Chương 1: 1992 vạn tuế

Nghê Huy bị âm thanh của một trận mưa to đánh vào những tán cây làm tỉnh giấc, hắn mở to mắt, phát hiện mình đang nằm ở trên giường, bốn phía một mảnh tối đen, nhìn không thấy hoàn cảnh xung quanh. Cửa sổ không đóng, bên ngoài trời mưa rất lớn, nước mưa đã bắn lên trên giường, rơi trên mặt của hắn, trên cánh tay đã ướt sũng, cảm giác cũng không khó chịu, từ từ thấm lạnh, có loại cảm giác thư thái.


Là bệnh viện sao? Nghê Huy trong lòng thầm nghĩ. Hắn cử động tay chân, phát hiện có thể hoạt động bình thường, không hề có cảm giác đau nhức nào, trong lòng cảm thấy kỳ quái, đưa tay sờ sờ đầu và toàn thân, cũng không có bất kỳ cảm giác đau đớn nào, cũng không có vết tích bị băng bó. Mình không có việc gì, được cứu sao? Vậy Thủy Hướng Đông đâu, hắn thế nào rồi?


Nghê Huy nằm ở đằng kia, cố gắng nhớ lại thời khắc trước khi mất đi ý thức, lúc chiếc xe tải kia lao tới, chính mình hoàn toàn không có né tránh, dù sao hắn cũng không muốn sống nữa. Ngay trong nháy mắt chiếc xe tải đâm vào hắn, hắn nghe được có người kinh hãi gọi tên của hắn, mãnh liệt quay đầu lại, nhìn thấy Thủy Hướng Đông hướng chính mình nhào tới, nhưng mà tất cả đã trễ, khi đau đớn ập tới, nhếch khóe miệng, thư thái nở nụ cười: ch.ết là tốt nhất, mọi chuyện chấm hết!


Nhưng mà, tại sao vẫn chưa ch.ết? Còn sống để làm gì, sống bị người tr.a tấn, cho người ta lăng nhục, chà đạp? Bên ngoài đột nhiên hiện lên một tia chớp thật lớn, đem toàn bộ phòng ở chiếu sáng choang, hai giây sau, tia chớp biến mất, bốn phía trở lại một mảnh tối đen. Nhưng hai giây này, cũng đủ để cho Nghê Huy nhìn rõ được hoàn cảnh trong phòng, có loại cảm giác quen thuộc khó hiểu, nhưng không phải nhà trọ của hắn, nhăn mày cố gắng nghĩ, đây đã từng là nhà của hắn. Hắn như thế nào trở về nơi này, ai mang hắn tới đây?


Nghê Huy từ trên giường bước xuống, muốn sờ công tắc đèn, ở trên tường sờ nữa ngày mới nhớ tới, công tắc đèn trong phòng này dường như là đèn dây gốc*, buộc ở đầu giường. Thế là hắn đi đến bên giường, sờ đến dây đèn, dùng sức kéo, một tiếng “lách cách”, trong phòng bừng lên ánh sáng vàng ấm áp, đúng là căn phòng này rất nhiều năm trước, trước 10 tuổi, hắn luôn ở đây, trên vách tường còn dán một tấm áp phích Quách Tĩnh và Hoàng Dung trong số 83.


*Đèn dây gốc: mình cũng không biết đó là đèn gì nhưng theo mình nghĩ nó là loại đèn nhưng có công tắc là loại dây kéo để bật tắt như trong phim Hàn Quốc. Ai bik thì giải thích cho mình biết với.


available on google playdownload on app store


Nghê Huy chuyển đầu đánh giá toàn bộ phòng, cái bàn đã phai màu, cái ghế có chỗ tựa lưng, đèn học nhỏ màu lam trên bàn, cặp sách màu xanh quân đội, tủ quần áo bằng gỗ màu vàng nhạt, giường gỗ rộng một thước hai đặt sát tường, cởi ra bề mặt của mặt sàn xi măng, sau đó hắn nhìn thấy được chân của mình, một đôi chân trẻ con ú ú.


Tia chớp qua đi, tiếng sấm cuối cùng ầm ầm vang lên, kinh tâm động phách, Nghê Huy giật nảy mình, vội vã vươn tay ra xem, một đôi tay nhỏ bé mang theo dáng vẻ trẻ con, đây là tình huống gì?


Nghê Huy nghĩ tìm một cái gương đến đối chiếu, kết quả phát hiện trong phòng không có gương, mà ngay phía dưới tấm cửa sổ thủy tinh, đều là loại thủy tinh đục mặt ngoài có hoa văn, căn bản không có cách nào nhìn rõ được dáng vẻ của bản thân. Hắn vội vàng mở cửa phòng, bên ngoài phòng khách tối đen, hắn chuẩn bị đi mở đèn của phòng khách, cửa phòng khách đột nhiên bị đẩy ra, đèn cũng sáng lên.


