Chương 79: Phiên ngoại 1: Người không phong lưu uổng tuổi trẻ

Năm nhất đại học bắt buộc phải ở lại trường, Nghê Huy chỉ có thời gian vào cuối tuần mới có thể về nhà với ông ngoại bà ngoại. Thuỷ Hướng Đông có thể không ở trường, nhưng mà ký túc xá của trường y cũng không có ở lại, bình thường có thể đến ký túc xá nghỉ trưa, có khi quá bận rộn, cũng sẽ ngủ lại ở ký túc xá. Thông thường y đều qua đêm ở căn nhà ở khu Dương Phổ, bên đó cách công ty của y rất gần, nhưng mà vào cuối tuần, y sẽ cố gắng hết sức bớt thời giờ để về nhà với ông bà và Nghê Huy.


Thuỷ Hướng Đông tiếp quản công ty của Trần Lệ Bình, trên vai càng thêm gánh nặng, cuộc sống trở nên vô cùng bận rộn. Ban đầu công ty của nhà Nghê Huy dưới tình trạng vắng mặt dài hạn của Trần Lệ Bình vẫn như cũ vận chuyển bình thường, đây là chuyện tốt, Thuỷ Hướng Đông đến tiếp quản công việc của Trần Lệ Bình, cường độ công việc chắc hẳn cũng không quá lớn. Nhưng mà y vừa đến công ty, liền cảm nhận được sự ngăn trở trước nay chưa từng có, Thuỷ Hướng Đông biết, y bị bài xích, thậm chí là bị coi thường.


Phó giám đốc của công ty Vương Chí Hoà rõ ràng không đem Thuỷ Hướng Đông đặt trong mắt, y vẫn như trước nói chuyện với bà chủ của mình cách cả Thái Bình Dương, có chuyện gì vẫn xin chỉ thị trực tiếp của Trần Lệ Bình, căn bản không thông qua cửa ải là Thuỷ Hướng Đông. Nếu như công ty không có vấn để, vận chuyển như thường, Thuỷ Hướng Đông tự nhiên cũng lười quản, y cẩn thận tỉ mỉ quan sát một tháng, phát hiện công ty rõ ràng tồn tại rất nhiều vấn đề, y so sánh một chút với các mục của những năm gần đây, lợi nhuận không chỉ không gia tăng, mà có chút giảm xuống, mặc dù không thể hiện rõ ràng, nhưng mà tiền tệ đang lạm phát, trình độ cuộc sống của con người đang đề cao, giống như những ngành nghề quan trọng của bọn họ như bách hoá bán lẻ và xa xỉ phẩm, lợi nhuận hẳn là mỗi năm càng tăng mới đúng a.


Nhà của Nghê Huy có ba siêu thị dây chuyền quy mô lớn, còn là đại lý độc quyền của các thương hiệu xa xỉ phẩm, bởi vì những nơi đó cách bọn họ rất xa, bọn họ rất ít khi chạy đến siêu thị của nhà mình mua đồ. Bây giờ Thuỷ Hướng Đông tiếp quản công việc, tự nhiên muốn tự đi xem một chút, xem tình hình kinh doanh như thế nào. Mặc dù y có thể xem các báo cáo số liệu của bên dưới trình lên, nhưng mà tình hình kinh doanh không chỉ là từ số liệu mà có thể thấy được.


Vào cuối tuần, Thuỷ Hướng Đông gọi cho Nghê Huy, cùng nhau đi dạo vào siêu thị của nhà mình. Nghê Huy cười nhạo y: “Ông chủ ngài muốn vi phục tư phóng(editor: cải trang vi hành) thì cứ tự mình đi a, làm gì còn kéo theo em?”


Thuỷ Hướng Đông một tay vịn vô lăng, một tay nắm lấy tay của Nghê Huy: “Anh bán thân cho em, em cùng anh đi làm việc, đây chính là thù lao, anh đòi lấy thù lao của em, có cái gì không đúng sao?” Bây giờ mối quan hệ của bọn họ đã xác định, lại không có thời gian để hẹn hò, ngoại trừ ngẫu nhiên đụng nhau ở trường vài lần, cũng chỉ có vào cuối tuần mới có thể ở cùng nhau.


available on google playdownload on app store


Nghê Huy nói: “Lúc đầu em dự định là hôm nay đi Tô Châu xem tình hình sửa nhà như thế nào rồi.”


