Chương 5: Chạy trốn
Trọng Sinh Chi Hạ Trạch [5] Chạy Trốn
*****
Trong ghế lô, đám Mã Thiên Lỗi hai mặt nhìn nhau, đều dùng ánh mắt hỏi một vấn đề: người vừa nãy là ai?
Chu Tử Xương đoán ra trước hết, do dự nói: “Hình như là anh họ Hạ Trạch.”
“Anh họ?”
Chu Tử Xương gật gật đầu, nói: “Người Trì gia.”
Đám Mã Thiên Lỗi bừng tỉnh, con trai độc nhất của Trì gia xuất ngoại du học, khó trách bọn họ không biết. Nghĩ tới biểu tình vừa nãy của Trì Dĩ Hoành, cả bọn không khỏi chớp chớp mắt, Hạ Trạch phỏng chừng thảm rồi. Mã Thiên Lỗi do dự nhìn phía cửa phòng tắm một cái, nghĩ dù sao này cũng là chuyện nhà Hạ Trạch, bọn họ không tiện xen vào. Sau khi cùng mấy người bên cạnh nói một tiếng, Mã Thiên Lỗi chủ động dẫn đầu rời đi, tránh cho chốc nữa Hạ Trạch xấu hổ. Chu Tử Xương có chút không muốn đi, Chu Hàm Thanh nhiều lần cố tình căn dặn, bảo cậu phải chú ý Hạ Trạch cùng người Trì gia, vì thế cậu muốn ở lại xem tình huống thế nào.
Mã Thiên Lỗi bất mãn kéo Chu Tử Xương, hạ giọng: “Sao thế hả?”
Chu Tử Xương cứng đờ cười cười, bị Mã Thiên Lỗi lôi kéo cùng rời khỏi ghế lô.
“Tỉnh lại chưa?”
Trong phòng tắm, Trì Dĩ Hoành nghiêm mặt lạnh lùng hỏi lại lần nữa.
Hạ Trạch cúi đầu không nói gì, Trì Dĩ Hoành cau mày, ánh mắt nhìn Hạ Trạch càng sắc bén hơn. Vì đi đón Hạ Trạch, anh cố ý hoãn lại cuộc họp buổi chiều, sớm chạy tới trường, không ngờ cư nhiên phí công. Này chưa tính, chủ nhiệm lớp Hạ Trạch còn nói cho anh biết, từ ngày hôm qua Hạ Trạch đột ngột bỏ về thì không còn thấy tới lớp nữa. Nếu không phải có cậu bé tự xưng là bạn học cùng bàn với Hạ Trạch nói lúc giữa trưa có thấy Hạ Trạch tới trường, hơn nữa chỗ Hạ Trạch thường tới lúc trốn học chính là hội quán tư nhân này thì phỏng chừng Trì Dĩ Hoành cũng không tìm được.
Lại nói tiếp, Trì Dĩ Hoành đối với Hạ Trạch cũng không hiểu biết nhiều, lúc anh học trung học đã bị phụ thân đưa ra nước ngoài, tới tận khi tốt nghiệp thạc sĩ mới về nước. Lúc Trì Dĩ Hành xuất ngoại, Hạ Trạch còn chưa được mười tuổi, hai người một trung học một tiểu học, vốn không có đề tài chung để nói. Hơn nữa Trì gia ba năm liên tiếp có tang, Hạ gia lấy cớ trẻ con bị dọa hoảng nên không nguyện ý để Hạ Trạch thân cận Trì gia, vì thế tình cảm giữa cả hai có thể nói thực bình thường. Sau khi xuất ngoại, tuy hàng năm đều về nước nhưng Hạ Trạch đã thực bất hòa với Trì gia, hơn nữa không phải lần nào trở về Trì Dĩ Hoành đều có cơ hội gặp Hạ Trạch.
