Chương 54: Ngũ thể nhập địa
Thuỷ Hướng Đông mở mắt, bốn mắt nhìn nhau với Nghê Huy, y chỉ mơ hồ được một giây, thần trí lập tức tươi tỉnh lại: “Nghê Huy, ngươi tỉnh rồi? Cảm thấy đỡ chút nào không?”
Nghê Huy gật gật đầu: “Ân.”
Thuỷ Hướng Đông từ trong chăn ngồi dậy, run cầm cập, sáng sớm trên cao nguyên vẫn thật sự rất lạnh: “Lạnh quá, giống như mùa đông vậy.” Thuỷ Hướng Đông đưa tay qua, sờ trán Nghê Huy, “Hết nóng rồi, còn ho khan không?”
Nghê Huy thanh cổ họng một chút: “Tốt hơn nhiều rồi.”
Thuỷ Hướng Đông nói: “Ngươi buổi sáng muốn ăn cái gì, ta đi mua cho ngươi ăn.”
Nói đến điểm tâm sáng, Nghê Huy chỉ cảm thấy bụng đói kêu vang, hắn giờ phút này có thể nuốt vào một cái đầu bò: “Ăn cái gì nóng một chút.”
“Đương nhiên phải vậy rồi.” Thuỷ Hướng Đông cười, Nghê Huy không sao rồi, y liền yên tâm, “Vậy ta bây giờ ra ngoài mua đồ ăn.”
Nghê Huy cảm thấy tốt hơn một chút, nhưng mà cơ thể vẫn không có sức lực gì cả, nằm yên không muốn động, liền tuỳ ý cho Thuỷ Hướng Đông bận rộn.
Thuỷ Hướng Đông chạy ra ngoài, xe vẫn đậu trước cửa bệnh viện, Ba Tang còn chưa qua đây, ắt hẳn là chưa thức dậy. Thuỷ Hướng Đông chạy đi mua đồ ăn sáng, nhìn xung quanh, mua một ít cháo và bánh bao ở cửa hàng điểm tâm sáng của một người dân tộc Hán, Nghê Huy khẳng định không muốn uống trà bơ và ăn bánh mì Thanh Khoa.
Lúc Thuỷ Hướng Đông trở về, Nghê Huy đang đánh răng rửa mặt: “Điểm tâm đến rồi đây, mau ăn lúc còn nóng.”
Nghê Huy đi vào, Thuỷ Hướng Đông chính mình cầm bàn chải đánh răng và khăn mặt đi rửa mặt. Cháo trứng muối với thịt thơm ngào ngạt, Nghê Huy đã nhiều ngày rồi chưa ăn đồ ăn nóng, giờ phút này liền ăn ngấu nghiến, cháo nóng hổi vào trong bụng, cuối cùng cũng cảm thấy mình đã trở lại được nhân gian.
Thuỷ Hướng Đông trở lại thấy Nghê Huy đang ăn, liền nói: “Ngươi ăn chậm thôi, coi chừng bị sặc đó.” Y cầm lấy bánh bao lên gặm, “Ngươi muốn ở bên này nằm viện hai ngày, hay là trước về Lhasa? Trương Dũng đang ở Lhasa đợi chúng ta.”
Nghê Huy mạnh ngẩng đầu lên nhìn Thuỷ Hướng Đông: “Trương Dũng cũng đến sao?”
Thuỷ Hướng Đông đột nhiên nhớ đến một chuyện: “Đúng vậy, ta quên gọi điện thoại cho nó rồi, lát nữa ta phải gọi, không thì nó sẽ lo lắng lắm.”
“Ngươi gọi y đến làm gì, nhiều người lo lắng. Ngươi nói với ông ngoại bà ngoại như thế nào?” Nghê Huy có chút trách cứ nói.
Thuỷ Hướng Đông uỷ khuất nói: “Đây là điều ta muốn sao? Ngươi bặt vô âm tín, ta một người chạy đi tìm ngươi, lỡ như ngươi gọi điện thoại về, ta lại không nhận được, đây không phải bỏ lỡ sao, kêu y đến giúp nhận điện thoại. Ta chưa nói với ông ngoại bà ngoại của ngươi, ta chỉ nói ta đi làm ăn thôi.”
Nghê Huy nói: “Lát nữa ta gọi điện thoại về. Hôm nay đi Lhasa đi, ta không sao rồi.”
