Quyển 2 - Chương 50: Đính ước
Sau khi tang lễ của Nhữ Nam Vương Tề Lương qua đi, Đằng Huy Nguyệt làm ổ trong phủ Phúc Khang Trưởng Công chúa suốt nửa tháng, ngày nào khuôn mặt xinh đẹp kia cũng vô cùng nghiêm túc, như đang suy ngẫm về một thiên đại nan đề.
Lần đầu tiên An Quốc công Thế tử Đằng Kỳ Sơn và Phúc Khang Trưởng Công chúa Tề Mẫn nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc chính trực của đại nhi tử vốn hoạt bát vui tươi, lại thấy cậu không giống như lúc thường, chỉ ở mấy ngày trong cung đã về phủ, trong cung cũng không có ai đến thúc giục, trong lòng không khỏi thấy ngạc nhiên. Bất quá, nhi tử lớn rồi, người làm cha mẹ không tiện trêu đùa cậu như lúc nhỏ, vì thế mới để nhị nhi tử Đằng Huy Nhiên đi quấn lấy Đằng Huy Nguyệt, xem có thể hỏi ra tin tức gì hữu dụng không.
Hiếm khi Đằng Huy Nhiên có thể được gặp ca ca mỗi ngày thế này, thật sự vui mừng như hoa nở. Đống thịt khỏe mạnh sắp sáu tuổi này ngày nào cũng vây quanh ca ca, dù Đằng Huy Nguyệt không để ý đến nó, nó cũng không quan tâm, thi thoảng được xoa đầu đã vô cùng thỏa mãn, hoàn toàn quăng hết mấy lời dặn của cha mẹ ra sau đầu.
Chờ đến khi Tề Mẫn không nhìn được nữa, muốn tìm Đằng Huy Nguyệt để nói chuyện, Đằng Huy Nguyệt đã trốn trước một bước.
Với tình trạng hiện nay, cậu sợ sẽ bị Công chúa a nương khôn khéo nhìn ra manh mối.
____ Được rồi, bị cữu cữu nhiều tuổi hơn đến mức có thể làm phụ thân “cợt nhả”, phản ứng đầu tiên khi đối mặt với người nhà của Tiểu Ung chủ kiêu căng cao quý làm ngoại sanh này chính chột dạ, tiếp đó là theo bản năng bảo vệ cho cái vị “Đăng đồ tử” đã “già” mà bất tôn ở trong cung kia.
Đằng Huy Nguyệt cảm nhận sâu sắc mình không còn thuốc để chữa nữa.
Ra khỏi phủ Công chúa, tất nhiên là phải hồi cung rồi.
Trên đường đi, Đằng Huy Nguyệt vẫn rối rắm như trước. Hơn nữa không hiểu tại sao, càng tới gần hoàng cung, trong lòng cậu càng thấy nôn nóng hơn. Nghĩ đến chuyện sắp gặp lại Minh đế, cậu chỉ muốn lao ra khỏi xe ngựa, chạy về phủ Công chúa tiếp tục làm ổ.
Dùng hết sức lực để khắc chế nỗi xúc động mất mặt này, Đằng Huy Nguyệt không nhịn được phải gọi Liễm Vũ vào xe ngựa, hỏi không đầu không đuôi: “Liễm Vũ, ngươi thấy thế nào?”
Liễm Vũ vẫn luôn ở bên cạnh cậu. Động tĩnh giữa cậu và Minh đế, giấu giếm được những người khác, cũng tuyệt đối không thể giấu được hắn. Cũng may bình thường miệng Liễm Vũ giống y như vỏ ngọc trai.
Bất quá, Liễm Vũ biết rất rõ cậu đang tâm phiền ý loạn vì cái gì. Dù bị cậu hỏi đột ngột như thế, Liễm Vũ cũng hiểu. Chuyện này không thể nói rõ ràng ra miệng, Đằng Huy Nguyệt lại không thể trao đổi với ai, trong lúc bất đắc dĩ, đành phải hỏi Liễm Vũ.
