Chương 22: Đầu mối kinh doanh
Nghê Huy đứng lên: “Ông ngoại, con đi luyện chữ.” Sau khi hắn đi Thượng Hải, ngoại trừ hai ngày đó ở Tô Châu viết chữ, thời gian khác đều không có luyện chữ, việc luyện chữ này, cần phải mỗi ngày đều kiên trì, mới có thể đạt được thành tích.
“Đi đi.” Ông ngoại khoát khoát tay.
Nghê Huy đi vào thư phòng, mở giấy ra chuẩn bị luyện chữ, Thủy Hướng Đông cũng tiến vào. Nghê Huy cũng không nhìn hắn, cuối đầu nghiêm túc chấm bút, bút lông đã lâu không dùng, đã khô cứng, cần phải ngâm trong nước cho mềm ra. Thủy Hướng Đông cũng tự giác cầm giấy và bút lông của mình đến luyện chữ, y luyện chữ trên cơ bản là thuộc loại ba ngày đánh cá hai ngày phơi nắng, nhiều việc, hễ bận là dừng lại liền, không kiên nhẫn như Nghê Huy.
Ông ngoại vào thư phòng đổi báo giấy, nhìn thấy hai đứa nhỏ đều chuẩn bị viết chữ, liền nói: “Huy Huy, hai ngày này luyện chữ cho tốt, qua hai ngày ông dẫn con đi gặp lão sư.”
Nghê Huy nhìn ông ngoại: “Ông ngoại, thật sự là tìm lão sư cho con sao?”
Ông ngoại nói: “Con có thích viết thư pháp hay không? Nếu như không thích, chúng ta sẽ không tìm.”
Nghê Huy nhìn ông ngoại, gật đầu: “Con thích.”
“Vậy thì đi tìm lão sư, vừa lúc nghỉ đông, có thời gian, hảo hảo học cùng với lão sư.”
Nghê Huy gật gật đầu.
Thủy Hướng Đông nhìn Nghê Huy, muốn nói lại thôi, ông ngoại hỏi y: “Hướng Đông con muốn học không?”
Thủy Hướng Đông vội vàng lắc đầu: “Con không học đâu, chính mình tự luyện là được rồi.” Chuyện mà y bận tâm rất nhiều, chẳng yên tâm được mà luyện chữ, bình thường viết một chút để tu tâm dưỡng tính là tốt rồi.
Ông ngoại nói: “Đúng rồi, Hướng Đông, con gần đây buôn bán cái gì a?”
Thủy Hướng Đông đỏ mặt: “Con kiếm chút tiền sinh hoạt phí.”
“Rất giỏi a, nhỏ như vậy đã hiểu được tự lập tự mình cố gắng. Con buôn bán cái gì?” Ông ngoại vẻ mặt ôn hòa hỏi.
Thủy Hướng Đông nói: “Bán một loại máy chơi game cầm tay.” Nói rồi từ trong cặp sách lấy ra một đồ vật hình chữ nhật. Nghê Huy vừa thấy liền biết, đó không phải là máy chơi game xếp hình* sao.
* Tetris đó mọi người.
Nghê Huy có chút kinh ngạc nhìn Thủy Hướng Đông, y sao lại nghĩ đến bán loại đồ chơi này. Nếu hắn nhớ không lầm, máy game xếp hình trở thành đồ chơi cầm tay không lâu sau, đại khái chính là cuối những năm 80 mới bắt đầu có, thịnh hành tới những năm 90.
Lúc đó, mọi người vì mấy cái máy game nhỏ đó mà mất ăn mất ngủ, thậm chí thức thâu đêm suốt sáng để chơi. Nghê Huy chính mình cũng đã từng mê muội, chơi hư hết hai cái, sau này có di động, mới buông tha cho cái máy game, ngược lại bắt đầu chơi trên điện thoại, càng về sau lại có nhiều trò chơi liên tiếp xuất hiện, mới dần dần đem máy chơi xếp hình bỏ xuống. Không thể không nói, máy chơi xếp hình là một hạng mục rất có cơ hội kinh doanh.
Thủy Hướng Đông đem máy game trong tay đưa cho Nghê Huy: “Nghê Huy chơi không? Cái này cho ngươi chơi.”
Nghê Huy lắc đầu: “Ta không chơi đâu.” Một cái máy game như vậy, đoán chừng là phải mấy chục đồng một cái, trái ngược với vật giá hiện giờ, vậy cũng không rẻ.