Thuỷ Hướng Đông thấy hắn thật sự cũng không còn ho khan như hôm qua nữa, liền yên tâm: “Được. Buổi sáng chích thêm một mũi, buổi trưa liền đi Lhasa, về Lhasa lại vào viện.”
Bọn họ ăn sáng xong, bác sĩ đến kiểm tra, tình trạng bệnh đã ổn định, lại truyền thêm hai chai nước biển. Ba Tang cũng đến đây, đợi hắn truyền xong rồi trở về.
Buổi trưa xuất phát về Lhasa, Ba Tang lái xe, Thuỷ Hướng Đông và Nghê Huy ngồi đằng sau, Thuỷ Hướng Đông để Nghê Huy ngủ một lát, nhưng mà Nghê Huy lại không nở ngủ, tối hôm qua đã bỏ lỡ phong cảnh đẹp như vậy, bây giờ mà bỏ lỡ nữa thì đáng tiếc lắm.
Thuỷ Hướng Đông cảm thấy tim của chính mình cuối cùng cũng quay trở lại, y nhìn Nghê Huy, lại nhìn phong cảnh tươi đẹp bên ngoài, cảm thấy tất cả đều đẹp đẽ như vậy, quả thực là quá đẹp.
Nghê Huy lẳng lặng chăm chú nhìn đồng bằng mênh mông bên ngoài cửa xe, thảo nguyên xanh biếc như một tấm thảm mềm mại, bò Tây Tang đang nhàn nhã mà gặm cỏ trên đồng cỏ, thỉnh thoảng còn có linh dương Tây Tạng, lừa hoang Tây Tạng vụt qua trong tầm mắt. Núi sông quanh co khúc khuỷa, các ngọn ngúi thiêng liêng và Vân Thiên giáp nhau, làm cho con người cung kính nể phục.
Ba Tang là người rất khéo nói, lúc này vừa lái xe cho mọi người, vừa làm hướng dẫn viên, nói về truyền thuyết của những vị thần núi và thánh hồ, làm người ta mê mẩn. Trên đường đi, bọn họ đi qua rất nhiều hồ nước, Nghê Huy rất muốn đi xem, nhưng Thuỷ Hướng Đông không cho, nói sức khoẻ của hắn chưa hồi phục, tạm thời không thể đi đâu được: “Đợi sức khoẻ của ngươi hoàn toàn hồi phục, chúng ta sẽ đi xung quanh Lhasa chơi.”
Nghê Huy càu nhàu một câu: “Dài dòng như mấy mụ già.”
Thuỷ Hướng Đông nhìn gò má của Nghê Huy, cười cười, bị gọi là mụ già cũng được, ngược lại hắn khoẻ mạnh là được.
Đến Lhasa, trời đã tối rồi, Thuỷ Hướng Đông dẫn Nghê Huy về khách sạn tụ họp với Trương Dũng, chính mình lại cùng Ba Tang trước đem xe trả lại. Y cảm thấy Ba Tang là một người tốt, lưu lại số điện thoại của Ba Tang, nói rằng hai ngày tới đi chơi, lại gọi xe của Ba Tang, để Ba Tang làm hướng dẫn viên du lịch. Ba Tang vô cùng sảng khoái mà đáp ứng.
Trương Dũng thấy Nghê Huy thì kinh ngạc không thôi: “Nê Ba, ngươi sao lại ốm thành cái dạng này?”
Nghê Huy nằm trên giường: “Vài ngày không có ăn cái gì, ngươi nói xem ốm hay không a? Buồn ngủ lắm rồi, ta muốn đi ngủ.”
Trương Dũng hỏi những việc mà Nghê Huy đã trải qua, hắn câu có câu không mà trả lời. Lúc Thuỷ Hướng Đông trở lại, Nghê Huy đã ngủ rồi. Y đưa tay sờ trán của Nghê Huy, gọi hắn dậy: “Nghê Huy, dậy đi, ăn cơm đã, ăn rồi đi ngủ.”
Nghê Huy mở mắt ra, thần trí vẫn chưa tỉnh ngủ, có chút mơ hồ, cố gắng thở một cái: “A.”
Thuỷ Hướng Đông căng thẳng nói: “Có phải cảm thấy còn không thoải mái hay không? Khó chịu chúng ta hay là đi bệnh viện, chuyện này không thể qua loa được, nếu như ở nhà, bị cảm có thể cho qua, còn ở nơi này nhất định phải trị tận gốc.”