Thuỷ Hướng Đông đan chặt mười ngón tay vào tay của Nghê Huy: “Hôm nay trước đừng đi, trước tiên cùng anh đến siêu thị xem tình hình mua bán thế nào, ngày mai anh đi với em. Hoặc là tối hôm nay đi luôn được không, ở Tô Châu một đêm.” Đợi đến lúc đèn đỏ, Thuỷ Hướng Đông ánh mắt sáng rực nhìn vào Nghê Huy.


Nghê Huy do dự một chút: “Tối nay hả?”
Thuỷ Hướng Đông thấy hắn do dự, biết là có hi vọng: “Cứ quyết định vậy đi, anh gọi điện thoại, đặt phòng ở khách sạn lần trước chúng ta ở.” Nói rồi buông tay Nghê Huy ra, bắt đầu lật danh thiếp.


Nghê Huy nhìn y tay chân luống cuống, liền nói: “Em tìm cho, anh nhanh chạy xe đi, đèn xanh rồi.”
Thuỷ Hướng Đông vội vàng quay đầu lại lái xe. Nghê Huy cầm lấy điện thoại di động mà bấm số: “… Đặt một phòng, phòng chuẩn hai người, đúng, hai người.”


Thuỷ Hướng Đông vểnh tai lên nghe hắn nói chuyện điện thoại.


“Không có phòng hai người, phòng ba người cũng không có? Cuối tuần người đến rất nhiều a, còn có một phòng 1 giường lớn thôi? Không, không cần.” Nhưng mà hắn còn chưa kịp cúp điện thoại, không biết đối phương đang nói cái gì, liền nói: “Được, cứ đặt đi, đúng, là số điện thoại này, họ Nghê, đại khái khoảng hơn 6 7 giờ sẽ đến. Ân, được, được.”


Thuỷ Hướng Đông khoé miệng kéo đến tận mang tai, dư quang liếc thấy Nghê Huy cúp máy, đang nghiêm nghị: “Đặt được chưa?”


Nghê Huy nói: “Đặt rồi, không có phòng chuẩn, chỉ có phòng một giường lớn. Bên đó nói bây giờ là cuối tuần, lại là mùa du lịch thịnh vượng, đa số các khách sạn đều rất ít có phòng trống, cho nên em chỉ có thể quyết định phòng này.”


Thuỷ Hướng Đông trong lòng vui mừng nhảy nhót: “Vậy cũng đủ ở rồi.”
Nghê Huy liếc y một cái, hừ một tiếng, hắn sao lại không biết y có cái chủ ý gì.


Thuỷ Hướng Đông huýt sáo, hài lòng hả dạ mà đi về phía trước. Đợi sau khi đến siêu thị, liền có chút không vui vẻ nổi, trước tiên là việc đậu xe, nhân viên quản lý của bãi đổ xe nói: “Có thẻ VIP của siêu thị này không? Không có thẻ VIP thì phải trả phí, một tiếng là 10 tệ, không tới một tiếng thì coi như là một tiếng.”


Đây vẫn là lần đầu tiên Thuỷ Hướng Đông đến siêu thị đỗ xe mà còn phải trả phí: “Đây là quy định của ai vậy?” Đây không phải là đuổi khách đi sao?
“Không biết, cấp trên.” Nhân viên quản lý liếc mắt một cái.


Thuỷ Hướng Đông đem xe chạy vào trong, sau đó đi thang máy lên lầu, thang máy viết “Thang máy bị trục trặc, tạm ngừng sử dụng”, thế là hai người đành phải đi thang bộ, gặp phải hai người nhân viên vận chuyển đang vận chuyển hàng hoá, một người nói: “Các thang máy quỷ này, đã hư đến ba ngày rồi, còn không kêu người đến sửa, mỗi ngày muốn chúng ta khiên đồ mà leo thang bộ.”


Một người khác nói: “Anh còn không thấy đủ sao, anh ở lầu hai, còn tôi ở tận lầu ba nè.”


Thuỷ Hướng Đông bốn mắt nhìn nhau, sau đó lên đến lầu một, lầu một là các cửa hàng chuyên kinh doanh vàng bạc châu báu, điện thoại di động, mặc dù là cuối tuần, nhưng người đến hoàn toàn không nhiều, đây nếu như là ở siêu thị kia ở gần nhà của bọn họ, thời gian này chắc hẳn là chỉ nhìn thấy đầu người thôi.


