Chương 42: Phỏng đoán
Trong điện Thành Thư, nghe tin "Vân Mẫn Sung Nghi đánh Lục Tài Tử" hoàng đế suýt cầm không nỗi bút trong tay.
Tính tình của Tô Dư, nói người khác đánh nàng còn tin được...nhưng nàng đánh Lục thị ư?
Sững sờ trong chốc lát, hoàng đế mới hỏi rõ chân tướng sự việc. Hoạn quan liền bẩm một năm một mười, cuối cùng nói:" Hai vị Phu Nhân và Nhàn Phi nương nương còn có Lục Tài Tử đều chờ ở bên ngoài."
Xem ra là đến cáo trạng Tô Dư đây.
Hoàng đế đặt bút xuống, chắp tay tự định giá trong chốc lát, khẽ cười nói: "Sung Nghi đang bị cấm túc, nếu không phải trước đó có người khi dễ nàng, nàng sẽ có cơ hội động thủ sao?"
" Vâng."_ Hoạn quan phối hợp đáp một tiếng, tiếp tục chờ nghe ý tứ của hoàng đế. Tuy hắn nghe ra hoàng đế không có ý trách phạt Tô Dư, nhưng bốn vị ở bên ngoài kia, là gặp hay không gặp?
Hoàng đế lại suy nghĩ một chút, nhạt giọng hỏi hắn:" Là nháo đến Trân Xa các?"
" Không."_ Hoạn quan vái chào _" Là nháo đến cửa Nguyệt Vi cung."
" Nha."_ Hoàng đế nhíu nhíu mày _" Sung Nghi xuất cung rồi?"
" Cũng không có..."_ Hoạn quan dừng lại một chút rồi nói tiếp _" Nhàn Phi nương nương cố ý nói, Sung Nghi nương nương nửa bước cũng không rời Nguyệt Vi cung, là do Tài Tử nương tử muốn tiến lên lý luận, nên Sung Nghi nương nương mới động thủ."
Hoàng đế lại "Nha" một tiếng, tiếp tục chấp bút, nói:" Đều cho các nàng về đi, lát nữa trẫm sẽ hỏi Sung Nghi."
" Dạ."_ Hoạn quan đáp ứng, đi ra ngoài điện truyền lời với mọi người. Trên mặt Lục thị lúc này vẫn còn treo nước mắt, cắn cắn môi hỏi hắn:" Đại nhân, ý này của bệ hạ, là phạt hay không phạt Tô thị?"
" Cái này thần không biết..."_ Hoạn quan chắp tay, cười làm lành _" Thần sao dám phỏng đoán thánh ý? Bệ hạ phạt hay không phạt, nương tử sau khi hồi cung liền biết."
Quả nhiên sau khi hồi cung không quá nửa khác, mọi người liền nghe được tin: Bệ hạ truyền Vân Mẫn Sung Nghi đến Thành Thư điện hỏi chuyện.
Tiến vào Thành Thư điện, Tô Dư nỗ lực kìm chế bất an trong lòng, như thường hành lễ:" Bệ hạ thánh an."
Âm thanh chén sứ khẽ va chạm. Tô Dư quỳ dưới đất lẳng lặng nghe từng tiếng động trong điện, nàng cũng không phải là nhất thời xúc động mà giơ tay đánh Lục thị, từ đầu đến cuối, nàng đều rất rõ đối phương là ai -- 1 nữ nhân vừa mới mất hài tử.
Nhưng nàng dám động thủ, là vì nắm được hoàng đế không thích Lục thị, ngược lại còn có chút buồn bực khi nàng ta liên tục vô lễ với nàng.
Vì vậy nên mặc dù bị truyền đến Thành Thư điện hỏi chuyện, Tô Dư cũng không cảm thấy mình đã làm sai.
Hoặc là nói, dù có sai, nàng cũng cảm thấy Lục thị đáng bị đánh.
Âm thanh chén sứ chạm vào bàn gỗ vang lên.
Hoàng đế dứng dậy, thong thả bước đến trước mặt nàng, cúi đầu nhìn nàng trong chốc lát, rồi tiện thể ngồi xuống, cười khẽ một tiếng.
"..."_ Tô Dư nhịn không được, ngước mắt lên, liền phát hiện chiều cao của nàng và hắn lúc này đều không sai biệt lắm, dứt khoát thẳng người lên, rủ mi xuống, nói _" Bệ hạ."
" Trẫm nghe nói, ngươi đánh Lục thị?" _ Hoàng đế nhàn nhạt hỏi nàng.
