Quyển 2 - Chương 55
Nhất là Đằng Huy Nhiên. Từ nhỏ tiểu nam hài mới sáu tuổi này đã rất khỏe mạnh, mang một khí thế không nói nên lời, khi đã cố chấp thì dù đầu rơi máu chảy cũng không quay đầu. Cũng chỉ có ca ca Đằng Huy Nguyệt của hắn mới có thể trấn an hắn được.
Mà cái gọi là trấn an của Đằng Huy Nguyệt, cũng là điều mà người khác vừa không muốn làm vừa không dám làm – Trực tiếp lấy bạo chế bạo. Làm cho Đằng Huy Nhiên sùng bái cậu muốn ch.ết.
Ánh mắt Đằng Huy Nhiên nhìn Tề Trân và Tề Du trong lúc này, khiến cho người ta vô duyên vô cớ sợ hãi trong lòng.
Nhữ Nam Vương phi Lâm Phàm ngồi bên cạnh Đằng Huy Nguyệt thấy vậy, bèn đưa một chiếc khăn sạch sẽ cho Đằng Huy Nguyệt.
Vốn dĩ trên mặt Đằng Huy Nguyệt có vẻ không kiên nhẫn bỗng dừng lại một chút, nhận lấy chiếc khăn rồi nhẹ nhàng lau trán cho Đằng Huy Nhiên, nói: “Thập Lục, lau mồ hôi. Cẩn thận cảm lạnh.”
Cậu biết dụng ý của Công chúa a nương khi để cậu ở lại. Hiện giờ tuổi cậu lớn dần, sắp đến lúc nói chuyện cưới xin. Xuất giá xong sẽ là một bầu trời khác. Quả thật thân phận cậu cao quý, nhưng nếu sau khi xuất giá lại chỉ dựa vào sự cao quý này để sống ở nhà chồng, hiển nhiên không thể được lâu dài. Chỉ nói riêng như Tề Mẫn, thân là Trưởng Công chúa tôn quý nhất đương triều, sau khi gả vào phủ An Quốc công cũng đã thu liễm không ít. Dù có muốn ỷ thế hϊế͙p͙ người, cũng chỉ có thể thi thoảng thực hiện, đa phần đều phải để ý mọi thứ, kiêng dè chút ít về thanh danh. Nàng có thể cầm sắt hài hòa cùng phu quân Đằng Kỳ Sơn trong suốt nhiều năm nay, cũng không phải chỉ dựa vào thân phận.
Mà Đằng Huy Nguyệt luôn được sủng ái dù là kiếp trước hay kiếp này, quả thật kém hơn Tề Mẫn về phương diện này. Đằng Huy Nguyệt sẽ chỉ biết quan tâm bảo vệ những người cậu xem trọng, còn những người khác thì chỉ khinh thường coi rẻ, không muốn lãng phí thời gian để làm thân với những người đó. Nếu cảm thấy vướng víu, cậu dứt khoát dùng đến roi luôn. Sau đó sẽ tự có người thu dọn tất cả phiền toái cho cậu.
Đương nhiên, đến bây giờ cậu vẫn biết có chừng mực, thành công làm cho những người đã thích cậu lại càng thích cậu hơn, đã ghét cậu lại càng ghét cậu hơn, nhưng cũng không dám biểu lộ ra bên ngoài.
Tề Mẫn để cậu ở lại, chính là muốn xem cậu sẽ lựa chọn cách thức đối đãi thế nào với mấy người Tề Trân. Là đơn giản dứt khoát gắt gỏng, hay là khéo léo ung dung, chừa cho một đường sống. Nàng không nỡ ép cậu thay đổi, cho nên muốn tìm một hôn sự phù hợp với tính cách của cậu.
Tề Mẫn đang hao tổn tâm tư cho nhi tử không hề biết Minh đế và Đằng Huy Nguyệt đã tư định chung thân. Bởi sùng bái Minh đế một cách mù quáng, Đằng Huy Nguyệt căn bản không muốn để mình ủy khuất chỉ vì đám người ngoài không có liên quan. Nếu Minh đế biết, cũng nhất định không tán thành cậu làm vậy.
Cậu có niềm kiêu ngạo của một Nguyên Trưng Ung chủ!
Bất quá, Nhữ Nam Vương phi Lâm Phàm rất được cha mẹ có hảo cảm lại chủ động giảng hòa, còn lựa chọn hướng về phía Đằng Huy Nhiên, Đằng Huy Nguyệt mới quyết định dừng lại như vậy. Nhưng cậu đã cực kỳ bất mãn đối với Tề Du khi dám nói động đến a nương của cậu, ánh mắt tình cờ nhìn sang có một chút khí lạnh.