Làm một thuộc hạ ưu tú, Liễm Vũ vốn không nên thảo luận về chuyện của các chủ tử. Trong tư tưởng của họ không có cái gì là luân lý đạo đức, chuẩn mực duy nhất chỉ là trung thành.
Cho nên Đằng Huy Nguyệt quay sang hỏi Liễm Vũ quả thực đúng là bệnh nặng chữa loạn, có chút không đúng mực. Nhưng điều đó cũng có thể chứng tỏ cậu đang vùng vẫy như thế nào.
Từ mười tuổi Liễm Vũ đã đi theo Đằng Huy Nguyệt, nhìn cậu lớn lên, tình cảm sâu hơn không ít so với những thuộc hạ bình thường. Đằng Huy Nguyệt còn là phúc tinh trong vận mệnh của Minh đế, chẳng những từng đề phòng cho Minh đế về chuyện hành thích, trước giờ cũng đối đãi rất tốt với Minh đế. Minh đế cũng dùng hết khả năng để sủng nịch cậu.
Thật ra đây chính là mối kết duyên xứng đôi hiếm có đối với hai cữu sanh này. Còn về tuổi tác, bối phận hay những thứ khác, thật sự không thể coi là chuyện lớn nếu tính trong dòng lịch sử của hoàng tộc qua các triều đại.
Thấy Đằng Huy Nguyệt nhìn mình tha thiết, Liễm Vũ rũ mắt xuống, cứng ngắc nói: “Hoàng thượng là Hoàng thượng.”
Đằng Huy Nguyệt sững sờ, không nói gì thêm.
Bởi vì câu này của Liễm Vũ thật quá mức nhất châm kiến huyết, như thể dội vào đầu người ta một gáo nước lạnh!
Minh đế là ai?
Là Hoàng đế anh minh thần võ nhất kể từ khi hoàng thất Tề thị khai quốc tới nay! Hắn cần chính yêu dân, ý chí kiên định, còn tự tin bá đạo, thường cương độc đoán, từ trước đến nay, chưa có việc gì mà hắn không đạt được mục đích!
Dòng họ hoàng thất, vương công đại thần có thể làm ảnh hưởng đến hắn, chẳng qua là không chạm vào điều kiêng kỵ của hắn, hắn không hề phản đối. Chỉ khi nào Minh đế quyết định, tuyệt đối không có ai chống lại được với hắn.
Nếu Minh đế muốn, chỉ cần một thánh chỉ thôi, là có thể rước Nguyên Trưng Ung chủ cậu vào trong cung. Trong những đánh giá của hậu thế cũng chỉ là một chuyện ái ân nhỏ nhặt không đáng kể.
Đến lúc đó, người đầu tiên không tha cho cậu chỉ e chính là Trịnh Thái hậu luôn yêu thương cậu. Nhi tử thân sinh và ngoại tôn nhi, ai nặng ai nhẹ không phải nhìn qua là biết sao?
Lôi đình vũ lộ đều là quân ân.
Minh đế có thể nói trước với cậu một tiếng, cho cậu thời gian suy nghĩ, đã là thật sự yêu thương cậu…
Sắc mặt Đằng Huy Nguyệt không tốt chút nào. Lần đầu tiên cậu nhận ra sự chênh lệch giữa mình và Minh đế, ngay lập tức đã chìm đắm trong những suy tưởng ỷ thế hϊế͙p͙ người bức bách những tiểu thị quân.
Liễm Vũ khụ khụ: “Điện hạ, Hoàng thượng tự có định đoạt, tuyệt đối sẽ không để người chịu ủy khuất.”
Đằng Huy Nguyệt mím chặt môi, hai tay xoắn lại vào nhau, không lên tiếng.
Liễm Vũ hối hận. Không giúp được thì thôi, ngược lại hình như còn khơi gợi lên mâu thuẫn của Đằng Huy Nguyệt đối với Minh đế. Nghĩ đến chuyện Minh đế có phản ứng gì khi nhìn thấy Đằng Huy Nguyệt thế này, hắn không khỏi rùng mình một cái.