Những năm gần đây, hiểu biết của Trì Dĩ Hoành về Hạ Trạch đều do phụ thân kể. Trong mắt Trì phụ, tuy Hạ Trạch hơi tùy hứng nhưng cũng chỉ là chút chuyện vặt vãnh, chỉ là thói quen lẩn quẩn của đám con cháu thế gia mà thôi. Dùng lời của Trì phụ thì mấy đứa nhóc tuổi này đang tiến vào thời kỳ phản nghịch, cáu kỉnh một chút cũng thực bình thường. Cái loại hoàn toàn không cần cha mẹ để tâm cũng tự sắp xếp mọi việc gọn gàng ngăn nắp như Trì Dĩ Hoành trong mắt Trì phụ mới là quái lạ.
Trước lúc gặp Hạ Trạch, Trì Dĩ Hoành đã chuẩn bị tư tưởng Hạ Trạch sẽ không ngoan ngoãn theo mình về Trì gia, nhưng thật sự không ngờ Hạ Trạch lại trốn mất, lại còn là trốn tới nơi thế này. Ngửi thấy hương vị hỗn tạp trên người Hạ Trạch, còn có đám con gái ăn mặc thiếu vải ngoài kia, Trì Dĩ Hoành thực khó liên hệ Hạ Trạch từ miệng phụ thân với Hạ Trạch trước mắt. Hạ Trạch vừa tròn mười tám tuổi, là ai dẫn cậu tới loại địa phương này? Cư nhiên còn tìm gái, tưởng trưởng thành rồi thì không ai quản nữa sao?
Ý niệm này chợt lóe trong đầu Trì Dĩ Hoành, anh xụ mặt chờ Hạ Trạch trả lời. Nhưng Hạ Trạch trầm mặc giống như một loại kháng cự im lặng, biểu tình Trì Dĩ Hoành ngày càng lạnh. Anh cố gắng đè nén cơn giận trong lòng, dù sao anh cũng không phải phụ thân Hạ Trạch, không thích hợp ở đây giáo huấn cậu. Hơn nữa phụ thân nhà mình vẫn còn đang ở nhà trông ngóng Hạ Trạch, anh cũng không muốn hai anh em vừa gặp đã nháo ầm ĩ.
Nghĩ vậy, Trì Dĩ Hoành hít sâu một hơi, tận lực thả lỏng, nói: “Ra ngoài đi.”
Hạ Trạch không hề động, vẫn cúi đầu như cũ, tầm mắt nhìn chằm chằm sàn nhà không biết nghĩ gì. Nước lạnh xối xuống làm toàn bộ quần áo Hạ Trạch ướt sũng, dán sát vào người, lộ ra thân thể thon dài mà mềm dẻo của thiếu niên. Có lẽ vì rất lạnh nên Hạ Trạch nhịn không được phát run, nhưng vẫn cố chấp nhìn chằm chằm mặt đất, giống như không hề nghe thấy lời Trì Dĩ Hoành.
Bộ dáng đáng thương lại quật cường của Hạ Trạch dừng trong mắt Trì Dĩ Hoành, anh cũng không biết vì sao lại thế này, cơn giận trong lòng nháy mắt tiêu tán hơn phân nửa. Ngẫm lại hoàn cảnh lớn lên của Hạ Trạch, dượng bận rộn quan lộ phỏng chừng không đặt bao nhiêu tâm tư trên người Hạ Trạch, mẹ kế cũng không có khả năng thực lòng, Hạ Trạch trưởng thành thành bộ dáng này đa phần cũng vì hoàn cảnh. Trì Dĩ Hoành nghĩ tới giọng điệu phụ thân mỗi lần nhắc tới cô cô mất sớm, thái độ liền dịu xuống. Anh chủ động tiến tới tắt vòi sen, đưa tay xoay Hạ Trạch lại, nâng mặt cậu lên.
“Tức giận?”
Hơi thở ấm áp mà quen thuộc gần ngay trước mắt, Hạ Trạch siết chặt nắm tay, liều mạng khống chế chính mình không cần lộ ra biểu tình không nên có. Mà khi Trì Dĩ Hoành xoay bả vai cậu lại hỏi có phải tức giận hay không, tình tự mà Hạ Trạch vẫn liều mạng áp chế nãy này rốt cuộc không thể khống chế, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Lúc cậu cùng Trì Dĩ Hoành ở cùng một chỗ, mỗi lần tức giận, Trì Dĩ Hoành luôn hỏi có phải giận hay không, tiếp theo đó chính là nụ hôn ngọt ngào làm cậu thở không nổi. Nhưng hiện giờ…
Nước mắt Hạ Trạch xuất hiện quá đột ngột, Trì Dĩ Hoành không kịp trở tay. Nhất là tình tự của Hạ Trạch nháy mắt bộc phát làm Trì Dĩ Hoành cảm thấy trái tim mình giống như bị thứ gì đó đâm vào, sinh ra từng cơn đau đớn.