" Vâng."_ Tô Dư trả lời dứt khoát.
" Ngươi có biết ngươi đang bị cấm túc không?"_ Hoàng đế lại hỏi.
" Thần thiếp cũng không phải không tuân theo ý chỉ của bệ hạ."_ Tô Dư bình tĩnh nói _" Trái lại Tài Tử nương tử biết rõ thần thiếp bị cấm túc, nhưng vẫn cố gọi thần thiếp ra ngoài gặp mặt."
Hoàng đế tường tận xem xét nàng, rõ ràng cảm thấy thái độ khác thường lúc này của Tô Dư, không có nửa điểm cẩn thận khi đứng trước hắn thường ngày, ngược lại còn có thêm vài phần ngạo khí. Im lặng một hồi, hắn khẽ cười nói:" Ngươi có phải biết trẫm sẽ không trách ngươi không?"
Coi như tiếp nhận việc hắn sủng ái nàng rồi?
Tô Dư suy nghĩ một chút, hỏi ngược lại hắn:" Bệ hạ cảm thấy thần thiếp sai sao?"
"Không."
Tô Dư chuyển mắt một cái:" Cho nên thần thiếp tại sao phải lo lắng bệ hạ sẽ trách tội? Bệ hạ không phải từ trước đến nay luôn thưởng phạt phân minh sao?"
Lời này từ trong miệng Tô Dư nói ra...
Tại sao lại khiến Hạ Lan Tử Hành cảm thấy chột dạ vậy?
Sắc mặt giãy giụa một phen, hắn cơ hồ cảm thấy Tô Dư là đang cố ý làm hắn nghẹn, nhịn không được hỏi nàng một câu:" Nàng thật sự cảm thấy như vậy sao?"
Thần sắc Tô Dư vô cùng chân thành, đôi mắt sáng nhẹ nhàng ngước lên nhìn hắn. Chỉ là tâm tư cùng vẻ mặt rất không giống nhau -- nàng xác thực cố ý làm hắn nghẹn.
" Khụ..."_ Hoàng đế ho khan một tiếng, đưa tay kéo nàng lên, lại nhìn nàng chốc lát, nhưng vẫn không nhìn ra được sự trêu chọc ẩn sâu dưới vẻ mặt nghiêm túc cùng hai phần sợ hãi của nàng.
Tô Dư cảm thấy hôm nay lá gan của mìmh thật lớn. Đánh Lục thị thì thôi, lại không ngờ nàng có thể dám đối mặt như vậy với hoàng đế. Cũng không biết tâm tư của mình trở nên như thế từ lúc nào, có lẽ vì tối hôm qua nhìn thấy hắn không chút đề phòng bộc lộ thương tâm của mình, cũng có lẽ vì tối hôm qua nàng mơ thấy những quá khứ tốt đẹp lúc trước, hoặc là vì...được tích lũy từ những ngày tháng gần đây?
" Ngồi đi."_ Hoàng đế nhẹ than một tiếng rồi cho nàng ngồi xuống, chính mình cũng ngồi xuống, chậm rãi nói _" Ở đây chờ một chút. Chuyện đã nháo đến nước này, cung đang tư đêm nay nhất định phải cho trẫm một cái kết quả."
Tô Dư hạ mí mắt, nhẹ nói:" Chiết Chi, đi Nguyệt Vi cung nói với Nhàn Phi nương nương, bản cung không có việc gì, nàng không cần phải lo lắng."
Chiết Chi khẽ chào rồi lui ra ngoài. Tô Dư lẳng lặng chờ, cảm thấy rất tò mò về kết quả cung đang tư đưa ra. Kỳ thật chuyện hậu cung, phải mất rất lâu mới tr.a rõ ngọn nguồn, hoặc là liên lụy quá rộng, tr.a ra cũng không nói được gì, nên thường không giải quyết được.
Tuy biết hắn nói một là một nói hai là hai, nhưng...nếu thật sự không tr.a được gì, thì cũng không thể buộc cung đang tư cho ra một cái kết quả được.
Những chuyện ở hậu cung, Hạ Lan Tử Hành cũng rất rõ ràng. Chuyện này bất luận là ai làm, thì đều muốn vu oan giá họa. Mà càng muốn vu oan cho người khác, thì càng sẽ đem nghi ngờ của mình tẩy sạch.
Thực ra Tô Dư muốn thoát tội không khó, chỉ là bắt hung phạm không phải chuyện dễ dàng.
