Quyển 3 - Chương 74

Đằng Huy Nguyệt tỉnh lại sau khi ngất xỉu ở trong cung, vừa mở mắt đã nhìn thấy cách trang trí quen thuộc của Tê Nguyệt tiểu trúc, mỗi một chỗ đều như lưu giữ bóng dáng Minh đế, làm cậu bất tri bất giác nhớ tới vẻ lãnh đạm tuyệt tình của Minh đế đối với cậu, trong lòng đau đớn, sắp không thở nổi.


Cậu không thể tiếp tục ở đây, nên mới chạy ra khỏi Tê Nguyệt tiểu trúc như chạy trốn.


Tê Nguyệt tiểu trúc được xây dựng ngay bên cạnh Lâm Hoa hiên của cha mẹ cậu. Đằng Huy Nguyệt vừa ra khỏi Tê Nguyệt tiểu trúc đã thấy thái giám Đào Phúc bên cạnh Tề Minh Diệu và những người hầu hạ trong Lâm Hoa Hiên đứng ở bên ngoài.


Tình huống như vậy, hiển nhiên cha mẹ và Tề Minh Diệu đang ở bên trong, bí mật nói chuyện.


Đằng Huy Nguyệt liếc sang Liễm Vũ, muốn hỏi hắn chuyện gì xảy ra. Nhưng nghĩ lại, hắn là người của Minh đế, còn khá cứng đầu. Liễm Vũ ở bên cậu nhiều năm, hiểu rõ tính cách cậu, tự động cúi người nói vào tai cậu, kể sơ lược những chuyện sau khi cậu ngất xỉu lại một lần, nhưng vẫn giấu chuyện Minh đế nôn ra máu vì cậu, chỉ kể chi tiết việc muốn Thái y bắt mạch để xác định cậu không có gì đáng ngại mới đồng ý để Tề Minh Diệu đưa cậu xuất cung.


Theo bản năng, Đằng Huy Nguyệt xem nhẹ tin tức có liên quan đến Minh đế, biết cha mẹ đã phát hiện cậu có thai, cả người chấn động, không nghĩ ngợi nhiều, đi thẳng đến Lâm Hoa hiên.


available on google playdownload on app store


Hạ nhân của phủ Phúc Khang Trưởng Công chúa cũng biết Đằng Huy Nguyệt là chủ tử được sủng ái nhất trong phủ, tất nhiên không dám cản đường. Đào Phúc muốn ngăn, nhưng bị Đằng Huy Nguyệt trừng mắt, chỉ biết khóc không ra nước mắt nhìn cậu đi đến gần cửa, chuẩn bị mở cửa.


Nhưng nội dung của cuộc nói chuyện bên trong lại khiến động tác mở cửa của Đằng Huy Nguyệt dừng lại. Cậu có nằm mơ cũng không ngờ Tề Minh Diệu lại thừa nhận ngay trước mặt cha mẹ cậu rằng hắn là phụ thân của đứa trẻ! Muốn cưới cậu, còn thề độc suốt đời chỉ có một mình cậu!


Tề Minh Diệu biết rất rõ chuyện giữa cậu và Minh đế, hiện giờ cậu có thai, chắc chắn hắn biết phụ thân thật sự của đứa bé là ai!


Đằng Huy Nguyệt kinh hãi mà cũng tức giận, sau đó là xúc động, ngổn ngang trăm mối cảm xúc. Không phải cậu không biết Tề Minh Diệu rất tốt với cậu, lúc này cậu không dám chắc Minh đế có biết cậu mang thai không, dù biết, cũng không đoán được Minh đế sẽ có phản ứng gì, vậy mà Tề Minh Diệu đã ôm chuyện này vào người trước tiên.


Đằng Huy Nguyệt nghĩ đến Minh đế tuyệt tình, trong lòng khó chịu trống rỗng, không có tâm trạng để quan tâm nhiều thứ. Cậu không muốn làm liên lụy đến Tề Minh Diệu, cự tuyệt lời cầu hôn của hắn không chút do dự. Không phải Minh đế, cậu sẽ không gả cho bất kỳ ai!


Đằng Huy Nguyệt chạy ra khỏi Lâm Hoa hiên, đột nhiên cảm thấy cô đơn chưa từng có, không biết nên đi đâu.


Từ ngày bắt đầu kiếp này, cậu đặt trọng tâm cuộc sống của mình lên người Minh đế. Cậu toàn tâm toàn ý đối đãi Minh đế, ỷ lại hắn, yêu thương hắn, Minh đế cũng luôn trân trọng cậu, sủng nịch cậu. Trong cảm nhận của Đằng Huy Nguyệt, hình tượng của Minh đế là rất cao lớn, rất đáng tin, cậu chưa bao giờ nghĩ tới một ngày, Minh đế sẽ buông cậu ra, cậu sẽ trở nên thế nào…


Lúc Tề Minh Diệu đuổi kịp Đằng Huy Nguyệt, chỉ thấy cậu đứng cúi đầu trong sân, dáng vẻ cô đơn hiu quạnh, như thể toàn bộ sức sống trên người cậu, đều đã biến mất không còn sót gì.


Tề Minh Diệu đau xót trong lòng, lại cảm thấy sâu trong tim mình đang trào dâng một luồng ghen tỵ. Đây là lần đầu tiên hắn thật sự nhận ra tình cảm sâu đậm của Đằng Huy Nguyệt dành cho Minh đế. Nhưng hắn yêu cậu, hiện giờ rốt cuộc cũng có cơ hội để có thể làm Đằng Huy Nguyệt trở thành của hắn, dù có thế nào Tề Minh Diệu cũng không thể bỏ lỡ.


“A Việt…”
Đằng Huy Nguyệt ngước mắt lên nhìn, cắn môi, đôi mắt đỏ ửng, trên má là những vệt nước chảy dài, nhưng không phát ra âm thanh gì.
Bao nhiêu ghen tỵ trong lòng Tề Minh Diệu đều tiêu tan ngay lập tức, chỉ còn có thương xót đau lòng.


Đằng Huy Nguyệt thấy là hắn, nhanh chóng quay mặt sang một bên, vội vàng lau nước mắt, cũng định bỏ đi.
____ Cậu không muốn để người khác nhìn thấy dáng vẻ khóc lóc thương tâm của cậu!
Tề Minh Diệu bước nhanh thêm mấy bước, kéo cánh tay cậu: “A Việt, đừng đi, chúng ta nói chuyện!”


“Không có gì để nói hết. Ta sẽ không gả cho huynh!” Đằng Huy Nguyệt muốn tránh mà không tránh được, rầu rĩ nói.
Tề Minh Diệu không khỏi có chút bi thương. Đây là lần thứ ba Đằng Huy Nguyệt nói không gả cho hắn, cho dù hắn đã thành tâm cầu hôn.


“A Việt, gả cho ta đi. Ta sẽ đối tốt với đệ.” Tề Minh Diệu nắm tay Đằng Huy Nguyệt thật chặt.
Đằng Huy Nguyệt nói: “Rõ ràng huynh biết đứa bé trong bụng ta không phải của huynh!”
“Ta biết. Ta không để ý!” Tề Minh Diệu nói nhẹ nhàng nhưng rất kiên định.


Đằng Huy Nguyệt ngẩng đầu nhìn hắn: “Nói dối, rõ ràng huynh rất để ý!”


Tề Minh Diệu cười khổ. Người mình thích mang thai, phụ thân của đứa trẻ không phải là mình. Chỉ cần là nam nhân, đều sẽ để ý! Chỉ là, hắn phân biệt rất rõ hắn muốn cái gì. So sánh với đứa trẻ, hắn càng để ý nhiều hơn chính là cuối cùng A Việt cũng thuộc về hắn!


“Dù ta để ý hay không, đệ đều muốn sinh nó, không phải sao?” Tề Minh Diệu hỏi lại.
Đằng Huy Nguyệt ôm bụng theo bản năng.


Tề Minh Diệu nói không sai. Dù Minh đế không cần cậu, cậu cũng không nghĩ tới chuyện không cần đứa trẻ trong bụng. Đây là đứa con đầu tiên trong suốt hai kiếp của cậu, có lẽ cũng là đứa duy nhất, sao cậu có thể không cần nó?


Trong hai kiếp này, những sủng ái chăm sóc của Minh đế đối với cậu đã xâm nhập hẳn vào cốt tủy trong cậu. Dù thế nào Đằng Huy Nguyệt vẫn không thể hiểu nổi. Tình yêu của cậu dành cho Minh đế, sao có thể xóa bỏ được ngay chỉ trong hai ngày bị lãnh đạm tuyệt tình? Đối với Minh đế, cậu có giận, có oán, nhưng không hận nổi. Nguyên Trưng Ung chủ không biết kiêng dè cái gì, lại chỉ có thể yếu đuối ngất xỉu trước mặt Minh đế, thậm chí còn chẳng thể vung roi quất vào mặt nữ nhân nghe nói được Minh đế yêu thật lòng kia!


Nữ nhân kia hoàn toàn không phải trọng điểm để cậu chú ý đến. Cậu sợ Minh đế thương tâm, cũng sợ sau này Minh đế sẽ thật sự ghét cậu…


Đứa bé này là bằng chứng cho việc cậu và Minh đế đã từng yêu nhau, là bảo bối nhi mà khó khăn lắm cậu mới có được. Có nó, Đằng Huy Nguyệt mới cảm thấy mình như được sống lại một lần nữa. Cho nên dù có thế nào, cậu đều muốn sinh đứa trẻ này ra.


Nhân vi mẫu tắc cường. Trong mắt Đằng Huy Nguyệt lộ ra sự kiên định: “Ta sẽ sinh nó ra, nó là của ta!” Hơn nữa, sẽ chỉ là của cậu!
Tề Minh Diệu nói: “Để ta giúp đệ! Bên chỗ phụ hoàng, ta và đệ sẽ cùng đối mặt. Chúng ta cùng nhau cố gắng, bảo vệ đứa trẻ này.”
Bảo vệ?


Trong tim Đằng Huy Nguyệt bỗng thấy hoảng hốt: “… Huynh cảm thấy, cữu cữu… Hoàng thượng sẽ gây bất lợi cho chúng ta?” Sẽ sao? Minh đế không cần đứa bé này?
Tề Minh Diệu cầm tay cậu, cân nhắc từng từ nói: “A Việt, phụ hoàng, biết đệ có thai… Chuẩn bị hạ chỉ tứ hôn cho chúng ta…”


Đằng Huy Nguyệt mông lung, hai mắt trừng lớn, không thể tin được!
Minh đế, biết cậu có con của hắn, vẫn còn đẩy cậu cho Tề Minh Diệu?

Từ Tề Minh Diệu, biết Minh đế sẽ tứ hôn cho hai người, nhưng Đằng Huy Nguyệt vẫn cự tuyệt tin tưởng!


Sâu trong tim cậu, chung quy vẫn có một tia hy vọng. Cậu hy vọng tất cả mọi việc đều không phải sự thật. Minh đế chỉ đang đùa cậu thôi, sau mấy ngày nữa, sẽ lại đi theo mật đạo để đến Tê Nguyệt tiểu trúc của cậu, hòa thuận trở lại với cậu, tiếp tục những ngày tháng yêu đương nồng nàn trước đó.


Thế nhưng thánh chỉ tứ hôn đến phủ Phúc Khang Trưởng Công chúa vào ngày hôm sau, đã dứt khoát tuyên bố hôn sự của Đại Hoàng tử Tề Minh Diệu với Nguyên Trưng Ung chủ Đằng Huy Nguyệt, hơn nữa hôn kỳ còn được định vào một tháng sau. Lúc này vô cùng gấp gáp, giống như muốn để hai người mau chóng thành hôn vậy.


Phúc Khang Trưởng Công chúa Tề Mẫn và An Quốc công Đằng Kỳ Sơn đều trở tay không kịp, nhưng cũng đã có chuẩn bị vì hôm qua Tề Minh Diệu đã tỏ rõ thái độ, biết đây là cách giải quyết tốt nhất. Dù sao, đứa bé trong bụng Đằng Huy Nguyệt đã hơn hai tháng, không thể kéo dài được nữa.


Đằng Huy Nguyệt nghe xong thánh chỉ, mặt mũi trắng bệch, thân thể lảo đảo sắp ngã, thậm chí còn quên vươn tay tiếp nhận thánh chỉ.


Sau cùng vẫn là Liễm Vũ lặng lẽ nhắc nhở, Đằng Huy Nguyệt mới tiếp nhận thánh chỉ trong thẫn thờ, sau đó không quan tâm đến sự tồn tại của những người khác, ôm thánh chỉ lảo đảo đi mất.


Tề Mẫn và Đằng Kỳ Sơn quay sang nhìn nhau, nhưng rất nhanh đã bị những người muốn chúc mừng bao vây lại. Cho dù là vị thái giám đến truyền chỉ ban nãy hoàn toàn mất hết thể diện vì Đằng Huy Nguyệt, cũng không dám để lộ vẻ mặt không vui, tươi cười chúc mừng.


Trên dưới Nguyên Trưng triều đều biết rất rõ, chỉ cần hôn sự giữa Đại Hoàng tử Tề Minh Diệu và Nguyên Trưng Ung chủ Đằng Huy Nguyệt được quyết định, Tề Minh Diệu sẽ chính là Thái tử, mà Đằng Huy Nguyệt, tuyệt đối là Hoàng hậu tương lai.


Ngay sau khi thánh chỉ tứ hôn cho Tề Minh Diệu và Đằng Huy Nguyệt được hạ xuống, tiếp đó là thánh chỉ tứ hôn cho Nhị Hoàng tử và Tam Hoàng tử. Hoàng tử phi của Nhị Hoàng tử Tề Minh Uyên là đích trưởng nữ của Thiếu khanh trong Hồng Lư tự, Hoàng tử phi của Tam Hoàng tử Tề Minh Dũng là văn tử thứ xuất Đằng Văn Kỳ của đại chi chi trưởng Đằng gia. Vì Tứ Hoàng tử Tề Minh Viêm vẫn còn nhỏ tuổi, lại ở biên quan trường kỳ, tạm thời chưa tứ hôn. Hôn kỳ của Tề Minh Uyên và Tề Minh Dũng được tổ chức vào nửa năm sau.


Những thánh chỉ tứ hôn vừa được ban bố, kết quả của cuộc tranh giành trữ vị giữa các Hoàng tử đã được sáng tỏ. Tuy rằng không dứt khoát hạ chỉ lập Tề Minh Diệu làm Thái tử, nhưng thê tử của Nhị Hoàng tử Tề Minh Uyên có xuất thân bình thường, thê tử của Tam Hoàng tử Tề Minh Dũng đã là thứ tử lại còn là văn tử dù xuất thân từ Đằng gia, về điểm này, đã đủ để thuyết minh thái độ của Minh đế.


Bầu không khí trong triều đình Nguyên Trưng phút chốc đã thay đổi hoàn toàn.


Bất quá, chuyện phiền lòng lại xuất hiện ngay sau đó. Minh đế say đắm một nữ tử không rõ lai lịch đến từ dân gian, nâng niu như châu như bảo, đón vào cung, được ở trong Phi Yến cung mà chỉ Hoàng Quý phi mới có thể ở, phong làm Trân phi, còn muốn lập làm Hoàng hậu. Nói lập hậu một lần còn không đủ, tiếp tục nói lần thứ hai. Văn võ đại thần khắp triều đều nhất tề phản đối, ngược lại Minh đế vẫn khăng khăng cố chấp, càng sủng ái Trân phi hơn như để bồi thường cho nàng, bao nhiêu kỳ trân dị bảo đều dọn sạch đến Phi Yến cung, cũng thường xuyên lỡ giờ lâm triều vì đêm đêm đều ngủ trong Phi Yến cung.


Minh đế cần chính yêu dân nhiều năm cuối cùng cũng phải mang thanh danh không tốt, chỉ biết đắm chìm trong sắc đẹp. Chỉ là ngại với thế lực của Minh đế đã rất mạnh, hơn nữa dung mạo của Trân phi còn tương tự như dung mạo của Nguyên Trưng Ung chủ, nếu mắng Trân phi thì cũng giống như mắng Nguyên Trưng Ung chủ, rất có thể sẽ đắc tội với hàng loạt những người quyền quý sau lưng Nguyên Trưng Ung chủ, cho nên không dám lớn tiếng nói nhiều.


Chuyện Trân phi được sủng ái khiến cho hậu cung dậy sóng, nhưng cũng không nghiêm trọng lắm. Trịnh Thái hậu ung dung thản nhiên, trấn định nhân tâm, quyền lực ở hậu cung vẫn nằm trong tay Trịnh phi và Đặng phi, không bị phân chia chút nào. Dưỡng tử của Trịnh phi, Đại Hoàng tử Tề Minh Diệu đã trưởng thành, hiện giờ lại chắc chắn trở thành Thái tử, chỉ còn thiếu một danh phận, cho nên ngay cả Trịnh phi vốn hơi mất kiên nhẫn một chút nhưng bề ngoài vẫn không tỏ vẻ gì.


Nếu trước kia, thỉnh thoảng Phúc Khang Trưởng Công chúa Tề Mẫn sẽ tiến cung thỉnh an Trịnh Thái hậu, thuận tiện hỏi thăm tình hình của Minh đế, chú ý một chút đến hướng đi của hậu cung. Nhưng trong khoảng thời gian này, thật sự Tề Mẫn không có lòng dạ nào để chú ý, nguyên nhân là vì sau khi Đằng Huy Nguyệt nhận được thánh chỉ tứ hôn, đã tự nhốt mình trong phòng, ba ngày nay chưa từng ra ngoài.


Đằng Huy Nguyệt đang có thai, sao Tề Mẫn có thể không nôn nóng?






Truyện liên quan