“Đưa ta xem.” Ông ngoại cầm qua xem, ấn ấn vài cái, Thủy Hướng Đông nhân lúc đó đi qua hướng dẫn một chút, ông ngoại nói, “Cái này rất thú vị. Con tìm ở đâu vậy?”
Thủy Hướng Đông khóe miệng cười cười: “Con đi Thượng Hải nhập hàng.”
“Con cũng đi Thượng Hải sao, đi khi nào?” Ông ngoại kinh ngạc hỏi.
Thủy Hướng Đông nói: “Dạ, đi sau hai người hai ngày, con đi bằng xe lửa, xét vé không nghiêm ngặt, con không có tốn tiền.
Trong lòng Nghê Huy khinh thường một chút, còn đi chui nữa.
Ông ngoại hỏi: “Cái này bao nhiêu tiền một cái.”
Thủy Hướng Đông nói: “Con bán 20 đồng.”
“Giá gốc là bao nhiêu?”
Thủy Hướng Đông nói: “10 đồng.”
Ông ngoại trợn tròn hai mắt: “Giá gốc rẻ như vậy sao?”
Thủy Hướng Đông thành thành thật thật nói: “Con nhập rất ít, nếu không còn có thể rẻ hơn một chút.”
Ông ngoại nói: “Con sao lại nghĩ tới bán cái này? Con biết chỗ để nhập hàng sao?”
Thủy Hướng Đông nói: “Con đi cùng với một ông chủ.”
Ông ngoại gật gật đầu: “Có ý tưởng, có can đảm. Hướng Đông giỏi a, tương lai rất có tiền đồ.”
Thủy Hướng có chút ngượng ngùng, kỳ thực y không phải là đi cùng người khác, mà là chính mình tự đi tìm, y không được tự nhiên cười cười: “Con chỉ là muốn kiếm chút tiền sinh hoạt phí đủ cho con và em trai.”
“Mua về bao nhiêu cái, bán hết chưa?” Ông ngoại lại hỏi.
Thủy Hướng Đông nói: “Mua về 100 cái, mới bán được vài chục cái. Con đợi lúc khai giảng rồi từ từ bán, đến lúc đó đem vào trường bán, người mua sẽ nhiều hơn.”
Ông ngoại nhíu mày: “Có phải hay không hơi nhiều a?” 100 cái, giá thành chính là một vạn.
Nghê Huy cuối đầu viết chữ, đem những lời này toàn bộ đều nghe vào trong tai, còn có chút suy nghĩ, biết buôn bán với học sinh, nhưng mà 25 đồng một cái máy chơi game, cũng không phải để một học sinh bình thường mua được, không biết phải bán đến ngày tháng năm nào đây.
Nghê Huy trở về, Thủy Hướng Đông cũng không ra ngoài bán nữa, nghỉ ngơi một ngày, dẫn em trai qua Nghê Huy chơi. Sa Hán Minh và Trương Dũng đáp ứng lời mời đến nhà của Nghê Huy chơi xếp hình, kết quả bức hình thế giới quá phức tạp, hai tiểu gia hỏa đó không đủ kiên nhẫn, liền ném sang một bên, đi chơi đồ chơi điện tử của Thủy Hướng Đông.
Trương Dũng và Sa Hán Minh hai đứa đang cầm đồ chơi của Hướng Đông, chơi tới rung đùi đắc ý, cái máy đặt ở bên này, máy chơi game trong tay bọn họ và cả thân thể và cái đầu liền không tự chủ được mà nghiêng về bên đó, cái máy đặt bên kia, thân thể bọn họ liền hướng về bên kia, nhìn rất mắc cười. Trương Dũng chơi, Sa Hán Minh liền ở bên cạnh hò hét trợ giúp, Sa Hán Minh chơi, Trương Dũng liền ở một bên hò hét trợ giúp, hai đứa chơi đến quên trời quên đất.
Nghê Huy ngồi chồm hổm ráp hình, Thủy Hướng Đông cũng ngồi chổm hổm một bên ráp, còn thường thường trao đổi với Nghê Huy, cái này nên đặt ở đâu, mảnh ráp này lại để chỗ nào. Nghê Huy ráp một hồi, ném mảnh ráp trong tay xuống: “Khó quá à, không ghép nữa, không chơi nữa.” Sau đó chạy đi chơi xếp hình với hai đứa kia.
