Chương 61: Phiên ngoại 4: mộ dung chẩn (hạ)
Mộ Dung Chẩn đón Mộ Dung Thịnh về Thành quốc, Mộ Dung Thịnh bị thương không nhẹ, nhưng con cháu Mộ Dung thị căn bản không quan tâm đến điểm nhỏ nhặt ấy.
Mộ Dung Chẩn đã vài ngày không gặp Mộ Dung Thịnh, Mộ Dung Thịnh tự giam mình trong tẩm điện, không truyền thiện, cũng không gặp ai.
Lần nào hắn đến cửa điện cũng bị nội thị ngăn lại, nói Hoàng Thượng không muốn gặp ai hết. Mộ Dung Chẩn biết chuyện này đối với Mộ Dung Thịnh là đả kích vô cùng lớn, Mộ Dung Thịnh vô luận lúc còn làm Thái tử hay đã là hoàng đế, đều tâm cao khí ngạo, y là người giỏi nhất trong số các huynh đệ, học thức cao nhất, quyết đoán nhất, so ra thì ai cũng kém y, hiện giờ xảy ra chuyện như vậy làm sao có thể không bị đả kích.
Mộ Dung Chẩn lại bị ngăn ở bên ngoài, đột nhiên “phịch” một tiếng quỳ trên mặt đất, cất cao giọng nói: “Bệ hạ không gặp thần đệ, thần đệ sẽ quỳ mãi không đứng dậy.”
Mộ Dung Thịnh ở bên trong đương nhiên nghe thấy, không phải y không muốn gặp Mộ Dung Chẩn, mà là không còn mặt mũi nào gặp hắn, Mộ Dung Thịnh tự cho là không ai bì nổi, kết quả lại lạc đến kết quả này, gần như đã chôn vùi Thành quốc, còn phải để chính đệ đệ của mình tìm được đường sống trong chỗ ch.ết tới cứu, bảo y còn mặt mũi nào gặp Mộ Dung Chẩn.
Mộ Dung Chẩn quỳ ở bên ngoài, nội thị đem bữa tối vào, qua thật lâu lại bưng nguyên xi đi ra
Mộ Dung Chẩn thấy y không động tới bữa tối, nhất thời sốt ruột, nhưng cũng không biết phải làm thế nào, lúc này nội thị đi đến, nói: “Vương gia, ngài vẫn nên về đi, sắc trời đã tối thế này, ngài cũng nên ăn gì đó, quỳ mãi thế này thì thân thể làm sao chịu nổi.”
Mộ Dung Chẩn chỉ lắc đầu, Mộ Dung Thịnh ở bên trong nghe thấy lời của nội thị, biết Mộ Dung Chẩn vẫn còn quỳ chưa đi, trong lòng khó chịu, y không nỡ để đệ đệ của mình phải quỳ ở bên ngoài.
Từ khi Mộ Dung Chẩn được đưa đến nuôi bên người mẫu hậu, Mộ Dung Thịnh dần dần bắt đầu đem ánh mắt đặt trên người hắn, người này ngây ngây ngốc ngốc, chẳng hề biết tính toán gì cả, trong đầu sạch sẽ trống rỗng, người như vậy làm sao có thể sống ở trong cung.
Mộ Dung Thịnh vẫn lớn lên trong thâm cùng, đoán nhân tâm khó tránh khỏi có chút bất công, không biết Mộ Dung Chẩn là ngốc thật hay ngốc vờ, cho nên lúc nào cũng lạnh lùng thản nhiên với hắn, huống hồ tính tình Mộ Dung Thịnh cũng là như vậy, người khác đều nói y lạnh lùng, tim làm bằng đá, mà ngay cả Mộ Dung Thịnh cũng tự thấy thế, nếu không phải ý chí sắt đá, làm sao có thể đoạt vị, tại sao có thể bộc lộ tài năng.
