Chương 25: Cuộc ly hôn bão táp
Nghê Huy đối với việc cha mẹ ly hôn vẫn không quá xem trọng, lấy tính cách trọng sĩ diện và tính phụ thuộc của bà, bà sẽ không dễ dàng gì nhận thua, cũng không dễ dàng gì buông tha cuộc hôn nhân này. Hơn nữa cho dù bà và Nghê Vệ Dương không có tình cảm, cũng còn trên quyền lợi có mối quan hệ vướng mắc không rõ ràng, có mối quan hệ nặng nề như vậy, muốn hoàn toàn cắt đứt quan hệ, quyết định này cũng rất khó.
Năm cũ còn chưa hết, bọn họ còn bạo phát một trận chiến, lần này cãi nhau ở nhà ông ngoại, nguyên nhân gây ra chính là chuyện mua cửa hàng ở thị trường Thành Nam. Trần Lệ Bình dự định muốn mua mặt tiền cửa hiệu, chưa hết năm cũ đã lập tức đi mua, luôn ở nhà cha mẹ, đặc biệt khó khăn, Nghê Vệ Dương cư nhiên cũng không thúc giục phải về Thượng Hải, nhưng mỗi ngày đều đi sớm về trễ, thậm chí ban đêm còn không về, không biết làm cái gì, hỏi ra thì nói đến thăm nhà bạn bè.
Trần Lệ Bình trong lòng trách mắng, đoán chừng Nghê Vệ Dương lại nghe được thông tin ở đâu đó, nơi nơi tìm kiến dã chủng đó(野种). Trong lòng bà cười lạnh một cái: Con ruột của mình ở đây lại chưa từng quan tâm, lại vì đứa con ngoài giá thú mà hao hết tâm tư, rõ ràng giống như là có nhiều tình cảm lắm, nếu như lúc đầu ông kiên trì ở cùng nữ nhân ti tiện kia, bọn họ đã sớm ly hôn, còn kéo dài tới bây giờ, giả mù sa mưa, ghê tởm! Bà liền lặng lẽ mua cửa hiệu, sau đó chuẩn bị về Thượng Hải.
Nghê Vệ Dương nhìn tên chủ hộ của cửa hiệu, trên mặt rất khó coi: “Bà cái này là có ý gì, tại sao lại toàn viết tên Nghê Huy?”
Trần Lệ Bình nói: “Tôi mua cho con trai tôi, có cái gì không đúng?”
Nghê Vệ Dương kiềm nén lửa giận: “Bà muốn ghi tên của nó, sao lại không thương lượng với tôi?”
Trần Lệ Bình trả lời một cách mỉa mai: “Tôi đi tìm ai thương lượng, mấy ngày nay ông chạy ra ngoài không thấy bóng dáng đâu, tôi đi tìm quỷ thương lượng a?”
“Bà không cùng tôi thương lượng, thì không nên viết tên của nó!” Nghê Vệ Dương đập bàn nói, “Bà có còn để tôi trong mắt bà không?”
Trần Lệ Bình gân cổ lên giọng: “Viết tên của nó thì làm sao? Nó là con trai của chúng ta, tương lai tất cả những thứ trong nhà, đều là của hắn, tôi bây giờ để tên hắn, tương lai cũng viết tên hắn, có cái gì khác nhau?”
“Tôi còn chưa ch.ết, cái nhà này tất cả đều là của tôi, viết tên của ai, phải để tôi định đoạt. Bà lén lén lút lút đem cửa hiệu đứng tên hắn, có phải hay không là muốn chuyển tài sản?” Nghê Vệ Dương hung hăn gây sự.
Trần Lệ Bình cười lạnh: “Tôi lén lúc chuyển tài sản, sẽ đem chuyện này nói cho ông sao? Ngược lại ông, sợ rằng tôi đem bất động sản ký dưới tên con trai, giống như ông sẽ bị chịu thiệt. Ông cuối cùng chịu cái gì thiệt?”
