Chương 4: Quan tâm mọi mặt

Ban đêm ở ngoại thành phía đông vô cùng náo sống động, tiếng ếch kêu, tiếng côn trùng kêu vang vô cùng náo nhiệt, “oa oa oa oa, chít chít chít chít” liên tục không ngừng vang lên bên tai, giống như một khúc nhạc hòa tấu của thiên nhiên. Nghê Huy nằm sấp trên sân thượng, cằm đặt trên mu bàn tay, nhìn những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời đêm và những con đom đóm xinh đẹp xẹt qua, xinh đẹp vô cùng, gió nhẹ thổi qua, đưa tới hương thơm nồng đậm của ban đêm. Sự phiền lòng do cha mẹ cãi nhau mang tới đều bị gió đêm thổi ra sau đầu, đó là chuyện đời trước đã nhìn đến quen, làm gì lại đi đau khổ rối rắm.


Bà ngoại từ dưới lầu đi lên: “Tiểu Huy, con thật sự muốn một mình ở trên lầu sao?”


Nghê Huy gật đầu: “Dạ, bà ngoại. Con thích ở trên lầu.” Bà ngoại nói phòng rất nhiều, kêu hắn chọn một phòng mà mình thích, thế là hắn liền chọn căn phòng này ở lầu hai phía đông, tầm nhìn vô cùng rộng rãi, phong cảnh tuyệt đẹp.
“Vậy con ở một mình có sợ không?” Bà ngoại hỏi.


Nghê Huy lắc lắc đầu: “Con không sợ, bà ngoại, bà và ông ngoại đều ở lầu dưới mà.”


Bà ngoại đem một cái xô nhỏ đặt ở trong góc phòng trên sân thượng: “Vậy buổi tối con muốn đi tiểu, thì tiểu vào cái xô này. Nước uống bà giúp con đặt ở băng ghế chỗ đầu giường, con muốn uống thì uống. Lúc vào cửa, thì đem rèm cửa kéo qua, đừng để muỗi vào.” Bà ngoại tỉ mỉ chu đáo dặn dò.


Nghê Huy cười gật đầu: “Dạ, con đã biết, cám ơn bà ngoại.” Những ngôi nhà cũ được sửa chữa ở niên đại 80, một điều duy nhất không quá hài lòng chính là trên lầu không có nhà vệ sinh.
“Vậy con ngủ sớm đi. Sáng mai ông ngoại đưa con đi học.” Bà ngoại dặn dò.
“Dạ, bà ngoại.”


available on google playdownload on app store


Nghê Huy nằm trên giường, lắng nghe khúc hòa tấu của côn trùng, con ếch cùng nhau diễn, say sưa đi vào giấc mộng. Nhưng mà trong mộng lại không an ổn, có một đôi mắt nhìn chằm chằm vào mình, nhìn đến nỗi hắn cảm thấy vô cùng không thoải mái, thậm chí bắt đầu sợ hãi, cuối cùng cũng từ trong mộng giãy dụa tỉnh lại, mở mắt ra, ánh nắng ban mai đã có màu xám trắng. Hắn lau mồ hôi trên trán, ngồi dậy, đem đầu vùi vào giữa hai chân, ánh mắt đó chính là ánh mắt buổi trưa hôm qua hắn thấy, tại sao luôn là gạt đi không được, lẽ nào cuộc đời này, hắn vẫn phải trở thành ác mộng của mình?


Nghê Huy cũng không ngủ tiếp nữa, hắn mở cửa, đi ra ngoài sân thượng, toàn bộ thế giới đều yên lặng, mà ngay cả côn trùng và ếch nhái đều mệt mỏi đã đi vào giấc ngủ, chỉ ở trong lúc ngủ mơ ngẫu nhiên mới có thể phát ra một tiếng vang “cục cục”, ngoài ra cũng không có tiếng động nào. Gió của sáng sớm thổi tới, mang theo cảm giác mát mát, đem sự nôn nóng sốt ruột và khủng hoảng bất an của hắn thổi đi, hắn cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, mang đến một cái ghế dựa, đem cánh tay đặt ở lan can bằng xi măng lạnh lẽo, đầu tựa vào phía trên, sau đó cứ như vậy mà ngủ.


Lúc trời sáng lên, ông ngoại đang đứng tưới hoa, quay đầu liền thấy một cái đầu lông xù trên sân thượng, dọa ông nhảy dựng, vội vàng gọi một tiếng: “Huy Huy!”


