Quyển 1 - Chương 35: Phản đối
“Không được!”
Trịnh Thái hậu vừa mới dứt lời, đã có hai giọng nói đồng thời vang lên.
Đằng Huy Nguyệt sắp bảy tuổi, thân thể dài hơn một chút, ngồi trên đùi Minh đế đã cao đến gần bằng ngực hắn, ngũ quan càng xinh đẹp hơn, trong đôi mắt như có ánh mặt trời tỏa sáng, lúc lưu chuyển trông linh động liễm diễm, khiến người ta muốn mang toàn bộ những thứ đẹp nhất trên đời đến trước mặt cậu, chỉ để có được nụ cười của cậu.
Tính tình hay dính vào Minh đế của cậu rất mạnh mẽ, cho dù đã trở thành ca ca, ở trước mặt đệ đệ Đằng Huy Nhiên, vẫn tự động chạy đến ngồi lên đùi Minh đế, vững vàng chiếm lấy vị trí chỉ thuộc về riêng mình.
Minh đế vòng tay ra phía trước ôm lấy eo cậu, để cậu tựa vào ngực mình thật thoải mái. Có Đằng Huy Nhiên với thân phận ngang bằng ở đây, dường như Đằng Huy Nguyệt cảm thấy nguy hiểm, trở nên quấn lấy người ta chặt hơn. Minh đế hoàn toàn không thấy phiền phức, ngược lại còn cho thế này là rất thú vị, cực kỳ dung túng cậu.
Đừng nói Minh đế đã hứa với Đằng Huy Nguyệt sẽ “sủng ái cậu nhiều nhất”, cho dù không có lời hứa này, Minh đế cũng sẽ không thân thiết với Đằng Huy Nhiên giống như với Đằng Huy Nguyệt. Mặc dù Đằng Huy Nhiên bé tí xíu cũng rất ngây thơ đáng yêu, ngọt ngào làm người ta thích thú, nhưng thật sự Minh đế thấy nó chẳng đáng yêu bằng một nửa Đằng Huy Nguyệt, không có nỗi xúc động muốn bế nó. Hơn nữa, nhìn vào dáng vẻ luôn dính vào Đằng Huy Nguyệt của Đằng Huy Nhiên, nghĩ rằng sau này cũng sẽ là một đứa luôn dùng đủ mọi cách để thu hút sự chú ý của Đằng Huy Nguyệt, giống như đại nhi tử Tề Minh Diệu và tiểu nhi tử Tề Minh Viêm của hắn vậy.
Minh đế luôn cho rằng tình cảm của hắn và Đằng Huy Nguyệt còn hơn cả phụ tử thân sinh, cho nên vẫn bảo vệ hết sức cho Đằng Huy Nguyệt. Trong mắt hắn, Đằng Huy Nguyệt là văn tử kim tôn ngọc quý, với độ tuổi tăng dần, nên bảo trì khoảng cách với mấy tiểu thiếu niên như Tề Minh Diệu. Bảo bối nhi của hắn không thể dễ dàng giao cho tiểu tử lông mao vẫn chưa dài, không biết trời cao đất rộng này được!
Tuy rằng đối với Đằng Huy Nhiên thì không cần có loại đắn đo này, nhưng nó cũng là một nam tử, cần phải phòng ngừa ngay từ nhỏ. Chính vì mấy đứa Tề Minh Diệu đã hình thành thói quen không hay ho này từ bé, nên hiện giờ mới có chuyện ngày nào cũng chạy theo sau Đằng Huy Nguyệt.
Vì thế, Minh đế đang nghĩ đến chuyện tách riêng bài học ở Cẩm Mặc cung. Nam tử và văn tử nữ tử, bảy tuổi nên ngồi riêng ra.
Cho nên Trịnh Thái hậu nói để Đằng Huy Nhiên cùng tiến cung, không chỉ Đằng Huy Nguyệt không vui, Minh đế cũng không vui. Hai cữu sanh đồng thời lên tiếng phản đối, nói xong, Đằng Huy Nguyệt quay đầu nhìn Minh đế, hơi cong khóe môi lên, còn cọ cọ vào ngực Minh đế mấy cái tỏ vẻ thỏa mãn đối với thái độ của hắn. Minh đế nhìn xuống cậu, trong mắt cũng có nụ cười nhàn nhạt.
