ngồi trên sofa, “Các ngươi chờ.” Sau đó ôm lấy Sơ Vân, như ôm một đứa bé, ra khỏi phòng, dừng lại trước hành lang.
Nhu hòa xoa ót Sơ Vân, trầm tĩnh một sau, cúi đầu, dán vào tai cậu nói khẽ: “Vân, không có gì muốn nói ư?”


“Tả, anh…… Có phải đã biết?” Thanh âm Sơ Vân từ ngực Tả Khiêm Lẫm truyền tới, rất nhỏ, rất nhẹ, còn mang theo run rẩy.


“Không kém bao nhiêu, bất quá, chưa được em cho phép đã điều tr.a Liêu Y Phàm, điểm ấy, anh không có ý định xin lỗi. Tuy không thể dùng thủ đoạn đồng dạng trả lại cho những tên khốn khiếp từng ức hϊế͙p͙ em, nhưng có thể làm được, anh sẽ làm hết.” Tả Khiêm Lẫm trầm giọng nói, hôn lên vành tai Sơ Vân, phát giác thân thể của cậu khẽ run lên.


“Thực xin lỗi……” Sơ Vân nghẹn ngào.
“Tại sao phải xin lỗi? Vừa rồi Vân không sai.” Tả Khiêm Lẫm xoa xoa tóc của cậu.


Sơ Vân chậm rãi ngẩng đầu, cố gắng chớp mắt, mới có thể ngăn chất lỏng nóng bỏng trong mắt chảy xuống. Hóa ra, giáo sư Piano kia cũng là Tả trả thù? Nói vậy, hắn biết cậu từng là Liêu Y Phàm?


“Có lẽ hiện tại anh làm vậy đã muộn, nhưng, anh hy vọng em đừng quấn quýt quá khứ, có thể bắt đầu cuộc sống mới, hưởng thụ nó, triệt để thoát khỏi đau thương. Vân, anh nói, em có thể hiểu, đúng không?” Tả Khiêm Lẫm nâng gò má Sơ Vân, nhìn cậu thật sâu, thẳng thắn nói rõ.


“Tả, thực xin lỗi……” Nước mắt tràn ra, Sơ Vân hiểu, Tả Khiêm Lẫm đã biết mọi thứ, chỉ là không nói rõ, bởi vì hắn đang đợi cậu chủ động thoát khỏi ám ảnh, chủ động từ bỏ ký ức đau thương, chờ cậu chủ động mở lòng.


“Đừng khóc, anh sẽ đau lòng……” Tả Khiêm Lẫm nhu hòa lau đi hạt lệ trong suốt, thật tình hy vọng Sơ Vân có thể sống thoải mái.
“Tả…… Không chê em vô cùng…… Bẩn ư?” Sơ Vân nghẹn ngào, cơ hồ không nói nên lời.


“Ai dám nói em bẩn anh liền bắn hắn, dù sao súng rất tiện nghi!” Tả Khiêm Lẫm cúi đầu hôn lên nước mắt của Sơ Vân.
“Tả!” Sơ Vân dở khóc dở cười, chủ động hôn lên môi Tả Khiêm Lẫm, bất quá, lại sợ Tả Khiêm Lẫm không thích, cho nên, chỉ hai giây rồi rời đi.


Tả Khiêm Lẫm híp mắt, nhìn môi Sơ Vân, đột nhiên tà khí dương mi, ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi, giễu giễu nói: “Chuồn chuồn lướt nước a, quá ít, có thể thêm chút không?”
Mặt Sơ Vân thoáng cái đỏ ửng, cũng đã quên khóc. Tả, sao trở nên có chút háo sắc?


“Đến đây đi, đến đây đi!” Tả Khiêm Lẫm quyết nâng miệng, kề sát Sơ Vân.
Nhịn không được cười khẽ, Sơ Vân trốn ra sau, dùng ống tay áo lau đi nước mắt.


“Vân, biết vì sao Hạng Nhung lại hãm hại em chứ?” Tả Khiêm Lẫm cầm tay Sơ Vân, không cho cậu dùng ống tay chà đạp hai mắt của mình, lấy khăn ra, nhẹ nhàng lau đi.
“Ừm, đại khái, Hạng Nhung yêu Thiệu Mục Vân a?” Sơ Vân suy đoán, chính là, hắn không được Thiệu Mục Vân đáp lại, nhất định rất bi kịch.


“Không sai, hắn là một trong những tình nhân của tên khốn nạn Thiệu Mục Vân, cũng là em họ của thư ký bên cạnh Thiệu Mục Vân – Hạng Phiền, cho nên hắn biết khá nhiều về em, anh đã quá sơ suất.” Tả Khiêm Lẫm nói ra ngọn nguồn.