Đến lầu hai là khu vật dụng hàng ngày và quầy tươi sống, Nghê Huy đẩy một chiếc xe đẩy hàng, hai người đi dạo vòng vòng, lưu lượng khách cũng không lớn, có không ít nhân viên hướng dẫn mua hàng đều đang nhàn hạ mà nói chuyện phiếm, một bộ dạng lười biếng. Bọn họ ở kệ hàng hoá thấy được rất nhiều hàng hoá trưng bày sai vị trí, cầm lên một sản phẩm, đều kiếm không được giá cả tương ứng.


Hai người tạt qua kệ hàng hoá, nghe thấy có hai người phụ nữ đang mua đồ, một người nói: “Đồ ở siêu thị này tôi xem hết rồi, lần trước mua đồ ăn vặt mang về, vừa mở ra xem, cư nhiên đã quá hạn rồi.”
“Vậy cô không đến đổi lại sao?”


“Đồ đó chỉ có vài tệ, tôi cũng lười phải chạy đi, trực tiếp ném luôn. Cho nên sau này mua đồ, tôi đều xem kỹ hạn sử dụng mới mua. Nếu không phải là gần đây chỉ có cái siêu thị lớn này, cái siêu thị này phỏng chừng sẽ sớm đóng cửa thôi.”


Thuỷ Hướng Đông nghe được nổi trận lôi đình, kìm nén sự phẫn nộ, cầm lấy một chai nước gội đầu, kêu một nhân viên hướng dẫn mua đến: “Xin hỏi giá của chai nước gội đầu này ở đâu vậy, bao nhiêu tiền?”


Nhân viên hướng dẫn mua hàng nhìn cả nữa ngày, hất tay một cái: “Bên đó, anh tự đi xem đi.”
Thuỷ Hướng Đông nói: “Làm phiền cô dẫn tôi qua xem được không? Cô là nhân viên phụ trách dầu gọi đầu này phải không?”
Nhân viên đó không kiên nhẫn mà nói: “Đúng. Anh tự đi tìm đi.”


Nghê Huy nói: “Thôi bỏ đi, chúng ta không cần đâu. Đi thôi.” Hắn có chút bất đắc dĩ mà thở dài.
Thuỷ Hướng Đông nói: “Đợi một chút, anh tìm nhân viên chủ quản của bọn họ. Quản lý của các cô đâu?”
“Quản lý không ở đây, hôm nay nghỉ.” Nhân viên hướng dẫn mua nói.


Thuỷ Hướng Đông nói: “Vậy ai phụ trách?”
Nhân viên hướng dẫn mua liếc y một cái: “Tôi không biết.”


Thuỷ Hướng Đông nói với Nghê Huy: “Không mua, anh đi tìm quản lý của bọn họ, chướng khí mù mịt, đây đã thành cái dạng gì rồi. Anh nói một siêu thị lớn như vậy, lợi nhuận ít như vậy, cửa hàng lớn bắt nạt khách hàng, cái dáng vẻ này còn kinh doanh cái gì nữa!”


Nghê Huy cũng không biết nói gì, mẹ của hắn không ở đây, cái siêu thị này cư nhiên lười biếng thành cái dạng này.


Thuỷ Hướng Đông tìm tới văn phòng của ban giám đốc, một người đàn ông trắng mập đang gác hai chân lên bàn nói chuyện điện thoại, cười khinh một cái, Thuỷ Hướng Đông cũng không gõ cửa, trực tiếp đi vào trong, quản lý không quen biết Thuỷ Hướng Đông, nói vào điện thoại: “Bảo bối, đợi anh một chút, có chút chuyện.” Đem điện thoại buông ra, “Các người là ai, làm gì?”


Thuỷ Hướng Đông ôm ngực nói: “Anh là quản lý ở đây phải không? Tôi là Thuỷ Hướng Đông, là tổng giám đốc của công ty do chủ tịch Trần Lệ Bình bổ nhiệm. Gọi lãnh đạo bộ phận của các anh đến đây, tôi muốn mở cuộc họp.”


Quản lý quả nhiên còn không rõ sự tồn tại của nhân vật Thuỷ Hướng Đông này, nhưng mà nghe thấy y nói ra tên của bà chủ, trong lòng không khỏi lộp bộp một tiếng, trên miệng còn rất cứng rắn: “Xin lỗi, tôi không biết tổng giám đốc mới bổ nhiệm của công ty, tôi phải xác nhận với Vương tổng một chút.” Vương tổng mà quản lý nói, chính là Phó tổng Vương Chí Hoà đó.


