Quyển 1 - Chương 9: Chọn đồ vật đoán tương lai (3)
Minh đế mặc long bào minh hoàng và Trịnh phi mặc cung trang màu tím đi hai bên trái phải đỡ Trịnh Thái hậu mặc cung trang minh hoàng từ từ đi vào Tường Hòa điện. Đằng sau họ là Đại Hoàng tử Tề Minh Diệu mặc chính trang màu tím của Hoàng tử.
Mọi người trong điện đều đứng dậy hành lễ.
Minh đế khoát tay: “Hôm nay là lẽ chọn đồ vật đoán tương lai của A Việt, tất cả đều là người thân của A Việt. Mọi người chỉ bàn chuyện nhà, không cần đa lễ, đều đứng dậy đi.”
Đằng Huy Nguyệt vừa nghe thấy tiếng ti lễ nói, ngay lập tức hai mắt sáng lên nhìn chằm chằm ra cửa. Lúc này lại nghe thấy Minh đế nhắc đến tên bé, càng khoa chân múa tay hơn, ngay cả món đồ chơi mới mẻ yêu thích cũng vứt sang một bên, bi ba bi bô vươn tay với Minh đế đòi bế, dáng vẻ muốn đáng yêu bao nhiêu là có đáng yêu bấy nhiêu.
Trịnh Thái hậu nhìn lại, thấy Nhữ Nam Vương Tề Lương có vẻ tức giận khi Tiểu A Việt “thấy Minh đế quên mọi người”, bật cười, vỗ vào tay Minh đế nói: “Nhanh đi bế tiểu tổ tông hay quấn người đến đây, nếu không Lương thúc tổ của con sẽ giận.”
Minh đế bật cười. Trước mặt bao nhiêu người, Trịnh Thái hậu cũng chẳng kiêng dè điều gì. Gần đây Trịnh Thái hậu rất thích đùa dai, thích trêu đùa hoàng nhi này, giữa hai mẹ con có vẻ thân thiết hơn lúc trước. Xem ra hắn muốn duy trì uy nghiêm của Hoàng đế ở những nơi có Đằng Huy Nguyệt là chuyện không thể nào. Bất quá nhìn thấy dáng vẻ hồn nhiên vô tư và ánh mắt trông mong của tiểu đông tây, Minh đế nghe lời đi đến, ôn nhu bế Đằng Huy Nguyệt vào lòng. Đằng Huy Nguyệt cười khanh khách không ngừng, chui rúc trong lòng Minh đế vô cùng thân thiết.
Mọi người cẩn thận che giấu sự kinh ngạc trên mặt. Mặc dù có tin đồn trưởng tử của Phúc Khang Trưởng Công chúa được Trịnh Thái hậu và Minh đế yêu quý, nhưng khi tận mắt chứng kiến Minh đế với tình tình khó đoán thuần thục bế Đằng Huy Nguyệt, mà mấy người phía Trịnh Thái hậu, Trịnh phi có biểu tình tập mãi thành quen, trong lòng mọi người không khỏi động đậy, lại dùng ánh mắt quan sát nhìn cả nhà An Quốc công Thế tử Đằng Kỳ Sơn.
“A Việt đáng yêu như thế, thảo nào được Hoàng thượng sủng ái, vừa đặt tên cho vừa tổ chức lễ chọn đồ vật đoán tương lai trong cung… Tiểu A An nhà ta lại không có được đãi ngộ như vậy.” Một thanh niên mặc cổn phục của Quận vương phe phẩy chiếc quạt trong tay, nói. Hắn khoảng chừng trên dưới hai mươi tuổi, dung mạo miễn cưỡng có thể coi là tuấn tú, khuôn mặt có vẻ âm trầm như có như không, dù đang cười cũng khiến người ta cảm thấy là cười lạnh.
Hắn là Thành Sách Quận Vương Tề Hoa, đích tử duy nhất của người con thứ ba của Cao đế. Sau khi Hưng đế đăng cơ đã truy phong cho tam đệ mất sớm làm Thành Sách Thân Vương, đến đời nhi tử duy nhất Tề Hoa thì bị giáng một cấp, phong làm Quận Vương, cưới ấu nữ Phùng thị của Thái phó dạy Minh đế làm Vương phi, đã có đích tử Tề Minh An năm nay gần ba tuổi.
