Quyển 1 - Chương 33: Sinh nhật (3)

Tạo dựng niềm vui trên nỗi thống khổ của người khác đúng là cách điều chỉnh tâm tình tốt nhất.


Sau khi ngược đãi Lục Triển Vân xong, Đằng Huy Nguyệt cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều thoải mái hơn hẳn, mặt mày tươi cười hớn hở. Những người khác đều thở phào một hơi. Không hiểu tại sao, rõ ràng Đằng Huy Nguyệt chỉ là một đứa trẻ sáu tuổi, thế nhưng trong những cử chỉ lại mang theo một luồng khí thế không thể nói rõ, khiến cho người khác không thể xem nhẹ cậu.


Nếu Đằng Huy Nguyệt mà biết được cảm thụ của bọn họ, nhất định sẽ hất cao cằm lên, ngạo kiều nói một câu: Bản cung đã từng làm Hoàng hậu đấy!


Tiệc tối được sắp xếp ở Vọng Vân đình bên ngoài Lâm Hoa hiên. Vọng Vân đình được xây dựng từ vật liệu đặc biệt, đông ấm hè mát, trên mặt đất có trải thảm, bên ngoài có mấy chậu than, ngăn cản gió lạnh của tháng hai ở bên ngoài.


Phần lớn trẻ con ở đây đều ăn cơm ở ngoài trời lần đầu tiên, cảm thấy vô cùng mới mẻ.


Đằng Kỳ Sơn đỡ Tề Mẫn ngồi ở một bên, không quản thúc đám trẻ con, để bọn chúng ngồi quây thành vòng tròn ăn cơm. Đằng Phong Ninh thì vất vả hơn một chút, phải chăm sóc cho Tề Minh Tranh vốn không thể tự lo liệu cho mình được. Mấy người Tề Minh Diệu có xuất thân cao quý thì không cần nói, trẻ con của chi trưởng Đằng gia cũng đều được học lễ nghi từ nhỏ, dù rất phấn khích nhưng cũng không có nhiều cử chỉ thất lễ.


available on google playdownload on app store


Đằng Huy Nguyệt có Tề Minh Diệu và Tề Minh Viêm ngồi hai bên trái phải, còn được quan tâm rất chu đáo. Những món ăn yêu thích chỉ cần cậu liếc mắt qua một cái là đã có người gắp vào bát cho.


Đằng Văn San và Đằng Văn Kỳ, một người là nữ tử, một người là văn tử, cũng đều có huynh đệ, nhưng đây là lần đầu tiên được nhìn thấy loại quan tâm cẩn thận đến mức này. Mà Đằng Huy Nguyệt còn chỉ là biểu huynh đệ với Tề Minh Diệu và Tề Minh Viêm, chứ không phải huynh đệ ruột thịt.


Đằng Văn San không khỏi nhìn Tề Minh Diệu nhiều hơn. Đối với nàng mà nói, vẻ tuấn tú nổi bật của Tề Minh Diệu làm người ta yêu thích hơn nhiều so với khuôn mặt than của Tề Minh Viêm.


Chỉ có Lục Triển Vân đã bị Đằng Huy Nguyệt cưỡng chế không được phép đến gần tiểu văn tử và tiểu nữ tử ở đây, rất chi là mất mát bị kẹp ở giữa Đằng Văn Trì và Đằng Văn Di, cứ ngồi chọc chọc đồ ăn trong bát. Cho dù có một phát hiện trọng đại là trong tên của Vọng Vân đình và tên của hắn đều có một chữ Vân cũng không thể làm hắn vui lên được. Đằng Văn Trì và Đằng Văn Di có lòng muốn kết thân với hắn, thử an ủi một chút, đáng tiếc hiệu quả không lớn lắm.


Đột nhiên bị đá một cái, Lục Triển Vân hoảng sợ “Á” lên một tiếng, ngẩng phắt đầu lên, thu hút ánh mắt của mọi người. Đằng Huy Nguyệt tưởng hắn muốn gây rối, nheo mắt lại định nói gì đó, nhưng Vương Thừa Kiên đã lên tiếng trước cậu: “Ai biết có cơm ăn, từng hạt đều khổ cực. A Vân, ngoan ngoãn ăn cơm!”


Lục Triển Vân sợ hãi, nhìn hắn chằm chằm: “À…”
Bỗng dưng Đằng Huy Nguyệt hơi đồng tình với Lục Triển Vân, xem ra lại có thêm người không chống đỡ nổi với vẻ nề nếp quy củ của Vương Thừa Kiên, ngay cả cái loại cứng đầu như Lục Triển Vân mà Vương Thừa Kiên cũng trị được.