Nghê Huy thấy cha mẹ mặc áo mưa đứng ở cửa, họ kinh ngạc nhìn nhau. “Tiểu Huy, con như thế nào dậy rồi? Có phải hay không bị sét đánh dọa rồi?” Lời nói của mẹ – Trần Lệ Dung truyền tới, trong lời nói lộ vẻ tình cảm thân thiết.


“Con……” Nghê Huy có chút khó có thể tin, cha mẹ như thế nào lại trẻ như vậy!
Cha – Nghê Vệ Dương vừa cởi áo mưa vừa thản nhiên nói: “Nam hài tử, sợ sét đánh cái gì, dũng cảm một chút.”
Nghê Huy đưa tay gãi gãi đầu: “Con muốn đi nhà vệ sinh.”


Trần Lệ Dung cúi đầy thấy đứa con chân trần đứng trên sàn nhà: “Tiểu Huy con sao không mang giày, chân trần đã đi xuống giường?”


“A”. Nghê Huy kịp phản ứng lại, chạy nhanh trở về phòng, mang dép lê, sau đó lại xoay người, chạy tới toilet. Nghê Vệ Dương đang ở trong toilet rửa mặt, y cuối đầu, ra sức đem nước vẩy lên mặt, vẩy đến nổi bên ngoài bồn rửa mặt đều là nước.


Mục đích thật sự của Nghê Huy không phải là đi tiểu, mà là muốn từ trong gương nhìn xem chính mình, xác nhận ý nghĩ của bản thân có phải thật vậy hay không, nhưng mà Nghê Vệ Dương đã đem cái gương chặn lại, nên hắn nhìn không thấy, đành phải chạy đến bồn cầu đằng kia đi tiểu. Lúc tiểu tiện, hắn thấy được nhỏ* của chính mình, rút lại không biết bao nhiêu lần, hắn đã có thể tin tưởng, chính mình hiện tại khẳng định chỉ có vài tuổi.


*Cái ấy đó mà!
Chờ hắn tát xong nước tiểu, Nghê Vệ Dương đi rồi, đổi lại là Trần Lệ Bình rửa mặt. Nghê Huy đi đến bên cạnh bồn rửa mặt, Trần Lệ Bình nhìn hắn một cái: “Tiểu Huy con muốn rửa tay?”
Nghê Huy gật gật đầu: “Ân.” Hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào mặt gương kia.


Trần Lệ Bình đem thân mình nghiêng qua một bên, nhường lại vị trí cho đứa con, Nghê Huy đi qua, vươn tay ra, phát hiện chính mình vừa khéo có thể với tới bồn rửa mặt, may là gương đủ lớn, ngay tại trên bồn rửa mặt, hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua chính mình trong gương, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn có loại cảm giác bị sét đánh, trong gương là gương mặt của một đứa con nít, đầu của hắn chỉ tới bụng của Trần Lệ Bình, đây rõ ràng chính là dáng vẻ của chính mình lúc 5, 6 tuổi. Hắn khó có thể tin được mà nhéo nhéo khuôn mặt mình, cảm giác đau đớn rất rõ ràng.


Trần Lệ Bình thấy đứa con nhéo mặt chính mình, không kìm được cười: “Tiểu Huy con đang làm gì vậy?”
Nghê Huy nâng mắt nhìn Trần Lệ Bình: “Không có gì, mẹ, con đang xem mình có phải đang nằm mơ hay không.”


Trần Lệ Bình nghĩ không rõ sao đứa con lại nói lời này, chỉ là quở trách một câu: “Đứa nhỏ ngốc này, mơ cái gì a.”
Nghê Huy nờ nụ cười: “Không có gì.” Hắn hướng về phía cái gương bóp mặt mũi một chút, sau đó nhảy về phía trước chuẩn bị về phòng.


Trần Lệ Bình bắt được hắn: “Đợi một chút, con mới vừa đi chân đất, còn chưa rửa chân đó.” Nói rồi ôm lấy Nghê Huy, đem hai chân của hắn đặt vào vòi nước rửa, tay của bà vừa mềm mại mà ôn nhu, cẩn thận xoa xoa đôi chân nhỏ của Nghê Huy, gãi gãi lòng bàn chân của hắn ngứa ngứa, Nghê Huy nhịn không được ha ha cười: “Mẹ, ngứa.”


Trần Lệ Bình cười nói: “Xong rồi.”
“Mẹ, người vừa nãy đang làm gì đó?” Nghê Huy hỏi.
Trần Lệ Bình nói: “Mưa to quá, hàng trong nhà máy của chúng ta không thể bị ướt, ta và cha của con đi dời hàng sang chỗ khác.”