Tề Hoa là đường huynh của Minh đế, Quận Vương phi và Minh đế lại có tình nghĩa sư huynh muội, đích trưởng tử Tề Minh An của họ cũng được hoàng thất ưu ái, thỉnh thoảng lại cho ở cạnh Đại Hoàng tử Tề Minh Diệu. So với Nhị Hoàng tử Tề Minh Uyên thích tranh chấp và Tam Hoàng tử Tề Minh Dũng ngu ngốc, quả thật Tề Minh Diệu thân thiết hơn một chút đối với đường đệ ngoan ngoãn này. Nhưng từ khi Đằng Huy Nguyệt được sinh ra, bao nhiêu tâm tư của Tề Minh Diệu đều chuyển hết lên người tiểu biểu đệ của mình, tất nhiên hơi lạnh nhạt với Tề Minh An, làm Tề Minh An thấy tủi thân. Bất quá đây là chuyện của đám trẻ con, không làm kinh động đến người lớn.
Lúc này đột nhiên Tề Hoa nói như vậy, giống như đang ghen tỵ, lại giống như hữu ỹ vô ý nhắc nhở mọi người rằng vinh sủng của Đằng Huy Nguyệt là quá nhiều, không biết là có hảo ý hay ác ý.
Như phu nhân lão An Quốc công Nghiêm thị, trên mặt là thần sắc chấp nhận. Trịnh phi bị giáng xuống hàng phi vì sự cố Đằng Huy Nguyệt, không thể nào thích bé được, nghe vậy trong lòng cũng thấy thích thú.
Tề Lương xem thường, vẻ mặt như sắp giận. Trịnh Thái hậu và An Quốc công thì tỉnh bơ. Vợ chồng Đằng Kỳ Sơn và Tề Mẫn lại dửng dưng, nhưng mắt thì hơi nheo lại. Những người khác cũng có phản ứng khác nhau.
Chỉ là Tề Hoa đang nói với Minh đế, người ngoài không tiện nói chen vào, chờ Minh đế đáp lại. Trên thực tế, dù là Đằng Kỳ Sơn và Tề Mẫn, một mặt quả thật cũng cảm thấy vui mừng khi A Việt được Trịnh Thái hậu và Minh đế yêu thích, nhưng mặt khác, cũng hơi lo lắng yêu thích như vậy có phải là quá rồi không, lộ ra một chút khác thường, hoặc là Minh đế muốn lợi dụng tiểu ngoại sanh của mình để đạt được mục đích nào đó.
Vô tình nhất là đế hoàng gia. Một đàm thủy như hoàng cung này quá sâu, họ không hy vọng ái tử của mình có bất trắc gì. Thái độ của Minh đế là vô cùng quan trọng.
Minh đế rũ mắt, coi như không thấy bầu không khí căng thẳng, mỉm cười ấn vào cái mũi xinh xắn của Đằng Huy Nguyệt: “Tiểu đông tây, Quận Vương đường cữu cữu của con nói trẫm sủng ái con quá, con nói sao?”
Mọi người trợn mắt, không ngờ Minh đế lại đểu giả như vậy, đẩy vấn đề này cho Đằng Huy Nguyệt. Thử hỏi một tiểu oa nhi vừa mới một tuổi, sao có thể hiểu được?
Ngờ đâu, Đằng Huy Nguyệt nghe Minh đế nói xong, nghiêng đầu như đang ngẫm nghĩ, quay sang phía Tề Hoa phun nước miếng, tiếng động kia, nghe thế nào cũng giống như đang phỉ nhổ vậy!
Không đếm xỉa đến đủ loại vẻ mặt của mọi người ____ Nhất là khuôn mặt xanh mét của Tề Hoa, Đằng Huy Nguyệt quay đầu lại, cười khanh khách với Minh đế, kéo long bào của hắn nói không rõ ràng: “Cửu! Tung! Cửu! Tung!”
Minh đế ngẩn người, không khỏi vui sướng ra mặt, nói: “A Việt biết gọi người rồi!”
“A Việt! A Việt! Cha thì sao? Cha thì sao? Gọi cha đi! Tiếng đầu tiên sao có thể gọi cữu cữu được?” Tên cha ngốc Đằng Kỳ Sơn đi lên phía trước, vây quanh nhi tử của mình, ôm ngực vừa kích động vừa ai oán.
Minh đế ngạo nghễ nhìn hắn một cái: “Tiếng đầu tiên sao không thể gọi trẫm?”
Đằng Kỳ Sơn trừng mắt, dùng ánh mắt khó hiểu trách móc hắn bắt cóc nhi tử xinh đẹp đáng yêu của mình.