Có phải thái độ của anh quá nghiêm khắc? Hay trước mặt đám bạn học làm Hạ Trạch mất mặt? Trì Dĩ Hoành hoàn toàn không suy đoán được tâm lý của thiếu niên mười tám tuổi, chỉ đành cởi áo khoác khoác lên người Hạ Trạch, cố gắng dùng ngữ khí ôn hòa dỗ dành.
“Mất hứng?”
Trì Dĩ Hoành thấp giọng nói, vươn ngón cái muốn lau nước mắt cho Hạ Trạch. Nhưng theo động tác của anh, nước mắt Hạ Trạch lại càng chảy nhiều hơn. Ngay sau đó, vượt khỏi dự kiến Trì Dĩ Hoành, Hạ Trạch ôm chặt lấy anh. Nước mắt nóng bỏng tích trên bả vai Trì Dĩ Hoành, nhiệt độ nóng đến kinh người, tựa hồ như buốn hòa tan cả trái tim anh.
Trì Dĩ Hoành vẫn là lần đầu tiên gặp phải tình cảnh này, nếu Hạ Trạch tranh cãi ầm ĩ, anh còn có thể nghiêm đọa hăm he một phen. Nhưng bộ dáng Hạ Trạch lại ủy khuất như vậy, Trì Dĩ Hoành thực sự rất khó nói nặng lời. Cảm thụ được thân thể thiếu niên trong lòng khẽ run, Trì Dĩ Hoành ôm lấy Hạ Trạch, giống như dỗ con nít mà nhẹ nhàng vỗ về lưng cậu.
Trong phòng tắm nhỏ hẹp im lặng không một tiếng động, Trì Dĩ Hoành săn sóc không nói gì. Hạ Trạch ôm chặt lấy anh, vòng tay quen thuộc, hơi thở quen thuộc, thậm chí là ấm áp quen thuộc, cậu hoàn toàn không thể khống chế tình tự bản thân.
Đời trước vì tử vong đột ngột, Hạ Trạch chỉ có thể bất lực canh giữ bên người Trì Dĩ Hoành, trơ mắt nhìn đối phương thống khổ tuyệt vọng. Khoảng thời gian dài đằng đẵng đó, không biết có bao nhiêu lần cậu muốn ôm anh như vậy, nhưng cậu không làm được. Cậu chỉ là một luồng không khí, không thể chạm vào đối phương. Nhìn Trì Dĩ Hoành ngày càng tiều tụy, ánh mắt ngày càng trống rỗng, cậu muốn nói anh hãy quên mình đi, phải hảo hảo mà sống, chính là cái gì cũng không làm được, thậm chí ngay cả nước mắt cũng không thể chảy.
Sống lại một lần, có trời mới biết cậu muốn cùng một chỗ với Trì Dĩ Hoành biết bao, thế nhưng cậu không dám. Hết thảy đã qua hệt như một làn sương mù, cậu nhìn không ra chân tướng, cũng không biết liệu mình có tương lai hay không. Cậu đã thấy bộ dáng Trì Dĩ Hoành khi mất đi mình, sao cậu có thể nhẫn tâm để anh phải chịu lần nữa?
Hạ Trạch nhắm mắt, tùy ý nước mắt tuông rơi. Hãy để cậu tùy hứng một lần nữa đi, qua hôm nay, cậu nhất định phải tránh Trì Dĩ Hoành thật xa, tuyệt đối không quấy rầy cuộc sống đối phương.