Ăn cơm xong, lại chơi phạt rượu một lát ____ Đương nhiên, là dùng một loại nước quả ủ rất nhẹ thay cho rượu. Lúc đám trẻ con rời đi, trên mặt ai cũng có vẻ hồng hồng, tận hứng mà về.
Vì không để Công chúa a nương phải vất vả, bao nhiêu vị khách nhỏ đều do Đằng Huy Nguyệt tự mình tiễn về.


Không khí ban đêm hơi lạnh, Đằng Huy Nguyệt mặc một chiếc áo choàng lông cừu màu đỏ, khuôn mặt đỏ hồng như được phủ một tầng ánh sáng dịu nhẹ dưới ánh lửa của đèn lồng, xinh đẹp đến nỗi khó có thể ngờ.


Tề Minh Diệu và Tề Minh Viêm rời đi sau cùng, người trước không nhịn được bèn vươn tay kéo áo choàng của Đằng Huy Nguyệt lại cho kín, lại sờ má cậu: “A Việt, trời lạnh, đệ không cần tiễn, quay về đi!”


Lần đầu tiên Đằng Huy Nguyệt thay mặt cho phủ Công chúa phô bày dáng dấp chủ nhân, nhất định phải làm đến nơi đến chốn, nhưng cậu cũng có thể nghe ra được sự quan tâm trong lời nói của Tề Minh Diệu, gật đầu: “Ừm, hai người đi đường cẩn thận… Thay ta vấn an cữu cữu…” Câu sau mới là trọng điểm.


Tề Minh Diệu đáp ứng, lại nhìn cậu một cái, bước lên xe ngựa. Tề Minh Viêm thì chần chừ do dự, khóe mắt không ngừng liếc nhìn Đằng Huy Nguyệt.
Đằng Huy Nguyệt kiễng chân, vỗ mạnh vào lưng hắn: “Hồi cung đi!”


Tề Minh Viêm bị bạo lực cũng không giận, khóe môi cong lên, gật đầu thật mạnh, động tác leo lên xe ngựa nhanh nhẹn hơn hẳn.


Thiên phú về võ học của Tề Minh Viêm đã dần dần lộ rõ, có thể nói hắn đã tiến triển rất nhanh. Bởi vì có chút nghi ngờ đối với chuyện có thể sau này sẽ xảy ra, Đằng Huy Nguyệt đã từng muốn ngăn cản Tề Minh Viêm học võ, để hắn lớn lên làm một Hoàng tử bình thường là được, cậu sẽ bảo đảm cho hắn được phú quý cả đời. Thế nhưng tính cách của Tề Minh Viêm lại là không cam chịu khuất phục trước người khác. Cho dù Đằng Huy Nguyệt có lợi dụng sự sủng ái của Trịnh Thái hậu và Minh đế để áp chế hắn một lúc, cũng không thể nào áp chế hắn cả một đời. Tề Minh Viêm cố chấp, cực đoan, có thù tất báo, nhưng đồng dạng, có ơn tất báo.


Đằng Huy Nguyệt chỉ hy vọng kiếp này, tất cả mọi người có thể có được một kết cục khác, cho dù hiệu quả hiện nay mà cậu cố gắng không lớn lắm.
Tiễn Tề Minh Diệu và Tề Minh Viêm xong, Đằng Huy Nguyệt trở về Lâm Hoa hiên với cha mẹ một lát, rồi mới về Tê Nguyệt tiểu trúc của cậu.


Nhưng vừa mới tới gần tiểu trúc, Liễm Vũ đi phía trước đột nhiên dừng lại, đứng chắn trước mặt Đằng Huy Nguyệt, ngẩng đầu nhìn về phương hướng phòng ngủ của Đằng Huy Nguyệt.
“Liễm Vũ?” Đằng Huy Nguyệt khó hiểu, hỏi.


Liễm Vũ dừng lại, trầm mặc không nói gì rồi đi ra phía sau Đằng Huy Nguyệt, quỳ gối xuống mặt đất.
Trong lòng Đằng Huy Nguyệt động đậy.
Tuy rằng Liễm Vũ ở bên cạnh hầu hạ cậu, nhưng dù là kiếp trước hay kiếp này, chủ nhân của hắn cũng chỉ có một người.
Đằng Huy Nguyệt chạy ngay về phòng ngủ!


