Chương 35: Cùng ngủ đi
Nghê Huy phát hiện, Liễu Mộ Khanh cư nhiên cũng học ở trường Nhất Tiểu, còn bằng tuổi với mình. Cô bé này vô cùng điềm đạm nho nhã, cũng vô cùng lễ phép, mỗi lần gặp Nghê Huy ở trường, cũng là nghiêm trang mà gọi hắn “sư huynh”, cách gọi này trong một đám học sinh tiểu học nghe được rõ ràng là rất ngạc nhiên, chẵng lẽ là luyện tập võ nghệ sao, cư nhiên còn có cách gọi sư huynh sư muội, thật mắc cười.
Thế là Nghê Huy và Liễu Mộ Khanh cặp tiểu huynh sư muội này cả trường Nhất Tiểu đều biết tiếng, Nghê Huy trên lớp thậm chí đều có nam sinh gọi đùa hắn là “Nghê Đại Hiệp”, thậm chí ngay cả Sa Hán Minh, đều đổi cách gọi quen thuộc lâu năm “Nê Ba”, đổi thành “Nghê sư huynh”, điều này làm cho Nghê Huy bối rối.
Về sau bọn họ lại quen thân hơn một chút, Nghê Huy phát hiện kỳ thực Liễu Mộ Khanh còn lớn hơn hắn nửa tuổi, Liễu Mộ Khanh sau khi biết chuyện này, rầu rỉ hai ngày, không gọi hắn là sư huynh, chỉ gọi là “hey, hey”, cũng không gọi tên của hắn.
Qua hai ngày, nàng lại khôi phục lại giống như trước, gọi hắn là sư huynh, dường như vượt qua được chướng ngại tâm lý cái gì. Nghê Huy thì không gọi nàng là sư muội, chỉ là gọi thẳng tên thôi, hắn nói với Liễu Mộ Khanh: “Ngươi đừng gọi ta là sư huynh, gọi ta Nghê Huy là được rồi.”
Liễu Mộ Khanh mở to đôi mắt đen trắng rõ ràng ra nhìn hắn, sau đó nháy mắt, rũ xuống mi mắt: “Nhưng mà gia gia của ta nói, sư huynh muội là một loại vai vế, không phải dựa theo tuổi mà phân được. Cho nên ta vẫn gọi ngươi là sư huynh.”
Nghê Huy trong lòng nói, gia gia của ngươi rốt cuộc là lão bảo thủ như thế nào a, đây là thời đại nào rồi, còn có sư huynh sư muội, khó chịu hay không. Thế là hắn liền không rầu rĩ chuyện này nữa, dù sao hắn cũng xoay chuyển không được.
Nghê Huy học hơn hai năm “Đa Bảo Tháp Bi”, Điền lão sư đổi bảng chữ mẫu, luyện tập “Cần Lễ Bi”, Liễu Mộ Khanh nhập môn trễ hơn hắn, còn đang luyện tập “Đa Bảo Tháp Bi”. Nghê Huy trong lòng có chút kinh ngạc, con gái không phải là phải học thể chữ Âu Dương Tuần sao, thể chữ Nhan nhìn như nở nang, đầy mạnh mẽ vừa dày vừa nặng, kỳ thực không quá thích hợp với con gái. Có một lần hắn hỏi Liễu Mộ Khanh, kết quả Liễu Mộ Khanh nói: “Ta thích thể chữ Nhan, dễ nhìn. Ta xem qua chữ của sư huynh, cho nên mới muốn học, ta lúc trước học thể chữ Âu Dương Tuần.”
Nghê Huy khoé miệng giật một cái, nguyên lai chính mình cũng có một người ái mộ trung thành sao?”
Vốn dĩ gia gia của Liễu Mộ Khanh cũng là một nhà thư pháp, chuyên viết thể chữ Âu Dương Tuần, Liễu Mộ Khanh cũng tham gia kỳ thi thư pháp lần trước, được giải ba. Gia gia của nàng cũng là một trong những giám khảo của cuộc thi, nàng đi theo gia gia chơi, nghe nói các lão sư bình phẩm khen ngợi thể chữ Nhan của Nghê Huy, nhìn vào rất thích, muốn kiên trì đổi qua học thể chữ Nhan. Gia gia của nàng cũng không phản đối, dù sao thư pháp là sở thích, thích cái gì liền viết cái đó, hoàn toàn không nghiêm khắc bắt buộc cháu gái mình phải làm ra thành tích gì.