Không biết qua bao lâu, Hạ Trạch rốt cuộc có thể khống chế cảm xúc. Sau khi dùng sức giãy khỏi vòng tay Trì Dĩ Hoành, Hạ Trạch lui về sau từng bước, đôi mắt đỏ hồng dùng giọng điệu lạnh nhạt mà xa cách nói: “Em không có việc gì!”
Trì Dĩ Hoành: “…”
Rõ ràng mới một giây trước Hạ Trạch còn ngu thuận dựa vào ngực anh hệt như một chú cún nhỏ vô hại, thế mà giây tiếp theo đã trở mặt không nhìn người như vậy.
Trì Dĩ Hoành nhìn chằm chằm sắc mặt tái nhợt, hốc mắt sưng đỏ của Hạ Trạch, kiên nhẫn nói: “Thật sự không có việc gì?”
Hạ Trạch gật gật đầu, cụp mi không chịu đối diện với tầm mắt Trì Dĩ Hoành. Bộ dáng mất tự nhiên của cậu dừng trong mắt Trì Dĩ Hoành, anh quả thực không có cách nào. Có lẽ thiếu niên tuổi mười tám chính là mẫn cảm cùng kiêu ngạo như vậy đi? Trì Dĩ Hoành cẩn thận hồi tưởng lại bản thân ở độ tuổi này, hình như cũng không mất tự nhiên giống Hạ Trạch đi. Lúc đó anh đã bắt đầu theo phụ thân tiếp xúc hoạt động công ty, trừ bỏ đi học, tất cả thời gian còn lại đều bận rộn, thường xuyên theo phụ thân tham gia các cuộc họp, viết báo cáo này nọ, mỗi ngày vừa nằm xuống là ngủ, tâm lý hoàn toàn khỏe mạnh.
Trì Dĩ Hoành cố gắng làm giọng điệu chính mình ôn hòa một chút, nói: “Nếu không có việc gì thì theo anh về nhà ăn cơm, buổi tối còn phải giúp em làm kế hoạch học bù.”
Hạ Trạch lắc lắc đầu, thấp giọng nói: “Em không học bù.”
“Em nói cái gì?” Trì Dĩ Hoành nhướng mi.
Hạ Trạch cúi đầu, lặp lại: “Em không học bù.”
Cậu càng kiên định thì trong mắt Trì Dĩ Hoành lại càng cảm thấy cậu đang giận dỗi. Trì Dĩ Hoành không muốn kích thích bản tính phản nghịch của Hạ Trạch, vì thế liền nói: “Rồi rồi, không học bù.”
Trì Dĩ Hoành đáp ứng dứt khoát như vậy ngược lại làm Hạ Trạch sửng sốt, vội liếc mắt nhìn Trì Dĩ Hoành một cái, sau đó lại trầm mặc cúi đầu. Tâm lý Hạ Trạch thực mâu thuẫn, tuy cậu muốn rời xa Trì Dĩ Hoành, nhưng lúc nhìn thấy anh không quan tâm mình thì lại càm thấy đau khổ, khó chịu vô cùng.
Mất mác trong mắt Hạ Trạch bị Trì Dĩ Hoành tóm được, quả thật dở khóc dở cười. Hiện giờ anh rốt cuộc có thể hiểu tâm lý của anh trai Mặc Chính, quả thực là hận không thể đánh nhóc hư hỏng trước mắt một trận.
Trì Dĩ Hoành bất đắc dĩ tiến tới dỗ dành: “Đi thôi, phụ thân còn đang ở nhà chờ em, cùng về ăn một bữa đi.” Về phần ăn món gì thì tùy ý Hạ Trạch chọn lựa.
Phụ thân mà Trì Dĩ Hoành nói chính là cữu cữu Trì Thủ Chính của Hạ Trạch. Đời trước, trước lúc Hạ Trạch cùng Trì Dĩ Hoành ở cùng một chỗ thì quan hệ của Hạ Trạch với cữu cữu không hề thân thiết, cứ việc cữu cữu rất thương yêu cậu, nhưng vì Chu Hàm Thanh cùng những người xung quanh cố ý vô tình xúi giục, tất cả yêu thương của cữu cữu trong mắt Hạ Trạch liền hóa thành dụng tâm kín đáo. Thẳng đến lúc Hạ Trạch cùng Trì Dĩ Hoành ngày càng gần gũi, quan hệ với cữu cữu mới dịu đi.