Thuỷ Hướng Đông cười lạnh một cái: “Xin cứ tự nhiên.”


Người đàn ông đó đem chân buông xuống, sau đó gọi điện thoại cho Vương Chí Hoà, sau đó rất nhanh liền khúm na khúm núm: “Thuỷ tổng, xin lỗi, không biết ngài đến đây, mời ngồi, tôi là Vương Chiêu, là người phụ trách siêu thị bên này.”


Thuỷ Hướng Đông nghe thấy y họ Vương, đoán chừng là có họ hàng gì đó với Vương Chí Hoà, liền nói: “Tôi không ngồi đâu, nhanh kêu mọi người đến đây, mở cuộc họp!”
“Được, được!” Vương Chiêu vội vàng chạy đến phòng phát thanh thông báo.


Qua 15 phút sau, mới có quản đốc của các bộ phận lục tục mà tới, mọi người đều có dáng vẻ không tập trung, dường như còn rất không tình nguyện mà đến, vẻ mặt “sao lại mở cuộc họp vậy”.


Thuỷ Hướng Đông và Nghê Huy đều ăn mặc rất thoải mái, nhìn giống như hai học sinh, mọi người đều không xem bọn họ vào trong mắt. Không đợi Vương Chiêu mở miệng, Thuỷ Hướng Đông ho khan một tiếng, nói: “Giới thiệu với mọi người một chút, tôi là tổng giám đốc của công ty mới được bổ nhiệm, Thuỷ Hướng Đông. Vị này là Nghê Huy, là cổ đông lớn nhất của công ty, là con trai của chủ tịch Trần Lệ Bình.”


Sau đó tất cả mọi người đều không nói lời nào, sắc mặt tái mét, không tự giác mà thẳng người. Thuỷ Hướng Đông nói: “Chủ tịch Trần mấy năm gần đây di dân ra nước ngoài, thời gian ở trong nước rất ít, những việc của công ty đều giao cho Phó tổng một mình xử lý, Vương phó tổng một ngày phải xử lý trăm công nghìn việc, không có thời gian thu xếp công việc bớt chút thời gian để đến siêu thị tiến hành thể nghiệm mua sắm, cho nên tôi liền cùng Nghê Đổng thay y đến đây xem. Tôi bây giờ muốn nghe một chút ý kiến và báo cáo công tác của mọi người, cứ nói thoải mái là được, không cần câu nệ, cũng không cần để ý đến tôn ti lớn nhỏ, có vấn đề gì cứ trực tiếp nói, ví dụ như vấn đề tiền lương đãi ngộ, cơ chế khen thưởng,…, đều có thể nói. Còn có trong công việc của các người phát hiện vấn đề gì trong công việc và có những kiến nghị gì cho siêu thị, đều có thể nói thoải mái.”


Trong lúc nhất thời, mọi người đều cúi thấp đầu, rũ xuống mi mắt không lên tiếng. Thuỷ Hướng Đông đợi ba phút, không có ai mở miệng, Thuỷ Hướng Đông nói: “Vậy ý của mọi người chính là đối với tình trạng trước mắt của siêu thị rất hài lòng đúng không?”


Vẫn là không có ai lên tiếng, Thuỷ Hướng Đông cười lạnh một tiếng nói: “Được, các người rất hài lòng, vậy tôi sẽ tới nói những chỗ tôi không hài lòng. Tôi đến siêu thị chưa tới 15 phút, tôi đã phát hiện những vấn đề như sau: Đỗ xe phải trả phí, đây là chủ ý của ai? Thang máy hư ba ngày rồi không ai đến sửa, đây là trách nhiệm của ai? Hàng hoá quá hạn không có lấy xuống, đây là vấn đề của ai? Đồ trên kệ hàng hoá trưng bày qua loa, không có xếp đúng vị trí, đây là ai phụ trách? Người hướng dẫn mua hàng lười nhác hời hợt, không có người ràng buộc, đây là trách nhiệm của ai? các người đều đem công ty làm thành nơi ăn không phải trả tiền phải không? Ăn rồi chờ ch.ết, đợi đến lúc siêu thị đóng cửa thuận lợi, sau đó các người giải tán ngay lập tức, đi đến công ty khác làm việc phải không?”