Nghê Vệ Dương đứng mạnh lên: “Bà cho dù là viết tên của hắn, vậy cũng phải cùng tôi thương lượng, mà không phải tiền trảm hậu tấu.”(hành động trước, báo cáo sau)
Trần Lệ Bình hất cằm lên, cười khẩy nói: “Tôi viết tên của nó, cái nhà này cũng là của tôi, tôi cũng có thể nói như vậy! Lại nói ông có bản lĩnh gì mà nói tôi tiền trảm hậu tấu, ông tính là cái gì, tôi cần thiết chuyện gì cũng phải báo cáo cho ông, ông có hay không báo cáo chuyện của ông cho tôi? Cầm tiền của tôi đi nuôi người khác, tôi còn chưa tính sổ với ông đâu.”
Nghê Vệ Dương nhìn sắc mặt châm chọc của Trần Lệ Bình, thẹn quá hóa giận, vung tay giáng xuống mặt của bà một bạt tay. Trần Lệ Bình đã bị đánh thành quen, theo phản xạ tránh đi, nhưng vì khoảng cách quá gần, cái tát đó vẫn trúng vào lỗ tai, lỗ tai bị ù. Trần Lệ Bình hô đau một tiếng: “Nghê Vệ Dương, ông con cẩu tạp chủng này, tôi liều mạng với ông!”
Nghê Vệ Dương thân cao gần một mét tám, Trần Lệ Bình cao một mét sáu mươi hai làm sao là đối thủ của ông ấy được, bà không có cách nào đánh lại, vươn móng vuốt cào mặt và cổ của Nghê Vệ Dương, lại bị Nghê Vệ Dương nắm tóc, lại tát mạnh hai cái: “Đàn bà ghê tởm, lão tử hôm nay không đánh ch.ết bà không được, cho bà tiền trảm hậu tấu, cho bà dám tính toán tiền của lão tử…”
Nghê Huy và ông bà ngoại ở lầu dưới toàn bộ đều kinh động, ba người vội vàng chạy lên lầu, thấy Nghê Vệ Dương đang đánh Trần Lệ Bình, khóe miệng và lỗ mũi của Trần Lệ Bình toàn bộ đều bị chảy máu, ông ngoại giận đến mức gân xanh nổi lên, quát một tiếng: “Nghê Vệ Dương, ngươi cái đồ súc sinh này, ngươi dừng tay cho ta! Đến nhà ta ức hϊế͙p͙ người, ngươi coi Trần gia ta không có người sao?” Bà ngoại vội vàng chạy đến can ngăn. Nghê Huy đứng ở cửa mặt vô biểu tình nhìn Nghê Vệ Dương.
Nghê Vệ Dương liếc nhìn cha vợ mẹ vợ, buông tay ra, xoay người cầm lấy áo khoác của mình, đưa tay xoa vết cào mà Trần Lệ Bình cào trên mặt, nhổ một bải nước bọt, bước nhanh đi xuống lầu.
Nghê Huy vẫn luôn lạnh lùng nhìn ông, Nghê Vệ Dương quay đầu lại nhìn, thấy ánh mắt của Nghê Huy, không nhịn được bị rùng mình, ánh mắt của thằng ranh con này rất tối tăm, ông phát hỏa: “Nhìn gì mà nhìn, còn nhìn ta nữa, ta đánh ch.ết ngươi!”
Nghê Huy gằn từng tiếng nói: “Món nợ ông khi dễ mẹ tôi, tôi sẽ nhớ kỹ, rồi sẽ có một ngày tôi trả lại toàn bộ cho ông.”
Nghê Vệ Dương dừng lại bước chân đang bước xuống lầu, xoay người lên lầu, muốn giáo huấn Nghê Huy, Nghê Huy cũng không né tránh, chỉ là cười lạnh: “Ông muốn đánh tôi sao? Ông chỉ cần không đánh ch.ết tôi, tôi sẽ tính toán hết, tôi sẽ nhớ kỹ món nợ này, tương lai sẽ trả lại ông gấp bội.”
Nghê Vệ Dương đứng trước mặt Nghê Huy, hai cha con một cao một thấp, bốn mắt nhìn nhau, Nghê Vệ Dương hít một hơi thật sâu, vung tay lên, tát một cái lên má trái của Nghê Huy, trên mặt Nghê Huy tức khắc lưu lại năm dấu tay, đau đến nước mặt đều chảy ra, nhưng hắn nhất quyết không rên một tiếng, chỉ là trừng hai mắt, hung hăng mà liếc Nghê Vệ Dương.
Nghê Vệ Dương nhìn ánh mắt của Nghê Huy, trong lòng có chút sợ hãi, sau đó lùi một bước, bước nhanh xuống lầu.
