Quyển 2 - Chương 57

“Hoang đường!” Trịnh Thái hậu đập mạnh tay vào bàn. “A Việt là ngoại sanh của con, sao con có thể có tâm tư này với nó?”


Đằng Huy Nguyệt hồn nhiên ngây thơ, rất được người khác yêu thích, Trịnh Thái hậu trừng mắt với nhi tư mang tâm tư thâm trầm này, phản ứng đầu tiên là tưởng Minh đế để mắt đến Đằng Huy Nguyệt, có tâm tư cưỡng chiếm, chứ không nghĩ đến phương diện Đằng Huy Nguyệt câu dẫn Minh đế. Dù sao thì, so với việc Đằng Huy Nguyệt luôn ỷ lại và sùng bái Minh đế, Minh đế vẫn sủng ái Đằng Huy Nguyệt vô điều kiện càng khiến người ta nghi ngờ hơn.


Sắc mặt Minh đế hờ hững: “Từ khi A Việt bảy tuổi, trẫm đã có tâm tư này.” Trước mặt Trịnh Thái hậu, hắn nói thẳng về hành vi luyến đồng của mình.


Trịnh Thái hậu lại biến sắc. Làm Hoàng đế, nắm giữ quyền hành lớn, áp lực phải gánh vác cũng rất nặng. Đằng sau phong nguyệt quang tễ, ai mà không có một vài bí mât không thể để lộ? Hậu cung lại càng là nơi che giấu những chuyện dơ dáy bẩn thỉu. Dù là Trịnh Thái hậu, trên tay cũng không chỉ có một hai mạng người. Nhưng còn Minh đế, từ lúc còn là Hoàng tử cho đến khi thành Hoàng đế, vẫn luôn nghiêm cẩn tự luật, anh minh cần cù, sâu hiểm khó dò, là một minh quân hiếm có, dường như không có một chút khuyết điểm về đức hạnh.


Không thể ngờ, Minh đế luôn làm Trịnh Thái hậu yên tâm hơn ba mươi năm, đột nhiên lại ném ra một tia sấm sét giữa trời quang, ám chỉ bản thân luyến đồng, lại còn chính là ngoại sanh ruột thịt của mình! Cữu sanh loạn luân!


“Tại sao lại là A Việt?” Trịnh Thái hậu xoa xoa thái dương, đau đầu nói. “Con thích những đứa trẻ nhỏ tuổi, không phải còn rất nhiều người cho con chơi đùa sao? Tại sao cứ phải là A Việt? Con phải ăn nói thế nào với hoàng muội?”


available on google playdownload on app store


Nếu có sở thích gì mất mặt, chỉ cần dựa vào thân phận của Minh đế, sao có thể không được như mong muốn? Nhưng tại sao cứ phải là Đằng Huy Nguyệt có thân phận cao quý? Ngoại sanh ruột của Minh đế? Làm cho mọi chuyện càng trở nên không thể cứu vãn?


“Mẫu hậu, người nghĩ sai rồi.” Minh đế cầm chén trà, mở nắp chén ra. “Nhi thần chỉ cần A Việt. Bất luận A Việt mang thân phận gì, đều là của riêng trẫm.”
Minh đế nói rất ôn hòa nhã nhặn, nhưng trong giọng nói đã để lộ dục vọng chiếm giữ nồng đậm, khiến người ta phải chấn động trong lòng!


Trịnh Thái hậu trầm mặt: “Nếu mẫu hậu không cho phép?”


Minh đế cười nhẹ, trầm giọng xuống: “Mẫu hậu, trẫm là Hoàng đế.” Hắn chính là cửu ngũ chí tôn quyền to lực lớn, dù là mệnh lệnh của Trịnh Thái hậu, hắn cũng không nhất định phải nghe theo. Trước đây không làm trái ý Trịnh Thái hậu, chỉ bởi vì mọi chuyện không động chạm vào điều then chốt của hắn, chứ không có nghĩa là Trịnh Thái hậu có thể làm ảnh hưởng đến quyết định của hắn.


Nghe ra ý bất tuân của Minh đế, Trịnh Thái hậu trầm mặc không nói gì. Hiểu con không ai bằng mẹ, nhìn dáng vẻ Minh đế thế này, hắn đã hạ quyết tâm lập Đằng Huy Nguyệt làm hậu.


Nhưng một khi chuyện này thành sự thực, toàn bộ Nguyên Trưng triều, sẽ phải đối đãi thế nào với đôi cữu sanh Minh đế và Đằng Huy Nguyệt?