Một nhóm người trưởng thành bị Thuỷ Hướng Đông giáo huấn như một đứa trẻ, cúi đầu không nói lời nào. Nghê Huy ở một bên lạnh lùng mà nói: “Nếu mọi người không sợ thất nghiệp, dù sao tôi cũng không muốn quản lý công ty cái gì, đem công ty kết thúc. Sớm nói với mẹ của tôi, đem công ty này bán đi là được, cầm tiền ra nước ngoài mà sống những ngày thoải mái, dù sao cả đời này cũng không lo ăn uống. Mẹ của tôi còn lo lắng nhân viên thất nghiệp, tôi xem sự lo lắng của bà hoàn toàn là dư thừa rồi, nhân viên của bà đã sớm có tính toán khác.”


Tầng dưới chót nhất nhân viên không lo lắng thất nghiệp, nhưng mà những người tầng quản lý lại tuyệt đối sẽ tranh luận vấn đề thất nghiệp. Vương Chiêu ở một bên thấm đẫm mồ hôi, hôm nay ra cửa không coi ngày, đụng phải hai tiểu Diêm Vương, bọn họ sao lại không có chút động tĩnh nào mà chạy đến tuần tr.a vậy.


Thuỷ Hướng Đông nói: “Quản lý Vương Chiêu phải không? Vương phó tổng là gì của anh?”
Vương Chiêu sau lưng như có kim ghim, qua một lát mới nói: “Vương phó tổng là thúc thúc của tôi.”


Thuỷ Hướng Đông cười nói: “Những vấn đề mà tôi phát hiện, anh bình thường có chú ý đến không?”


Vương Chiêu cúi đầu không lên tiếng, Thuỷ Hướng Đông nói: “Giả vờ câm điếc các người đều đã làm. Bây giờ nghe cho kỹ cho tôi, Vương quản lý bởi vì quản lý không được, tạm thời cách chức, Phó quản lý là vị nào?”


Một người phụ nữ giỏi giang khoảng ba mươi mấy tuổi giơ tay lên: “Là tôi. Thuỷ tổng, tôi là Lý Lỵ.”


Thuỷ Hướng Đông nói: “Lý quản lý đúng không. Chị tạm thời giữ chức quản lý, đãi ngộ giống với cấp bậc quản lý, đem những vấn đề tồn tại trước mắt của công ty đều chỉnh lý một lần, bao gồm cả việc nhân viên lười biếng, tình hình nghiệp vụ thấp kém, nên thúc đẩy bán hàng thì cứ thúc đẩy bán hàng, nên ra lợi nhuận thì cứ ra lợi nhuận, nhân viên nên khen thưởng thì cứ khen thưởng, nên nghiêm phạt thì cứ nghiêm phạt. Một tháng sau, nếu như lợi nhuận tăng lên, tôi đều tăng lương cho mỗi vị ở đây 20%. Nếu như có người không chịu phối hợp công việc, có thể bây giờ liền từ chức ra đi. Lý quản lý, chị có thể đảm nhiệm được hay không?”


Lý Lỵ gật đầu: “Tôi nhất định sẽ làm hết sức.”


Thuỷ Hướng Đông nói: “Không phải là làm hết sức mà thôi, là nhất định phải làm được. Tôi tin tưởng chị, chúc chị thành công! Đây là danh thiếp của tôi, có vấn đề gì có thể trực tiếp gọi điện thoại hỏi tôi. Nếu như làm tốt, sau này siêu thị này sẽ do chị phụ trách.”


Vương chiêu sắc mặt thất vọng, nhìn Thuỷ Hướng Đông: “Thuỷ tổng, vậy, tôi thì sao?”


Thuỷ Hướng Đông nói: “Anh trở về nghỉ ngơi đi. Cẩn thận suy nghĩ một chút, nếu như có chiến lược và phương án kinh doanh gì tốt, có thể đề xuất với tôi. Đến lúc đó nếu như phương án của anh có thể thực hiện được, lại lần nữa suy nghĩ đến vấn đề cương vị.”


Ra khỏi siêu thị, Nghê Huy nhìn Thuỷ Hướng Đông, nhịn không được mà cười: “Anh thật đúng là giống ông chủ.”


Thuỷ Hướng Đông nhìn Nghê Huy: “Anh vốn dĩ chính là ông chủ a. Vấn đề của siêu thị kỳ thực rất dễ giải quyết, dù sao cơ cấu hành chính đơn giản, hiệu quả và lợi ích cũng rất dễ thấy được. Anh đoán chừng Vương Chí Hoà và ông già kia một lát chắc chắn sẽ gọi điện thoại đến cho anh.”