Nghê Huy há mồm, ói ra một ngụm máu, cái tát đó làm má trúng vào răng, bên trong đã bị rách da. Khuôn mặt trắng bóc rất nhanh liền sưng lên, hắn hoàn toàn không cảm thấy đau, đi vào phòng, thấy mẹ đang ôm bà ngoại gào khóc. Ông ngoại liếc thấy Nghê Huy, lại quay đầu lại, chạy tới ôm lấy cháu ngoại, lo lắng hỏi: “Huy Huy, cha con đánh con sao?”
Nghê Huy nghe câu này, cái mũi cay cay, xém chút khóc ra, nhưng mà hắn dùng lực hít mũi một cái, chính mình là nam nhân, không thể vì chuyện nhỏ này mà rơi nước mắt được. Trần Lệ Bình dừng khóc, vội vàng nhào tới kiểm tr.a vết thương của con trai: “Tiểu Huy, hắn đánh con ở đâu?”
Nghê Huy nhìn dấu tay sưng đỏ trên mặt của mẹ, đoán chừng mặt của chính mình cũng giống như vậy, hắn dùng tay nhẹ nhàng chạm vào mặt của mẹ: “Mẹ, mẹ đau không?” Hắn há miệng, đầu lưỡi răng nanh đều chảy máu.
Tất cả mọi người đều bị dọa một trận, Trần Lệ Bình cuống quýt ôm con trai, nâng đầu của hắn lên nhìn: “Tiểu Huy, cha con đánh con ở đâu, con đau chỗ nào? Nghê Vệ Dương tôi thao tổ tông nhà ông, đánh con trai tôi, tôi không đội trời chung với ông! Tiểu Huy, mẹ xin lỗi con, mẹ xin lỗi con!” Nói xong bà ô ô khóc lớn, nước mắt như trân châu tuôn rơi.
Nghê Huy vươn tay ôm lấy cổ của mẹ: “Mẹ, mẹ đừng khóc, con không đau đâu, chỉ là trong miệng bị rách da thôi.”
Trần Lệ Bình ôm con trai vào lòng, vùi đầu vào đôi vai nhỏ bé của hắn khóc đến thương tâm, Nghê Vệ Dương mặc dù bạo lực thành tính, nhưng mà từ trước đến giờ chưa từng chạm vào Nghê Huy, hôm nay lại xuống tay tàn nhẫn như vậy, đánh đến mức nửa bên mặt đều sưng phù, da thì bị sứt, đứa nhỏ còn nhỏ như vậy, y sao lại xuống tay tàn nhẫn như vậy.
Ông ngoại một bên thở dài, bà ngoại nhịn không được lau nước mắt. Một nhà tình cảnh bi thảm, cho đến khi Trần Lệ Bình cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, bà lau nước mắt và nước mũi, hít một hơi: “Ngày hôm nay không có cách nào khác, ta phải ly hôn với y, để y đi tìm dã chủng đó đi, ta mang con ta đi.”
Ông ngoại và bà ngoại nhìn nhau: “Lệ Bình, đến cuối cùng là có chuyện gì?”
Trần Lệ Bình lấy tay lau nước mũi: “Năm đó nữ nhân kia không có phá thai, đứa con được sinh ra, Nghê Vệ Dương bây giờ nơi nơi tìm kiếm hai cái tiện nhân đó. Trong lòng y chỉ nghĩ đến dã loại đó, hoàn toàn không để Tiểu Huy của chúng ta vào mắt, y dựa vào cái gì mà đánh con trai của ta a.”
Ông ngoại tức giận dậm chân: “Tên súc sinh này, lần sau dám bước vào cửa nhà ta, ta liền đánh cho gãy chân y.”
Bà ngoại lau nước mắt nói: “Trước kia con nếu như nghe lời chúng ta, cùng Cố Cường một chỗ, đâu có nhiều chuyện như vậy, con xem người ta bây giờ có bao nhiêu hạnh phúc, đối với lão bà tốt có tiếng. Con chính là không nghe lời, không nên tìm trư huyết lý(猪血李) như vậy.” Trư huyết lý dễ nhìn không dễ ăn, đây là lời mắng người, nói người trong ngoài không đồng nhất.