Nghê Huy hắt hơi một cái mạnh, mở bừng mắt ra, mơ hồ nhìn quanh bốn phía, hắn sao lại ngủ ở trên sân thượng. Ông ngoại vội vàng vào nhà, hai ba bước chạy lên lầu: “Con đứa nhỏ này, sao lại ngủ trên sân thượng, tối hôm qua vẫn luôn ngủ ở đây sao? Có phải hay không bị cảm?” Ông ngoại nói xong liền đem Nghê Huy ôm lên, đưa tay sờ trán của hắn.


Nghê Huy cười cười: “Ông ngoại, con không có bị cảm, sáng sớm thức dậy mới ngủ ở đây.”
Ông ngoại sờ trán của Nghê Huy thấy có chút nóng lên: “Thật sự bị cảm. Bà nó ơi, bà nó ơi!”
Bà ngoại chạy nhanh lên lầu trả lời: “Ôi chao, làm sao vậy?”


“Huy Huy sinh bệnh rồi, đứa nhỏ này cư nhiên lại nằm sấp ngủ ngoài sân thượng, sáng sớm thời tiết lành lạnh. Đi, nhanh nhanh đem hắn đi trạm xá xem một chút.” Lời nói của ông ngoại cấp thiết, có thể thấy thật sự là rất lo lắng.


Ông ngoại ôm lấy Nghê Huy đi xuống lầu, Nghê Huy xoa nhẹ mắt một chút: “Con không sao, ông ngoại, không đi trạm xá. Phải đi nhà trẻ.” Hôm qua hắn đã hẹn với Sa Hán Minh rồi, hôm nay sẽ đi học, nếu như không đi, hắn nhất định sẽ lo lắng, hơn nữa ngày mốt chính là lễ quốc tế thiếu nhi, thầy cô còn phải tập luyện vũ đạo.


Bà ngoại cũng đi lên lầu, ở trên cầu thang gặp ông ngoại đang ôm Nghê Huy, bà đưa tay sờ trán của Nghê Huy: “Ây da, có chút nóng lên, đi trạm xá xem một chút.” Bà ngoại đang đeo tạp dề, xem bộ dáng này là đang làm bữa sáng trong nhà bếp.
Ông ngoại nói: “Bà làm bữa sáng đi, tôi đi được rồi.”


Nghê Huy ghé vào trên lưng của ông ngoại, đi trạm xá gần nhà xem bác sĩ. Đầu của hắn dán vào trên vai của ông ngoại, chóp mũi ngửi thấy hơi thở trên người ông ngoại, rất xa lạ, nhưng lại có cảm giác rất an tâm.


Ông ngoại vừa đi vừa nói: “Sau này không thể một mình ở trên lầu, xuống dưới ngủ cùng với ông ngoại.”
Nghê Huy nghĩ tới ác mộng đó, không có lên tiếng phản đối: “Dạ.”
Ông ngoại lại nói: “Đợi lát nữa xem sốt có nghiêm trọng hay không, nghiêm trọng liền nghỉ ở nhà.”


“Không nghiêm trọng đâu ạ, con muốn đi học, con đã hẹn với bạn của con rồi.”


Ông ngoại cười nói: “Con đứa nhỏ ngốc này, rất nghiêm túc. Được rồi, nếu đã hẹn với người khác rồi, quân tử đã nói là phải làm, không nghiêm trọng, ta sẽ cho con đi học, nếu như nghiêm trọng, ông ngoại sẽ đi xin nghỉ cho con, sẽ nói với bạn của con nữa.”
“Cám ơn ông ngoại.”


Nghê Huy lúc đầu có cảm giác là chuyện bé xé ra to, nhưng mà hắn lại quên rằng sức đề kháng của con nít rất yếu, đặc biệt dễ bị cảm. Bác sĩ ở trạm xá lấy ra cái nhiệt kế, đặt cái nhiệt kế kẹp vào dưới nách, ông ngoại đem hắn ôm vào trong lòng ngồi trên sofa gỗ, một bên nói chuyện với bác sĩ: “… đúng vậy, mẹ của hắn bận việc, đem hắn gửi tới ở nhà ta.”


Bác sĩ nói: “Đứa nhỏ chăm sóc không tốt, một chút không chú ý liền bị cảm.”
Ông ngoại trìu mến mà sờ đầu Nghê Huy: “Đứng vậy. Sức đề kháng của cơ thể quá kém, sau này buổi sáng thức dậy cùng ông ngoại luyện thái cực quyền được không, Huy Huy? Tăng cường sức đề kháng.”


Nghê Huy tưởng tượng đến tình cảnh mình cùng với những người già luyện thái cực quyền, cảm giác rất mắc cười, nhưng vẫn không có cự tuyệt: “Dạ.”


Bác sĩ ở một bên nói: “Cháu ngoại của ông Trần thật biết nghe lời, cháu trai ở nhà tôi, sáng sớm nắng chiếu đến mông cũng chưa dậy, mỗi ngày đều dậy muộn.”