Nghê Huy nói: “Công ty bây giờ còn không rời được ông ấy, không có ai quen thuộc với nghiệp vụ của công ty bằng ông ấy, anh còn phải đi học, căn bản là không có thời gian đến quản lý công ty.”


Thuỷ Hướng Đông nói: “Anh cũng chỉ là gõ gõ y một cái mà thôi. Thời gian mẹ của em ở nước ngoài quá dài, phỏng chừng họ Vương kia đã đem công ty trở thành công ty của nhà mình rồi, em xem dáng vẻ hèn nhát của Vương Chiêu kia, ngồi không mà hưởng, vừa thấy liền biết là người ăn không ngồi rồi.”


Nghê Huy gật gật đầu: “Mấy năm nay Vương Chí Hoà phỏng chừng đã kiếm được rất nhiều, anh nói xem y sẽ thừa cơ mà đút tiền riêng, đào được một khoản rồi đi hay không?”


Thuỷ Hướng Đông cười lạnh một tiếng: “Trắng trợn như vậy thì sẽ không, nói lý ra thì nói không xong. Mặc kệ như thế nào, binh tới thì tướng đở, lại kém cũng sẽ không kém hơn so với bây giờ.”


Bọn họ lại đến hai siêu thị khác, phát hiện tình hình so với bên này tốt hơn một chút, những người phụ trách đó cũng toàn bộ đều là người nhà của Vương Chí Hoà, không phải là em trai, thì là em rể, công ty của nhà Nghê Huy đã toàn bộ đều biến thành tập đoàn Vương thị rồi. Thuỷ Hướng Đông không có trực tiếp cách chức như siêu thị đầu, chỉ là để bọn họ lập ra giấy đảm bảo, đề ra những yêu cầu chỉnh đốn, thề tất yếu trong thời gian ngắn phải thấy được thành quả, nếu không liền trực tiếp cách chức.


Vương Chí Hoà quả nhiên gọi điện thoại đến, Thuỷ Hướng Đông cười ha hả, đem lời nói nói đến vô cùng quang minh chính đại, cũng rất khôn khéo mà chuồn êm, Vương Chí Hoà bắt không được sơ hở gì, chỉ có thể tán thành sự sắp xếp của Thuỷ Hướng Đông, y cũng có chút kinh ngạc, vốn dĩ cho rằng Thuỷ Hướng Đông chỉ là một đứa con nít troai troai còn chưa tốt nghiệp đại học, bất quá chỉ là họ hàng của bà chủ, đi lướt qua mà thôi, không nghĩ đến Thuỷ Hướng Đông còn có chút tài năng.


Nghê Huy hỏi y: “Còn có mấy cửa hàng chuyên bán xa xỉ phẩm nữa có đi xem không?”
Thuỷ Hướng Đông nhìn Nghê Huy: “Thôi, tuần sau rồi đi. Đi thôi, anh trở về lấy quần áo, đi Tô Châu. Làm công cho ông chủ, cuối tuần còn phải tăng ca, ông chủ Nghê, người nên bồi thường cho tôi như thế nào đây?”


Nghê Huy cười nói: “Tìm mẹ em lấy phí tăng ca.”
Thuỷ Hướng Đông câu dẫn khoé miệng: “Ai hiếm lạ chút phí tăng ca đó chứ. Anh muốn cái này…” sau đó nói câu gì đó vào tai của hắn, trên mặt Nghê Huy đỏ bừng, đem mặt của y đẩy ra: “Anh cái đồ sắc phôi này, nghĩ cũng đừng nghĩ.”


Thuỷ Hướng Đông nói: “Không cho ăn thịt, uống chút canh cũng được mà, không thì ai còn có động lực để làm việc a. Đại lực thuỷ thủ thúc thúc còn phải ăn rau chân vịt mới có tinh thần đó.”
Nghê Huy xoay mặt không nói chuyện.


Thuỷ Hướng Đông dẫn nghê Huy đến nhà của mình ở khu Dương Phổ, ở đây cũng có quần áo và vật dụng hàng ngày của Nghê Huy, ngẫu nhiên hắn cũng sẽ đến đây qua đêm. Hai người thu dọn một chút đồ đạc, Thuỷ Hướng Đông gọi về cho ông bà ở nhà: “Ông nội, con và Nghê Huy chiều nay đi Tô Châu xem tình hình sửa nhà, ngày mai mới về, dạ, tối nay không cần đợi tụi con ăn cơm, tối ngày mai sẽ trở về ăn cơm, dạ, con biết rồi. Bái bai!”