Trong lúc chạy về, sự im lặng khác hẳn bình thường càng thêm chứng thực cho suy đoán của cậu, Đằng Huy Nguyệt phấn khích hẳn lên, tim đập thình thịch!


Đẩy mạnh cửa phòng ngủ ra, dưới ánh sáng của dạ minh châu, Minh đế khoanh tay trước ngực tao nhã đứng đó. Hắn nhìn Đằng Huy Nguyệt, trên khuôn mặt lạnh lùng, dần dần lộ ra một nụ cười đẹp mắt.
Hắn dang rộng hai tay với Đằng Huy Nguyệt ____


“Cữu cữu!” Đằng Huy Nguyệt kích động hét lên, chạy ào vào trong ngực hắn!
Minh đế bế cậu lên, cười nói: “Nhỏ tiếng một chút, cữu cữu không muốn gọi Công chúa a nương của ngươi tới.”


Đằng Huy Nguyệt ôm chặt cổ hắn cười khanh khách, cố gắng nói nhỏ: “Nếu Công chúa a nương tới đây, ta sẽ nói với người ta nhìn thấy một con chuột rất to, sợ quá mới kêu lên.”
Minh đế nhướng mi: “À, to bao nhiêu?”
Đằng Huy Nguyệt khoa chân múa tay vòng qua thân hình Minh đế: “To thế này… Á!”


Cậu còn chưa nói xong, đã bị Minh đế đánh mông một cái.
Minh đế cười mắng: “Hồ nháo!” Trên đời này cũng chỉ có Nguyên Trưng Ung chủ đây, mới dám so sánh đường đường ngôi cửu ngũ thành con chuột to.


Đằng Huy Nguyệt cọ vào má Minh đế vô cùng thân thiết: “Nếu cữu cữu là con chuột to, vậy nhất định là con chuột to đẹp mắt nhất lợi hại nhất thiên hạ!”
Minh đế bật cười, lại phát vào mông cậu một cái: “Lớn thêm một tuổi, lá gan cũng to hơn!”


“Đều là công lao của cữu cữu!” Đằng Huy Nguyệt hôn chụt một cái lên mặt Minh đế.


Gặp phải một bảo bối nhi như vậy, Minh đế cũng không còn cách nào khác. Minh đế bế cậu ngồi xuống, bóp nhẹ cái mũi xinh xắn của cậu: “Cữu cữu còn tưởng ngươi chơi đến mức cái gì cũng quên hết. Hôm nay vui không?”


Đằng Huy Nguyệt gật đầu: “Vui lắm. Nhưng mà rất nhớ người. Cữu cữu, sao người tới đây?” Bản lĩnh của hộ vệ trong phủ Công chúa không hề yếu kém, ánh mắt cậu đầy vẻ sùng bái.
“Tránh gây ảnh hưởng lớn, tự ta có sắp xếp.” Minh đế không muốn nói nhiều.


Trong mắt Đằng Huy Nguyệt có chút tò mò, nhưng vẫn lễ phép không hỏi đến cùng.
“Sau này sẽ nói cho ngươi biết.” Minh đế nói.
Cữu cữu đã hứa rồi, tất nhiên sẽ thực hiện. Đằng Huy Nguyệt càng không hỏi nữa.


Cậu ôm Minh đế không buông tay, hỏi dồn dập: “Cữu cữu, người ăn cơm chưa? Ta bảo phòng bếp làm một ít đồ ăn mang đến đây được không? Tối nay ta uống nước quả ủ, uống rất ngon, người muốn thử một chút không?”
Minh đế sờ khuôn mặt ửng đỏ của cậu: “Ngươi đừng vội, cữu cữu ăn rồi.”


Đằng Huy Nguyệt nhẹ nhàng hỏi: “Cho nên cữu cữu cố ý đến đây mừng sinh nhật với ta?”
Minh đế hỏi lại: “Vui không?”
Đằng Huy Nguyệt gật đầu, còn sợ Minh đế không nhìn thấy nên gật đầu lia lịa: “Vui!”


Minh đế bị tình cảm thẳng thắn của cậu lấy lòng, lấy một chiếc hộp tinh xảo đưa cho cậu: “Mở ra nhìn xem!”


Đằng Huy Nguyệt nhận cái hộp, vội vàng mở ra, chỉ thấy một khối ngọc dương chi cỡ bằng ngón tay cái lẳng lặng nằm trong hộp, nó màu trắng, nhẵn nhụi trơn bóng, hoàn toàn tự nhiên. Dưới đáy của khối ngọc có khắc hai chữ “Nguyệt Minh” bằng chữ tiểu triện.