Nghê Huy nói: “Không thích ở bệnh viện.”
“Đó cũng là ngươi tự tìm đến, nếu không đến Tây Tạng, người sẽ không nếm mùi đau khổ này.” Thuỷ Hướng Đông không khách khí chút nào mà phê bình, đối với việc Nghê Huy tự mình quyết định đi Tây Tạng, y vẫn còn giận lắm.”
Nghê Huy liếc liếc y: “Được rồi, đi là được rồi chứ gì?”
Trương Dũng ở bên cạnh nhìn hai người, cảm thấy Nghê Huy giống như đang làm mình làm mẩy với Thuỷ Hướng Đông, có chút không hiểu đang xảy ra chuyện gì: “Nê Ba ngươi bị cảm sao? Ta có nghe nói trên cao nguyên mà bị cảm là chuyện vô cùng nghiêm trọng, chúng ta nhanh chóng đến bệnh viện đi.”
“Ăn cơm trước đã rồi đi.” Từ lúc bị đói hai ngày, Nghê Huy đối với việc ăn uống vẫn vô cùng cố chấp.
Ăn cơm xong, Thuỷ Hướng Đông và Trương Dũng đưa Nghê huy đến bệnh viện, lần này không có nhập viện, chỉ là truyền nước biển. Truyền nước biển xong đã đến nửa đêm, ba người trở về khách sạn. Trương Dũng khi ngủ thì ngáy, Thuỷ Hướng Đông liền để Nghê Huy ở cùng phòng với mình, Nghê Huy cũng không phản đối. Thuỷ Hướng Đông nhìn Nghê Huy đang ngủ bên cạnh mình, cuối cùng cũng thoả mãn mà thở dài, yên tâm mà ngủ.
Ngày hôm sau, Nghê Huy cảm thấy cơ thể mình nhẹ nhõm hơn, liền nói muốn đi dạo xung quanh: “Chúng ta đi dạo phố đi bộ Bát Giác đi.” Mỗi vị khách du lịch từ nội địa, chưa đi qua phố đi bộ Bát Giác, chẳng khác nào chưa đi qua Lhasa.
Thuỷ Hướng Đông nói: “Trước tiên đi chích đã, đi chích xong rồi đi.” Phố đi bộ Bát Giác nằm ở bên ngoài chùa Đại Chiêu, y vừa đúng lúc có thể thực hiện lời hứa. Trương Dũng đến Lhasa hai ba ngày rồi, vẫn luôn làm đúng cương vị ở khách sạn chờ đợi, không có đi ra ngoài chơi, lúc này nghe có thể đi ra ngoài chơi, đừng nói là có bao nhiêu vui mừng.
Cùng với sự phát triển của ngành du lịch, phố đi bộ Bát Giác cũng ngày càng phát triển, trên phố các cửa hàng san sát nhau, toàn bộ đều là các cửa hàng và quầy hàng về các loại hàng thủ công mỹ nghệ của dân tộc Tạng, vô cùng náo nhiệt, nhưng so với thắng cảnh du lịch trong nội địa, du khách ở đây được coi là vô cùng ít.
Ánh nắng của cao nguyên chiếu rọi xuống thành phố Lhasa, khuôn mặt đỏ tía của người dân Tây Tạng mặc vào áo dài Tây Tạng vừa dày vừa nặng hiện ra một loại thần thái vừa yên bình mà vui vẻ, niềm hạnh phúc toát ra từ trên khuôn mặt mỗi người. Nghê Huy có một loại cảm giác, thời gian ở đây như ngừng lại, giống như ở chỗ núi tuyết, mãi mãi không thay đổi. Người có tín ngưỡng là người hạnh phúc, bởi vì trong tâm bọn họ có nơi gửi gắm, vĩnh viễn không trôi nổi.
Bầu không khí vui vẻ này cũng lây san Trương Dũng, tiểu gia hoả này lúc bình thường nói nhao nhao ầm ĩ, hôm nay cũng trở nên đặc biệt an tĩnh. Bọn họ đi dạo ở đầu phố, lấy một loại kính nể và thành tín, cảm nhận bầu không khí của thành phố này.
