Chương 84: Phiên ngoại ba
Trọng Sinh Chi Hạ Trạch [84] Phiên Ngoại Ba
*****
Cuối tháng tám bộ phim
‘Liệt Quốc Truyền Kỳ’
đã tiến hành quay tới phần cuối.
Vì tiết trời oi bức của mùa hè, khoảng thời gian này cả đoàn làm phim khổ không kể xiết. Mắt thấy bộ phim sắp hoàn thành, từ đạo diễn đến thư ký trường quay không có ai không vui mừng, chỉ trông ngóng sớm quay xong rồi chuyển qua nhóm chế tác hậu kỳ để được nghỉ ngơi.
Hơn cả nhóm nhân viên công tác, Phương Lạc Duy làm diễn viên chính lại càng vất vả hơn, không chỉ mặc trang phục trường bào váy dài tầng tầng lớp lớp trong thời tiết nóng bức hơn ba mươi độ, còn phải khoát một lớp áo giáp, hơn phân nửa thời gian trong ngày đều bị treo trên dây thép đánh tới đánh lui. Mới qua mấy tháng, cả người Phương Lạc Duy rõ ràng đã gầy đi hẳn.
Lúc đầu khi Phương Lạc Duy mới vào đoàn, Mặc Chính liền vui vẻ vào theo. Mỗi ngày bưng trà rót nước hỏi han ân cần, so với cậu trợ lý Tiểu Bành của Phương Lạc Duy còn chuyên nghiệp hơn. Tiểu Bành còn lén lút nói đùa với Triệu Văn Bình, cũng may Mặc Chính không phải thực sự muốn cạnh tranh, bằng không cậu thật sự không phải đối thủ của Mặc Chính. Bình thường Tiểu Bành chiếu cố Phương Lạc Duy có thể coi là rất tận tâm, nhưng nếu so với Mặc Chính thì lập tức nhìn ra chênh lệch. Ngày nóng thì quạt, ngày mưa thì che dù, đồ ăn của đoàn phim không tốt, Mặc Chính mỗi ngày đổi một loại đồ ăn mới cho Phương Lạc Duy. Cơ hồ chỉ cần Phương Lạc Duy liếc mắt một cái thôi thì Mặc Chính liền hiểu rõ tâm tư đối phương. Tóm lại một câu, Mặc Chính đã tận tâm tận sức với Phương Lạc Duy, với hai thân phận nhà sản xuất cùng bằng hữu, Phương Lạc Duy cho dù muốn tránh Mặc Chính cũng không có chỗ trốn.
Triệu Văn Bình nghe lén được không ít bái từ nhóm làm phim, tất cả đều tỏ ra không ngờ một công tử nhà giàu như Mặc Chính khi thích một người cũng có thể tử bỏ bản tính kiêu căng vốn có. Tuy Mặc Chính hô hào với bên ngoài hai người chỉ là bạn, nhưng người ta đâu có ngốc, nhìn ra lần này Mặc Chính thật sự động tâm. Phương Lạc Duy thoạt nhìn không hề có bất cứ ảnh hưởng nào, từ đầu đến cuối vẫn tỏ ra lạnh nhạt.
Lại bắt đầu một ngày quay, hôm nay trọng điểm là một trận đánh nhau, cũng chính là cao trào. Trên cơ bản thì quay xong cảnh này thì những phân diễn còn lại đều trong trò chơi. Không nói gì khác, tối thiểu cũng không cần đội nắng cả ngày bay tới bay lui cũng đỡ thống khổ hơn một chút.
Sáng sớm Phương Lạc Duy đã hóa trang xong xuôi, trên người cũng mặc bộ bì giáp, hiện giờ tuy chỉ mới chín giờ sáng nhưng thời tiết đã bắt đầu oi bức, giống như mới bước ra từ lồng hấp. Nóng tới mức một câu Phương Lạc Duy cũng không muốn nói, chỉ lẳng lặng cầm kịch bản ngồi trong một góc lật xem. Tiểu Bành ngồi bên cạnh cầm cây quạt nhỏ cố gắng quạt quạt. Không biết có phải quá nóng hay không, Phương Lạc Duy luôn bình tĩnh đột nhiên trở nên thấp thỏm nóng nảy, xem không quá hai trang liền bỏ qua một bên không xem nữa.