“A.” Nghê Huy a lên một tiếng, nhà hắn từ rất sớm trước kia đã bắt đầu mở nhà máy làm buôn bán, lúc nhỏ, cha mẹ luôn luôn bận rộn kiếm tiền, hắn đều đang chờ đợi vượt qua vô số năm tháng, rất ít hưởng thụ được sự quan tâm của cha mẹ. Đương nhiên, có lẽ cha mẹ không phải không yêu hắn, chỉ là không có nhiều thời gian, cũng càng yêu sự nghiệp của mình.


Trần Lệ Bình rửa chân cho hắn xong, đem đứa con ôm trờ về phòng, đặt lên giường, sờ vào chiếu cùng gối một chút: “Nha, đều ướt hết rồi, đứa nhỏ này, sao lại không quan tâm đến cửa sổ? Đừng ngủ đầu này nữa, đổi đầu khác.” Trần Lệ Bình đem cái gối lật lại, đặt tại một đầu khác, ôm đứa con đi qua.


Nghê Huy cười cười: “Đừng lo, trời mưa thật thoải mái.”


Trần Lệ Bình lắc đầu, thở dài: “Không thể dầm mưa, bị cảm thì làm sao bây giờ? Bên ngoài nổi bão, cửa sổ nhất định phải đóng lại, vạn nhất thủy tinh bị vỡ, sẽ làm con bị thương.” Sau đó đưa tay đem cửa sổ đóng lại, tiếng mưa rơi gây ra tiếng động róc rách, nhưng mà như cũ rất rõ ràng.


“A”. Nghê Huy kêu lên một tiếng.
Trần Lệ Bình thay hắn đem chăn phủ giường kéo lại, khoát lên trên bụng của hắn, đưa tay sờ khuôn mặt của hắn: “Ngoan, ngủ đi, ngày mai nếu còn trời mưa, trường sẽ cho nghỉ học, cũng không cần đi học.”


Nghê Huy gật gật đầu, nhìn Trần Lệ Bình đi ra ngoài, bà vịn tay nắm cửa: “Được rồi, con tắt đèn đi.”


Nghê Huy nở nụ cười, đem dây đèn kéo một chút, “lạch cạch” một tiếng, trong phòng lại là một mảnh tối đen. Nghê Huy mở to mắt, nhìn căn phòng trong bóng đêm, cảm xúc dâng trào: hắn trở lại lúc nhỏ! Hắn sống lại! Đây không phải là đang nằm mơ!


Nghê Huy không buồn ngủ, có chút cao hứng, có chút phiền muộn, nói tóm lại, vẫn là cao hứng, mặc kệ thế nào, coi như đời trước một đời hết sức gay go kia là một cơn ác mộng, cái gì cũng chưa có phát sinh, tất cả vẫn còn kịp, hắn có thể tránh đi tất cả những bi kịch và đau thương. Nghê Huy cắn ngón tay của mình: vinh hoa phú quý cái gì, xuất sắc nổi trội cái gì, tình thâm tựa biển cái gì, âm mưu quỷ kế cái gì, hết thảy đều không cần, toàn bộ con mẹ nó đứng sang một bên, hắn chỉ cần một đời người bình thường kiên định, vui vẻ không màng danh lợi. Không cần người khác đến yêu mình, hắn sẽ hảo hảo yêu chính mình.


Nghê Huy nằm ở trên giường, nghe tiếng mưa dần dần nhỏ lại, kích động ban đầu qua đi, tâm trạng chậm rãi bình phục trở lại, ủ rủ lại tập kích lên, hắn có chút không muốn ngủ, sợ rằng khi tỉnh dậy tất cả chỉ là một giấc mơ. Hắn ôm lấy chăn phủ giường, trên chăn mang theo mùi *, đó là mùi vị của chính mình lúc nhỏ, đặc biệt làm người ta an tâm, dần dần, cơn buồn ngủ ập tới, đem hắn dung nhập vào giấc mộng đẹp ngọt ngào.


Sáng sớm hôm sau, Nghê Huy tỉnh lại từ trong tiếng chim kêu líu rúi, hắn đột nhiên mở mắt, rất sợ chính mình đang mơ một giấc mơ hoàng lương, thấy căn phòng quen thuộc, thở phào nhẹ nhõm, hoàn hảo không phải đang nằm mơ, hắn thật sự đã trở lại lúc nhỏ.


Nghê Huy nhảy xuống giường, đi được hai bước, lại nghĩ đến cái gì, lui về đem dép lê mang vào, mở ra cặp sách, lật xem sách vở của mình, sách giáo khoa là sách của lớp học trước, trên bìa sách viết hai chữ Nghê Huy xiêu xiêu vẹo vẹo, chữ Nghê đó viết rất khó, được vẽ như con cua, nằm ngang ở bìa ngoài.