Ông ngoại đem đầu của Nghê Huy dựa vào người của ông: “Cha mẹ của đứa nhỏ này luôn bận rộn, thiếu khuyết sự quan tâm yêu thương, cho nên đặc biệt thông minh, lanh lợi, hiểu chuyện.”


Bác sĩ lấy cái nhiệt kế dưới cánh tay của Nghê Huy ra, đẩy đẩy mắt kính, cẩn thận xem nhiệt kế: “Đứa nhỏ này vẫn là cần phải khỏe mạnh thêm một chút nữa, thường xuyên luyện tập. Sau này nếu không có bận gì có thể đến nhà của ta chơi, mấy đứa nhỏ ở nhà ta nghịch ngợm lắm. Có một chút sốt, 38 độ, phải tiêm một mũi thuốc hạ sốt.”


Nghê Huy nhíu mày: “Con không muốn tiêm, uống thuốc thôi ạ.” Hắn luôn luôn sợ những vật sắc bén, dài mảnh, cho nên có thể không tiêm liền không tiêm.
Ông ngoại nói: “Phải tiêm mới mau hết bệnh, tiêm đi, liền có thể đi học.”


Nghê Huy nhăn mặt đau khổ. Bác sĩ ôn hòa cười: “Trương gia gia tiêm rất lợi hại, một chút cũng không đau.”


Ông ngoại xoay người Nghê Huy lại, để Nghê Huy nằm sấp trên đầu gối của ông, lột quần của hắn xuống, lộ ra cái mông nhỏ, đợi bác sĩ tiêm cho hắn. Lúc này có một đứa nhỏ từ trên lầu đi xuống, vừa đi vừa ngáp, con mắt còn híp lại một nữa, đi đến ngồi xuống bên cạnh Nghê Huy, trong miệng còn lầm bầm: “Ông nội, bà nội lại không để con ngủ. Con chào Trần gia gia.”


Bác sĩ cầm lấy ống tiêm lấy nước thuốc: “Một chút nữa liền phải ăn sáng xong rồi đi học, con còn ỷ lại không dậy. Sau này buổi tối không cho phép lại xem tivi.”
“Không được, ít nhất cũng phải đợi con xem xong.” Đứa nhỏ hét lên.


Nghê Huy nằm sấp trên người ông ngoại, mặt hướng về phía đứa nhỏ kia, nhìn thấy cũng chỉ là dáng vẻ bảy, tám tuổi, mặt dài, mắt nhỏ, làn da ngâm ngâm, vừa nhìn liền biết là loại thường hay chơi đùa bên ngoài. Đứa nhỏ đó xoay đầu lại, nhìn thấy Nghê Huy, làm một cái mặt quỷ với hắn. Nghê Huy cười cười với hắn, bác sĩ cầm bông gòn đã thấm nước cồn thoa thoa lên cái mông nhỏ của hắn, sau đó nhanh nhẹn đem kim tiêm đâm vào. Cơ thể của Nghê Huy nhói lên một cái, trên mặt nhăn thành một nhúm. Đứa nhỏ kia nhìn thấy thái độ quẫn bách của hắn, liền cười ha ha.


Nghê Huy mày chau mặt ù, nói với đối phương: “Thật không biết đồng cảm với người khác.”
Đứa nhỏ kia nói: “Ngươi tên là gì? Trần gia gia là gì của người?”
Nghê Huy nói: “Ta tên là Nghê Huy, đây là ông ngoại của ta.”


Ông ngoại cười nói với đứa nhỏ kia: “Tiểu Dũng, sau này phải mang Huy Huy đi chơi nhiều một chút.”
Đứa nhỏ được gọi là Tiểu Dũng nói: “Ta tên là Trương Dũng, Dũng trong dũng cảm. Tên của ngươi gọi là Nê Khôi? Kỳ quái!”


Nghê Huy gật gật đầu, Trương Dũng ha ha cười lên, lộ ra hàm răng thiếu mất răng cửa, Nghê Huy cũng nhịn không được mà cười lên, Trương Dũng vội vàng khép miệng lại.


Tiêm xong, ông ngoại cõng hắn về nhà ăn sáng, sau đó lấy xe đạp chở hắn đi học, về sau, Nghê Huy cũng trở thành đứa nhỏ được đưa đón, nhà của ông ngoại và cô Lý cũng không xa lắm, cách nhà trẻ Phán Phán mười phút đi xe, đi bộ thì hơi xa.