Tiểu Bành nhìn trộm vẻ mặt Phương Lạc Duy, thừa dịp Phương Lạc Duy buông kịch bản xuống liền nhỏ giọng một câu: “Mặc Chính hôm nay hình như không tới.”
Phương Lạc Duy ngẩn ra, cái gì cũng chưa nói cúi đầu một lần nữa cầm lấy kịch bản. Tiểu Bành lén liếc mắt nhìn Phương Lạc Duy, biểu tình đối phương trước sau vẫn lạnh nhạt như cũ. Tuy thực tò mò Mặc Chính vốn luôn đúng giờ báo danh thế nhưng hôm nay lại không xuất hiện, nhưng Phương Lạc Duy không muốn nói thì Tiểu Bành chỉ có thể một lần nữa đặt sự chú ý lên cái quạt nhỏ.
Phương Lạc Duy cúi đầu trông có vẻ thực lạnh nhạt, kì thực trong lòng vẫn băn khoăn những lời Tiểu Bành nói, vài lần vô thức nhìn về phía tây bắc, đó là chỗ nghỉ của bọn họ, Mặc Chính mỗi lần đều xuất hiện từ hướng đó.
Liên tiếp hơn mười phút, kịch bản của Phương Lạc Duy không hề lật thêm một tờ nào. Cậu cũng không biết mình làm sao, ánh mắt nhìn chằm chằm kịch bản, trong đầu cũng bắt đầu hiện lên bóng dáng Mặc Chính. Mấy tháng này ở Hải thành, cậu đã quen với việc Mặc Chính luôn ở bên cạnh, đột nhiên có một ngày Mặc Chính biến mất, cậu cảm thấy giống như thiếu thiếu cái gì đó.
Thẳng tới lúc quay, bóng dáng Mặc Chính vẫn không xuất hiện. Những người khác trong đoàn phim cũng chú ý tới, bắt đầu lên diễn đàn hỏi.
“Sao lại thế này? Sao hôm nay Mặc trung khuyển không xuất hiện?”
“Cãi nhau với Phương nữ vương sao?”
“Không thể nào? Phương nữ vương liếc mắt một cái thôi, Mặc trung khuyển liền lắc đuôi cả nửa ngày, sao có chuyện cãi nhau chứ?”
“Kia đã xảy ra chuyện gì?”
“Đợi tý hỏi Tiểu Bành xem tâm tình Phương nữ vương hôm nay thế nào?”
“Hình như tôi nghe đạo diễn nói sáng nay Mặc trung khuyển đã vội vã trở về Hải thành, không biết có phải đã xảy ra chuyện gì không nữa?
“Kia Mặc trung khuyển có nói với Phương nữ vương chưa, xem biểu tình nữ vương thì thật sự không nhìn ra gì.”
Những cảnh quay ngoại cảnh
‘Liệt Quốc Truyền Kỳ’
được quay ngoài ngoại thành Hải thành, xung quanh trử bỏ mấy ngọn đồi nhỏ thì chả còn gì. Nhân viên đoàn phim mấy tháng này đều bị nhốt ở đây, bình thường cũng không dễ dàng quay về Hải thành, cuộc sống cũng thực nhàm chán. May mắn vẫn còn mạng cùng Mặc Chính, vì thế một đám rảnh rỗi lập một nhóm tên là
‘nhóm hâm mộ Mặc trung khuyển cùng Phương nữ vương’
trên diễn đàn. Mỗi ngày đều lên yy đủ thứ. Về phần biệt danh kia chủ yếu là nhóm làm phim trêu chọc. Mặc Chính đối với Phương Lạc Duy luôn tỏ ra trung thành tận tâm, vì thế bị gọi là Mặc trung khuyển. Mà Phương Lạc Duy đối với mọi người trong đoàn đều rất hiền lành, bình thường cũng không hề kiêu căng, nhưng tính cách vốn điềm đạm lãnh tĩnh, rất hiếm khi cùng mọi người vui đùa ầm ĩ, thường thường đều một mình ngồi đọc sách hoặc kịch bản. Bởi vậy mọi người luôn cảm thấy Phương Lạc Duy có chút cao ngạo lãnh diễm, rõ ràng liền đặt danh là nữ vương.