Chẳng qua sau đó tâm tư của Mộ Dung Thịnh lại dần thay đổi, trong chớp mắt nhìn Mộ Dung Chẩn lên đường đến biên quan xa xôi kia, y cảm thấy trong lòng mình dường như có gì đó.
Vài năm sau đó, tâm tư Mộ Dung Thịnh cũng không vì Mộ Dung Chẩn ở biên quan mà bình ổn, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng, y muốn chiếm lấy con người đơn giản sạch sẽ này, muốn đem hắn làm của riêng, thế nhưng người này là huynh đệ của y, mà y lại là đế vương.
Mộ Dung Thịnh hít sâu một hơi, cất cao giọng nói: “Ngươi tiến vào đi.”
Mộ Dung Chẩn quỳ gối bên ngoài, thình lình nghe bên trong truyền ra thanh âm, tuy rằng rất nhẹ, nhưng Mộ Dung Chẩn đã từng luyện võ, nhỏ thế nào cũng nghe thấy được, nhanh chóng chống tay muốn đứng dậy, chẳng qua quỳ rất lâu rồi, đứng lên quá nhanh, nội thị một trận kinh hô, vội vàng chạy lại đỡ: “Vương gia, ngài cẩn thận một chút, đừng làm mình bị thương.”
Mộ Dung Chẩn mới mặc kệ chuyện này, cung nhân mở cửa điện ra, hắn sải bước đi vào, cung nhân lại đóng cửa điện.
Trong tẩm điện không đốt đèn, sắc trời lại đen kịt, bên trong vô cùng tối tăm, Mộ Dung Chẩn mơ mơ hồ hồ nhìn thấy Mộ Dung Thịnh nằm trên long sàng, mặt hướng ra ngoài, vừa nãy có nghe thấy tiếng nói, hình như không ngủ.
Mộ Dung Chẩn quỳ xuống thỉnh an, Mộ Dung Thịnh giận dữ nói: “Đứng lên đi, ngươi không cần như thế, ngươi cứu trẫm… trẫm căn bản không xứng với ngôi vị hoàng đế này, Mộ Dung Chẩn, nếu ta truyền ngôi cho ngươi, ngươi có thể đáp ứng ta, chấn hưng Đại Thành ta hay không?”
Mộ Dung Chẩn vừa nghe, nhất thời ch.ết đứng, bật người nói: “Hoàng huynh vì sao phải truyện ngôi cho thần đệ, thần đệ cái gì cũng không hiểu, ngoài có thể cậy mạnh ra lại chẳng thể làm được gì, luận trí mưu hay là sáng suốt, ở trong lòng thần đệ không ai có thể so sánh với bệ hạ. Huống hồ…”
Mộ Dung Chẩn dừng một chút, mới nói: “Thần đệ biết nói những lời này không tốt, nhưng hôm nay vẫn phải nói, nếu bệ hạ muốn trị tội, thần đệ cũng không hề hối hận. Vì sao không thể chấn hưng? Dân chúng an cư lạc nghiệp, không có chiến loạn không có tranh đấu, không phải tốt lắm sao? Quốc gia cái gì, không phải cũng lấy bạch cốt đổi giang sơn ư, nếu vì hoàn thành công to nghiệp lớn mà hy sinh dân chúng binh lính, thần đệ không dám gật bừa. Nếu người khác xâm lược chúng ta, đương nhiên phải bảo vệ quốc gia, nếu thiên hạ có thể thái bình, có cái gì không tốt, bệ hạ, cần gì phải để tâm vào chuyện vụn vặt a!”
Mộ Dung Thịnh vẫn không nói gì, chỉ lẳng lặng nghe hắn nói hết lời, mới cười đáp: “Đúng vậy, lời ngươi nói không sai, ngươi xem, tài ăn nói của ngươi giỏi như vậy, ý tưởng cũng hay, nếu ngươi làm hoàng đế, dân chúng nhất định sẽ rất kính yêu…”
Mộ Dung Chẩn nghe y nói như vậy, trong ngực không hiểu sao bỗng nhiên đau đớn, đùng một cái quỳ xuống, Mộ Dung Thịnh nghe được động tĩnh, mới từ trên giường đứng dậy, nói: “Vì sao lại quỳ xuống rồi.”
