Quyển 2 - Chương 60
Tết nguyên tiêu, trong cung có tiệc. Minh đế là Hoàng đế, theo quy củ, nên tham dự bữa tiệc này. Nhưng Minh đế đã hứa với Đằng Huy Nguyệt sẽ ở cùng cậu trong ngày tết nguyên tiêu, nên Đằng Huy Nguyệt tin tưởng hắn vô điều kiện, nóng lòng mong chờ tết nguyên tiêu đến.
Giữa chừng còn có một vài chuyện xen vào. Đại Hoàng tử Tề Minh Diệu sai người đến phủ Công chúa gửi lời, muốn hẹn Đằng Huy Nguyệt đi chơi vào đêm nguyên tiêu. Chỉ là Đằng Huy Nguyệt còn chưa kịp từ chối, nhóm người thứ hai gửi lời giúp Tề Minh Diệu đã đến, nói là Minh đế mệnh cho Tề Minh Diệu thay mặt hắn chủ trì tiệc nguyên tiêu, bên phía phủ Công chúa, hắn không tới được. Để bồi thường, Tề Minh Diệu có tặng một chiếc đèn lồng hổ sư thú vô cùng khéo léo xinh đẹp. Hình vẽ chính là dựa theo con sủng vật của Đằng Huy Nguyệt được nuôi ở trong cung, thú con Thanh Lân của hổ trắng Bạch Nga và sư tử tuyết Thương Lẫm. Đằng Huy Nguyệt thích chiếc đèn lồng chẳng muốn rời tay, sai người treo ở hành lang ngoài phòng ngủ.
Vào ngày tết nguyên tiêu, trong phủ Phúc Khang Trưởng Công chúa cũng tổ chức tiệc, thế nhưng Tề Mẫn đã đi theo phu quân Đằng Kỳ Sơn đến phủ An Quốc công. Tề Mẫn cũng phái người chú ý chặt chẽ đến hướng đi của Đằng Huy Nguyệt. Thế nhưng Đằng Huy Nguyệt cứ ăn thì ăn, cứ uống thì uống, tuy rằng đúng là rời khỏi bữa tiệc rất sớm, trở về phủ Công chúa, nhưng cậu cũng về thẳng Tê Nguyệt tiểu trúc của mình, chứ không giống như Tề Mẫn suy đoán, đi hẹn hò cùng ai khác.
Vào Tê Nguyệt tiểu trúc, Đằng Huy Nguyệt về thẳng phòng ngủ, quả nhiên, một bóng người cao lớn tao nhã đang đứng ở cửa.
Đằng Huy Nguyệt cười rạng rỡ, gọi một tiếng: “Cữu cữu!”
Hiện giờ, Tê Nguyệt tiểu trúc đã hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của Minh đế, Đằng Huy Nguyệt có thể không cần kiêng dè khi ở chung cùng Minh đế.
Cho dù đang vì nhiều nguyên nhân nên tạm thời chưa thể công khai quan hệ của hai người, nhưng Minh đế vẫn tạo cho Đằng Huy Nguyệt một bầu trời riêng ở mức độ cao nhất. Trong bầu trời đó, hai người có thể quang minh chính đại ở cùng nhau.
Minh đế đón được bảo bối nhi bổ nhào tới đây, ôm eo cậu, nghiêng người hôn môi cậu, ngậm lấy nụ cười làm người ta rung động của cậu.
Đằng Huy Nguyệt ôm cổ hắn đáp lại, tràn ngập đôi mắt hoa đào to tròn là lưu luyến si mê. Minh đế nhìn vào ánh mắt cậu, hai mắt tối lại, ôm cậu chặt hơn.
Vào lúc Đằng Huy Nguyệt sắp không thở được, Minh đế mới từ từ buông cậu ra.
Đằng Huy Nguyệt ngâm nga một tiếng, đôi môi đỏ au ươn ướt, khuôn mặt đỏ bừng, đứng tựa vào Minh đế để bình phục con tim đập thình thịch. Bình thường, Minh đế sẽ ôn nhu vuốt ve lưng cậu, giúp cậu thuận khí, nhưng bây giờ thì không. Đằng Huy Nguyệt hơi khó hiểu ngẩng đầu lên, chỉ thấy ánh mắt của Minh đế đặt vào chiếc đèn lồng hổ sư thú treo ngoài hành lang, vẻ mặt sâu xa.