Thuỷ Hướng Đông xoay người cầm lấy túi của Nghê Huy, đi đến ôm lấy hắn, ở trên môi của hắn hôn một cái: “Xong chưa, đi thôi.”
Nghê Huy nói: “Nói với ông ngoại chưa?”
“Rồi, nói rồi. Tối nay chúng ta đến Tùng Hạc lâu ăn Cá Sóc Quế(松鼠桂鱼*) đi.” Thuỷ Hướng Đông nói.


*松鼠桂鱼: “Tùng Thử Quế Ngư”.
松鼠: con sóc
桂: cây quế
鱼: Cá
“Anh muốn ăn hả, Thượng Hải cũng có mà.”
Thuỷ Hướng Đông nói: “Phải đi đến bản địa ăn mới ra được hương vị của nó.” Nói rồi cầm lấy balo trên tay Nghê Huy, kéo tay của hắn đi ra cửa.


Ra khỏi cửa, Nghê Huy giãy ra tay của y, sợ bị người khác thấy. Thuỷ Hướng Đông cười mà không nói, tuỳ ý hắn.


Thượng Hải đến Tô Châu rất gần, chỉ cần hơn một tiếng đồng hồ, hai người lúc xuất phát có hơi trễ, lúc đến Tô Châu, đã là hơn 5 giờ rồi, bọn họ trước tiên đến công trường xem tình hình, các nhân công đang chuẩn bị kết thúc công việc, Nghê Huy đem điểm tâm và thuốc lá mua ở siêu thị ở Thượng Hải đưa lên: “Vất vả các sư phụ rồi!”


Hình sư phụ tiếp nhận đồ: “Ông chủ, con xem, chú làm như vậy cho con có phải là dạng mà con muốn hay không?”


Nóc nhà cũ hoàn toàn bị tháo ra, bây giờ đang làm nóc nhà mới, xem ra thật sự giống như trong kỳ vọng, Nghê Huy cười híp mắt: “Sư phụ ngài thật đúng là chuyên gia, hoàn toàn giống với những gì con kỳ vọng, vất vả cho ngài rồi.”


Hình sư phụ đắc ý cười híp mắt: “Giao cho ta, bảo đảm sẽ không tệ, hơn một tháng nữa, căn nhà này liền có thể ở.”


Xem qua công trình, hai người sau khi đến khách sạn nhận phòng, liền đến Tùng Hạc lâu ăn cơm, buổi tối dự định uống chút rượu, nên không có lái xe. Buôn bán ở Tùng Hạc lâu rất tốt, vào thời gian này đã không còn chỗ ngồi, nhưng mà Thuỷ Hướng Đông đã sớm chuẩn bị, đã gọi điện đến đặt trước rồi.


Bọn họ gọi Cá Sóc Quế, còn có cua hấp, gà luộc, tôm lột luộc, canh rau nhút Thái Hồ,… vô cùng phong phú. Thuỷ Hướng Đông nói: “Buổi trưa ăn hamburger, uỷ khuất em rồi, buổi tối bồi thường em một bữa.” Y cầm lấy kìm mà lột cua cho Nghê Huy, Nghê Huy thích ăn hải sản, đặc biệt rất thích ăn cua, nhưng mà món này tính hàn, cần phải phối hợp với chút rượu Thiệu Hưng mới tốt.


Thuỷ Hướng Đông khéo môi nhếch lên, vẻ mặt cưng chìu mà nhìn Nghê Huy say sưa ăn thịt cua, uống rượu Thiệu Hưng. Nghê Huy bị y nhìn đến sởn da gà, nói: “Anh mau ăn đồ ăn của anh đi, em tự mình làm.”


Thuỷ Hướng Đông nói: “Dù sao ở đây cũng không có ai quen biết chúng ta, anh giúp em cũng không có ai nói xấu.”
Nghê Huy nói: “Ai nói, lỡ như đụng phải Tôn gia gia thì sao?”
Thuỷ Hướng Đông quay đầu nhìn xung quanh: “Không thể đâu, chúng ta lâu như vậy mới đến đây, sẽ không bị ông bắt gặp.”