Nói cung đang tư nhất định tr.a ra kết quả đêm nay quả thật là nói vô ích, nếu thật sự tr.a rõ, Trương thị sớm đã đến bẩm, cần hắn phải đi hỏi sao?
Nhưng mặc kệ cung đang tư tiến triển ra sao, đêm nay nhất định phải có một "kết quả", oan khuất không duyên cớ này, không thể để Tô Dư gánh thêm dù chỉ một ngày. Ai chắc được, sau này sẽ còn nháo ra chuyện gì nữa.
Lúc cung đang Trương thị vào điện hơi lộ vẻ thấp thỏm, quỳ xuống dập đầu một cái:" Bê hạ thánh an, Sung Nghi nương nương thánh an."
Không người nào lên tiếng, rõ ràng là chờ câu sau của nàng.
" Bệ hạ...chuyện này..."_ Nàng cũng không biết nên nói thế nào. Chuyện này rõ ràng là có người cố ý sắp đặt, mà nàng biết rõ, người này nhất định phải có quyền thế ở trong cung. Cũng vì thế, cung đang tư muốn điều tr.a việc này cũng không dễ dàng, cho dù phụng chỉ điều tra, cũng không thể ngăn được việc người đó lợi dụng quyền lực của mình để xóa sạch chứng cứ.
Làm được việc này, đứng mũi chịu sào chỉ có thể là hai vị Phu Nhân. Nhưng cũng không thể vì suy đoán này mà nói đây là do hai vị Phu Nhân làm được.
" Trẫm biết rõ ngươi không thể tr.a ra."_ Hoàng đế cười khẽ chậm rãi nói _" Ngươi có thể tiếp tục tra, từ từ tr.a không cần gấp, nhưng bây giờ, ngươi trước hết phải làm theo ý trẫm đã."
"... Dạ"_ Trương thị dập đầu, im lặng nghe chỉ.
" Ngươi tự mình an bài, dùng chứng giả cũng tốt, chứng thật cũng được, đem tội danh của Sung Nghi rửa sạch cho trẫm."_ Hoàng đế nhìn nhạt nàng _" Nhân chứng vật chứng, ngươi phải làm cho hậu cung tin tưởng, mặc kệ việc này là ai làm, tóm lại không phải do Sung Nghi làm."
"..."_ Trương thị gần như mắc nghẹn, muốn nói "Vâng" một tiếng cũng không được. Nào có cách tr.a án như vậy? Hoàng đế chính mình hạ chỉ cho nàng một cái cung đang làm chứng giả hòng thoát tội cho Tô Dư ư?
Tô Dư hiện nay cũng chính là người bị hiềm nghi nhiều nhất.
Tuy lời này thật sự làm nàng thở phào nhẹ nhõm, nhưng...công bằng ở đâu?
Không để ý đến sự kinh ngạc của Trương thị, hoàng đế thong thả hỏi nàng:" Làm được không?"
" Nô tỳ...lĩnh chỉ."_ Trương thị mang theo kinh ngạc dập đầu một cái, giật mình sợ run, cuối cùng hỏi _" Nô tỳ cả gan nói nhiều một câu........Bệ hạ vì cái gì..."
Tại sao kêu nàng làm chứng giả? Đến tột cùng có muốn tìm ra hung phạm là ai hay không?
" Ngươi cảm thấy là nàng làm sao?"_ Hoàng đế hỏi ngược lại nàng.
Trương thị ngẩng đầu lên, nhìn hoàng đế rồi lại nhìn Tô Dư ở kế bên, thành khẩn nói:" Không phải."
" Không phải thì được, trẫm cũng cảm thấy không phải."_ Hoàng đế cười nhẹ nhàng _" Trẫm cảm thấy không phải, một cung đang như ngươi cũng cảm thấy không phải. Cho nên trước hết cứ làm cho nàng thoát tội, cần gì phải để nàng gánh tội danh này lâu hơn?"
Nếu không phải cảm nhận được trên trán đang rỉ ra mồ hôi lạnh, Trương thị quả thật muốn hoài nghi mình có phải nửa đêm nằm mơ không.
Sửng sốt một chút, Trương thị dập đầu lần nữa nói:" Dạ."
" Ngươi không cần phải lo lắng gì cả."_ Hoàng đế cười một tiếng _" Trẫm nếu muốn dùng việc này tính kế nàng, cũng sẽ không nói trước mặt nàng."
Bị đế vương nhìn thấu tâm tư Trương thị nhất thời cả kinh, nhưng thần sắc hoàng đế vