Quyển 4 - Chương 120
Canh ba, bóng đêm nặng nề, mọi âm thanh đều tĩnh lặng.
Năm trăm quan binh lặng lẽ bao vây Quế Phách viên đang chìm trong giấc ngủ.
Tề Minh Viêm mặc áo đen toàn thân xoay người xuống ngựa, nhìn tấm biển của Quế Phách viên, không nói một từ.
Quế Phách, tức Nguyệt. Còn nét chữ rồng bay phượng múa kia, triều thần Nguyên Trưng đều không xa lạ, chính là được viết từ tay vị đế hoàng anh minh thần võ nhất hoàng thất Tề thị, cũng chính là phụ hoàng của hắn ____
Minh đế bệ hạ!
Từ chuyện Thiên Diện mất tích, Tề Minh Viêm đoán Đằng Huy Nguyệt đã trở lại, qua mấy ngày liên tục điều tra, cuối cùng cũng xác định mục tiêu là trang viên nằm ở ngoại thành Kiến Khang. Chỉ cần nhìn cái tên của trang viên, đã chứng thực suy đoán của hắn không sai.
Hắn vui mừng quá đỗi mà cũng nghi hoặc. Bởi vì mọi chuyện tiến triển quá thuận lợi, mà dựa vào sự hiểu biết của hắn về Đằng Huy Nguyệt, Đằng Huy Nguyệt cũng không phải người sẽ ngoan ngoãn giơ tay chịu trói, hơn nữa hắn còn mơ hồ dùng Tề Minh Diệu và phụ mẫu của Đằng Huy Nguyệt để ép buộc.
Trong lòng có sự chuẩn bị rằng Đằng Huy Nguyệt sẽ làm ầm ĩ một trận, nhưng Tề Minh Viêm chỉ muốn bắt được người trong tay, cơn giận của Đằng Huy Nguyệt, hắn có thể từ từ trấn an.
Tề Minh Viêm đã từng tưởng tượng ra rất nhiều tình cảnh gặp mặt với Đằng Huy Nguyệt, nhưng không hề có loại nào lại bình tĩnh như bây giờ, như thể chỉ cần hắn bước vào, hắn có thể có được tất cả.
Đây có thể là một cái bẫy. Tề Minh Viêm nghĩ, thế nhưng hắn không kháng cự.
Hắn ngăn cản thuộc hạ trung thành đi theo, để bọn họ đợi lệnh ở ngoài, hít sâu một hơi, một mình tiến đến gõ cửa Quế Phách viên.
Cánh cửa kêu một tiếng, mở ra.
Tề Minh Viêm đi vào, theo bóng dáng hắn càng lúc càng xa, cửa từ từ đóng lại.
Người hầu lặng lẽ đứng cách Tề Minh Viêm hơn ba bước, nhanh chóng giơ tay tạo ra tư thế mời.
Trong lòng Tề Minh Viêm hơi trầm xuống. Hắn không nhiều lời, chỉ nói hai chữ đơn giản: “Dẫn đường.”
Người hầu cung kính chắp tay, dẫn hắn tới đình lâu nằm chính giữa trang viên.
Đình lâu xây theo hồ nước, chia làm hai tầng, lộng lẫy đường hoàng, bốn góc mái hiên đều treo đèn lồng. Người hầu dẫn Tề Minh Viêm đến cầu thang thì dừng lại, lùi sang một bên. Tề Minh Viêm đi lên mười bậc cầu thang, lên tầng hai, chỉ thấy dưới ánh nến mờ mờ, một bóng người cao lớn đứng khoanh tay, phong thái ung dung trác nhiên.
Nhịp thở của Tề Minh Viêm nghẹn ở ngực, cả người căng cứng.
Hắn vẫn luôn cảm thấy may mắn. Thật ra từ việc Thiên Diện mất tích, được Tề Minh Diệu nhắc nhở, hắn đã nhận ra chỗ không bình thường. Nếu chuyện này chỉ có một mình Đằng Huy Nguyệt đứng sau chỉ đạo, dựa vào tính cách của cậu, sẽ không quanh co lòng vòng, bất động thanh sắc như vậy.
Vậy thì, bên cạnh Đằng Huy Nguyệt còn có ai, chính là một chuyện đáng để người ta suy xét.
Tề Minh Viêm nghĩ tới mấy người, nhưng lại bị hắn phủ quyết từng người một. Người mà hắn không muốn nghĩ đến nhất, chính là phụ hoàng của hắn, Minh đế.
Từ lúc mười hai tuổi bắt đầu rời khỏi Kiến Khang đi tòng quân, hắn đã nhận ra Minh đế có tình cảm khác thường với Đằng Huy Nguyệt, tuyệt đối không đơn giản chỉ là cữu sanh. Nhưng ý nghĩ này chỉ bất chợt lóe ra trong đầu, khiến hắn không dám tin, cũng không dám tìm hiểu sâu hơn. Hắn rời xa Kiến Khang, vẫn có để lại một số ít tay chân lúc nào cũng để ý mọi động tĩnh ở Kiến Khang. Sau này thực lực của hắn càng lúc càng mạnh, người tìm đến hắn cũng ngày càng nhiều, hắn phái người về Kiến Khang cũng nhiều hơn. Bất quá có vài chuyện quá mức bí ẩn, dưới sự trấn áp của Minh đế và Tề Minh Diệu, dù người của hắn cố gắng đến đâu cũng không thể chạm tới. Hắn cũng sợ để lộ sơ hở của mình, cho nên cũng cẩn thận hơn.
Hắn cũng không biết chuyện dây dưa giữa Minh đế, Đằng Huy Nguyệt và Tề Minh Diệu, chỉ biết đột nhiên trong cung có thêm một Trân phi, Tề Minh Diệu cưới Đằng Huy Nguyệt, hai người còn có một nhi tử.
Vì đã từng dòm ngó tâm tư Minh đế, hắn có thể phát hiện ra một chút, nhưng kết cục là Tề Minh Diệu và Đằng Huy Nguyệt ở cùng nhau, thậm chí Minh đế còn nhường ngôi cho Tề Minh Diệu. Tề Minh Diệu là người chiến thắng cuối cùng. Ánh mắt của Tề Minh Viêm cũng đặt toàn bộ lên trên người Tề Minh Diệu.
____ Trên người Tề Minh Diệu có hết thảy những thứ hắn khát vọng. Chỉ cần đánh gục Tề Minh Diệu, hắn sẽ có được mọi thứ.
Mà Minh đế, theo lý thuyết, đã rời khỏi cuộc tranh đoạt này từ lâu. Thậm chí Minh đế còn phái người âm thầm giúp đỡ hắn, để hắn có sức lực tương đương với Tề Minh Diệu. Sau đó thì mai danh ẩn tích, cả khi quân Đột Quyết đánh vào Kiến Khang, cũng không thấy chút tin tức gì về Minh đế. Theo phản xạ, Tề Minh Viêm loại trừ Minh đế ra ngoài.
Bởi vì nếu như nói Tề Minh Diệu là động lực khích lệ quyết chí tự cường của Tề Minh Viêm, Tề Minh Viêm tin tưởng có thể thông qua mọi nỗ lực để đánh đổ hắn, vậy thì đối với Tề Minh Viêm, Minh đế chính là một ngọn núi lớn vĩnh viễn không thể vượt qua. Thành bại của hắn, chung quy vẫn luôn nằm trong lòng bàn tay Minh đế.
Dù đến giờ khắc này hắn đã là Hoàng đế của Nguyên Trưng, bên ngoài có năm trăm người của hắn bao vây Quế Phách viên, có vẻ như Minh đế mọc cánh cũng khó bay, nhưng tơi cửa trang viên, nhìn thấy ba chữ “Quế Phách Viên” do chính tay Minh đế viết nhưng vẫn chờ hắn đến, lúc này trong lòng trào dâng nỗi tuyệt vọng.
Hắn chậm rãi quỳ xuống, giọng nói khàn khàn: “Nhi thần, tham kiến phụ hoàng.”
Minh đế từ từ quay người, nhìn tiểu nhi tử thấp hơn hắn nửa người, ánh mắt sâu xa.
“Đứng lên đi.” Minh đế nói nhẹ. Nếu tính toán ra, Tề Minh Viêm cũng không làm sai điều gì. Tề Minh Diệu đăng cơ xong không phải không cố gắng, chỉ là thời dã vận dã mệnh dã, cuối cùng còn bị Tề Minh Viêm gắng sức truy đuổi, nắm bắt cơ hội có được hoàng vị. Mối họa Lăng thị cũng được giải quyết triệt để trong tay họ.
Chỉ là, Tề Minh Viêm dùng hết thủ đoạn muốn có được Đằng Huy Nguyệt, rốt cuộc cũng khiến Minh đế khó chịu. Nếu không phải hắn đã trở về, có hắn che chở trước mặt Đằng Huy Nguyệt, không biết chừng Tề Minh Viêm sẽ được đúng như mong muốn, mà có thể Đằng Huy Nguyệt sẽ phải chịu khổ. Đây không phải là ý muốn ban đầu của Minh đế khi giúp Tề Minh Viêm phát triển thế lực trước đây. Cái hắn muốn là ai ai cũng nâng niu bảo bối nhi của hắn trong lòng bàn tay.
Nhưng bất luận là Tề Minh Diệu hay Tề Minh Viêm đều làm hắn vô cùng thất vọng.
Người của hắn, quả nhiên chỉ có thể để hắn yêu thương.
Suy nghĩ của Tề Minh Viêm rối loạn, hắn đứng lên, muốn nói mà không biết nói từ đâu.
“… Phụ hoàng, A Việt đâu?” Tề Minh Viêm do dự một lúc, không nhịn được mà hỏi.
Minh đế cười, Tề Minh Viêm lại nghe ra ý lạnh trong đó: “Lúc trẫm tìm được cậu ấy, cậu ấy đang bị người của ngươi truy sát. Chuyện của cậu ấy, sau này ngươi không cần hỏi.”
“Cái gì?” Tề Minh Viêm không dám tin, thốt lên hỏi.
Người của hắn? Truy sát Đằng Huy Nguyệt?
“Phụ hoàng, nhi thần không có. Nhi thần tuyệt đối không truy sát A Việt…” Sao hắn có thể gây nguy hiểm đến tính mạng Đằng Huy Nguyệt được?
Minh đế lạnh lùng nói: “Không phải ngươi, cũng là thuộc hạ của ngươi. Bản thân cai quản không nghiêm, còn muốn chất vẫn trẫm?”
Minh đế không cần thiết phải nói dối. Nhớ lại lời của Tề Minh Diệu, người bảo vệ Đằng Huy Nguyệt vốn định đưa Đằng Huy Nguyệt đến chỗ hắn, sau đó thì mất tung tích, người bên cạnh hắn biết hắn si luyến Đằng Huy Nguyệt… Liệt kê tất cả thuộc hạ của mình một lần, mắt Tề Minh Viêm trừng lớn như sắp nứt ra, nghiến răng bật ra hai chữ: “Từ, Uyển…”
Minh đế nhíu mi, càng thêm không vui. Vậy mà lại có nữ nhân khác, vì ghen tức nên muốn làm hại bảo bối nhi của hắn, ở trong lòng Minh đế, Tề Minh Viêm lại càng không thể chịu nổi.
“Tự về xử lý.” Minh đế nói. “Nếu đã ngồi trên hoàng vị, cố gắng tạo phúc cho giang sơn xã tắc.”
Tề Minh Viêm siết chặt nắm đấm, hận nghiến răng nghiến lợi. Ý của Minh đế đã rất rõ ràng, kiếp này, hắn đừng mong nghĩ đến Đằng Huy Nguyệt. Mà rõ ràng hắn đã có cơ hội! Nếu hắn sớm đón được Đằng Huy Nguyệt, sẽ không để vuột mất Đằng Huy Nguyệt vì Từ Uyển tự tiện hành động sau lưng hắn, Đằng Huy Nguyệt sẽ là của hắn!
Hiện giờ, hết thảy đều thất bại trong gang tấc!
Thậm chí hắn còn không có gan thách thức quyền uy của Minh đế, vì đó chắc chắn là một kết cục thảm bại! Dù Minh đế không làm gì hết, chỉ cần hắn lộ diện, tất cả mọi người trên dưới Nguyên Trưng triều sẽ quỳ gối trước mặt hắn.
Chỉ đơn giản như ngoài thành Kiến Khang không thuộc về binh mã cần vương của hắn cũng đủ để hắn uống một bình. Lúc này hắn mới nghĩ ra tại sao đội quân kia lại phối hợp với hắn đánh đuổi quân Đột Quyết như vậy, mà quân đánh úp hoàng trướng của Đột Quyết, là đến từ đâu!
Minh đế đã thoái vị, nhưng thế lực trong tay hắn vẫn sâu không lường được.
Hắn không thể kích động, không thể vờ vịt. Chí ít, hiện tại không thể!
“Phụ hoàng, là lỗi của nhi thần! Xin người, xin người cho nhi thần gặp A Việt một lần…” Tề Minh Viêm dùng tư thế yếu đuối chưa bao giờ có để cầu xin. “Coi như một lần cuối cùng…” Tấm bản đồ tìm được để hắn tới đây hôm nay, nhất định đã thiếu một phần rất quan trọng. Hắn chỉ muốn gặp lại Đằng Huy Nguyệt một lần! Hắn không thể tưởng tượng nổi khi mình đã trải qua bao chông gai để tìm đến, thế nhưng ngay cả một lần gặp mặt người trong lòng cũng không được!
Dù biết rõ sẽ chọc giận Minh đế, hắn cũng phải cầu xin…
Minh đế lắc đầu: “Có gặp ngươi không, cậu ấy sẽ tự quyết định. Hiện tại, cậu ấy không ở đây.”
“Vậy cậu ấy ở đâu?” Tề Minh Viêm vội vã hỏi.
Minh đế nhàn nhạt nhìn hắn, cong môi không nói.