Thuỷ Hướng Đông nhìn hương khói lượn lờ trên không trung trên chùa Đại Chiêu: “Chúng ta đi vào thắp hương đi.”
Nghê Huy nói: “Chúng ta lại không theo Phật, cũng không cần lạy đâu.”
Thuỷ Hướng Đông nói: “Đi lạy một chút, Phật tổ ở đây là Thích Ca Mâu Ni khai quang, đặc biệt linh thiêng, thật đó, sẽ làm cho ước nguyện của ngươi thành sự thật.” Ít nhất Phật tổ đã cho ước nguyện của y trở thành sự thật.
Trương Dũng kinh ngạc hỏi: “Hướng Đông điều ngươi nói là thật hả?”
Thuỷ Hướng Đông gật đầu: “Thật đó, ta ước rồi, nguyện vọng đã được thực hiện.”
Nghê Huy thấy Thuỷ Hướng Đông nói một cách trịnh trọng, liền nói: “Đạt được nguyện vọng rồi còn phải đến tạ lễ.”
“Đúng rồi, nguyện vọng của các ngươi nếu được thực hiện, đến lúc đó ta lại bồi ngươi đến tạ lễ.” Thuỷ Hướng Đông nói.
Trương Dũng nói: “Đến lúc đó còn phải đến Lhasa tạ lễ?” Y cảm thấy rất phiền.
Thuỷ Hướng Đông cười: “Có gì đâu, ta cho ngươi lộ phí.”
Trương Dũng vui mừng nhảy nhót: “Được, vậy ta nhất định phải đi cầu nguyện. Đi thôi, Nê Ba, chúng ta cùng đi đi.”
Nghê Huy liếc xéo Thuỷ Hướng Đông: “Ngươi không đi?”
Thuỷ Hướng Đông cười: “Ta đương nhiên phải đi, ta đi tạ lễ.”
Bọn họ đi vào chùa Đại Chiêu, phát hiện du khách bên trong rất nhiều, nói đúng ra, không phải là du khách, là người dân Tây Tạng đến hành hương lễ Phật, du khách chỉ có ba người bọn họ. Người dân Tây Tạng thái độ tự nhiên, điềm tĩnh mà ngũ thể nhập địa ở trong nền đá xanh trong sân chùa, đứng lên, lại dập đầu xuống, đầu rạp xuống đất, trong miệng thì lẩm bẩm, thái độ thành kính. Chuyện này trong mắt đứa trẻ mười mấy tuổi mà nói, chắc hẳn là cảm thấy rất mắc cười, nhưng mà khi bọn họ đặt mình vào trong hoàn cảnh này, lại cảm thấy một chút cũng không mắc cười, trong tâm liền không tự chủ mà sinh ra một sự kính nể, điều này đại khái chính là sức mạnh của tín ngưỡng.
Ba người cẩn thận mà đi qua nhóm người đang làm lễ, tiến vào trong chánh điện dâng hương, dâng hương xong, lại theo dòng người đi đẩy “chuyển luân chung”*, sau đó lên lầu đi thăm quan.
* 转经筒: Âm hán: Chuyển kinh đồng. Theo tìm hiểu của mình trên google thì dịch là Chuyển luân chung: chuông chuyển kinh từ cõi người lên cõi của chư phật.
Thăm quan xong chùa Đại Chiêu, Nghê Huy nói: “Chúng ta ra ngoài đi.”
Thuỷ Hướng Đông nói: “Ta còn có chút chuyện, các ngươi đi trước đi, chiều ta về.”
Nghê Huy nhìn y: “Ngươi muốn đi đâu?”
Thuỷ Hướng Đông mỉm cười nói: “Trở về sẽ nói cho ngươi.”
Trương Dũng nói: “Nê Ba, vậy chúng ta đi thôi, ta muốn đi mua đồ đem về, ta vừa mới thấy một con dao Tây Tạng vô cùng đẹp, bây giờ đi mua.”
Nghê Huy quay đầu nhìn Thuỷ Hướng Đông một cái, không biết y đựng thuốc gì trong cái bình hồ lô. Thuỷ Hướng Đông mang theo nụ cười, đưa mắt nhìn Nghê Huy rời đi, sau đó xoay người hướng về đại điện Kim Phật, thành kính mà lạy nằm sấp xuống.