Nghê Huy nói: “Gặp cũng không có gì, anh đừng biểu hiện thân mật quá là được. Trưa ngày mai, chúng ta còn đặt một bàn ở đây, mời Tôn gia gia và Triệu thúc thúc đến đây ăn cơm, cám ơn bọn họ giúp chúng ta giám sát công trình.”


Thuỷ Hướng Đông gật đầu: “Được, lát nữa anh đi tính tiền thuận tiện đặt một bàn luôn.” Y đã đem con cua tách ra xong, đặt vào dĩa của Nghê Huy để hắn từ từ ăn.


Hai người uống chút rượu, ngồi ở vị trí trên lầu, nhìn cảnh sắc của Tô Châu lúc hoàng hôn, cảm thấy yên tĩnh và ôn hoà mà trước nay chưa từng có. Thuỷ Hướng Đông thích Nghê Huy của hiện tại, hắn đã hoàn toàn tháo xuống phòng bị đối với chính mình, lúc không có người quen, sẽ toàn tâm toàn ý mà tin tưởng và ỷ lại vào chính mình, điều này khiến y vô cùng thoả mãn.


Ăn cơm xong, hai người đều có cảm giác ăn quá no. Đi ra ngoài, cũng không vội trở về, dọc theo con phố mà tản bộ, một bên là ánh sáng của đèn lồng màu đỏ của những căn nhà cũ, một bên là con sông nhỏ nước chảy rì rào, cách mỗi đoạn, sẽ có một cây cầu hình vòm bằng đá, trong không khí truyền đến hương vị và mùi hoa quế khiến người ta say mê, thật sự là địa phương tuyệt đẹp, một mùa tốt đẹp. Sắc trời đã tối dần, Thuỷ Hướng Đông vươn tay ra, nắm lấy tay của Nghê Huy, Nghê Huy quay đầu nhìn y một cái, hoàn toàn không giãy khỏi tay của y, cùng với Hướng Đông nhàn hạ mà đi về phía trước.


Trên đường cũng có không ít người giống như bọn họ, chầm chậm thong thả mà đi, lúc đi qua sát bên người, thỉnh thoảng sẽ có người kinh ngạc nhìn bọn họ thân mật mà tay nắm tay. Nghê Huy và Thuỷ Hướng Đông cũng rất thản nhiên mà nắm tay, tuỳ ý ánh nhìn của người khác, mặc kệ nó, quản trời quản đất quản tổ tiên, ngươi còn quả ta và nam nhân yêu nhau sao?


Đi mệt rồi, Thuỷ Hướng Đông kéo Nghê Huy ngồi xuống ghế đá ở bên đường, hai người dựa vào nhau, nhìn thành phố cổ xưa này, bọn họ thấy được cảnh này, mấy trăm năm trước cũng có người nhìn rồi, năm tháng đổi thay, luôn có những thứ sẽ không thay đổi. Bọn họ bất quá chỉ là hai hạt bụi trong lịch sử, bởi vì cơ duyên xảo hợp, đụng phải nhau, sau đó dính vào một chỗ, cho nên mới có sự ràng buộc và quan hệ dây mơ rễ má của mấy chục năm trước, lại qua mấy chục năm, không cần ngươi chủ động tách ra, năm tháng sẽ tự động đem sự ràng buộc hai người tách ra, cho nên bọn họ tại sao không quý trọng cuộc sống này chứ.


Thuỷ Hướng Đông và Nghê Huy đều có cảm khái như vậy, qua rất lâu, Thuỷ Hướng Đông cảm thấy trời dần lạnh, hôn một cái trên mặt Nghê Huy: “Đi thôi, đi về, có chút lạnh rồi.”


Nghê Huy thuận theo mà đứng lên, đi theo bước chân của y, Thuỷ Hướng Đông nghĩ đến chuyện còn phải làm tối nay, không nhịn được mà bước nhanh hơn, Nghê Huy còn đắm chìm trong suy nghĩ dịu dàng thắm thiết: “Anh đi nhanh như vậy làm gì a.”


Thuỷ Hướng Đông nói bên tai Nghê Huy: “Em quên rồi sao? Anh tối nay còn phải lãnh phúc lợi.”
Nghê Huy nhịn không được mà gắt y một cái: “Sắc phôi.”
Thuỷ Hướng Đông phát ra tiếng cười sang sảng, người không phong lưu uổng phí thời thiếu niên, cảnh đẹp ngày lành như vậy, sao lại có thể lãng phí a.






Truyện liên quan