Mộ Dung Chẩn đáp: “Bệ hạ là quân, thần đệ là thần, đây là điều vĩnh viễn sẽ không thay đổi, thần đệ ăn nói vụng về, nếu nói sai cái gì, chỉ mong bệ hạ trách phạt thần đệ.”
Mộ Dung Thịnh biết hắn hiểu lầm, tự tay nâng hắn dậy, nói: “Ta không có ý trách tội ngươi, là ta không xứng làm hoàng đế, bất kể hoàng đế Đại Thành nào cũng không để thiếu chút nữa là diệt quốc như ta, nếu không có ngươi, Đại Thành đã hủy ở trong tay của ta.”
Y nói xong, đôi mắt chìm trong bóng đêm thẳng tắp nhìn chằm chằm Mộ Dung Chẩn, nói: “Mộ Dung Chẩn, ngươi cũng là con cháu Mộ Dung thị, hy vọng ngươi tiếp nhận ngôi vị hoàng đế này.”
“Vì sao thần đệ phải tiếp nhận ngôi vị hoàng đế, hoàng đế Đại Thành là huynh trưởng của thần đệ, chỉ cần một ngày thần đệ còn sống, đều sẽ tận trung với bệ hạ.”
Mộ Dung Thịnh nhìn hắn cười khổ, đột nhiên đứng thẳng người, động tác của Mộ Dung Thịnh quá nhanh, ngay cả Mộ Dung Chẩn một thân công phu cũng không kịp phản ứng, đã bị y mạnh mẽ nắm chặt cổ tay.
Mộ Dung Thịnh đáp: “Ngươi nên hận ta, ngày ngươi đại hôn, ta làm cái gì với ngươi, chẳng lẽ ngươi thật sự uống rượu say, một chút ý thức cũng không có.”
Mộ Dung Chẩn thình lình nghe y nhắc tới chuyện này, nhất thời trên mặt nóng như bị thiêu, may là trước mắt tối thui, bèn quanh co lảng tránh: “Bệ hạ…”
“Ngươi đường đường một thân nam nhi bảy thước, bị ta đùa bỡn như thế, lại không hận ta? Không muốn giết ta? Không muốn cướp đế vị?”
Mộ Dung Chẩn nhíu mày, trầm giọng trả lời: “Ta chưa bao giờ hận bệ hạ, nếu ngày ấy bệ hạ thấy mới mẻ, thần đệ… thần đệ cũng không hề hối hận.”
Lực đạo Mộ Dung Thịnh nắm cổ tay hắn càng lúc càng lớn, khiến Mộ Dung Chẩn nhất thời một đầu mồ hôi lạnh, hắn biết huynh trưởng này của mình thoạt nhìn tinh tế xinh đẹp tuyệt trần, chẳng qua về mặt võ nghệ bản thân hắn so ra còn kém.
Mộ Dung Thịnh quát: “Ngươi rốt cuộc nghĩ cái gì, Mộ Dung Chẩn, ngươi rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì, ngươi có thể làm hoàng đế lại không làm, ngươi hẳn nên ghi hận ta lại không hề hận, ngươi có thể để ta thuận lý thành chương ch.ết ở sườn núi Vọng Long, ngược lại…”
Y nói còn chưa nói xong, ngực Mộ Dung Chẩn đã bị đè nén đến đau đớn, tâm sự nhiều năm qua vẫn luôn chôn dấu ở trong lòng bỗng nhiên không nhịn nổi nữa, hắn cảm thấy ủy khuất, hắn cảm thấy bất lực, lúc này Mộ Dung Chẩn nghĩ mình thân là đệ đệ, làm sao có thể thổ lộ với đại ca, nhưng mà hắn vẫn muốn nói ra.