Nghê Huy và Trương Dũng đi dạo ở phố đi bộ Bát Giác rất lâu, mua rất nhiều quà về cho người nhà và bạn bè, hai người lại đi đến quầy bar theo phong cách Tây Tạng mà uống trà bơ, đem thời gian và sự an nhàn đều uống vào trong bụng, sau đó trở về ngủ trưa.
Trương Dũng hỏi: “Còn muốn ăn cơm trưa không?”
Nghê Huy nói: “Tối rồi tính tiếp, xem thử Thuỷ Hướng Đông khi nào trở về.”
“Ngươi nói xem y đi đâu?” Trương Dũng hỏi.
“Không biết, thần thần bí bí.”
Trương Dũng nhìn bầu trời xanh thẳm trên đỉnh đầu, cảm thán nói: “Không nghĩ đến bổng chốc liền đến Lhasa, lúc Hướng Đông kéo ta đi, ta còn không biết phát sinh chuyện gì. Lúc đó bộ dáng y như vậy, vội đến sắp khóc, đem ta doạ một trận, thật cho rằng ngươi xảy ra chuyện.”
Nghê Huy nghe đến đây, cũng không phải chút nữa là xảy ra chuyện sao, Thuỷ Hướng Đông khóc sao: “Xin lỗi a, để các ngươi lo lắng rồi.”
“Hi hi, ta không có gì, Hướng Đông vội nhất là thật đó. Ta rõ ràng còn kiếm được cơ hội đi một chuyến đến Lhasa, tiền lần này toàn bộ đều là Thuỷ Hướng Đông trả.” Trương Dũng trên mặt đầy vẻ tiện nghi.
Nghê Huy cười nói: “Đừng lo, y là cường hào(editor: nhà giàu đó), có tiền.” Tài sản của Thuỷ Hướng Đông khẳng định không ít, nhà và cửa hàng chỉ đáng giá mấy triệu thôi.
Trương Dũng hắc hắc cười: “Hướng Đông có tiền như vậy, sau này ta sẽ lăn lộn với y.”
Nghê Huy cười nói: “Ngươi phải ôm chặt cái đùi to của y mới được.”
Hai người về đến khách sạn ngủ trưa, ngủ thẳng đến ba giờ chiều, Nghê Huy nghe thấy tiếng cửa mở, mở mắt ra, thấy Thuỷ Hướng Đông người toàn tro bụi đi vào, không chỉ trên người dính bụi, ngay cả đầu cũng toàn là bụi, trán còn đỏ bừng, hướng mình cười, lộ ra một hàm răng trắng bóc. Nghê Huy hỏi: “Ngươi đi làm gì vậy?” Đánh nhau với người ta, khiến cho giống như con khỉ dính bùn.
Thuỷ Hướng Đông phủi phủi bụi trên người, đi đến bên giường của Nghê Huy, đưa cho hắn một sâu tràng hạt Mã Não: “Ngươi đeo cái này đi.”
Nghê Huy nhìn y, không lên tiếng. Thuỷ Hướng Đông thấy hắn không nhận, liền cầm lấy tay trái của hắn, đem chuỗi tràng hạt đeo vào cổ tay của hắn, trong lòng Nghê Huy có một loại cảm giác đặc biệt kỳ lạ, dường như có cái gì đó thông suốt trong lòng của hắn, hắn đặc biệt không muốn phản đối hành động của Thuỷ Hướng Đông, tuỳ ý động tác của y trên tay của mình.
Thuỷ Hướng Đông đem tràng hạt đeo xong, quan sát một chút, cười với Nghê Huy một cái: “Được rồi, sau này vẫn đeo, đừng lấy ra, đã khai quang rồi, một vị đại sư trong chùa cho ta. Ta đi tắm.”
Nghê Huy thấy Thuỷ Hướng Đông đầu đầy bụi cát, trong lòng đột nhiên ý thức được một vấn đề, y không phải là đi ngũ thể nhập địa chứ.
Thuỷ Hướng Đông cầm lấy quần áo đi vào phòng tắm. Nghê Huy giơ cổ tay lên, nhìn tràng hạt trên tay mình, đây là một chuỗi Mã Não màu đỏ sậm, màu sắc đều đặn, hiện lên một nửa trạng thái trong suốt, hoa văn rõ ràng có thể biến đổi, tựa hồ có sinh mệnh chảy bên trong, mỗi một hạt lớn nhỏ đều nhau, xúc cảm mát lạnh, đeo vào cổ tay trắng bóc của hắn, lại vô cùng bắt mắt.