Có ca ca yêu thương quan tâm, cả người Đằng Huy Nhiên dựng đầy mũi nhọn chậm rãi thu hồi, nhìn Đằng Huy Nguyệt đầy mong mỏi: “Ca ca, vừa rồi đệ đá bóng có giỏi không?”
“Rất giỏi.” Đằng Huy Nguyệt không tiếc lời khen ngợi. Tuy rằng thi thoảng cũng không thích Đằng Huy Nhiên cứ quấn lấy cậu, nhưng ở trước mặt người khác, Đằng Huy Nguyệt vẫn bảo vệ hắn rất chặt chẽ. Cậu có thể bắt nạt đệ đệ, không có nghĩa là cậu cho phép những người khác cũng bắt nạt hắn!
Đằng Huy Nhiên vui sướng, ôm đùi Đằng Huy Nguyệt cọ loạn, giống như chó con nghịch ngợm.
Đằng Huy Nguyệt xoa gáy hắn, thấy tay ướt, nhíu mày lại: “Thập Lục, đi thay quần áo trước.”
“Vâng, ca ca.” Đằng Huy Nguyệt nghe lời đáp lại, để tỳ nữ của mình dẫn đi.
Còn mấy đứa trẻ kia chẳng cần phải gọi, vừa thở hổn hển vừa đi theo sau Đằng Huy Nhiên. Mọi người ở đây đều thấy nhưng không thể trách.
Tề Trân nhìn theo bóng dáng của Đằng Huy Ngọc và Đằng Vĩnh Lượng, trong lòng trào dâng cảm xúc không biết phải làm sao. Phu quân Đằng Hải của nàng cho rằng nàng dạy dỗ hỏng ba nhi tử, khiến cả ba người đều không thân thiết với đích trưởng huynh Đằng Kỳ Sơn. Mấy nhi tử của thứ tử Đằng Kỳ Nhạc vừa được sinh ra, ông không còn để Tề Trân dạy dỗ chúng nữa. Tự tay ông nuôi dưỡng đích thứ tôn Đằng Huy Ngọc, để cho thứ tử tức phụ Lâm thị trông chừng nhi tử thứ xuất Đằng Vĩnh Lượng và nữ nhi thứ xuất.
Tức phụ Lâm thị của thứ tử không phải là nhi tức trong hy vọng của Tề Trân, khi Lâm thị mang thai, Tề Trân cho Đằng Kỳ Nhạc thêm hai thiếp thất. Lâm thị không hiền lành cũng không rộng lượng, luôn mang hận chuyện này trong lòng. Thế nhưng nàng cũng có bản lĩnh riêng, có thể nắm giữ được trái tim Đằng Kỳ Nhạc, trong lúc hậu sản đã khôi phục thân thể, trong hậu viện chỉ có mình nàng là lớn nhất. Lâm thị được An Quốc công khen ngợi, cũng khá được Tề Mẫn ủng hộ, có được một ít quyền quản lý, Tề Trân không thể áp chế nàng nên nói với Đằng Kỳ Nhạc mấy câu, ngược lại khiến cho Đằng Kỳ Nhạc không kiên nhẫn. Hiện giờ, chi nhà Đằng Kỳ Nhạc càng lúc càng cách xa Tề Trân, dần dần thân thiết với phủ Công chúa.
Có vết xe đổ ở đó, nên trong hôn sự của tam tử Đằng Kỳ Xuyên, Tề Trân âm thầm bàn bạc với phu nhân lão An Quốc công Nghiêm thị, thà cưới nữ nhi của Nghiêm gia, cũng không để An Quốc công và phủ Công chúa xen vào nữa. Tuy rằng bởi vậy nên hôn kỳ của Đằng Kỳ Xuyên phải kéo dài, nhưng cuối cùng cũng được như mong muốn.
Mà văn tử tiểu nhi tử Đằng Kỳ Dật luôn nghe lời nàng, không có gì phải lo lắng. Tề Trân sẽ không để cho hai nhi tử khác lục đục với nàng.
Về phần những người đã “phản bội” nàng, nàng sẽ không quan tâm đến nữa.
Đằng Huy Nguyệt nhìn lướt qua những người ở đây, ngoại trừ Nhữ Nam Vương phi Lâm Phàm ra, thực sự cậu chẳng thân thiết với một ai để nguyện ý nói chuyện cùng họ.