Mộ Dung Chẩn đánh gãy lời Mộ Dung Thịnh, từng chữ nói không ngừng: “Bởi vì ta đối với bệ hạ có ý nghĩ không an phận, bởi vì ta vẫn luôn mơ tưởng bệ hạ… Đại ca ngươi biết không, ngày ấy ở sườn núi Vọng Long, thấy đại hỏa trong cốc, trong đầu ta đều là mộng, không thể nghĩ ra được cái gì, lúc ấy ta… lúc ấy ta không biết nên làm thế nào mới tốt, chỉ muốn vọt vào trong cốc tìm ngươi, nhưng mà lửa thực lớn, ta chạy loạn bên trong, tìm đỏ mắt cũng không thấy được ngươi…”
Mộ Dung Thịnh nghe hắn nói dần thấy khiếp sợ, chuyên chú nhìn hắn một hồi lâu, Mộ Dung Chẩn nói không ngừng, khóe mắt cũng đỏ lên, con ngươi cao lớn như vậy mà đôi mắt đỏ hoe cái mũi hồng hồng, tựa hồ thập phần ủy khuất, trong lòng Mộ Dung Thịnh liền mềm nhũn, hơn nữa không ngờ tâm tư đối phương lại giống như mình, Mộ Dung Thịnh làm sao có thể không sợ hãi đây.
Mặt mày y thanh tú tuấn mỹ, không sâu sắc như đao khắc giống Mộ Dung Chẩn, một đôi phượng nhãn hẹp dài, khiến khuôn mặt tuấn mỹ thêm vài phần ngoan lệ. Mộ Dung Chẩn bởi vì tâm tình kích động, nhất thời nhanh miệng nói một mạch, nói xong nhìn lại đối phương, cũng không biết có phải bị ảo giác hay không, lại cảm thấy đôi mặt Mộ Dung Thịnh ngày thường lãnh đạm ngoan lệ nay lại vô cùng nhu hòa, cảm giác ôn hòa ấy, làm Mộ Dung Chẩn nhất thời nhìn tới ngây người, hắn vốn đã là người thân kinh thô, bây giờ càng thêm ngu ngơ mà nhìn Mộ Dung Thịnh.
Mộ Dung Thịnh nhếch khóe miệng cười khẽ, Mộ Dung Chẩn mới giật mình thu hồi ánh mắt, lắp bắp: “Thần đệ… Thần đệ thất lễ…”
Chẳng qua hắn còn chưa nói xong đã bị Mộ Dung Thịnh kéo mạnh, đẩy ngã xuống giường, Mộ Dung Chẩn chưa từng nghĩ có một ngày lại được nằm trên long sàng, cả kinh muốn chống người đứng dậy, nhưng mà Mộ Dung Thịnh lại càng đè thấp thân mình, nằm trên người hắn, nói: “Thế mà trẫm không biết, đệ đệ của trẫm vẫn luôn ôm tâm tư này với trẫm.”
Thân thể Mộ Dung Chẩn nhất thời căng thẳng, một chút cũng không dám động, hắn có thể cảm giác được rõ ràng, xuyên qua lớp xiêm y, nhiệt độ nóng bỏng trên người Mộ Dung Thịnh truyền tới, làm tim hắn đập bùm bụp, trong đầu “uỳnh” một cái, cái gì cũng không nghĩ được nữa.
Mộ Dung Thịnh cúi đầu, nói nhỏ bên tai Mộ Dung Chẩn: “Trẫm có một đệ đệ như ngươi, cũng không biết là phúc khí mấy đời.”