Nghê Huy phát sốt, đã tiêm thuốc, cảm giác không có sức lực, cả người ủ rũ, mặt tái nhợt, vừa thấy liền có bộ dạng yếu ớt. Sa Hán Minh nhìn Nghê Huy: “Nê Ba, ngươi làm sao vậy?”
Nghê Huy yếu ớt cười cười: “Sáng hôm nay bị cảm lạnh, có chút phát sốt.”


Sa Hán Minh quan tâm lấy tay sờ vào trán của hắn: “Có nặng lắm không, uống thuốc chưa?”
“Đã tiêm thuốc rồi, không sao đâu.” Nghê Huy nói.
Sa Hán Minh đồng tình mà nhìn hắn: “Tiêm thuốc đau không?”
“Có một chút.”


Sa Hán Minh thật không hỗ là bạn tốt, cả một ngày đều chăm sóc Nghê Huy, chính mình chiếm được cầu trược không ngồi, cũng không nhường cho người khác ngồi, phải để cho Nghê Huy ngồi. Cướp được món đồ chơi trẻ em, cũng phải đưa cho Nghê Huy chơi trước. Nghê Huy hưởng thụ hảo ý(ý tốt) của bạn tốt, trong lòng cảm thấy ấm áp, tâm của đứa nhỏ thật thuần khiết ấm áp.


Hôm nay là thứ bảy, chỉ học nửa buổi, buổi trưa là bà ngoại đến đón hắn tan học, bà ngoại không đi xe đạp, hai bà cháu ngồi xe bus trở về. Sa Hán Minh nhìn Nghê Huy được bà ngoại đón, ánh mắt trong mông nhìn: “Nê Ba, ngươi khi nào về nhà a?” Nghĩ đến về sau không thể cùng bạn tốt cùng nhau đi học tan học, Sa Hán Minh liền cảm giác rất mất mát.


Nghê Huy nhìn Sa Hán Minh: “Ta cũng không biết nữa.”
Sa Hán Minh cuối đầu mà đi, rõ ràng rất thất vọng.
Nghê Huy bổ sung thêm một câu: “Đợi công việc của mẹ hết bận, ta liền có thể trở lại.” Đây đương nhiên là lời an ủi Sa Hán Minh, mẹ khi nào công việc mới có thể hết bận, ai cũng không biết.


Sa Hán Minh xoay thân, một người đi về nhà.
Nghê Huy nói: “Sa Tử, bái bai!”
Sa Hán Minh quay đầu: “Nê Ba, bái bai!”
Xe bus đến rồi, bà ngoại kéo Nghê Huy lên xe: “Đây chính là người bạn tốt của con phải không?”
Đầu của Nghê Huy dựa vào cánh tay của bà ngoại: “Dạ.”


“Huy Huy có muốn về nhà không?”
Nghê Huy nói: “Dạ không.”
Bà ngoại cũng không nói gì nữa, Nghê Huy nghĩ ra cái gì liền hỏi: “Bà ngoại, ông ngoại đâu ạ?”
Bà ngoại nói: “Ông ngoại của con có người bạn qua đời, hắn đi uống rượu rồi.”


“À.” Nghê Huy không hỏi nữa, qua một lát đột nhiên nói: “Bà ngoại, vất vả cho người rồi.”
Bà ngoại thật bất ngờ: “Làm sao vậy?”
“Để ông bà ngoại đưa đón con đi học.” Mỗi ngày đưa đón 4 lần, nói không vất vả chính là nói dối.


Bà ngoài cười: “Huy Huy nếu như vẫn luôn ngoan như vậy, ông ngoại và bà ngoài đều không khổ.” Bà cảm thấy trong lòng chua xót, đứa nhỏ mới lớn như vậy, liền biết thông cảm cho sự gian khổ của trưởng bối, tâm tư này có bao nhiêu mẫn cảm a.
Nghê Huy nói: “Con sẽ không gây rắc rối.”


Xuống xe bus, hai bà cháu cùng về nhà, mới đi được hai bước, Nghê Huy liền nghe thấy tiếng pháo nổ lốp bốp lách cách, còn cách rất gần, tiếng vang rất lớn, bà ngoại đưa tay ra, giúp hắn che lại lỗ tai: “Bịt lỗ tai lại.”
Nghê Huy ngậm miệng, đợi tiếng pháo chấm dứt, mới hỏi: “Bà ngoại, nhà ai đốt pháo a?”


Bà ngoại thở dài: “Chính là người bạn của ông ngoại con đó, hai vợ chồng đều qua đời trong vụ tai nạn xe hơi, hôm nay hạ táng.”
Nghê Huy miệng chữ o, sẽ không là nhà của Thủy Hướng Đông đi, lẽ nào lại khéo như vậy, cách nhà bà ngoại gần như vậy!






Truyện liên quan