Thuỷ Hướng Đông tắm xong đi ra, mặc trên người đồ thể thao rộng thùng thình, dùng khăn mặt lau tóc, nhìn Nghê Huy hì hì cười ngây ngô, hắn ở nơi mà mình có thể thấy được, cảm thấy vô cùng an tâm.
Nghê Huy nhìn Thuỷ Hướng Đông một cái, đem tay thu vào trong chăn: “Ngươi ăn cơm chưa?”
Thuỷ Hướng Đông nói: “Vẫn chưa, các ngươi ăn chưa?”
“Chúng ta vẫn chưa ăn, nhưng mà đã uống trà bơ, ăn bột mì Thanh Khoa và thịt dê xỏ xâu nướng.”
Thuỷ Hướng Đông nói: “Vậy bây giờ thức dậy, cùng nhau đi ăn cơm đi. Buổi chiều muốn đi đâu chơi, đi cung điện Potala được không?”
Nghê Huy nói: “Không đi đâu, ngày mai rồi tính.” Dáng vẻ của Thuỷ Hướng Đông xem ra vô cùng mệt mỏi, rõ ràng cần phải nghỉ ngơi.
“Được, vậy buổi chiều ở trong phòng ngủ thôi.” Thuỷ Hướng Đông lau mặt một cái, đi đến căn phòng cách vách gõ cửa phòng của Trương Dũng, đem y gọi dậy, “Trương Dũng, dậy đi ăn cơm.”
Trương Dũng trong cơn ngủ say mà mở mắt, đứng dậy mở cửa: “Ngươi về rồi, buổi trưa đi đâu vậy?”
“Có chút chuyện phải đi. Đi ăn cơm thôi.”
Ăn cơm xong, ba người trở lại khách sạn, Thuỷ Hướng Đông chui vào chăn ngủ, bởi vì quá mức mệt mỏi, rất nhanh liền đi vào giấc ngủ, còn phát ra tiếng ngáy. Nghê Huy nằm lỳ ở trên giường, nghe tiếng ngáy của y, phát hiện không giống với tiếng ngáy của Trương Dũng làm cho người khác không thể chịu được, y nghiêng mặt nhìn Thuỷ Hướng Đông, lại nhìn tràng hạt trên tay mình, dùng tay phải che phủ lên tràng hạt, cảm giác thấm lạnh khiến tâm của hắn trở nên cực kỳ bình thản. Đây là bao nhiêu cái ngũ thể nhập địa của y?
Nghê Huy nhìn Thuỷ Hướng Đông ngủ sâu, hắn biết, đối với tâm ý của chính mình là thật tâm thật ý, y vẫn luôn cố gắng đối xử với mình thật tốt, lấy lòng mình. Đây có phải hay không nói rõ y đời trước làm hại mình, trong tâm tràn ngập áy náy? Nhưng mà nếu là áy náy, lại vì sao phải giúp Nghê Hi đến hãm hại chính mình? Nghê Huy lúc trước vẫn luôn lảng tránh vấn đề này, giờ phút này hắn lại muốn nghe lý do của Thuỷ Hướng Đông, nếu lý do hắn có thể chấp nhập, vậy thì sẽ tha thứ cho y.
Trương Dũng đã ngủ trưa, bây giờ ngược lại không muốn ngủ, một mình ở trong phòng đợi một cách buồn chán, liền đến tìm Thuỷ Hướng Đông và Nghê Huy chơi. Nghê Huy mở cửa, đem ngón tay để bên môi “xuỵt” một tiếng, ra hiệu y đừng làm ồn đến giấc ngủ của Thuỷ Hướng Đông.
Trương Dũng thấp giọng nói: “Y sao lại mệt thành như vậy? Hơn nữa trên trán bị sao vậy?”
Nghê Huy lắc lắc đầu: “Ta cũng không biết.”
Hai người ngồi bên giường chỉnh lý những thứ thu hoạch được của trưa hôm nay, Trương Dũng thấy tràng hạt trên tay Nghê Huy, liền lấy tay sờ: “Chuỗi này ngươi mua hồi nào vậy?”
Nghê Huy do dự một chút, nói: “Thuỷ Hướng Đông cho ta, nói trong miếu khai quang.”