Đằng Huy Nguyệt vốn cảm thấy không có gì không ổn tự dưng lại chột dạ một cách kỳ lạ, như thể làm sai bị bắt ngay tại trận.
“Á, là A Diệu tặng…” Đằng Huy Nguyệt ấp úng giải thích.
Minh đế gật đầu: “Ta biết.” Trên mặt không có vẻ gì khác thường.
Đằng Huy Nguyệt lại càng khẩn trương hơn, khoa chân múa tay nói: “Hắn hẹn ta ra ngoài chơi, thế nhưng ta đã hẹn với cữu cữu rồi, sao có thể đáp ứng hắn? Đang định từ chối, hắn lại nói không thể tới được, nên mới tặng đèn lồng để xin lỗi…”
Nhờ có Minh đế mà hiểu rõ tình yêu, dù ít hay nhiều Đằng Huy Nguyệt cũng có thể cảm nhận được dụng tâm của Tề Minh Diệu đối với cậu. Tề Minh Diệu thích cậu thật lòng. Nhưng Đằng Huy Nguyệt đã có Minh đế, tất nhiên không thể tiếp nhận Tề Minh Diệu, hai năm nay vẫn lặng lẽ né tránh hắn. Vậy mà cậu lại không thể nói ra quan hệ của mình và Minh đế, trong cung còn có một Trịnh Thái hậu cứ dùng mọi cách để tác hợp cậu với Tề Minh Diệu. Mỗi lần bị Trịnh Thái hậu sắp xếp gặp mặt Tề Minh Diệu, đối với biểu huynh từ nhỏ đến lớn luôn bảo vệ cậu chăm sóc cậu, luôn nhìn cậu bằng ánh mắt yêu thương dịu dàng, thật sự Đằng Huy Nguyệt không thể nói những lời tồi tệ được.
Cậu không thể đáp lại trên vấn đề tình cảm, trong những phương diện khác, cũng cố gắng không mang phiền phức đến cho Tề Minh Diệu. Hiện giờ Minh đế nhắc tới Tề Minh Diệu, ngữ khí có thêm chút gì đó khó tả, rõ ràng không phải loại cha con tình thâm. Trước mặt Minh đế, Đằng Huy Nguyệt căn bản không dám nói một câu về Tề Minh Diệu.
Minh đế “Ừm” một tiếng tỏ vẻ đã biết. Trên thực tế, đúng là hắn đã biết từ trước. Trịnh Thái hậu và hắn giao hẹn với nhau, phải chờ Đằng Huy Nguyệt cập quan mới công bố hôn sự của hai người, hơn nữa, trong khoảng thời gian này không thể ngăn cản nam nhân khác theo đuổi Đằng Huy Nguyệt. Minh đế đáp ứng thì vẫn đáp ứng, nhưng theo dõi cũng vẫn phải có, tìm cơ hội “ngăn cản”, đến cả Trịnh Thái hậu cũng không thể nói được gì. Ví dụ lúc này, đúng là do Minh đế không vui khi Tề Minh Diệu hẹn Đằng Huy Nguyệt đi chơi trong tết nguyên tiêu, mới hạ ý chỉ để hắn chủ trì tiệc nguyên tiêu thay mình. Ý chỉ này mang ý nghĩa phi phàm, trong mắt không ít người đó là dấu hiệu cho việc lập trữ. Cho dù Tề Minh Diệu không muốn vì vậy mà làm mất cơ hội phát triển tình cảm với Đằng Huy Nguyệt, những người khác cũng ép buộc hắn phải đi. Cũng may Trịnh Thái hậu không tranh cãi chuyện này với Minh đế, chỉ nhắm một mắt mở một mắt cho qua. Đứng trước quyền thế, sức mạnh của tình yêu luôn là nhỏ bẻ tầm thường.
Nhưng với Minh đế đã cao cao tại thượng nhiều năm, ngược lại cảm thấy trong lòng hắn, vị trí của Đằng Huy Nguyệt còn nặng hơn nhiều. Đây không phải là yêu mỹ nhân không yêu giang sơn, mà là cao xử bất thắng hàn đã lâu lắm rồi, khó khăn lắm mới có người đi vào trái tim mình, dù có thế nào Minh đế cũng không buông tay.
Hổ dữ không ăn thịt con. Tuy Minh đế không thích đại nhi tử Tề Minh Diệu có tâm tư với Đằng Huy Nguyệt, nhưng cũng không thể kéo hắn ra ngoài làm thịt. Dùng quyền thế làm mồi câu hắn và những người khác, đúng lúc.