Nghê Huy cầm máy chơi game, Sa Hán Minh và Trương Dũng mỗi đứa ở một bên, hò hét trợ giúp bên tai hắn: “Nhanh đổi, nhanh đổi, bên trái, bên trái,… Nhanh lên nhanh lên, ch.ết bây giờ!” Ba đứa chơi khí thế ngất trời.
Thủy Hướng Đông nhìn Nghê Huy cầm máy chơi game, khóe miệng nở nụ cười. Kết quả cái bức ráp hình lớn gần như đều là do ông ngoại và Thủy Hướng Đông hoàn thành.
Buổi tối lúc Thủy Hướng Đông về nhà, cầm một cái máy chơi game đưa cho Nghê Huy: “Nghê Huy, cái này cho ngươi nè.”
Nghê Huy nhìn hắn một cái: “Làm gì? Ta không cần.”
Thủy Hướng Đông nói: “Ta thấy ngươi rất thích chơi, ngươi tặng cho ta một cái xe hơi nhỏ, ta cũng chưa cho ngươi cái khác, cái này tặng ngươi.”
Nghê Huy xoay đầu lại: “Không cần, ai nói ta thích chơi?”
Tay Thủy Hướng Đông cầm máy chơi game giữa không trung, vẻ mặt cô đơn nhìn bóng dáng của Nghê Huy.
Ông ngoại lo lắng máy chơi game của Thủy Hướng Đông không bán được, kết quả Thủy Hướng Đông trước đem bán hết trước lễ mừng năm mới, còn lại đại khái có khoảng 50 cái, hắn bán cho ông chủ ở khu phố sa hoa 20 một cái, mọi người truyền tay nhau liền bán 40 đồng một cái, đây đương nhiên không liên quan tới chuyện của Thủy Hướng Đông.
Thủy Hướng Đông lần này kiếm hơn một vạn đồng, phát hiện rất có lời, liền đem Thủy Hướng Dương tới nhà của bà ngoại Nghê Huy, chính mình lại chạy đến Thượng Hải mua hàng, y nói với ông bà của Nghê Huy là đi cùng với người khác, trên thực tế là đi một mình.
Ông ngoại và bà ngoại đều rất kinh ngạc, ông ngoại cảm khái nói: “Hướng Đông đứa nhỏ này rất có tư duy làm ăn, chưa bao lâu, liền kiếm được hơn 1 vạn rồi a, cũng không kém với thu nhập nữa năm của người khác.”
Bà ngoại gật đầu: “Đúng a, tôi vốn dĩ còn lo lắng y chỉ là con nít, cùng em trai trải qua rất khó khăn, xem ra bây giờ, tiền phải là không thiếu để xài, chính là không có cha mẹ, đứa nhỏ thông minh giỏi giang như vậy, nếu có cha mẹ bên cạnh, hẳn là rất vui mừng a.”
“Cho nên mới nói, con nít nhà nghèo sớm biết lo liệu việc nhà.” Ông ngoại cảm thán nói, quay đầu lại nhìn Nghê Huy, “Huy Huy, con phải hòa thuận với Hướng Đông, đừng lúc nào cũng lãnh đạm. Chúng ta phải giúp đỡ người khác, đối xử tử tế với người khác, như vậy lúc con gặp khó khăn, người khác mới giúp con.”
Nghê Huy mí mắt rũ xuống, đang chuyên tâm chơi xe hơi với Thủy Hướng Dương, “Dạ” một tiếng: “Con biết rồi.” Chuyện bằng mặt không bằng lòng, ngẫu nhiên vẫn là chuyện đương nhiên.
Ông ngoại dẫn Nghê Huy đi bái sư học nghệ, đó là một người phụ trách cũ của trung tâm văn hóa thành phố, lúc trước xem như là cấp dưới của ông ngoại, là một nhà thư pháp nổi tiếng nhất của thành phố này, vừa đúng lúc là, sở trường của ông cũng là thể chữ Nhan. Nghê Huy dưới yêu cầu của ông ngoại, còn dựa theo quy củ, cung kính cúi đầu với lão sư, kính trà.
Lão sư tên là Điền Trung Lỗi, tuổi tác lớn hơn ông ngoại, mặc dù là cấp dưới của ông ngoại, nhưng ông ngoại lại tôn kính gọi ông là Điền lão sư, lễ bái sư cũng là ông ngoại kiên trì yêu cầu hắn làm.