“Bây giờ nói vấn đề này làm gì. Con ngày mai liền đi Thượng Hải, đem giấy tờ của công ty toàn bộ đều phân rõ ràng, con muốn ly hôn với y, đem tài sản phân rõ. Con bây giờ đi gọi điện cho tài vụ của công ty, có chút chuyện phải bàn giao một chút.” Trần Lệ Bình đứng lên, lau mặt, lại khôi phục lại tư thái của một nữ cường nhân.
Nghê Huy ngửa đầu nhìn mẹ: “Mẹ, đừng sợ, mẹ còn có con, ông ngoại và bà ngoại.”
Trần Lệ Bình cúi đầu, hôn một cái lên trái con trai: “Đứa con ngoan, mẹ sau này sẽ không để ai bắt nạt con.”
Nghê Huy không nghĩ đến, chính bị một cái tát này lại thúc đẩy quyết tâm ly hôn của mẹ, nếu như thật có thể ly hôn, chính mình cũng xem như là nhân họa đắc phúc, bị tát một cái coi là gì, hai cái ba cái đều được a.
Nhưng mà cuộc ly hôn này của Trần Lệ Bình lại hoàn toàn không thuận lợi như vậy, sau khi bà trở lại Thượng Hải, Nghê Vệ Dương còn chưa trở về, nhưng ông đã nói chuyện trước với bộ phận tài vụ, không thể để Trần Lệ Bình tự ý dùng tài sản của công ty, phải đợi y trở về mới có thể xử lý. Nhưng mà y lại chậm chạp không trở về. Trần Lệ Bình một bên hạch toán tài sản, một bên chủ trì sự vụ của công ty, đợi Nghê Vệ Dương trở về bàn chuyện ly hôn. Bà đã trưng cầu ý kiến của luật sư, có thể khởi tố ly hôn lên pháp viện, bởi vì trung gian có liên quan đến công ty, phân chia như thế nào là một vấn đề lớn, chuyện này có chút phức tạp, nhưng nếu như giữa hai bên có thể thông qua thương lượng, có thể thỏa thuận ly hôn, như vậy giảm rất nhiều phiền phức.
Khuôn mặt bị sưng của Nghê Huy hai ngày mới hết, lớp thư pháp hắn cũng không đi học, nói là bị bệnh, xin nghỉ với lão sư, chính mình ở nhà tự luyện tập.
Thủy Hướng Đông đối với thân thích của mình hầu như đều chưa từng qua lại, năm mới đều không đến nhà họ hàng, chỉ chúc mừng hàng xóm. Trong lúc ăn mừng năm mới, mọi người không đi thăm họ hàng, chính là chiêu đãi họ hàng, Thủy Hướng Đông cũng không đi tới nhà của người khác, liền cùng em trai làm ổ trong nhà xem tivi, Thủy Hướng Dương tuổi còn nhỏ, không chịu ở yên trong nhà, liền ầm ĩ muốn đi nhà Trần gia gia chơi.
Thủy Hướng Đông đã nhiều ngày rồi chưa nhìn thấy Nghê Huy, cũng có chút muốn đi nhìn hắn, liền dẫn em trai đi qua nhà ông ngoại Nghê Huy. Mặt của Nghê Huy còn chưa hết sưng, má trái còn bị sưng, Thủy Hướng Đông nhìn mặt của hắn, vẻ mặt vội vàng chạy tới: “Nghê Huy, mặt ngươi bị sao vậy?” Nói rồi đưa tay ra muốn sờ mặt hắn.
Nghê Huy xoay mặt đi không để cho y nhìn, bà ngoại ở một bên thở dài: “Bị cha đánh.”
Ánh mắt của Thủy Hướng Đông trở nên rất sắc bén: “Tại sao lại đánh ngươi? Ông ấy đâu?”
Nghê Huy nói: “Đi rồi.”
Thủy Hướng Đông tiếp tục hỏi: “Cha ngươi tại sao lại đánh người?”
Nghê Huy không kiên nhẫn nói: “Ta làm sao biết, ổng có bệnh, phát điên đánh người.”
Bà ngoại nói: “Cha nó và mẹ nó đánh nhau, trút giận lên người nó.”
Thủy Hướng Đông hai tay nắm lại, xiết chặt, nhìn xuống đất không nói chuyện.