Minh đế không nỡ trừng phạt Tiểu Ung chủ, bị xui xẻo chỉ có những người hầu hạ như hắn thôi.
Aizzz…
…
Đằng Huy Nguyệt trở lại cung, được thái giám nội thị Tô Thuận đưa đến tẩm điện của Minh đế.
Vì thế, Nguyên Trưng Ung chủ căng mặt, căng người, cứng ngắc ngồi nghiêm chỉnh trước mặt Minh đế, như đang đối đầu với đại địch.
Minh đế che miệng ho nhẹ một chút, nơi khóe môi hơi cong lên. Dù hắn có anh minh thần võ đến đâu, theo trực giác của mình, lúc này đừng có kích thích Tiểu Ung chủ của hắn sẽ tốt hơn, nếu không khẳng định bảo bối này sẽ thẹn quá hóa giận bổ nhào đến đây cắn người.
Minh đế không thể không nhớ tới con sủng vật mới sinh trong Trân Thú viên, một con hổ sư cực kỳ hiếm thấy. Nó là nhi tử được sinh ra sau khi hai sủng vật hổ trắng Bạch Nga và sư tử tuyết Thương Lẫm của Đằng Huy Nguyệt giao phối với nhau. Vì nguyên nhân từ cha mẹ, tiểu hổ sư này chỉ thân thiết với một mình Đằng Huy Nguyệt, ngay cả Minh đế cũng không thể thường xuyên tới gần.
Dáng vẻ khi tiểu hổ sư tức giận, vô cùng giống với chủ nhân của nó.
Minh đế định vươn tay ôm cậu xoa đầu theo thói quen, Đằng Huy Nguyệt đã nghiêng người tránh đi, trừng mắt nói: “Cữu cữu, nói chuyện rõ ràng.”
“Hmm?” Minh đế nhướng mi.
Đằng Huy Nguyệt kiên quyết giữ khoảng cách với hắn, cố gắng nghiêm mặt, vậy mà hai tai lại tiết lộ bí mật, lặng lẽ đỏ lên.
Có trời biết, giờ này khắc này, Đằng Huy Nguyệt căn bản không dám để Minh đế tới gần cậu. Cậu sợ Minh đế sẽ nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của cậu.
Rõ ràng trước lúc gặp Minh đế, trong bụng cậu có một đống nghi vấn. Thế nhưng Minh đế xuất hiện, Minh đế ngồi trước mặt cậu, đột nhiên cả người Đằng Huy Nguyệt thấy không khỏe chút nào.
Cậu không dám nhìn thẳng vào hai mắt Minh đế, lại không khống chế được muốn thấy mặt Minh đế. Minh đế đã qua tuổi nhi lập mà cứ như người hai mươi, tuấn mỹ bất phàm, khí phách cao hoa, ánh mắt thâm thúy như vực sâu, có thể cướp mất linh hồn người khác.
Thảo nào dù hắn lãnh đạm với hậu cung như thế, vẫn có vô sô nữ tử văn tử muốn vào hậu cung. Đằng Huy Nguyệt cảm thấy hơi bị hoa mắt chóng mặt, mười ngón tay trắng ngần lặng lẽ nắm chặt lại, vui sướng nghĩ ngợi.
Minh đế vươn tay về phía cậu, rõ ràng bình thường hai người ôm ấp nhau đã quen lắm rồi, thế mà không hiểu sao tim cậu lại không nghe lời cứ nhảy thình thịch, nhảy mạnh đến nỗi như làm màng tai cậu rung lên. Tầm nhìn lơ đãng lướt qua đôi môi hoàn mỹ của Minh đế, những hình ảnh hai người hôn môi trước đây bỗng xuất hiện trong đầu, lúc trước còn không thấy gì, giờ thì trông thế nào cũng có vẻ ái muội xấu hổ.