Lúc Phương Lạc Duy nói chuyện với đạo diễn cũng không hay biết mọi người đang nghe lén, sau khi nghe đạo diễn nói những điểm quan trọng xong, đang định đi thì chợt nghe ông nói một câu: “Mặc Chính trong nhà có chút việc, sáng sớm đã chạy về Hải thành, sợ ảnh hưởng cậu nghỉ ngơi nên không nói, dặn tôi nhắn lại một tiếng.”
Phương Lạc Duy: “… làm phiền đạo diễn rồi.”
Biểu tình Phương Lạc Duy quá lãnh tĩnh, trừ bỏ chút giật mình ban đầu thì căn bản không nhìn ra chút ảnh hưởng. Đạo diễn trong lòng cũng tò mò, bất quá Phương Lạc Duy không phản ứng, ông cũng đâu thể nào chui vào bụng Phương Lạc Duy xem thử cậu ra rốt cuộc nghĩ thế nào đi.
Sau khi nhóm diễn viên quần chúng đã đứng đúng vị trí, đạo diễn phân phó bắt đầu quay. Nội dung đoạn này là hai quốc Sở Tần đối chiến, thích khách Thiên Thần trà trộn trong quân, tìm kiếm cơ hội ám sát quốc quân Tần quốc. Mà sư đệ đồng môn với Thiên Thần lại là tử sĩ của quốc quân Tần quốc, trong trận chiến này cũng chính là người phụ trách bảo hộ ông. Hai người ở chiến trường tương ngộ, thù hận quốc gia cùng tình cảm đồng môn, ai cũng không thể lùi bước cũng vô lực kháng cự vận mệnh, chỉ có thể vung đao bổ nhào tới đối phương.
“Bắt đầu!”
Đạo diễn ra lệnh một tiếng, diễn viên quần chúng lập tức hành động. Phương Lạc Duy lẫn trong đám người, vừa tránh né Tần quân xung quanh, vừa hướng tới gần quốc quân Tần quốc. Ngay lúc cậu lướt qua đám người sắp áp sát quốc quân Tần quốc, sư đệ đồng môn vẫn ẩn trong chỗ tối phát hiện, lập tức vượt qua mọi người chắn trước mặt cậu.
“Cắt!” Đạo diễn lớn tiếng hô.
Phương Lạc Duy áy náy hướng diễn viên diễn vai sư đệ gật gật đầu, là cậu diễn không phối hợp. Quay đầu nhìn đạo diễn ý bảo làm lại lần nữa, Phương Lạc Duy cố gắng điều chỉnh trạng thái, nhưng không bao lâu sau đạo diễn lại hô cắt, lần này vẫn như cũ là Phương Lạc Duy có vấn đề.
Liên tiếp vài lần, mọi người đều nhìn ra trạng thái Phương Lạc Duy hôm nay tựa hồ không thích hợp, giống như có tâm sự gì đó, không thể tập trung tinh thần. Nếu là người khác đạo diễn đã sớm nhào tới gõ đầu la mắng, nhưng cố tình đối tượng lại là Phương Lạc duy. Không nói tới mặt mũi Mặc Chính, bản thân ông cũng thực thích Phương Lạc Duy, liền không nỡ mắng. Hơn nữa suốt quá trình quay
‘Liệt Quốc Truyền Kỳ’
đến giờ Phương Lạc Duy luôn rất chuyên nghiệp, trạng thái không tốt thế này vẫn là lần đầu tiên. Đạo diễn nghĩ tới những lời mình nói trước lúc quay, suy đoán nguyên nhân Phương Lạc Duy thất thường như vậy.