Thủy Hướng Dương dựa vào chân của bà ngoại Nghê Huy, cẩn thận nhìn Nghê Huy: “Anh Huy Huy, anh đau không?”
Nghê Huy lắc đầu: “Không đau lắm.”
Thủy Hướng Dương chìa bàn tay có kẹo sữa Đại Bạch Thỏ: “Anh Huy Huy, cho anh ăn, ăn rồi sẽ không đau nữa.”
Nghê Huy tiếp nhận: “Cám ơn Dương Dương.”
Lúc Nghê Huy đi luyện chữ, Thủy Hướng Đông cũng đi theo, vẫn luôn trầm mặc không nói lời nào nhìn Nghê Huy bận rộn, một lát sau mới nói một câu: “Sau này ta sẽ giúp ngươi, sẽ không để bất kỳ ai khi dễ ngươi nữa.”
Nghê Huy ngẩng đầu lên nhìn Thủy Hướng Đông: “Chuyện của ta, ta tự mình xử lý, không cần ngươi quan tâm.”
Thủy Hướng Đông hoàn toàn không bị sự lãnh đạm của Nghê Huy đả kích, chỉ là trầm mặc xiết chặt nắm tay.
Nghê Vệ Dương sau khi trở lại Thượng Hải, không đáp ứng điều kiện ly hôn, nói đúng ra, y không muốn ly hôn, ly hôn rồi, tài sản công ty phải phân chia, nhưng không ly hôn, tiền của y không phải ít, lão bà cũng quản không được y, còn có thể giúp y trông coi công ty, còn có chuyện gì thoải mái như chuyện này sao?
Nhưng Trần Lệ Bình lại kiên trì muốn ly hôn, Nghê Vệ Dương đánh bà vô số lần, bà đã bị đánh thành quen, nhưng mà y lại tát con trai bà một cái, như đâm vào lòng bà. Con trai, cha mẹ, anh em toàn bộ đều không xem trọng cuộc hôn nhân của bà, cộng them việc biết Nghê Vệ Dương có con riêng, cho nên bà nhất thiết phải đấu tranh đến cùng vì chính mình vì con trai dành được thắng lợi lớn nhất, tuyệt đối không thể để dã chủng kia được thứ gì thuộc về bà và con trai.
Trần Lệ Bình kiên trì muốn ly hôn, Nghê Vệ Dương liền nói, công ty y muốn, chỉ cho Trần Lệ Bình mười vạn tiền mặt, còn có nhà ở quê cùng với hai căn cửa hiệu mà Nghê Huy đứng tên, tổng tài sản đã có gần trăm vạn, bà đương nhiên không thể đồng ý với đề nghị này, bà cho rằng, Nghê Vệ Dương là người phản bội trong cuộc hôn nhân này, chưa lấy hết tài sản của ông là tốt rồi, chỉ đáp ứng cho Nghê Vệ Dương hai mươi vạn, căn nhà mua ở Thượng Hải cũng cho y, sau đó công ty là của bà, con trai do bà nuôi, cửa hiệu nhà cửa ở quê nhà toàn bộ đều thuộc về bà, không cần Nghê Vệ Dương lại đưa phí phụng dưỡng.
Hai bên rõ ràng không đồng ý, Trần Lệ Bình liền viết đơn lên Pháp viện, luật sư của bà đã nói với bà, trong cuộc hôn nhân này, Nghê Vệ Dương có lỗi sai rất lớn, cho dù là kiện lên tòa án, chịu thiệt cũng chỉ có Nghê Vệ Dương.
Bởi vì vấn đề phân chia tài sản từ đầu không thể đồng ý, cuộc hôn nhân này quan tòa kéo dài. Thời gian càng dài, người trong cuộc dễ dàng mệt mỏi, thậm chí ngay cả dự tính ban đầu đều đã quên. Nghê Vệ Dương biết chắc tính cách của Trần Lệ Bình, lại chủ động bày tỏ làm hòa, thậm chí còn chạy đến nhà ông bà ngoại Nghê Huy chịu nhận lỗi, đối với cha vợ mẹ vợ và con trai nhiều lần hứa hẹn, biểu thị sau này không đánh Trần Lệ Bình nữa, nỗ lực vãn hồi cuộc hôn nhân này, nhưng bị ông bà ngoại Nghê Huy ngăn ở ngoài cửa, ngay cả cửa đều không cho bước vào.