Nếu không phải Minh đế đang ở ngay trước mặt, Đằng Huy Nguyệt rất muốn ôm đầu hỏi: Mình bị làm sao vậy?
Minh đế thấy cậu thế này, trong lòng động đậy, đôi mắt phượng tràn đầy ý cười ôn hòa.
“A Việt muốn nói chuyện gì?” Giọng nói trầm thấp ôn nhu, mang theo một chút khàn khàn như có như không.
Cả khuôn mặt Đằng Huy Nguyệt đều đỏ ửng. Cậu cố gắng giữ bình tĩnh, hỏi nghiêm túc: “Hôm đó ở Nhữ Nam vương phủ… Cữu cữu, có ý gì?”
“A Việt nghĩ sao?”
“… Cữu cữu muốn nạp ta làm phi?” Dựa vào thân phận của cậu, sau khi tiến cung, phong hào tối thiểu có thể nhận được chắc là thị phi nhị phẩm nhỉ?
Mắt phượng của Minh đế hơi trầm xuống: “Lòng tin của A Việt với cữu cữu, chỉ có chừng đó?”
Đằng Huy Nguyệt như con thú nhỏ bị giẫm phải đuôi, trừng mắt với hắn: “Người là cữu cữu của ta!” Họ làm vậy là loạn luân! Loạn luân đó, được chưa? Một khi mọi chuyện thành sự thực, hai người phải đối mặt thế nào với Trịnh Thái hậu và a cha a nương của cậu?
Minh đế duỗi tay ra, kéo người kia vào trong ngực.
“Cữu cữu, đừng mà!” Đằng Huy Nguyệt giãy giụa xoay tới xoay lui, thế nhưng sức lực không đáng bao nhiêu, bị áp chế nhanh chóng.
Minh đế nâng cằm cậu lên, nhìn thẳng vào mắt cậu: “A Việt ghét cữu cữu không?”
Đằng Huy Nguyệt cắn môi không nói gì. Cậu ghét Minh đế mới là lạ!
Minh đế hôn vào môi cậu, hỏi tiếp: “A Việt ghét cữu cữu hôn ngươi không?”
Mặt Đằng Huy Nguyệt đỏ lên như sắp bốc thành hơi, quay đầu sang một bên nhất định không chịu nói gì.
Minh đế vuốt ve nhẹ nhàng gò má cậu, dỗ dành: “A Việt, nói cho cữu cữu… Nếu không, cữu cữu chỉ muốn bắt nạt ngươi…”
Trong đôi mắt hoa đào trừng to của Đằng Huy Nguyệt như sắp chảy nước, tức giận nói: “Cữu cữu là người xấu!”
“Cữu cữu là người xấu, A Việt ghét không? Ghét cữu cữu không?”
“…”
Minh đế thở dài: “Bướng bỉnh quá…” Thế nhưng hắn chẳng có cách nào với cậu. Dù cho thế nào, cũng không nỡ.
Đằng Huy Nguyệt ra sức trừng hắn, trừng trừng trừng!
Minh đế cười, ấn vào chóp mũi cậu: “Đứa ngốc.” Lại nghiêm mặt nói: “Ngươi vẫn còn nhỏ, cữu cữu không ép ngươi. Ngươi có thể nghĩ từ từ.”
“… Nếu ta không nghĩ rõ thì sao?” Đằng Huy Nguyệt rầu rĩ hỏi.
“Bất luận có nghĩ rõ hay không, đến lúc ngươi cập quan, cữu cữu sẽ dùng hôn lễ long trọng nhất, đón ngươi vào cung làm hậu.” Minh đế ôm khuôn mặt tinh xảo của cậu, nói trịnh trọng từng chữ một. “A Việt, ngươi bằng lòng trở thành Hoàng hậu của cữu cữu không?”
Đằng Huy Nguyệt chấn động mạnh, ngây ngốc nhìn hắn.