Nguyệt chính là chỉ Đằng Huy Nguyệt, Minh hiển nhiên là chỉ Minh đế. Đây là một con dấu, còn là một con dấu mà Đằng Huy Nguyệt và Minh đế có thể dùng chung.


“Đây là cữu cữu tự tay khắc.” Minh đế nói. “Sau này ta vẽ tranh, ngươi viết chữ, sau đó dùng con dấu này đóng dấu, hmm? Bình thường nếu ngươi muốn dùng cũng có thể dùng. Chữ của ngươi là do chính tay ta dạy viết, ta chấp nhận trong tranh chữ của ngươi có một phần của ta…”


Minh đế có tài viết chữ đẹp, nhưng thật ra hắn am hiểu nhất chính là vẽ tranh.
Dùng chung một con dấu với Minh đế, còn là do tự tay Minh đế khắc, đây là một sự tín nhiệm như thế nào? Đằng Huy Nguyệt ngây người triệt để, hơi nóng xông thẳng lên mặt.


Nếu không phải thân thể cậu còn quá nhỏ, cậu sẽ nghĩ Minh đế đang cầu hôn cậu…
Thế nhưng e rằng đến cả Hoàng hậu, cũng chả được Minh đế tin tưởng như vậy đâu?


Đằng Huy Nguyệt xúc động, hai mắt đỏ lên: “Cữu cữu, A Việt thích người nhất… Ta cam đoan sau này viết chữ vẽ tranh, đều dùng con dấu này.”


Lúc này cậu hoàn toàn quên mất a cha Đằng Kỳ Sơn cũng tặng con dấu cho cậu. Tuy rằng mọi việc đều có trước có sau, nhưng trong lòng tiểu tử chỉ biết thiên vị Đằng Huy Nguyệt này, cậu luôn đặt Minh đế lên trên mọi thứ.
Minh đế hôn vào trán cậu: “Được.”


“Cữu cữu… Cữu cữu của ta…” Đằng Huy Nguyệt cọ vào cổ hắn.
“Được rồi, không còn sớm nữa…” Minh đế vỗ lưng cậu.
Đằng Huy Nguyệt quấn chặt lấy hắn không rời, nói khe khẽ: “… Đêm nay cữu cữu ở đây, được không?”


Minh đế hơi dừng lại. Trên thực tế, hắn đã chuẩn bị mọi thứ xong xuôi để đêm nay ngủ ở Tê Nguyệt tiểu trúc trong phủ Công chúa. Đằng Huy Nguyệt đã ngủ trên long sàng của hắn nhiều lần như vậy, hắn ngủ một lần trên giường cậu, không phải là chuyện rất đương nhiên sao?


Bất quá, nhìn thấy ánh mắt thành khẩn của Đằng Huy Nguyệt, Minh đế nói: “Cố sở nguyện dã, bất cảm thỉnh nhĩ.”(*)
Hai mắt Đằng Huy Nguyệt sáng ngời, lại vui vẻ hôn chụt một cái lên mặt Minh đế…

Hôm sau, Đằng Huy Nguyệt ngủ đến tận lúc mặt trời lên cao.


Phần giường bên kia đã trống không. Đằng Huy Nguyệt như còn ngửi thấy đệm chăn mang theo hơi thở của Minh đế, sung sướng lăn hai vòng trên giường.


Ở trong Tê Nguyệt tiểu trúc cùng Minh đế một đêm tuyệt đối là một ký ức khó quên! Cậu giống như chủ nhân, dẫn Minh đế đi tẩy rửa sơ lược, hai người chỉ mặc áo mỏng, rồi cùng nhau đi ngủ. Bởi vì không có người hầu hạ, chân Đằng Huy Nguyệt hơi lạnh, Minh đế dùng bàn tay ấm áp bao bọc chân cậu cho ấm, độ ấm đó khiến người ta thoải mái dễ chịu…


Đằng Huy Nguyệt cảm thấy sinh nhật năm nay thật sự quá tuyệt vời!
Nếu có cơ hội, nhất định phải trải qua một lần nữa!
__Hết chương 33__
Chú thích:


(*) Cố sở nguyện dã, bất cảm thỉnh nhĩ: Vốn mong chờ được như vậy nhưng không dám xin. Mình tr.a trên google, thấy câu này là “Bất cảm thỉnh nhĩ, cố sở nguyện dã”, nhưng không biết tại sao tác giả lại ghi hai vế câu ngược nhau. Thôi thì cứ giữ nguyên bản gốc vậy.






Truyện liên quan