Đương nhiên, Phúc Khang Trưởng Công chúa Tề Mẫn cũng không đồng ý. Bây giờ A Việt của nàng đã gần như tặng cho Minh đế làm con, thường xuyên không ở nhà, cứ ở mãi trong cung, còn thân thiết với Minh đế hơn cả cha mẹ ruột. Minh đế và Đằng Huy Nguyệt rất ăn ý với nhau, Tề Mẫn tranh giành nhưng thất bại, không thể không dừng tay. Khó khăn lắm Đằng Huy Nhiên mới ra đời, lại muốn nuôi trong cung? Tuyệt đối không được! Nhất định An Quốc công Đằng Hải và Phò mã Đằng Kỳ Sơn cũng sẽ không đồng ý!
Trên lý thuyết, Đằng Huy Nguyệt được nuôi trong cung dưới danh nghĩa là Nguyên Trưng Ung chủ, nhận hết mọi sủng ái của Trịnh Thái hậu và Minh đế đã là độc nhất vô nhị. Mọi người đều nể mặt phủ Công chúa và phủ An Quốc công, cũng nhìn vào thân phận văn tử của Đằng Huy Nguyệt, không hề có ý kiến gì. Nhưng nếu đổi thành Đằng Huy Nhiên, người mà sau này sẽ kế thừa tước vị An Quốc công, chỉ sợ sẽ tạo thành sóng to gió lớn.
Bất quá, lời phản đối của nàng mới chỉ đến bên miệng, phía bên kia, Minh đế và Đằng Huy Nguyệt đang ngồi cùng nhau, thân mật như cha con đã cùng lên tiếng cực kỳ ăn ý.
Thật ra Trịnh Thái hậu cũng chỉ nói đùa. Bà cũng không phải lão phụ vô tri, sao có thể không biết không thể nuôi Đằng Huy Nhiên ở trong cung?
Nhưng thấy Minh đế và Đằng Huy Nguyệt phản đối cùng nhau, bà không khỏi cười ra: “”Sao lại không được? A Việt là ca ca, phải nhường đệ đệ, biết không?”
Đằng Huy Nguyệt nhăn mặt, quay người lại ôm Minh đế: “Cữu cữu không cho!”
Mọi người ở đây đều cười ra tiếng. Đằng Huy Nhiên không biết đang xảy ra chuyện gì, thấy những người khác đều cười mà ca ca thì không cười, vẻ mặt còn không vui thế kia, vì thế, nhăn mặt lại kêu “A a” mấy tiếng, dáng vẻ nổi giận giống như đang nói “Không cho phép bắt nạt ca ca của ta”!
Lâm Phàm vẫn ngồi một bên cười nhẹ, bây giờ mới lên tiếng: “Xem ra Thập Lục đã biết yêu thương ca ca, dáng vẻ giống hệt A Sơn, cũng là một loại “hổ phụ vô khuyển tử” khác!”
Sau khi Nhữ Nam Vương Thế tử phi Tiền thị qua đời một năm, Quý thị Lâm Phàm của Thế tử Tề Triệt được phù chính làm Thế tử phi, nhi tử của hắn, Tề Vanh, chính thức trở thành đích trưởng tôn của Nhữ Nam vương phủ. Dựa theo thông lệ, ngày mười lăm mỗi tháng hắn phải vào cung thỉnh an Trịnh Thái hậu.
Hai năm nay đột nhiên Trịnh Thái hậu thích nghe giảng kinh, nhưng bà không thích mời đại sư nổi danh vào cung giảng riêng cho mình. Đúng lúc, phụ thân của Lâm Phàm làm việc trong Thái học viện, Lâm Phàm có học vấn uyên bác, bao nhiêu kinh thư đều thuộc như lòng bàn tay, giảng giải dễ hiểu. Tính tình hắn lại hòa nhã dịu dàng, được Trịnh Thái hậu đánh giá cao, nên thường xuyên triệu hắn vào cung giảng kinh.
Lần này Lâm Phàm đến, trùng hợp gặp được Tề Mẫn đưa Đằng Huy Nhiên vào cung thỉnh an, Minh đế cũng đưa Đằng Huy Nguyệt đến Vĩnh An cung.