Điền lão sư lần đầu thấy Nghê Huy, đầu tiên là quan sát tướng mạo của hắn, sau đó nắm tay phải của hắn tỉ mỉ nhìn, lại kêu hắn viết vài chữ cho ông xem, lúc này mới đáp ứng tiếp nhận đồ đệ.
Nghê Huy biết phàm là người có tài, tính tình có chút cổ quái, Điền lão sư cũng không phải là ngoại lệ. Điền lão sư là người đặc biệt có khí phách, trong thời gian wg* bị ép buộc không ít, may mà thân thể chăm sóc tốt, nhưng mà sức khỏe cũng bị suy sụp, chiều cao một mét tám mấy, hiện giờ gầy như que củi, điều dưỡng như thế nào cũng không thể trở lại như cũ được.
* Nguyên văn là vậy luôn đó mn. Và mình cũng không biết đó là gì! hehe
Điền lão sư là người rất có khí phách, chữ của ông ở vùng này có chút danh tiếng, rất nhiều người ngưỡng mộ tìm đến xin chữ, nhưng ông là người chướng mắt(而他看不上的人), tuyệt đối sẽ không vì đối phương mà viết chữ, cho dù là ra giá rất cao. Nhưng nếu như ông thích, thì có thể không lấy một xu.
Ông đối với việc viết chữ thì vô cùng thận trọng, thái độ cực kỳ thành kính, mỗi lần trước khi viết chữ, nhất định phải rửa tay thắp hương, cho dù là bình thường chỉ cho Nghê Huy, cũng nhất định phải rửa tay.
Trong thời gian nghỉ đông, Nghê Huy vẫn như cũ hai giờ chiều mỗi ngày bắt đầu luyện chữ, nhưng mà có thay đổi địa điểm, ở nhà của Điền lão sư, Điền lão sư không phải lúc nào cũng nhìn hắn viết, mỗi lần là trước tiên viết một giờ, lão sư sau khi nhìn qua, chỉ điểm một phen, lại viết một giờ, đánh giá và sửa xong thì ra về.
Ngoài việc làm mẫu cho chính mình, Nghê Huy rất ít khi thấy lão sư viết chữ, viết trên cái bàn sách to trong thư phòng. Nghê Huy luyện chữ ở cái bàn nhỏ bên này, hắn nghĩ nhìn lão sư viết cái gì, nhưng mà sau khi lão sư viết xong, nhíu mày, liền đem tơ giấy vò thành một đống, ném vào trong một cái thùng có nước, rõ ràng là không hài lòng, tác phẩm không hài lòng liền không thể truyền ra bên ngoài.
Nghê Huy chỉ từng nhìn thấy một bức họa của Điền lão sư, chính là bức hoành treo trong thư phòng, bên trên viết 5 chữ lớn theo lối chữ thảo “Chính Khí Mãn Càn Khôn”, kiểu chữ tùy tiện thoải mái, rầm rộ, vô cùng đẹp, bức họa này nghe nói là khi lão sư nhận được thông tin sửa lại án xử sai.
Nghê Huy bình thướng mê mẩn mấy chữ đó, nếu như có một ngày, chính mình cũng có thể viết được chữ đẹp như vậy, hắn cảm thấy trình độ này vậy là đủ rồi.
Điền lão sư nhìn ánh mắt của học trò, nói: “Không cần ngưỡng mỗ, lo viết đi, tương lai nhất định còn viết tốt hơn lão sư.”
Nghê Huy không cho là đúng, viết chữ so với làm văn giống nhau, kiến thức căn bản mặc dù có, nhưng cũng phải xem sở trường khi đi thi, nếu như tâm tình thích hợp, thể ngộ đầy đủ, đề bút thoải mái, vậy chính là nhất thời sáng tác ra, về sau muốn giống như vậy, luôn luôn không thể. Đây cũng là sự quý báu của tác phẩm nghệ thuật, bởi vì mỗi một tác phẩm là độc nhất vô nhị, không có cách nào làm lại được.
Nghĩ đến đây, Nghê Huy cũng nhịn không được mà tràn đầy tin tưởng, cho dù viết như thế nào, tương lai chữ mà mình viết ra, vậy cũng là độc nhất vô nhị trên thế giới, hắn có lẽ không viết được tùy tiện thoải mải như lão sư, nhưng mà chính mình cũng có thể đạt đến một cảnh giới khác mà lão sư làm không được. Cho nên nhất định phải luyện tập tốt kỹ năng cơ bản.