Nghê Huy nở nụ cười, chính mình vẫn còn đang học lớp trước kia, vậy chính là năm 1992 rồi, trong lòng không biết có bao nhiêu vui mừng a, thật sự đã trở lại, không phải đang nằm mơ, 1992 vạn tuế! Hắn chạy tới mở cửa sổ, ánh mặt trời bên ngoài chiếu lên lá cây ngô đồng của nước Pháp như đang hướng hắn hỏi thăm, mây giữ mưa ở lại, trời quang mây tạnh, trên bầu trời có những nhóm cây bông lớn như đám mây trắng, giữa những đám mây là trời xanh trong lành nhu hòa, không khí tươi mát, còn có các loại hương vị của sáng sớm. Hai tay Nghê Huy chồng lên nhau đặt ở bệ cửa sổ, đem cằm đặt ở mu bàn tay, ngắm nhìn trời xanh mây trắng, lại nhìn những phiến lá cây ngô đồng xanh biếc, chim sẻ đang nhảy múa kêu líu ríu trên cây, dường như đang chúc mừng Nghê Huy có cuộc sống mới.


Đây là một buổi sáng trong lành xinh đẹp, cũng là một bữa sáng bận rộn, dưới lầu dòng người tấp nập vội vàng đi học và đi làm: cha mẹ bước lên xe đạp, đứa nhỏ đội nón thái dương ngồi trên xà ngang; cũng có ông nội, bà nội đang nắm tay cháu trai cháu gái, đưa chúng nó đi học; những tốp năm tốp ba hài tử lớn nhỏ, lưng đeo cặp sách cùng nhau đến trường.


Một đứa nhỏ đứng dưới cửa sổ ngửa đầu lên, căng cổ họng kêu: “Nê — Ba — Nê — Ba –, ngươi dậy chưa? Đi học thôi!”
Nghê Huy kiễng mủi chân, duỗi cái cổ dài nhìn đứa nhỏ kia, nhớ tới y đã từng là bạn học của mình: “Sa Tử, ngươi đợi ta một chút, ta còn chưa rửa mặt.”


Nghê Huy không nhìn phong cảnh nữa, vội vàng chay tới toilet đánh răng rửa mặt. Cha mẹ của hắn giờ này đã sớm không còn ở nhà, ra nhà máy làm việc rồi. Nghê Huy rửa mặt xong, quay lại lấy bộ đồng phục hải quân màu trắng ra thay, đeo cặp sách lên lưng, thấy trên bàn cơm có hai đồng tiền, cằm lên đút vào túi quần, mở cửa đặng đặng đặng hướng dưới lầu chạy đi.


“Nê Ba!” Nam hài tử kêu Sa Tử thấy hắn đi ra, nhảy lại, “Ngươi như thế nào bây giờ mới đi ra, đợi thật lâu. Ôi chao ngươi như thế nào mang dép lê a, quên đổi giày à?”
Nghê Huy cuối đầu xuống, nhìn đôi dép lê trên chân mình: “Đã quên, thôi bỏ đi, không lên thay đâu. Đi thôi, Sa Tử.”


Sa Tử tên đầy đủ là Sa Hán Minh, cha của y là giáo sư lịch sử, thích nhất là hai triều đại Hán – Minh, liền đặt tên cho hài tử là Hán Minh, gia đình họ ở tại cùng một khu, đã chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, một đứa họ Nghê, một đứa họ Sa, nhũ danh của hai đứa liền gọi là Nê Ba và Sa Tử.


Lớn lên một chút, mọi người đều đùa nhau nói Nê Ba và Sa Tử là một đôi, kết quả là sau này họ còn thật sự trở thành một đôi. Họ đều là mối tình đầu của nhau, đều nói mối tình đầu là người ấm áp nhất, cũng là tổn thương người nhất, làm cho người ta khắc cốt ghi tâm, đều này là đúng. Đến nỗi sau này lúc hai người xa cách, hai bên đều không thể buông được, không có cách nào thản nhiên đối mặt với đối phương, Nghê Huy vĩnh viễn mất đi người bạn này, chuyện này làm hắn cứ hối hận mãi, hắn không nên kéo Sa Hán Minh xuống nước, như vậy hắn sẽ có một người bạn tốt.


Sa Hán Minh đưa tay nắm lấy tay của Nghê Huy, hai người tay hai bàn tay nhỏ bé nắm lấy nhau, cùng nhau đến trường. Nghê Huy nắm chặt lấy tay của Sa Hán Minh, nhớ đến câu nói lúc y cùng hắn chia tay “Nê Ba, chúng ta đều lớn rồi, không thể cứ chơi mãi được”, mắt y có chút ướt, hắn nói thầm trong lòng: Sa Tử, đời này chúng ta phải chơi cả một đời, làm bạn tốt, không liên quan đến tình yêu.


Hết chương 1






Truyện liên quan