Thái độ của Trịnh Thái hậu chuyển sang mềm mỏng: “Hoàng nhi, A Việt là ngoại sanh của con, nhỏ hơn con những hai mươi tuổi, vẫn đang là một đứa trẻ ngây thơ không biết lo buồn. Con ở cùng nó, bỗng dưng phải gánh vác tội danh loạn luân. Trước giờ con luôn sủng ái nó, sao có thể nhẫn tâm đặt một tội danh nặng nề như thế lên người nó?”


Minh đế nói: “Tề thị có huyết thống ngoại tộc. Không nói đến trước khi Nguyên Trưng lập quốc, Tề gia đã từng có tập tục con cưới vợ cha, đệ cưới vợ huynh, chỉ đơn giản nói đến sau khi lập quốc, hoàng tổ phụ và Thành Sách Vương phi, phụ hoàng và Ninh Mẫn cô cô…”


Trịnh Thái hậu quát lên: “Tề Lược!” Tức giận đến mức gọi thẳng tên của Minh đế.


Những chuyện mà Minh đế nhắc đến đều là bí mật của hoàng thất. Khi tổ phụ Cao đế của hắn đứng tuổi đã để mắt đến chính phi của đích tử do kế thất sinh ra, cũng chính là sinh mẫu của Thành Sách Quận Vương Tề Hoa hiện nay, trước đây từng được sắc phong làm Thành Sách Thân Vương phi. Trong lúc Lăng thị đang ở góa, trông nom nhi tử duy nhất Tề Hoa, lặng lẽ sống qua ngày, lại bị Cao đế bí mật triệu kiến mấy lần, trở thành cấm luyến của Cao đế. Khi đó Tề Hoa cũng là tôn tử được Cao đế yêu thương nhất, thậm chí Cao đế còn từng có ý định lập hắn làm hoàng thái tôn. Chỉ là e ngại Hưng đế đã có đủ vây cánh, không thể thực hiện được mà thôi. Sau khi Cao đế qua đời, Lăng thị trốn trong phật đường, không dễ dàng gặp người khác.


Tới đời của Hưng đế, hắn yêu thích muội muội cùng mẹ duy nhất – Ninh Mẫn Công chúa Tề Thấm đến mức độ không thể tưởng tượng được. Để có thể thường xuyên gặp mặt Tề Thấm, Hưng đế còn có ý định chuyển Trương gia tới Kiến Khang. Nếu không phải Tề Thấm mất sớm, rất có thể Hưng đế sẽ làm ra chuyện vượt quá giới hạn. Từ chuyện sau này Hưng đế ân sủng hai người con của Tề Thấm là có thể thấy được chút ít.


Đây đều là những chuyện mà Trịnh Thái hậu và Minh đế khá để tâm đến, lúc bình thường tuyệt đối sẽ không nói ra miệng.
So sánh với hai bí mật chân chính làm rối loạn thường cương này, hai cữu sanh Minh đế và Đằng Huy Nguyệt yêu nhau, thật sự không thể xem là chuyện to tát.


Minh đế nói đến mức này, Trịnh Thái hậu chỉ biết ý hắn đã quyết, không thể lay chuyển.
“A Việt là Hoàng hậu của trẫm. Trẫm sẽ bảo vệ A Việt chu toàn. Ai dám nói ba nói bốn về chuyện này, trẫm tuyệt đối không để yên.” Minh đế lại nói, giọng nói nghiêm túc.


Trước đây Minh đế sủng ái Đằng Huy Nguyệt, cũng là sủng ái đến tột độ. Nhưng người ngoài chỉ coi họ thân thiết như cha con, tình cảm sâu đậm, không nói gì nhiều. Hiện giờ Trịnh Thái hậu nghĩ lại, không thể nhịn được mà phải cười khổ.


Thật sự là bị vẻ ngoài che mắt, không nhìn thấy Thái Sơn.
Rõ ràng chỉ cần nghĩ lại một chút là cảm thấy bất thường…
“Con hỏi ý của A Việt chưa?” Trịnh Thái hậu hỏi.
Minh đế nói: “A Việt đã đồng ý.” Nói xong, khóe môi hắn hơi cong lên, trên mặt là vẻ hài lòng và vui sướng.


Từ nhỏ Đằng Huy Nguyệt luôn là bảo sao nghe vậy đối với Minh đế. Minh đế lên tiếng, làm gì có đạo lý cậu không đồng ý?