Bất quá có một người vô cùng thú vị, chính là tức phụ nhi Triệu Kính của nhị chi chi trưởng. Bởi vì Đằng Huy Nguyệt đã từng áp tân sàng cho nhi tức Gia Nhu Huyền chủ Vương Tú Quyên của hắn, cho nên cũng có ấn tượng với hắn. Thoạt nhìn trông Triệu Kính là một người vô cùng đoan trang chính trực, vậy mà lại có một phu quân khiến người ta vừa tức giận vừa buồn cười, thường thường hay làm ra vài trò cười ồn ào, thế nhưng Triệu Kính lại không có cách nào với hắn, còn có vẻ có dấu hiệu bị dạy hư.
Lúc này, nội quyến của mấy nhà đang nói năng sắc bén, hắn ngồi cùng bàn nhưng không lên tiếng, đang ăn những con cua đầy gạch một cách nhã nhặn nhưng tốc độ thì không hề chậm, động tác ăn thành thạo không phát ra tiếng.
Mới chỉ vừa ngồi một lát, trong bát của hắn đã chất đống vỏ cua.
Đằng Huy Nguyệt không khỏi cười ra, nói: “Kính văn thúc tổ, cua có tính hàn, không nên ăn nhiều.”
Triệu Kính đang dùng đũa lấy thịt trong càng cua ra để ăn, không ngờ Đằng Huy Nguyệt lại lên tiếng, động tác dừng lại ngay. Ánh mắt của những người khác cũng tập hợp trên người hắn. Triệu Kính thấy vậy, mặt hơi đỏ lên.
Tiểu Thiệu thị vẫn giả câm điếc không muốn xen vào chuyện giữa mấy người Tề Trân và Đằng Huy Nguyệt cũng mở miệng: “Khẩu vị của A Kính thật tốt.” Ngữ khí có chút kỳ lạ.
Mấy năm nay, thấy nhị chi nổi lên như diều gặp gió vì dựa vào cây đại thụ Phúc Khang Trưởng Công chúa, còn đại chi thì không có được bao nhiêu ưu đãi do vẫn còn do dự chưa tỏ thái độ, tiểu Thiệu thị vốn có quan hệ hòa thuận với Triệu Kính, nhưng giờ thái độ đã có chút biến hóa nho nhỏ.
“Cua vừa tươi vừa ngon, không nhịn được nên ăn nhiều. Đa tạ Nguyệt điện hạ nhắc nhở.” Khi chút xấu hổ ban đầu qua đi, Triệu Kính thong thả nói.
Đằng Huy Nguyệt hất cao cằm: “Vậy thì, các vị cứ tiếp tục thưởng thức cua. Đừng quên cua có tính hàn. Bản cung còn có việc, đi trước một bước.”
Triệu Kính đứng lên, cúi người thi lễ với cậu: “Cung tiễn Nguyệt điện hạ.”
Thấy Triệu Kính nghe huyền ca biết nhã ý như vậy, Đằng Huy Nguyệt cười tươi hơn, đôi mắt hoa đào to tròn nhìn những người ở đây một vòng.
Vì thế, dù có muốn hay không muốn, tất cả đều phải đứng lên hành lễ: “Cung tiễn Nguyệt điện hạ.”
Đằng Huy Nguyệt cười một tiếng, vung áo choàng lên, dẫn người rời đi.
…
Mấy ngày sau, Phúc Khang Trưởng Công chúa Tề Mẫn vào cung thỉnh an Trịnh Thái hậu, kể lại chuyện Tề Trân tổ chức tiệc ngắm cúc, nói đến phản ứng của đại nhi tử Đằng Huy Nguyệt khi bị làm khó dễ.
“… Nó cứ đi như vậy?” Trịnh Thái hậu nhìn ái nữ.
Tề Mẫn cười: “Còn không phải sao? A Việt căn bản không thèm xem những người đó ra gì.”
Trịnh Thái hậu vỗ tay: “Đây mới là phong phạm nên có của Nguyên Trưng Ung chủ.”
Tề Mẫn nói: “Đều do mẫu hậu và hoàng huynh làm hư nó.” Tuy miệng nói vậy, nhưng ngữ khí thì chẳng có chút oán trách nào.