Mộ Dung Chẩn tận lực hồi thần: “Bệ hạ ở trong lòng thần đệ vẫn luôn là một hoàng đế tốt, đừng đánh giặc nữa, nghỉ ngơi lấy lại sức để dân chúng có thể ăn no mặc ấm, như vậy là đủ rồi, thần đệ vẫn sẽ đứng bên người bệ hạ, chỉ cần bệ hạ… bệ hạ không chê thần đệ.”
Mộ Dung Thịnh nghe xong cười khẽ một tiếng, hỏi: “Sao ta lại ghét bỏ ngươi.”
Mộ Dung Chẩn quay đầu đi chỗ khác, hơi nóng của đối phương phất lên cổ hắn, ẩm ướt, nóng rực, khiến hai lỗ tai hắn đỏ bừng, lắp ba lắp bắp: “Bởi vì… Bởi vì thần đệ lòng dạ xấu xa.”
“Xấu xa?”
Mộ Dung Thịnh nhướng mày, ấn một bàn tay Mộ Dung Chẩn xuống, để tay hắn túm lấy hạ thân y, Mộ Dung Chẩn nhất thời cứng đờ, eo cũng nảy lên, cả kinh: “Bệ, bệ hạ!”
Mộ Dung Thịnh không đợi hắn kinh ngạc xong, lập tức cúi đầu, hôn lên trán của hắn, rồi chóp mũi, ôn thanh nói: “Ngày ấy không phải trẫm vui đùa, trẫm vẫn không thể buông được ngươi.”
Mộ Dung Chẩn mở to hai mắt, trên khuôn mặt sâu sắc như đao khắc, treo đầy kinh ngạc cùng khiếp sợ, môi hơi hơi hé mở, cũng không biết nói cái gì cho phải.
Mộ Dung Thịnh không cho hắn nói nữa, nhanh chóng cúi đầu hôn xuống môi hắn, toàn thân Mộ Dung Chẩn đều run lên, không dám nhúc nhích, tùy ý Mộ Dung Thịnh nghiền nát môi hắn, đầu lưỡi vươn ra câu lấy đầu lưỡi của hắn.
Mộ Dung Chẩn đối việc chuyện này quá mức ngây thơ, căn bản không có tí kinh nghiệm gì, chỉ có thể túm chặt sau lưng Mộ Dung Thịnh, để mặc Mộ Dung Thịnh dẫn dắt đầu lưỡi hắn, khoái cảm tê dại nháy mắt dâng lên.
Chấm dứt nụ hôn, Mộ Dung Chẩn có chút thở dốc, Mộ Dung Thịnh cởi bỏ đai lưng hắn, Mộ Dung Chẩn lại vụng về giữ tay y lại, quanh co: “Kia… Cái kia… Bệ hạ vẫn nên dùng bữa trước đi, hôm nay bệ hạ cũng chưa ăn gì, không có sức…”
Mộ Dung Thịnh nghe hắn nói như vậy, nhướng mi, cười hỏi: “Ngươi nói trẫm không có sức cho ngươi thoải mái?”
Mặt mày Mộ Dung Chẩn nhất thời đỏ bừng, hắn không phải có ý này, Mộ Dung Thịnh lại tiếp tục cười nói: “Lần trước ngươi không thoải mái?”
Trên mặt Mộ Dung Chẩn càng bốc khói, nhưng hắn là người tâm tư đơn giản, nên thành thành thật thật đáp: “Hơi đau một tí… Nhưng mà…”
Mộ Dung Thịnh cũng không nghĩ Mộ Dung Chẩn trả lời thành thật như thế, nghe lời này, bụng dưới càng thêm căng thẳng, khô nóng chạy loạn trong người, không nói thêm lời nào nữa, chỉ mạnh mẽ giật đứt đai lưng Mộ Dung Chẩn, hai tay nhanh chóng xé toang y phục của hắn.