Nhưng lại càng khiến Trịnh Thái hậu lo lắng hơn. Đằng Huy Nguyệt vẫn chưa đến mười ba tuổi, chỉ mơ mơ hồ hồ đối với tình yêu. Cậu phân biệt rõ tình cảm thực sự của mình đối với Minh đế sao? Còn Minh đế xưa nay lãnh tâm lãnh tình, có thể phân biệt được giữa sủng ái và chung tình sao?


Vì thế, Trịnh Thái hậu vẫn không thể buông lỏng.
Bà lần lượt cho triệu Tề Minh Diệu và Tề Mẫn đến, để Minh đế âm thầm nghe về dự định của hai người kia đối với hôn sự của Đằng Huy Nguyệt.


Thế nhưng, dù là vẻ lấp lửng nước đôi của Tề Mẫn hay tình cảm thắm thiết của Tề Minh Diệu, đều không thể đả động đến Minh đế.
Hắn chỉ biết Đằng Huy Nguyệt là của hắn.


Trịnh Thái hậu hoàn toàn không thể làm gì, rốt cuộc không nhịn được nữa mà nói: “Con lớn hơn A Việt hai mươi tuổi. Nếu con đi trước nó một bước, con bảo A Việt phải làm sao?”
Minh đế nhìn Trịnh Thái hậu, nhàn nhạt nói: “Lúc trẫm đi, tất nhiên sẽ mang cậu ấy theo.”


Không cầu được sinh cùng năm cùng tháng, chỉ cầu được ch.ết cùng năm cùng tháng cùng ngày.
Minh đế bá đạo và thâm tình, không để sót một điều gì.
“Cái gì?” Trịnh Thái hậu chấn động hoàn toàn!
Bà chưa bao giờ ngờ được Minh đế lại có một mặt như vậy!


Minh đế vốn dĩ không phải lãnh tâm lãnh tình, chỉ là vẫn chưa gặp được người kia. Khi hắn đã gặp rồi, hắn còn tha thiết chân thành hơn bất cứ ai. Thậm chí ngay cả cái ch.ết, cũng không thể ngăn cản hắn.


Cho nên, mới có bản ghi chép thị tẩm trống rỗng suốt năm năm, mới có sự hùng hồn quyết đoán bất chấp sai lầm to lớn trong thiên hạ này…
“Trẫm sẽ không bỏ lại A Việt cô đơn một mình.”
Trịnh Thái hậu không còn sức nữa: “A Việt đồng ý rồi?”


“Sống cùng chăn ch.ết chung huyệt.” Minh đế hơi cong môi lên. “Cậu ấy đã đồng ý.”


Minh đế nhớ lại cái hôm vô tình nhắc đến vấn đề này, Đằng Huy Nguyệt ôm cổ hắn nghịch ngợm nói: “Cữu cữu bỏ lại ta được sao? Ta xinh đẹp đáng yêu thế này, nhất định sẽ tái giá rất nhanh, không biết chừng còn mang theo cả hài nhi để tái giá. Đến khi đó, sẽ có một nam nhân khác sủng ái ta yêu thương ta, ngủ với đại bảo bối của người, còn đánh tiểu bảo bối của người…” Sau đó, dưới ánh mắt hung dữ giống như sắp đánh mông cậu của Minh đế, nhẹ nhàng nói: “Cho nên, cữu cữu, để ta đi cùng người đi…”


Sống cùng chăn ch.ết chung huyệt, thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền. Đằng Huy Nguyệt đã nói như vậy, không có một chút vẻ trêu đùa, hoàn toàn là nghiêm túc.
Trước khi thần trí Minh đế kịp phản ứng lại, hắn đã nghiêng người hôn lên mí mắt Đằng Huy Nguyệt, ôn nhu đáp ứng: “Được.”


Nụ cười trên môi Minh đế ôn nhu dần.
Trịnh Thái hậu nhìn Minh đế, vẻ mặt thế kia hiển nhiên là đang nghĩ đến người nào đó, nhớ lại ánh mắt đầy vẻ kiên trì khi vẫn chưa đạt được mục đích của Tề Minh Diệu cũng giống vậy, lại cảm thấy đau đầu.


____ Hai cha con cùng yêu một người, là chuyện gì đây?


Nếu là nữ tử hay văn tử bình thường, Trịnh Thái hậu đã ban một ly rượu độc xuống ngay lập tức, thế là xử lý xong ngọn nguồn mâu thuẫn. Thế nhưng “họa thủy” tạo nên một cuộc tranh giành ắt sẽ xảy ra giữa hai cha con, cũng chính là ngoại tôn nhi mà bà yêu thương hết mức. Trịnh Thái hậu không nỡ động vào một sợi tóc của cậu.