Trương Dũng quay đầu lại nhìn Thuỷ Hướng Đông đang ngủ say, đã hiểu được: “Y buổi trưa đi cầu tràng hạt hả?”
Nghê Huy chần chờ một chút, gật gật đầu: “Đúng vậy.”
Trương Dũng nở nụ cười: “Nghê Huy, Thuỷ Hướng Đông đối với ngươi thật tốt, tốt hơn nhiều đối với chúng ta, thật đó!” Làm bạn bè, y có chút cảm nhận được, Thuỷ Hướng Đông đối với mọi người rất tốt, nhưng mà rất rõ ràng, chỉ có Nghê Huy là đặc biệt tốt, Nghê Huy đối với Thuỷ Hướng Đông vẫn luôn không lạnh không nóng, mọi người đều nhìn ra được, nhưng mà Thuỷ Hướng Đông từ trước đến giờ lại chưa từng để ý, vẫn luôn hết sức chân thành đối đãi với Nghê Huy, cảm thấy tốt đến nỗi có hơi quá.
Nghê Huy kéo khoé miệng một chút, muốn cho mình nở nụ cười, nhưng mà hoàn toàn không thành công: “Ta biết.” Mọi người đều nhìn ra được a.
Trương Dũng vỗ vai của Nghê Huy: “Làm bạn bè, ta kỳ thực có chút ghen tị với ngươi, nhưng mà Hướng Đông chính mình nguyện ý, chúng ta cũng không nói được gì. Đối với Hướng Đông tốt một chút, đừng để y chịu lạnh nhạt.”
Nghê Huy nhắm mắt một chút, gật đầu: “Ta biết rồi, cám ơn ngươi, Trương Dũng!”
Hết chương 54.
Tác giả có lời muốn nói:
Stars ném một địa lôi
Stars ném một địa lôi
Con thỏ thứ bảy ném một địa lôi
Sunfield ném một địa lôi
Cám ơn phiếu bá vương của các thân ái, sao sao đát (╯ ╰)╮
Editor cũng có lời muốn nói:
Giải thích về tên chương Ngũ thể nhập địa (nguồn lấy từ baidu):
Giới thiệu vắn tắt:
Ở Tây Tạng, bất luận là ở những con đường lớn hay là ở những con đường nhỏ trên núi, chúng ta ngẫu nhiên sẽ thấy được những thân ảnh dập đầu ngũ thể nhập địa hướng về vùng thánh địa Lhasa, những thân ảnh này, ở toàn quốc, thậm chí là toàn thế giới, cũng nhất định được xưng là phong cảnh độc nhất. Dập đầu ngũ thể nhập địa là một phương thức lạy Phật thành kính của các tín đồ và các giáo đồ được phổ biến rộng khắp Tây Tạng. Thông thường những tín đồ hoặc giáo đồ này trên tay, trên đầu gối sẽ đeo đồ bảo hộ, trước người treo một tấm lông da động vật, không sợ thiên tân vạn khổ, từ quê nhà xuất phát, ba bước một cái dập đầu mà hướng về vùng thánh địa Lhasa.
Phương thức hoạt động:
Ngũ thể nhập địa có ý nghĩa nhất định, đầu tiên là lấy tư thế đứng nghiêm, trong miệng nói lẩm bẩm, đa phần tụng “Úm ma ni bá mễ hống”, “sáu chữ chân ngôn” này, tương đương với lời tụng “Nam mô A di đà Phật” của các tín đồ Phật giáo của dân tộc Hán, hai tay chắp lại tạo thành chữ thập, giơ cao khỏi đầu, sau đó đi một bước; Hai tay tiếp tục tạo thành chữ thập, dời tới trước mặt, lại bước một bước; Hai tay tạo thành chữ thập dời đến trước ngực, lúc bước đến bước thứ ba, hai tay trước ngực dời đi, đưa về phía trước song song với mặt đất, lòng bàn tay hướng xuống dưới đất, đầu gối trước chạm đất, sau đó toàn thân nằm rạp xuống đất, cái trán nhẹ nhàng dập xuống đất. Như vậy, một chu kỳ của ngũ thể nhập địa ba bước một cái dập đầu mới được coi là kết thúc, sau đó lại đứng lên, lặp lại như vậy, từng bước đi hướng về vùng thánh địa trong lòng — Lhasa.