Điền lão sư cùng với gia gia của Liễu Mộ Khanh là bạn tri kỉ, nghe nói cháu gái của ông muốn đến học thể chữ Nhan, đương nhiên cao hứng không thôi, sao lại phản đối.
Kỳ nghỉ đông năm tư tiểu học, Nghê Huy theo thường lệ đến Thượng Hải bồi mẹ, hai năm nay Trần Lệ Bình một mình gầy dựng sự nghiệp, không có cách nào phân thân, rất ít khi trở về, Nghê Huy có thời gian liền đến Thượng Hải bồi mẹ. Gặp mặt, hai mẹ con luôn có rất nhiều chuyện nói không hết, có vẻ vô cùng thân thiết. Trần Lệ Bình luôn luôn quên rằng con trai của mình vẫn còn là con nít, rất nhiều chuyện đều cùng hắn thương lượng, để hắn đưa ra ý kiến, Nghê Huy lấy ánh mắt của người được sống lại mà nhìn nhận vấn đề, không cần đoán cũng biết, đương nhiên hiệu quả là đặc biệt tốt ngoài dự đoán, điều này làm cho Trần Lệ Bình phá lệ ỷ lại và tin tưởng vào con trai, cảm thấy con trai là tiểu phúc tinh(người mang lại hi vọng cho người khác) của mình.
Lần này đến Thượng Hải, Nghê Huy không để ông ngoại đi cùng, hắn và Thuỷ Hướng Đông cùng nhau đi, Thuỷ Hướng Đông đi là đến Thượng Hải nhập hàng. Số lần bọn họ đến Thượng Hải cũng nhiều, hai đứa nhỏ đều rất lão luyện cẩn thận, ông ngoại và bà ngoại tiễn bọn họ lên xe, sau đó Trần Lệ Bình đón ở bên kia, như vậy cũng không có điều gì ngoài ý muốn xảy ra. Ông ngoại căn cứ vào tâm tư rèn luyện cháu trai, liền để bọn họ tự đi.
Đến Thượng Hải, đến trạm xe đón bọn họ không phải là Trần Lệ Bình, mà là Chương Thái Thanh. Chương Thái Thanh nhìn thấy Nghê Huy, đưa tay ôm lấy nách Nghê Huy nâng lên một chút: “Ta nhìn xem, có béo lên được miếng nào không.”
Nghê Huy cười híp mắt: “Không có béo lên, mà là cao lên. Con chào Chương thúc thúc, mẹ của con đâu?”
Chương Thái Thanh sờ sờ đỉnh đầu của hắn: “Quả nhiên là cao lên, đã đến trước ngực của ta rồi. Mẹ của con bận chút việc.”
Nghê Huy nói: “Công ty còn bận rộn như vậy sao?”
Chương Thái Thanh lắc lắc đầu: “Không phải chuyện của công ty, trở về mẹ của con sẽ nói cho con biết.” Nói rồi còn nháy mắt trái với Nghê Huy.
Nghê Huy thấy ánh mắt như vậy, cảm thấy có chút bất ngờ, rốt cuộc là có chuyện gì a. Chương Thái Thanh chở bọn họ về nhà, Nghê Huy phát hiện hoàn toàn không phải là con đường quen thuộc của chính mình, liền hỏi: “Chương thúc thúc, chúng ta đi đâu vậy? Đi ăn cơm trước sao?”
Chương Thái Thanh nói: “Về nhà a, ăn ở nhà, mẹ của con đang ở nhà làm cơm cho con đó.”
“Nhưng mà — chuyển nhà rồi sao?” Nghê Huy đột nhiên nghĩ đến một khả năng, mẹ đã từng đề cập qua với hắn, nói muốn đổi chỗ ở, vốn dĩ căn nhà đó là mua cùng với Nghê Vệ Dương, bà không muốn ở, Nghê Huy đương nhiên sẽ không phản đối, hiện tại mua nhà mới rẻ như vậy, dĩ nhiên là có thể mua đương nhiên phải mua. Nhưng mà, chuyện nói mua nhà mới, cũng mới là chuyện của một tháng trước, lẽ nào không sửa sang sao, liền trực tiếp dọn vào sao?
Cảnh vật chung quanh của căn nhà mới vô cùng tốt, cũng rất rộng rãi, còn là nhà lầu hiếm thấy vào thời gian này, nội thất vô cùng thời thượng tinh tế. Nghê Huy cảm thấy đây không phải là phẩm vị của mẹ, bởi vì phong cách mang chút kiên cường nam tính hoá. Nhưng mà thật đáng mừng, mẹ cuối cùng cũng bắt đầu chú trọng vào chất lượng cuộc sống, không hề tuỳ tiện qua loa cuộc sống như trước nữa.