Đoạn thời gian đó cữu cữu đối với cậu thật sự rất tốt, có đôi khi ngay cả Trì Dĩ Hoành cũng phải ghen tị, cố gắng tranh thủ lực chú ý của cữu cữu. Đáng tiếc hết thảy không lâu dài, lúc chuyện Hạ Trạch cùng Trì Dĩ Hoành ở cùng một chỗ bị phát hiện, cữu cữu giận tím mặt. Làm Hạ Trạch xấu hổ chính là cho dù trong tình huống đó, cữu cữu vẫn không hề trách cứ mình mà đổ hết tội lỗi lên đầu Trì Dĩ Hoành, cảm thấy Trì Dĩ Hoành dụ dỗ trẻ con ngây thơ không biết gì. Đợi đến lúc cậu cùng Trì Dĩ Hoành không ngừng cố gắng, cuối cùng cữu cữu cũng chậm rãi tiếp nhận sự thực bọn họ ở cùng nhau thì chuyện ngoài ý muốn lại phát sinh, cậu ch.ết trong đêm mưa kia, để lại Trì Dĩ Hoành tuyệt vọng cùng cữu cữu một đêm trở nên già nua.
Hạ Trạch do dự không muốn đi, cậu có chút sợ hãi, sợ phải đối mặt với cữu cữu. Nhưng Trì Dĩ Hoành căn bản không cho cậu có cơ hội cự tuyệt, kéo cậu đi. Hai người rời khỏi phòng tắm, đám người trong ghế lô đã sớm đi sạch. Di động Hạ Trạch có tin nhắn từ Mã Thiên Lỗi gửi tới, biểu thị bọn họ đi trước, Hạ Trạch xong việc thì báo một tiếng.
Nhóm bạn bè Hạ Trạch thức thời như vậy quả thật làm Trì Dĩ Hoành có chút ấn tượng tốt, ít nhất đám người này còn biết quan tâm tới cảm thụ của Hạ Trạch, không lưu lại chê cười. Một đường lôi kéo Hạ Trạch đi tới đại sảnh, nhóm phục vụ đi ngang qua đều mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, không người nào tỏ ra tò mò với một thân quần áo ướt sũng của Hạ Trạch.
Trì Dĩ Hoành để Hạ Trạch đứng trong đại sảnh: “Ở đây chờ, anh lấy xe tới đón em.” Thời tiết tháng tư tuy không quá lạnh, nhưng cả người Hạ Trạch ướt sũng khó tránh cảm mạo.
Hạ Trạch không nói gì, nhìn theo bóng dáng Trì Dĩ Hoành biến mất ở hướng bãi xe. Đợi đến lúc rốt cuộc không còn nhìn thấy Trì Dĩ Hoành nữa, Hạ Trạch dứt khoát xoay người từ cửa sau hội quán rời đi. Trì Dĩ Hoành phản ứng thế nào Hạ Trạch cũng đành chịu, cậu chỉ biết nếu còn ở cùng một chỗ với anh, cậu căn bản không thể khống chế chính mình.
Hạ Trạch lén rời đi làm Trì Dĩ Hoành trong vòng một ngày chụp hụt hai lần. Nhìn đại sảnh trống rỗng cùng gương mặt tươi cười gượng gạo của phục vụ, Trì Dĩ Hoành không tức giận như dự đoán, ngược lại hứng thú nhướng mày.
Lúc này Mặc Chính gọi tới.
“Này, về nước ba ngày rồi, điều chỉnh giờ giấc ổn chưa, cùng ăn bữa cơm đi?”
Trì Dĩ Hoành mỉm cười: “Hôm nay không được, ngày mai tìm cậu.”
“Có việc? Mới về mà bận rộn gì rồi?” Mặc Chính hiếu kỳ hỏi.
Trì Dĩ Hoành liếc mắt nhìn đại sảnh trống rỗng, cười nói: “Đang tìm một nhóc hư hỏng.”
__________
Hoàn