Trịnh Thái hậu phản đối: “Là con quá dễ tính, chúng mới dám láo xược như thế. A Việt là nhi tử của con, lại có ai gia và hoàng huynh con làm chỗ dựa, ai bất kính với nó, đánh ch.ết mới đúng.” Công chúa và Ung chủ duy nhất của đương triều, nếu là Minh đế kiêng dè thì cũng thôi, nhưng hiển nhiên Minh đế luôn che chở cho muội muội và ngoại sanh, cần gì phải cố kỵ như thế?
“Mẫu hậu!” Tề Mẫn sẵng giọng. Nàng đang nắm giữ thực quyền chính là trong nhà công hầu, chứ đâu phải là gia tộc hữu danh vô thực để mặc cho nàng nhào nặn. Sao có thể thật sự đánh ch.ết kế thất bà bà và đường tỷ kiêm “biểu muội”?
Huống hồ bây giờ nàng đã chèn ép Tề Trân chặt như thế, kết cục hiện nay của Tề Du cũng không phải không do nàng lửa cháy thêm dầu. Nàng tuyệt đối không cảm thấy mình dễ tính.
Trịnh Thái hậu khoát tay, hài lòng nói: “A Việt làm vậy là đúng. Nó tức giận là chuyện tốt, có thể hoàn toàn áp chế người khác. Con đừng ép nó phải học theo con.”
“Nhi thần không làm vậy đâu. A Việt thích làm thế nào thì làm. Nhi thần sẽ không ngăn cản.” Tề Mẫn không quá cố chấp muốn Đằng Huy Nguyệt học cách hành xử khôn khéo. Bản lĩnh này của nàng là được tạo ra từng chút một trong lúc quan hệ giữa Hưng đế và Trịnh Thái hậu căng thẳng nhất, trong đó đã chịu bao nhiêu khổ cực, qua nhiều thăng trầm mới có ngày hôm nay, chỉ có chính nàng là biết rõ. Nàng tuyệt đối không muốn các nhi tử đi theo vết xe đổ của mình.
Đằng Huy Nhiên phải kế thừa phủ An Quốc công, quả thực phải dạy dỗ hắn cho thật nghiêm khắc. Nhưng Đằng Huy Nguyệt là văn tử, thái độ của mọi người đối với cậu là đồng loạt sủng ái. Mấy thế hệ dù ít hay nhiều đều muốn bù đắp tiếc nuối của mình lên người Đằng Huy Nguyệt, chỉ muốn cậu được hạnh phúc vui vẻ, thuận lợi cả đời.
“Con đừng ủy khuất nhi tử của mình là được.” Trịnh Thái hậu nói.
Tề Mẫn nói: “Con vẫn chưa muốn để hoàng huynh và Phò mã tìm con tính sổ.”
Trịnh Thái hậu hỏi: “A Việt cũng sắp được mười ba, con thật sự không lo liệu gì sao?”
Tề Mẫn nói: “Chỉ cần con vừa nhắc đến, A Sơn đã lạnh mặt lại. Ý hắn là muốn giữ A Việt đến lúc hai mươi tuổi mới gả đi.” Còn với Minh đế, ngay cả nhắc đến Tề Mẫn cũng không dám.
“Hai mươi mới xuất giá thì hơi muộn. Nhưng dù sao cũng phải định ra sẵn, không thể để đến lúc hai mươi mới quyết định.” Trịnh Thái hậu tiếp lời.
Tề Mẫn nhìn Trịnh Thái hậu: “Mẫu hậu chọn được ai rồi?”
Trịnh Thái hậu cũng không giấu nàng, dứt khoát nói ra: “Đại Hoàng tử A Diệu thì sao?”
Quả nhiên!
Mấy năm nay Tề Mẫn cũng biết Trịnh Thái hậu để ý đến cặp đôi Tề Minh Diệu và Đằng Huy Nguyệt. Nhưng cũng chỉ ám chỉ mấy lần, chứ Trịnh Thái hậu không tỏ rõ thái độ. Hiện giờ dứt khoát như vậy, Tề Mẫn cũng không thể né tránh.
Hoàng gia có nhiều quy củ, áp lực về con cái cũng rất lớn. Đằng Huy Nguyệt là văn tử, dù có là Ung chủ, gả cho Hoàng tử làm đích phi, nhưng cũng không thể không có chuyện nạp thiếp, nếu không sinh được con cũng chỉ biết trơ mắt nhìn phu quân đưa người mới về nhà. Vạn nhất từ đích phi mà lên làm Hoàng hậu, còn có thể bị vây hãm trong những đấu đá ở hậu cung, nơi nơi nguy hiểm.
Trong tư tâm, Tề Mẫn không hề tán thành.