“Mọi người nói xem có phải Phương nữ vương thật sự cãi nhau với Mặc trung khuyển không a, thoạt nhìn không thích hợp lắm!” Thành viên số một của nhóm hâm mộ đứng ra.
“Cãi nhau +1!”
“Cãi nhau + 2!”
“Lại nói tiếp, bình thường Phương nữ vương luôn rất lãnh tĩnh, lúc nào cũng thực lạnh nhạt bình ổn, không ngờ sức ảnh hưởng của Mặc trung khuyển lại lớn tới vậy. Như vậy có phải Mặc trung khuyển cuối cùng cũng mây tan trăng sáng rồi không?” Thư ký trường quay A sáp vào một câu làm đám người đang im lìm bùng nổ.
“Mây tan +1!”
“Mây tan +2!”
“Mây tan +3!”
“Mây tan + số ID!”
“Lầu trên thực đáng ghét, đừng phá hư đội hình a!”
Đạo diễn thoáng nhìn qua, chậm rãi cầm di động gửi một tin: “Mây tan + thẻ bank!”
Vốn ý định của ông là khai thông cho đám nhân viên bát quái kia, cố tình muốn khoe khoang tin tức mình biết. Nhưng nào ngờ ông vừa xuất hiện thì cả đám vừa bị lôi ra lập tức mai danh ẩn tích, hệt như chưa từng xuất hiện.
Đạo diễn: “…”
Không ai chịu phối hợp đàm chuyện bát quái, ông chỉ có thể một lần nữa dồn tinh lực vào quay phim. Nhân lúc Phương Lạc Duy trạng thái không tốt, ông tính toán điều chỉnh phân diễn hôm nay, để đoạn của Phương Lạc Duy quay sau, chờ cậu ổn định tinh thần thì mới tiếp tục.
Phương Lạc Duy áy náy nhưng không phản đối ý đạo diễn. Trợ lý Tiểu Bành chạy vài bước tới bên cạnh Phương Lạc Duy, vừa đưa nước đá vừa cầm quạt quạt mạnh.
Phương Lạc Duy do dự vài giây, hỏi: “Có ai tìm tôi không?” Bình thường lúc quay phim, di động cũng một vài đồ đạc cá nhân của Phương Lạc Duy đều do trợ lý Tiểu Bành bảo quản.
Tiểu Bành lắc đầu, trong mắt Phương Lạc Duy hiện lên một tia thất vọng, cầm di động mà ngây ngốc. Trong cảnh quay trước đó, trong đầu cậu cứ xuất hiện câu nói của đạo diễn, Mặc gia có chuyện, Mặc Chính vội vàng trở về nhà.
Mặc gia xảy ra chuyện? Ảnh hưởng rất lớn tới Mặc Chính sao?
Phương Lạc Duy trong lòng bất an, lừa mình dối người nghĩ bạn bè hẳn nên hỏi thăm Mặc Chính một câu, nhưng cậu lại sợ làm phiền, lỡ Mặc Chính đang có chuyện, cậu gọi không đúng lúc thì sao bây giờ?
Con người chính là vậy, nếu Mặc Chính thật sự chỉ là bạn bè bình thường như Phương Lạc Duy nói thì đâu cần rối rắm như vậy, Phương Lạc Duy ngoài miệng không nói nhưng kì thực thái độ đối với Mặc Chính đã dần buông lỏng. Hiện giờ thấy Mặc Chính có chuyện liền không giữ được sự bình tĩnh ngày thường, nhịn không được cứ nghĩ ngợi lung tung.
________
Hoàn