Trần Lệ Bình thấy con trai, vừa hôn vừa ôm, mấy năm nay bà cùng người nước ngoài giao tiếp, ở phương diện biểu đạt tình cảm cũng thay đổi cởi mở hơn. Trái lại Nghê Huy, mặc dù là người sống hai kiếp, lại không thể tiếp nhận cách thức biểu đạt tình cảm trực tiếp như vậy, lúc mẹ hôn hắn, hắn còn cảm thấy không được tốt lắm. Thuỷ Hướng Đông lại ở một bên hé miệng cười nhìn hắn.
Trần Lệ Bình buông con trai ra: “Đến đây, Huy Huy, đếm xem phòng của con, ở trên lầu.”
Nghê Huy cùng mẹ đi lên lầu, mở cửa phòng ra nhìn một chút, nội thất vô cùng con nít hoá, đèn bàn học, giường đơn có ngăn tủ vân vân…, đều là từ trong phim hoạt hình mà ra, Nghê Huy nhíu mày: “Mẹ, con đã 10 tuổi rồi, cái phòng này giống của trẻ con a.”
Trần Lệ Bình nhìn con trai, luôn cảm thấy hắn vẫn là một đứa con nít đứng tới bụng mình, không nghĩ đến hắn đã nhanh đứng tới cằm của mình rồi, đúng là tiểu thiếu niên. Bà nhíu mày: “Vậy làm sao đây? Đã như vậy rồi, thì thôi, ở trước đi, sau này đổi lại.”
Nghê Huy nói: “Mẹ, mẹ mua nhà khi nào vậy, lắp đặt thiết bị cũng không nói với con.”
Trần Lệ Bình hì hì cười: “Lúc vào hè liền mua, không nói cho con, muốn cho con một sự bất ngờ.”
“Con thấy kinh nhiều hơn thích.”(Trần Lệ Bình nói muốn cho Nghê Huy một sự bất ngờ, trong tiếng Hoa bất ngờ là 惊喜, âm hán việt là Kinh Hỉ. Ở đây Nghê Huy chơi chữ: Kinh nhiều hơn hỉ)
Trần Lệ Bình ha ha cười: “Nhưng mà con không cảm thấy căn nhà này tốt hơn căn nhà lúc trước sao? Con không phải nói không thích cảm giác lạnh như băng của căn phòng kia sao, cho nên cái phòng này ta lắp đặt thiết bị vô cùng ấm áp, có cảm giác gia đình không?”
Nghê Huy gật gật đầu: “Dạ, có tiến bộ.”
Trần Lệ Bình quay đầu lại nói với Thuỷ Hướng Đông ở đằng sau: “Hướng Đông, con buổi tối ngủ cùng phòng này với Tiểu Huy a.”
Nghê Huy sợ hết hồn: “A! Mẹ, không có phòng khác sao?”
Trần Lệ Bình nói: “Phòng thì có, nhưng mà ta vẫn chưa mua mền. Cho nên Tiểu Huy, con với Thuỷ Hướng Đông chen một chút, giường rộng lắm, mấy đêm thôi mà. Hai đứa con trai cùng nhau ngủ, chẳng sao đâu.”
“Không được!” Nghê Huy quả thực là muốn gầm thét, mẹ người lẽ nào không biết, trên thế giới này, vấn đề hai nam nhân ngủ cùng cới nhau mới nghiêm trọng a, hắn gấp đến độ vò đầu bức tai. Thuỷ Hướng Đông trong lòng vui vẻ, trên mặt lại ung dung thản nhiên.
Trần Lệ Bình một mặt nghi ngờ nhìn con trai: “Sao lại không được? Hướng Đông là bạn tốt của con a, nếu không mẹ đi mua mền mới? Nhưng mà mền mới cũng phải giặt sạch mới đắp được a, trời đang mưa, đến tối cũng chưa dứt.” Máy giặt trong nhà không phải loại tự động sáy khô.
Nghê Huy muốn khóc: “Mẹ, vậy mền lúc trước của con đâu?”
Trần Lệ Bình nói: “Mền cũ không cần nữa, ném rồi, đều dọn đến nhà mới, còn dùng đồ cũ làm gì.” Trần Lệ Bình nói chuyện đương nhiên.
Chương Thái Thanh từ dưới lầu đi lên: “Sao vậy?”
Trần Lệ Bình nói: “Tiểu Huy muốn ở một mình, không muốn ngủ cùng Hướng Đông. Nhưng mà em lại không có chuẩn bị cái mền khác.”