“Mẫu hậu, sau khi A Việt cập quan, trẫm sẽ cưới cậu ấy.” Minh đế nói. “Trước lúc đó, người đừng cho A Diệu thêm hy vọng. A Việt là người của nhi thần, kiếp này đều là vậy.”


Trịnh Thái hậu gật đầu: “Nếu A Việt gật đầu, ai gia sẽ thành toàn cho A Diệu. Hoàng nhi muốn mẫu hậu nuốt lời sao? Con không tin vào A Việt sao?” Vẫn còn thời gian ba năm, rất nhiều chuyện không thể nói trước.


Minh đế biết Trịnh Thái hậu đang khích tướng hắn, cười ung dung, nhưng ngữ khí thì lạnh lùng: “Nhi thần chỉ không muốn để tôn nhi của người lãng phí thời gian.” Tiểu tức phụ mà mình nhận định trong lòng bị người khác ham muốn, dù đối phương là nhi tử của mình, cũng tuyệt đối không khoan dung.


“Nói vậy vẫn còn quá sớm.” Trịnh Thái hậu nghiêm mặt. “Hoàng nhi, ai gia lo lắng cho A Diệu, nhưng càng lo lắng cho con hơn. A Việt vẫn còn ít tuổi, tâm tính chưa ổn định. Nếu con yêu thương nó thật lòng, thì cho nó một cơ hội để lựa chọn, tránh sau này nó trưởng thành, oán trách con.”


Minh đế nhíu mày suy nghĩ.
Trịnh Thái hậu thấy hắn hơi buông lỏng, nói tiếp: “Ba năm. Trong vòng ba năm, con đừng ngăn cản A Việt qua lại với những nam tử khác. Ba năm sau, nếu con và A Việt vẫn muốn thuộc về nhau, ai gia sẽ giúp thuyết phục Phúc Khang và Phò mã, không xen vào chuyện hậu cung của con.”


Minh đế trầm ngâm một lát, gật đầu nói: “Được.”
Ba năm sau Đằng Huy Nguyệt cập quan, hắn sẽ cưới cậu, đây vốn là tính toán của Minh đế. Hắn rất tin tưởng Đằng Huy Nguyệt, bao nhiêu năm qua luôn luôn ở chung, tình cảm vun đắp từng ngày cũng không phải chỉ trong vòng ba năm ngắn ngủi là có thể thay đổi.


Minh đế không sợ công khai mối quan hệ với Đằng Huy Nguyệt cho hậu thế biết. Hắn sẽ làm cho Đằng Huy Nguyệt đứng bên cạnh hắn đường đường chính chính, trở thành Hoàng hậu của hắn, tiếp nhận quỳ lễ của tất cả mọi người trong thiên hạ.


Minh đế cũng không lo lắng muội muội Tề Mẫn và muội tế Đằng Kỳ Sơn sẽ làm khó dễ cho hắn. Cảm tình giữa Minh đế và hai người họ không hề tồi, nhưng không đủ để hắn buông tha cho bảo bối Đằng Huy Nguyệt. Cái chuyện cướp người này, nhiều năm qua, Minh đế đã làm đến mức vô cùng thành thạo. Lần này chỉ là làm triệt để hơn mà thôi.


Nhưng hắn không muốn nhìn Đằng Huy Nguyệt phải khó xử. Đằng Huy Nguyệt vẫn luôn mềm lòng với người nhà mà cậu yêu thương thật tình, tình cảm với Trịnh Thái hậu và cha mẹ ruột vẫn luôn sâu đậm. Vì thế, Đằng Huy Nguyệt căn bản không dám nói cho họ biết, cậu và Minh đế là lưỡng tình tương duyệt, mà là dự định sẽ kéo dài thêm một chút.


Về phương diện này, Minh đế dung túng cho cậu, còn những phương diện khác, hắn bắt đầu hữu ý vô ý để lại một chút dấu vết, để một số người “chủ động” phát hiện ra, sử dụng cách thức nước nóng nấu ếch xanh, từ từ mưu đồ.
Trong đó, Trịnh Thái hậu là một nhân vật rất quan trọng.


Bên phía Tề Mẫn và Đằng Kỳ Sơn, lời nói của Trịnh Thái hậu sẽ có phân lượng rất lớn. Nếu Trịnh Thái hậu có thể chấp nhận, ít nhiều Tề Mẫn và Đằng Kỳ Sơn sẽ chịu ảnh hưởng.
Vì Đằng Huy Nguyệt, chung quy Minh đế vẫn sẵn lòng lùi lại một bước.






Truyện liên quan