Mộ Dung Chẩn tuy rằng đỏ mặt, nhưng nghĩ mình cũng là nam tử, hơn nữa lần trước không phải không thoải mái, còn đùn đùn đẩy đẩy chẳng phải là làm kiêu, liền chủ động nâng thắt lưng lên, để Mộ Dung Thịnh càng dễ dàng cởi quần áo của hắn.
Mộ Dung Thịnh không thể nào cầm giữ được xao động trong lòng nữa, hai ba cái cởi sạch y phục của mình, lật Mộ Dung Chẩn nằm sấp, để hắn ghé lên trên giường, còn y ở sau lưng hắn một đường hôn dọc sống lưng.
Mộ Dung Chẩn run rẩy, đối phương đã vươn tay chậm rãi mò đến cái khe nhỏ, từng chút từng chút trước cửa động nhu ấn, Mộ Dung Chẩn không phải nữ tử, không cần người khác cẩn cẩn thận thận như thế, ngọn lửa trong người hắn cũng bị đối phương khiêu khích cháy bừng lên, tựa hồ có chút sốt ruột, ngón tay Mộ Dung Thịnh vừa mới đâm vào trong, Mộ Dung Chẩn đột nhiên co rút lại, dường như càng nuốt sâu vào ngón tay của y.
Mộ Dung Thịnh hít sâu một hơi, thanh âm khàn khàn nói: “Đừng có gấp, lần trước đã làm ngươi bị thương.”
Mộ Dung Chẩn lập tức chôn mặt vào trong chăn, một câu cũng không nói. Bởi vì không có cao bôi trơn, Mộ Dung Thịnh thực cẩn thận khai thác cho hắn, sợ giống như lần trước làm đau đối phương.
Lúc bị vật nóng bỏng dán lên cái khe nhỏ nhẹ nhàng ma xát, Mộ Dung Chẩn toàn thân căng thẳng, cứng ngắc, giống như đang chờ bị bỏ tù, hắn có thể cảm giác được rõ ràng, vật nóng bỏng đang chặt chẽ dán lên huyệt khẩu của mình kia, từng chút từng chút khai mở mị thịt xung quanh, loại cảm giác căng trướng, tô ma cùng dày vò này, khiến Mộ Dung Chẩn không thể nhẫn nại được nữa, chủ động hạ thắt lưng, để Mộ Dung Thịnh càng thêm dễ dàng tiến vào.
“Ân…”
Mộ Dung Chẩn than một tiếng, lại lập tức vươn tay che miệng mình, eo bị Mộ Dung Thịnh đè lại, từ từ đi vào, lại rút ra, khoái cảm khi nội bích cùng điểm mẫn cảm được ma xát đè ép đánh cho Mộ Dung Chẩn quăng mũ cởi giáp.
Khóe mắt Mộ Dung Chẩn đỏ bừng, ngẩng đầu lên, Mộ Dung Thịnh quay người hắn lại, chính diện đâm vào.
“A —— ân!”
Mộ Dung Thịnh nhìn hắn thất thần rên rỉ, vật kia của y nhìn thấy rất rõ ràng, từng chút từng chút ra vào ma xát trong huyệt động hồng nộn của Mộ Dung Chẩn, loại cảm giác này làm Mộ Dung Thịnh càng ngày càng xao động, cúi đầu xuống ngậm lấy đôi môi đối phương.
Trong đầu Mộ Dung Chẩn đã không thể nào tự hỏi, Mộ Dung Thịnh hôn hắn, hắn lập tức đáp lại đầu lưỡi đối phương, miệng nỉ non “Đại ca”.
Mộ Dung Thịnh vừa hôn lên mi mắt hắn, hạ thân vừa hung hăng ra vào, thì thào: “Mộ Dung Chẩn, không được rời khỏi trẫm, trẫm yêu cầu ngươi cùng trẫm khôi phục Đại Thành.”
Mộ Dung Chẩn đã không thể trả lời nữa rồi, thất thần thở hổn hển, chỉ có thể hỗn loạn gật đầu trong tiếng rên rỉ.