“Vậy ư.” Sơ Vân cuối cùng hiểu rõ, vì sao lần đầu tiên gặp Hạng Nhung, đã cảm thấy hắn có chút quen mắt, hóa ra là thân thích của Hạng Phiền, diện mại hai người khá giống nhau.


“Sau hôm nay, hắn mới có thể thấy rõ, nếu hắn không thành thật, anh nghĩ biệt thự của Thủy Liễm không ngại nhiều treo biển hành nghề.” Tả Khiêm Lẫm hừ lạnh.


“Không cần, Tả, buông tha Hạng Nhung a, hắn cũng là…… Người đáng thương.” Sơ Vân cắn cắn môi. Đúng thế, tình cảm thất bại, yêu Thiệu Mục Vân chẳng khác nào yêu tuyệt vọng, mà mình bây giờ đã vô cùng may mắn thoát ra.


“Được, nghe lời em, bất quá, điều kiện tiên quyết là hắn không tiếp tục sai. Chúng ta cần phải đi, bữa tối đã qua rất lâu.” Tả Khiêm Lẫm nhẹ nhàng vuốt ve mắt Sơ Vân, “Vẫn khá đỏ, nếu để Lãnh tiểu quỷ thấy, hẳn sẽ chém anh?”


Nghe vậy, Sơ Vân ha ha cười, cảm thấy trong lòng thoải mái rất nhiều, có lẽ, bí mật nặng nề được người thân cận biết, bí mật không còn là bí mật, sẽ nhẽ nhõm hơn. Bởi vì, có người giúp cậu chia sẻ!


“Sau này phải cười nhiều hơn?” Tả Khiêm Lẫm nói nhỏ, cụng trán Sơ Vân, “Anh thích thấy khuôn mặt tươi cười của em, vì anh, cười nhiều một chút, hơn nữa anh sẽ luôn ở cạnh em……”


“Vâng, cám ơn anh, Tả!” Sơ Vân vươn tay ôm cổ Tả Khiêm Lẫm, “Cám ơn……” Cậu không biết nên cảm tạ ai, vì đã để cậu sống lại gặp được người đàn ông không ai sánh bằng này, cậu sẽ vô cùng hạnh phúc!


“Đừng câu nệ!” Tả Khiêm Lẫm vỗ vỗ lưng của cậu, đi qua mở cửa, trực tiếp hô: “Bác Tảm, tiểu quỷ, chúng ta cần phải đi.”
“Nha hô!” Lãnh Tuyệt Dật trong nháy mắt liền nhảy tới, như chiếm được đặc xá, bởi vì rốt cục có thể rời xa Thủy Liễm 1/2 đàn ông!


“Đại thiếu, chuyện xong xuôi rồi sao?” Thủy Liễm theo sau bác sĩ Tảm, thong thả bước tới, nhìn sang Lãnh Tuyệt Dật trốn sau lưng Tả Khiêm Lẫm. Ha ha, hôm nay cứ như vậy, sau này có rất nhiều thời gian để trêu chọc mèo nhỏ!


“Vẫn chưa, nhưng Vũ Văn và Đoan Mộc đang ở đó, ngày mai tôi đến.” Tả Khiêm Lẫm ôm Sơ Vân đi trước, ra cửa.
Ngoài sân, xe bên cạnh, lái xe đang đợi, thấy bọn họ đi ra lập tức cung kính mở cửa xe.


“Như vậy, đại thiếu, ngày mai gặp!” Thủy Liễm thấy bọn họ lần lượt lên xe, liền vẫy tay tạm biệt, sau đó lại nhìn về phía Lãnh Tuyệt Dật, mị hoặc cho hắn một cái hôn gió, cười khẽ, “Lần sau gặp, Tiểu Tuyệt Dật siêu sợ vật nhỏ!”


Xe cuốn bụi mà đi, mà trong xe Lãnh Tuyệt Dật lại ngốc thành tượng, vì sao cái người 1/2 đàn ông kia biết tên của hắn? Hơn nữa, còn rõ nhược điểm trí mạng của hắn? Chẳng lẽ,  trước kia đã gặp nhau?


Trước cửa biệt thự, Thủy Liễm ngẩng đầu nhìn trời đêm, than nhẹ, không thể tưởng được, nhóc con năm đó đã trưởng thành, nhưng xem ra, tật xấu sợ vật nhỏ của hắn vẫn không đổi, thật sự là chờ mong lần sau gặp mặt.
Ừm, tặng hắn cái gì thì tốt nhỉ, mèo nhỏ, chó nhỏ, hay thỏ nhỏ?






Truyện liên quan