Chương Thái Thanh nhìn Nghê Huy một chút, và Thuỷ Hướng Đông trên mặt lộ ra chút lúng túng: “Vậy nếu không…”
“Dì ơi, con chính mình ra ngoài ở, con ở khách sạn là được rồi.” Thuỷ Hướng Đông ngắt lời của Chương Thái Thanh.
Trần Lệ Bình liền vội vã xua tay nói: “Không được, không được, đến Thượng Hải rồi sao lại đi ra ngoài ở. Tiểu Huy con cùng ngủ với Hướng Đông đi, có cái gì đâu, đều là con trai, có cái gì ngại ngùng chứ. Hướng Đông lúc trước đã cứu mạng con a.” Ngữ khí của mẹ mang theo chút nghiêm khắc, đây là không cho phân bua gì nữa.
Nghê Huy nhìn gương mặt có chút đỏ lên của Thuỷ Hướng Đông, xoay người qua chỗ khác, không nói gì nữa. Trần Lệ Bình nở nụ cười: “Hướng Đông, Nghê Huy đáp ứng rồi, không cần đi ra ngoài. Xin lỗi a, lần tới đợi ta chuẩn bị tốt mền, các con liền có thể mỗi đứa ngủ một giường.”
Thuỷ Hướng Đông trưng ra nụ cười có chút khó xử: “Con cám ơn dì.” Lại cẩn thận nhìn qua Nghê Huy, khuôn mặt kia xanh mét, đôi môi mím chặt, cái gì biểu tình cũng không có, nhưng có thể thấy trong lòng hết sức không vui, trong lòng khẽ thở dài một cái: Muốn ngủ cùng với Nghê Huy, thật không dễ a.
Trần Lệ Bình xoa đầu con trai: “Được rồi, Tiểu Huy, mẹ xin lỗi, đừng giận a, mẹ lần sau nhấn định sẽ chuẩn bị tốt mền. Đi ăn cơm thôi.”
Nghê Huy còn có thể nói cái gì, mẹ cũng xin lỗi, hắn lãnh đạm mà nhìn lướt qua Thuỷ Hướng Đông, Thuỷ Hướng Đông vẻ mặt thận trọng, hắn biết trong lòng y khẳng định là cười đến bao tử đều rút gân, hứ, xem ta tối nay không chỉnh ch.ết ngươi.
Đây còn là Nghê Huy qua nhiều năm như vậy mới được ăn đồ ăn của mẹ nấu, lúc trước mỗi lần đến, mẹ đều dẫn mình đi ra ngoài ăn, phòng bếp trong nhà đều là trang trí, bà hoàn toàn không có thời gian để làm. Nghê Huy có chút nhớ hương vị của các món ăn mà mẹ làm, đời trước liền đừng nhắc tới.
Nghê Huy ăn món ăn mẹ làm, mặc dù có chút không biết vị gì, nhưng vẫn lễ phép mà cổ vũ: “Mẹ, món mẹ làm ngon lắm.”
Trần Lệ Bình vui vẻ nhìn con trai: “Thật không? Lại nhìn thoáng qua Chương Thái Thanh, “Vậy Tiểu Huy, sau này mẹ sẽ thường xuyên làm đồ ăn cho con nha.”
Nghê Huy đang gắp đồ ăn thì dừng lại một chút, nhìn mẹ, hắn mới phát hiện, trên mặt mẹ không có trang điểm, điều này là rất khó a, hắn dường như đã quên dáng vẻ của mẹ lúc không trang điểm, hơn nữa sắc mặt của mẹ dường như đặc biệt tốt.
Trần Lệ Bình cười một chút nói: “Mẹ hiện tại mua nhà mới, bây giờ công ty cũng dần dần đi vào quỹ đạo, Tiểu Huy con đến Thượng Hải học không?”
Thuỷ Hướng Đông đang bới cơm thoáng cái dừng lại, niềm vui có thể ngủ cùng với Nghê Huy hoàn toàn biến mất, không nghĩ đến phía sau viên đạn bọc đường, cư nhiên là cái hố lớn như vậy, trong lòng y hoảng loạn không thôi, cẩn thận mà giương mắt lén nhìn phản ứng của Nghê Huy.