Minh đế đáp lại hắn là: “A Việt, gọi một lần nữa!”
“A a!” Đằng Huy Nguyệt rất phối hợp kêu lên hai tiếng, nhưng không phải “Cửu cửu” như vừa rồi.
Đằng Kỳ Sơn cảm thấy được an ủi hơn một chút. Xem ra tiếng gọi Minh đế vừa rồi chỉ tình cờ! Tình cờ!
Nhưng hắn vừa mới có suy nghĩ này, đã nghe thấy giọng nói mềm mại của Đằng Huy Nguyệt vang lên: “Cửu cửu! Cửu cửu…”
Minh đế sung sướng, bóp má của tiểu đông tây trong ngực, cười nói: “Giỏi! Giỏi! Không uổng công trẫm thương con!” Dứt lời, không nhịn được lại bế bé giơ lên cao, vẻ mặt tự hào.
Đằng Huy Nguyệt bị giơ lên cao bất ngờ không hề sợ hãi, ngược lại còn thấy chơi rất hay, hưng phấn kêu “A a”, vỗ tay. Cổ tay của bé có chiếc vòng tay bằng bạc xinh xắn, trên vòng bạc còn có chuông bạc được móc vào, phát ra tiếng chuông trong trẻo theo hành động của bé, nghe mà càng thấy vui hơn.
Ngoại trừ những người đã quen nhìn Minh đế sủng ái Đằng Huy Nguyệt, những người khác đều trố mắt ra nhìn, nhìn Minh đế luôn nội liễm thâm trầm lại thay đổi vẻ mặt vì một đứa trẻ vui cười.
“Trẫm là ngôi cửu ngũ, chỉ cần không ảnh hưởng đến xã tắc thương sinh, muốn sủng ái ai sẽ sủng ái người đó! Nếu có dị nghị gì, cứ đến tìm trẫm mà nói!” Minh đế ngạo nghễ nói. Hắn làm Hoàng đế cũng không phải để nhìn trước ngó sau, lúc nào cũng phải cẩn thận! Ngay cả sủng ái ai mà cũng phải suy nghĩ, che che giấu giấu, hắn chẳng thèm!
Khí thế Minh đế lẫm liệt, tuy rằng nói vậy không phải hoàn toàn chĩa mũi nhọn vào Tề Hoa, nhưng trên trán Tề Hoa vẫn xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng, ngậm miệng lại.
“Phúc Khang và trẫm cùng một mẹ, ôn lương hiếu đễ, con của nàng, cũng là con của trẫm!” Minh đế lại nói. “Truyền ý chỉ của trẫm, nhi tử Đằng Huy Nguyệt của Phúc Khang Trưởng Công chúa tuấn tú đoan lương, thông minh tài trí, phong làm Ung chủ, danh hào Nguyên Trưng!”
Lời vừa dứt, trong điện như nổ tung! Phẩm cấp Ung chủ ngang bằng với Công chúa, là phong hào cao nhất mà một văn tử có thể có được, càng không cần phải nói đến danh hào là quốc hiệu Nguyên Trưng! Chẳng khác nào nói trước khi sắc lập Thái tử, thân phận của tất cả những người con của Minh đế đều không bằng Đằng Huy Nguyệt!
Đây rốt cuộc là thật sự yêu thích, hay là tâng bốc để giết?
Phúc Khang Trưởng Công chúa Tề Mẫn và Đằng Kỳ Sơn nhìn nhau, cúi xuống tạ ơn: “Phúc Khang thay mặt A Việt tuân chỉ, tạ ơn hoàng huynh!”
“Miễn lễ.” Minh đế nói, cúi người đặt Đằng Huy Nguyệt vào tấm thảm đỏ sẫm chất đầy đồ vật chính giữa điện. “A Việt, lễ chọn đồ vật đoán tương lai của con nên bắt đầu! Chọn xong, hoàng cữu cữu tặng hết cho con!”
Đằng Huy Nguyệt ngồi trên thảm, ngẩng cái đầu nhỏ lên nhìn Minh đế ung dung tao nhã đi về phía chủ vị, vạt áo minh hoàng phất lên một cái, xoay người ngồi xuống, quả đúng là vừa khí phách vừa khoan thai! Trong đôi mắt to của bé tràn đầy sự sùng bái.
Trong Tường Hòa điện, mọi người áp chế các loại tâm sự, ai ngồi thì ngồi, ai đứng thì đứng.