Sau khi Hưng đế đăng cơ, tọa ổn đế vị, Nhữ Nam Vương Tề Lương đã thức thời giao binh quyền ra, đến thế hệ của Thế tử Tề Triệt cũng chỉ là có một chức vị không nặng không nhẹ. Có thể nói, vương vị này chỉ có thể đổi lấy được từ sự an phận thủ thường của huyết mạch bên phía Tề Lương, trông thì phong quang hào nhoáng, trên thực tế quyền lực trung tâm đã mỏng dần. Đến đời của Tề Vanh, bởi vì nhiều nguyên nhân, hắn được Minh đế trọng dụng, trở thành một trong ba đại chủ sự của Minh Giám ti, chuyên phụ trách âm thầm điều tr.a những việc phạm tội trái phép của các quan lại. Chức vụ này của Tề Vanh cũng không phải dễ đảm nhiệm, chỉ hơi vô ý một chút là đắc tội người ta. Thế nhưng Tề Lương và Tề Triệt đều ủng hộ Tề Vanh nhậm chức. Lâm Phàm cũng biết đây là một cơ hội để chấn hưng Nhữ Nam vương phủ một lần nữa, tuy rằng đau lòng cho nhi tử, nhưng không ngăn cản Tề Vanh phát triển.
Hắn tận sức hầu hạ Trịnh Thái hậu, cũng chính là muốn giúp Tề Vanh có được ấn tượng tốt ở phía hoàng thất.
Tề Mẫn vẫn luôn nể mặt Lâm Phàm, nghe vậy bèn cười nói: “A Việt của chúng ta luôn có phúc khí, sau này chỉ cần quan tâm để người khác sủng ái là được!” Đằng Kỳ Sơn sủng ái Đằng Huy Nguyệt là chuyện mà ai ai cũng biết. Nếu sau này Đằng Huy Nhiên trưởng thành, cũng chăm sóc bảo vệ ca ca giống như phụ thân, không phải cũng là “hổ phụ vô khuyển tử” sao?
“A nương, con sẽ làm vậy.” Đằng Huy Nguyệt giành nói trước, tiếp nhận cách nói “để người khác sủng ái là được” không chút do dự!
Chẳng ngượng ngùng như thế, thật sự khiến người ta dở khóc dở cười.
Thế mà Minh đế còn chen thêm vào: “Ai làm A Việt chịu ủy khuất, trẫm không tha cho hắn!”
“Cữu cữu à! Cữu cữu là tốt nhất!” Đằng Huy Nguyệt sung sướng, ra sức vặn vẹo trong lòng Minh đế.
Minh đế mỉm cười để mặc cho cậu ồn ào, vươn tay vân vê cái tai trắng noãn của cậu, sau đó nhìn tai cậu đỏ dần lên.
Đằng Huy Nhiên trông mà thèm, kêu “A a” quơ hai cái tay bé xíu với ca ca, đòi bế. Bình thường nó đã rất khỏe, khi đã hưng phấn lên thì Tề Mẫn cũng khó bế được nó.
Vừa khéo Minh đế ngồi ngay cạnh Tề Mẫn, Đằng Huy Nguyệt vươn tay đập nhẹ vào tay Đằng Huy Nhiên, dạy bảo: “Ngoan ngoãn một chút.”
Đằng Huy Nhiên ngây ra, ôm cái tay lắm thịt nghiêng đầu chớp mắt nhìn Đằng Huy Nguyệt: “A?”
“Phải ngoan nha.” Đằng Huy Nguyệt xoa đầu nó.
Đằng Huy Nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào tay ca ca, giọng ỉu xìu: “A…” Sau đó quả thật ngoan ngoãn rúc vào lòng Tề Mẫn, ánh mắt vừa nhu thuận vừa vô tội.
“Ừm, đệ đệ rất ngoan.” Đằng Huy Nguyệt lại sờ đầu nó, khen ngợi.
Đằng Huy Nhiên sung sướng cười híp cả mắt, ngón tay vừa ʍút̼ xong lại muốn chạm vào tay ca ca. Nếu nó có cái đuôi, chỉ e cái đuôi đó đang phe phẩy không ngừng. Tất cả mọi người đều buồn cười vì dáng vẻ như con vật nhỏ được thuần hóa này.
“Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn…” Trịnh Thái hậu cười nói.
“Còn không phải sao! Ngày thường Thập Lục rất tinh quái, chỉ có A Việt mới có thể làm nó đầu hàng!” Tề Mẫn nói. Miệng thì nói vậy, nhưng nàng cũng vô cùng vui mừng khi hai nhi tử hòa thuận hữu ái.