Nhưng mà Nghê Huy lại dường như không nghĩ đến việc sẽ ở cùng với mẹ, hắn và mẹ những ngày ở chung thì ít mà xa cách thì nhiều, mới có thể bảo đảm được sự hoà hợp vui vẻ như vậy, nếu như ở cùng dưới một mái hiên, sớm chiều sống chung với nhau, mẹ tuyệt đối không có sáng suốt và dễ nói chuyện như ông ngoại bà ngoại. Ông ngoại bà ngoại mặc dù là giáo dục theo cách nuôi thả, làm cho hắn cảm thấy tự tại, hắn có thể sắp xếp cuộc sống mà hắn muốn. Nếu như là mẹ, tính cách của bà cố chấp như vậy, khẳng định sẽ quấy nhiễu tất cả quyết định của chính mình, tự do như vậy liền trở nên vô cùng hữu hạn. Hắn là người trưởng thành, hoàn toàn không phải là một đứa con nít, đối với yêu cầu của mẹ cũng không mãnh liệt như vậy, giống như bây giờ là rất tốt rồi. “Nhưng mà mẹ, con muốn học ở quê.”
Thuỷ Hướng Đông trong nháy mắt dường như bị sự vui sướng đánh vào muốn rơi lệ: Nghê Huy không muốn đến Thượng Hải!
Trần Lệ Bình có chút kinh ngạc nói: “Tại sao vậy?” Bà nhớ lúc gần đây nhất, con trai còn muốn đến Thượng Hải với mình, bây giờ có cơ hội đến, sao lại không muốn a.
Nghê Huy nói: “Con bây giờ đang học thư pháp với Điền lão sư, đi không được a. Lại nói con quen ở chỗ ông bà ngoại rồi, bọn họ cũng quen có con ở nhà, con nếu như đi, bọn họ sẽ vô cùng cô đơn.”
Nhưng mà Trần Lệ Bình dường như cũng không có kiên trì muốn con trai đến Thượng Hải, bà chỉ nói: “Ta chính là cảm thấy giáo dục ở Thượng Hải rất tốt, muốn con đến đây học.”
Nghê Huy rũ xuống mi mắt nói: “Đều không sai biệt lắm, ở đâu cũng đều có người thi đậu đại học.”
Chương Thái Thanh nói: “Thôi được rồi, tất cả đều lấy sự lựa chọn của Nghê Huy làm chủ, chúng ta tôn trọng ý kiến của hắn đi.”
Trần Lệ Bình đành phải gật gật đầu.
Nghê Huy nghe lời Chương Thái Thanh nói, có chút kinh ngạc mà nhìn chú, chẳng lẽ chuyện tốt của chú ấy và mẹ sắp tới sao?”
Ăn cơm xong, Chương Thái Thanh giúp Trần Lệ Bình dọn dẹp bát đũa, Nghê Huy trở về phòng lấy quần áo đi tắm. Tắm xong, Nghê Huy trực tiếp đi vào phòng, cũng không thèm nhìn Thuỷ Hướng Đông đang ngồi xem tivi ở sofa. Thuỷ Hướng Đông cẩn thận mà nhìn thoáng qua Nghê Huy đi ra, cũng vội vàng lấy quần áo của mình đi tắm.
Đi một ngày đường, Nghê Huy cảm thấy hết sức mệt mỏi, nhưng mà hắn vẫn còn đang nhẩm bảng cửu chương, chuẩn bị buổi tối làm sao đày đoạ Thuỷ Hướng Đông, hắn thậm chí còn nghĩ đến 10 đại cực hình thời Mãn Thanh, đột nhiên nghe thấy mẹ gọi dưới lầu: “Tiểu Huy, Chương thúc thúc của con phải về rồi, con chào tạm biệt chú ấy đi.”
Nghê Huy nằm lỳ ở trên giường, cũng không đứng dậy, lười biếng mà nói lớn: “Tạm biệt Chương thúc thúc!” Nói rồi mi mắt cũng cụp xuống.
Lúc Nghê Huy sắp tiến vào giấc ngủ, đột nhiên nghe thấy một tiếng “cạch” mở cửa phòng, nghĩ đến tối nay trong phòng còn có một người khác, mở bừng mắt, nhất thời hết cả buồn ngủ.
Thuỷ Hướng Đông đứng ngoài cửa, thần sắc trên mặt hơi lộ ra lúng túng, hai người bốn mắt nhìn nhau, Nghê Huy vẻ mặt đề phòng, hướng bên cạnh giường xê dịch một chút. Thuỷ Hướng Đông cẩn thận đóng cửa lại, đi đến một bên khác của cái giường, đứng bên cạnh giường, nghĩ nghĩ, cuối cùng còn nói: “Ta vừa rồi dường như nhìn thấy Chương Thúc Thúc hôn dì Trần…”