Đằng Huy Nguyệt không nhìn ra được gì từ biểu tình của Minh đế, cảm thấy hắn đang không vui. Vì thế ngẫm nghĩ, gọi Liễm Vũ tới mang chiếc đèn lồng kia đi, kiễng chân hôn vào má Minh đế, dỗ dành: “Cữu cữu, đã mang đi rồi. Người đừng ghen nữa, nhá?”
Minh đế thấy đèn lồng đã bị mang đi, sắc mặt dịu lại, sau đó nghe thấy Đằng Huy Nguyệt nói vậy, mắt phượng như cười như không.
Đằng Huy Nguyệt chớp mắt nhìn hắn.
Sau cùng Minh đế hừ nhẹ một tiếng, nhéo má cậu một cái: “Chuẩn bị đi chưa?”
Đằng Huy Nguyệt kéo cánh tay mạnh mẽ của cậu, nói: “Cữu cữu đi đâu, ta cũng sẽ đến đó!”
…
Tết nguyên tiêu vào năm Thái An thứ mười tám, trong ngoài đế đô Kiến Khang đều là cảnh phồn hoa sầm uất. Từ ngày Minh đế đăng cơ tới nay, chăm lo việc nước, cần chính yêu dân, quốc lực Nguyên Trưng thịnh vượng, quốc thái dân an. Một năm nay quân đội Nguyên Trưng vừa mới giành được thắng lợi trước bộ tộc Đột Quyết, dân chúng vui mừng, trong thành càng hân hoan hơn.
Cả thành đều đèn đuốc rực rỡ, ngựa xe như nước, người qua người lại rộn ràng tấp nập. Nơi nơi đều dựng rạp, treo đèn hoa đủ sắc đủ hình, trên giấy màu có viết câu đố, lay động theo gió, trông rất đẹp mắt.
Đằng Huy Nguyệt đeo một chiếc mặt nạ tinh xảo, được Minh đế đeo mặt nạ thư sinh dắt tay, đi trên đường phố.
Rất nhiều người trên đường cũng đeo mặt nạ, để người khác không nhìn thấy dung mạo thật của mình. Cho dù Minh đế và Đằng Huy Nguyệt có những cử chỉ thân mật, nâng tay nhấc chân để lộ phong thái tao nhã xuất chúng hơn người, nhưng cũng không làm người ta chú ý đặc biệt.
Từ ngày ra đời đến giờ, Đằng Huy Nguyệt vẫn luôn được bảo vệ chặt chẽ không có khe hở, có rất ít kinh nghiệm đi tản bộ trên đường, cảm thấy cái gì cũng mới mẻ thú vị, đôi mắt hoa đào to tròn quan sát xung quanh không nhìn kịp. Đi ngang qua một sân khấu cao, đang có người biểu diễn ảo thuật, Đằng Huy Nguyệt dừng chân, nhìn không chớp mắt, liên tục kinh hô.
Thật ra trong cung cũng có gánh hát chuyên biểu diễn cho hoàng gia xem, đều là những người biểu diễn giỏi nhất Nguyên Trưng triều. Hí khúc, ảo thuật và những kỹ nghệ khác, Đằng Huy Nguyệt đã xem không ít cùng mấy người Trịnh Thái hậu. Nhưng cảm giác khi xem ở trong cung và xem ở dân gian hoàn toàn khác nhau. Xem ở trong cung, trên sân khấu thì có sự náo nhiệt trên sân khấu, còn mấy quý phu nhân ngồi xem bên dưới thì chỉ biết rụt rè thận trọng. Nhưng xem ở dân gian, trên sân khấu hay dưới sân khấu đều sôi nổi tưng bừng như nhau, tất cả mọi người chẳng kiêng dè điều gì, có thể cười đùa tùy ý, cho nên Đằng Huy Nguyệt rất thích thú.