“A Việt ngày một lớn hơn, hôn sự của nó, con phải lo liệu sớm một chút…” Đột nhiên Trịnh Thái hậu cảm khái. Tuổi bà càng lớn, càng cảm thấy năm tháng thôi thúc người ta già đi, bắt đầu mong đợi thế hệ tôn tử thành gia lập nghiệp, kéo dài hậu duệ cho hoàng gia.
“Mẫu hậu, A Việt còn chưa đến bảy tuổi.” Minh đế nói, hàng mi anh tuấn nhướng lên. “Nói chuyện này vẫn quá sớm.”
Dù sao Tề Mẫn cũng là nữ nhi của Trịnh Thái hậu, mẫu nữ liên tâm, trong lòng động đậy một chút, như hiểu ra điều gì đó, liếc nhìn Trịnh Thái hậu một cái.
Lâm Phàm thì lại nghĩ đến tôn tử ngốc nghếch Tề Minh Tranh hễ nhắc đến Đằng Huy Nguyệt là có thể vui vẻ cả ngày trời. Bất quá lúc này rõ ràng không đến lượt hắn nói chen vào, hắn lựa chọn trầm mặc.
“Ai gia cũng chỉ nói vậy thôi, trông con nôn nóng thế kia…” Trịnh Thái hậu sẵng giọng. “Con và Phò mã cứ nhắc đến chuyện về A Việt là lại giống nhau, đâu có biết văn tử và nữ tử luôn khác biệt với đám nam tử các con?”
Minh đế quả quyết: “Hôn sự của A Việt, tự trẫm có chủ ý, mẫu hậu không cần hao tâm tổn trí.”
Trịnh Thái hậu trầm mặt xuống: “Hoàng nhi!”
Mấy năm nay quan hệ mẹ con giữa bà và Minh đế đã dịu đi, ít khi bị Minh đế chống đối trực tiếp như vậy. Trịnh Thái hậu không khỏi có chút tức giận. Bà vốn có ý tốt mà!
Tề Mẫn nói: “Aizzz, hoàng huynh, mẫu hậu chỉ muốn tốt cho A Việt. Mẫu hậu, người cũng biết hoàng huynh luôn yêu thương A Việt, có làm sao cũng sẽ không để nó chịu ủy khuất! Hơn nữa đúng là A Việt vẫn còn quá nhỏ, chúng ta vẫn có thời gian bàn bạc kỹ hơn…”
Trịnh Thái hậu vẫn hơi tức giận, hừ một tiếng: “Các con không cảm kích thì thôi! Lời nhắc nhở đã nói từ trước, nếu sau này có người ủy khuất A Việt, ai gia không bỏ qua đâu!”
“Ngoại tổ mẫu, A Việt không muốn xuất giá, muốn hầu hạ ngoại tổ mẫu cả đời!” Đằng Huy Nguyệt tuyên bố dõng dạc.
Trịnh Thái hậu nghe xong, không thể căng mặt ra nổi, bật cười, chỉ vào cậu nói: “Con xuống khỏi đùi cữu cữu của con trước đã! Coi như ai gia cũng hiểu được, tiểu vô lương tâm con chỉ thích cữu cữu của con thôi! Lớn lên cũng chỉ biết hiếu thuận với hắn, chứ không hiếu thuận với ai gia!”
“Không phải đâu! Không phải đâu! A Việt cũng sẽ hiếu thuận với ngoại tổ mẫu!” Đằng Huy Nguyệt ba chân bốn cẳng tuột xuống khỏi người Minh đế, chạy đến trước mặt Trịnh Thái hậu, bắt đầu niềm nở đấm chân cho bà.
Trịnh Thái hậu sao có thể để cậu làm công việc của cung nữ thái giám, ôm cậu vân vê một chút: “Tiểu láu cá!”
“A Việt hiếu thuận với ngoại tổ mẫu mà, có đúng không? Có đúng không?” Đằng Huy Nguyệt vẫn không buông tha.
“Phải, phải… A Việt hiếu thuận nhất!” Trịnh Thái hậu cười ha ha.
Minh đế và Tề Mẫn nhìn Đằng Huy Nguyệt làm nũng khoe mẽ với Trịnh Thái hậu, nhìn nhau, đều bật cười. Bất quá, thấy Trịnh Thái hậu lại mở miệng cười tươi, như thể hoàn toàn đặt chuyện vừa nhắc tới sang một bên, trong lúc nhất thời, hai huynh muội cũng không biết chính xác Trịnh Thái hậu chỉ vô tình nhắc tới, hay là thật sự có dự định gì.