Đằng Huy Nguyệt nhìn trái nhìn phải, bi ba bi bô vươn tay với Minh đế đang ngồi ở chủ vị.
Minh đế nói: “Chọn thứ con thích, A Việt!”
Đằng Huy Nguyệt thấy Minh đế không đến bế mình, dần dần yên tĩnh lại. Đột nhiên bé nằm úp sấp trên thảm, vểnh mông lên, lúc nhúc như con sâu, động tác vô cùng thú vị, có người cười nhẹ.
Mẫu thân Phúc Khang Trưởng Công chúa Tề Mẫn dở khóc dở cười, An Quốc công Thế tử Đằng Kỳ Sơn đi đến, nhỏ giọng thúc giục: “A Việt, chọn đi!”
Hắn vừa dứt lời, chỉ thấy Đằng Huy Nguyệt chống hai tay xuống đất, cái chân nhỏ cố chống lên, dùng sức, run rẩy đứng lên!
“Á!” Đằng Kỳ Sơn trơ mắt ra nhìn.
“A Việt biết đứng lên!” Không hổ là vợ chồng, Tề Mẫn bịt miệng kêu lên.
Minh đế cũng kinh ngạc, tuy rằng không lên tiếng, nhưng thân thể nghiêng về phía trước, trong mắt là ý cười có chút ngạc nhiên.
Đằng Huy Nguyệt vừa mới đứng lên, ngay lập tức bước cái chân ngắn cũn, lảo đảo đi về phía Minh đế, dưới ánh nhìn chăm chú đến mức toát mồ hôi của mọi người, ôm chân Minh đế, vui sướng kêu lên: “Cửu cửu!” Sau đó không buông tay ra nữa.
____ Bé chọn đồ vật đoán tương lai mà chọn phải Minh đế?
Tất cả mọi người quên mất phải phản ứng, bao gồm cả Minh đế anh minh thần võ.
Tề Minh Diệu là người phản ứng nhanh nhất, nhịn cười nói nghiêm túc: “Aizzz, A Việt, phụ hoàng không phải để chọn, đệ phải chọn những cái này!” Tề Minh Diệu chỉ vào đống đồ vật trên thảm chính giữa điện.
Đằng Huy Nguyệt lùi người ra sau chân Minh đế, chỉ ló đầu ra, bi bô tập nói: “Làm làm…”
“Là chọn.” Tề Minh Diệu sửa lại cho đúng.
“Chọn…” Đằng Huy Nguyệt nói lại, có chút cáu kỉnh.
“Đúng rồi!” Tề Minh Diệu cảm thấy rất có thành tựu, gật đầu. “Đi chọn cái này!” Nó lại chỉ vào những đồ vật trên thảm.
Đằng Huy Nguyệt ôm chân Minh đế, lại rụt người lại, chớp chớp đôi mắt.
Tề Minh Diệu nói như tiểu đại nhân: “Aizzz, A Việt, đệ phải chọn cái kia!”
“Chọn chọn…” Đằng Huy Nguyệt cọ vào chân Minh đế.
Minh đế cười, điềm nhiên như không vỗ nhẹ đầu Đằng Huy Nguyệt, bế bé ngồi lên đầu gối, nói với Tề Minh Diệu: “A Diệu tới đó đi, mang từng cái một đến, hỏi A Việt có thích không.”
Tề Minh Diệu lên tiếng đáp lại, đến gần thảm đỏ, suy nghĩ một chút rồi cầm một quyển “Luận Ngữ”, lắc lắc trước mặt Đằng Huy Nguyệt: “A Việt, thích cái này không?”
Đằng Huy Nguyệt thoải mái tựa vào ngực Minh đế, nghe thấy Tề Minh Diệu gọi mình, đạp chân vỗ tay nói: “Cơm cơm! Cơm cơm…”
Tề Minh Diệu không hiểu bé nói vậy là thích hay không thích, không khỏi nhìn sang Minh đế: “Phụ hoàng, cái này…”
“Cho nó.” Minh đế nói.
Tề Minh Diệu đưa “Luận Ngữ” cho thái giám nội thị Tô Thuận.
Sau đó nó cầm một miếng ngọc bội: “A Việt, thích cái này không?”
“Cơm cơm! Cơm cơm…”
“Cho nó.”
Giao cho thái giám nội thị Tô Thuận.
Cầm một con dao găm tinh xảo có khảm bảo thạch: “A Việt, thích cái này không?”
“Cơm cơm! Cơm cơm…”
“Cho nó.”
…