Đằng Huy Nguyệt vui mừng hí hửng, ngay cả vẻ phách lối kiêu ngạo của Nguyên Trưng Ung chủ cũng thu hồi lại, cười nói không khác gì trẻ con. Minh đế cũng để mặc cậu, đưa cậu lên cao, để cậu ngồi trên vai hắn. Đột nhiên Đằng Huy Nguyệt bay lên cao, kêu khẽ một tiếng, thấy là Minh đế đưa mình lên thì yên tâm lại, nhưng vẫn có chút xấu hổ, tuy rằng cậu mới cao đến vai Minh đế, nhưng cũng sắp mười lăm rồi, sắp thành người lớn rồi. Vừa mới cúi đầu xuống, đúng lúc đối diện với ánh mắt ôn nhu sủng nịch của Minh đế, trong lòng Đằng Huy Nguyệt trào dâng nỗi ấm áp, không còn e dè, tiếp tục thưởng thức màn ảo thuật trên sân khấu, hòa chung với những dân chúng líu nhíu bên dưới, bị màn biểu diểu mạo hiểm ngoạn mục kia làm cho vừa sợ vừa vui, ra sức vỗ tay.
Xem ảo thuật xong, Đằng Huy Nguyệt kéo Minh đế đi đoán câu đố đèn. Hai người đều thông minh, học thức phi phàm, đoán câu đố nào cũng đúng. Người chủ trì thán phục, liên tục tặng phần thưởng, bị hai người lười lấy khoát tay từ chối.
Nghe nói có người thả đèn ở bờ sông Lạc Hà, Đằng Huy Nguyệt chộn rộn, đôi mắt hoa đào óng ánh nhìn Minh đế chằm chằm.
Minh đế dừng một chút, nói: “Phải đi theo ta không rời một bước.”
“Vâng, cữu cữu!” Đằng Huy Nguyệt nắm chặt tay Minh đế, cọ vào cánh tay hắn.
Minh đế ôm vai cậu, bảo vệ cậu trong ngực.
Đằng Huy Nguyệt đang chơi đùa thỏa thích không chú ý phía sau hai người mấy bước, có những người giả trang thành tiểu thương hoặc dân chúng lặng lẽ theo sau. Bọn họ đều là ám vệ của Minh đế. Để đảm bảo an toàn cho Minh đế và Nguyên Trưng Ung chủ, bọn họ đều đã sắp xếp rất tốt.
Chơi đùa thì cứ chơi đùa, Minh đế tuyệt đối không xem nhẹ sự an nguy của Đằng Huy Nguyệt.
Trên bờ sông Lạc Hà, những nữ tử văn tử xinh xắn duyên dáng túm năm tụm ba cùng nhau, đốt đèn hoa sen thả xuống sông, từng chiếc từng chiếc đèn nối đuôi nhau trôi nhẹ nhàng, sáng ngời đẹp mắt.
Đây là một truyền thống. Vào tết nguyên tiêu, đốt một đèn hoa sen, cầu nguyện với nó, sau đó thả xuống dòng sông. Chỉ có ngày tết nguyên tiêu, hà bá mới mở to mắt nhìn thấy nguyện vọng của mọi người, mới có thể thực hiện giúp họ.
Từ trước đến nay Đằng Huy Nguyệt không tin quỷ thần, nhưng sau khi sống lại, cậu có lòng kính sợ với nó.
Không quan tâm có linh nghiệm hay không, Đằng Huy Nguyệt mua một chiếc đèn hoa sen, đốt sáng dưới sự giúp đỡ của Minh đế, chắp hai tay trước ngực, lẩm nhẩm thành kính nghiêm túc: “Nguyện cữu cữu khỏe mạnh an khang, vĩnh viễn hưởng thụ an vinh.”
Sau cùng, chính tay cậu cẩn thận thả đèn xuống sông, ngơ ngẩn nhìn chiếc đèn trôi ra xa.
“Cầu nguyện gì vậy?” Minh đế ôm người đang quỳ gối ngẩn ngơ vào lòng.
Đằng Huy Nguyệt hít ngửi khí tức dễ chịu trên người Minh đế, cười nói: “Là một ước nguyện nhất định sẽ thực hiện được.”
“À?” Minh đế hôn lên trán cậu cách một lớp mặt nạ.
Hai người thân mật với nhau không thèm để mắt đến ai, làm cho những nữ tử văn tử gần đó kêu khẽ lên, rõ ràng rất ngại nhìn, nhưng không nhịn được muốn nhìn lén, đỏ mặt thì thầm với nhau.
Đằng Huy Nguyệt đang đeo mặt nạ, nhưng Minh đễ vẫn có một nỗi xúc động muốn hoàn toàn giấu cậu đi, không cho ai khác nhìn thấy.
Minh đế kéo Đằng Huy Nguyệt đi chỗ khác.
Bên bờ sông Lạc Hà đối diện, một người vô ý nhìn thấy bóng dáng họ, “A” lên một tiếng.