Minh đế nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cậu, động tác ôn nhu khiến trái tim cũng phải run lên. Đằng Huy Nguyệt chưa từng thấy hắn đối đãi như vậy với ai. Người đời đều biết, Minh đế lạnh lùng đạm mạc, cao đến nỗi không thể với tới. Nhưng cách mà Minh đế đối đãi cậu, khiến cậu cảm thấy Minh đế sẽ dùng sự ôn nhu suốt cả đời, trao cho cậu toàn bộ.
Chỉ cho, một mình cậu.
Trái tim Đằng Huy Nguyệt, mềm nhũn cả ra. Cậu vẫn biết mình không thể kháng cự với Minh đế. Nếu Minh đế lên tiếng, ngay cả Tề Minh Diệu cậu cũng đồng ý gả, nói gì đến chuyện đối tượng đổi thành chính bản thân Minh đế?
Dù ngoài miệng không thừa nhận, nhưng trong lòng, Đằng Huy Nguyệt luôn thích Minh đế, thích đến nỗi đau lòng cho hắn, đến nỗi muốn bảo vệ hắn. Chỉ là cậu chưa từng nghĩ tới, loại thích đó lại lặng lẽ biến chất. Bỏ qua tất cả những nhân tố bên ngoài sang một bên ____
Có bằng lòng gả cho Minh đế không?
Ai nói không bằng lòng? Nam tử vô song đương thời như thế, trở thành của cậu! Của cậu!
Chỉ là…
“Sao có thể như vậy chứ?” Sau khi lấy lại tinh thần, Đằng Huy Nguyệt không phải không oán giận. Làm ra vẻ ác bá nói dù cậu có nghĩ rõ hay không cũng muốn lập cậu làm hậu, mới hỏi cậu có bằng lòng không?
Minh đế cười nhẹ, cọ vào chóp mũi cao thẳng của cậu: “Tất nhiên là có thể. Cữu cữu là người xấu mà!”
Đằng Huy Nguyệt hừ một tiếng, đột nhiên vươn tay, ôm cổ Minh đế, tựa vào lồng ngực luôn làm cậu an tâm.
“Cữu cữu, ta có thể làm người hạnh phúc vui vẻ sao?” Cậu không xác định lắm, hỏi.
Cậu vẫn luôn tin tưởng chắc chắn, nhất định cữu cữu sẽ gặp được một người cực kỳ tốt, nhất định người kia sẽ yêu thương hắn quý trọng hắn, làm cho hắn hạnh phúc vui vẻ…
Cậu có thể trở thành người kia sao?
Trong lòng Minh đế chấn động, nhìn cậu thật kỹ, đột nhiên cảm thấy thật khó kìm nén. Không hề do dự, hắn cúi xuống hôn môi cậu, giống như đang nói: Giờ này khắc này, hắn đã có được niềm hạnh phúc vui vẻ mà xưa nay chưa từng có.
Lần này Đằng Huy Nguyệt không giãy giụa, cũng rụt rè vươn lưỡi ra, thử đáp lại hắn, ngay lập tức bị cuốn lấy, triền triền miên miên.
Thật lâu thật lâu sau, tiểu thiếu niên mới mơ hồ nói khẽ: “… Ta không muốn làm a cha a nương tức giận…”
Nam nhân khàn giọng hứa hẹn: “Giao cho cữu cữu.”
“… Hậu cung không thể có thêm ai nữa…” Cậu ghen tuông lớn lắm đấy!
“A Việt, ngươi có thể quá phận hơn một chút…” Sủng nịch dung túng không có điểm dừng.
“Không được phép thân cận với hậu cung nữa!” Một khi đã như vậy, rất không khách khí được đằng chân lân đằng đầu.
Nam nhân cười nhẹ.
“Có đáp ứng không?” Không đáp ứng, bản cung không gả đâu!
“Cố sở nguyện dã, bất cảm thỉnh nhĩ.” Nói chậm rãi. “Sau này, đành làm phiền A Việt!”
“Làm phiền cái… Ưm!”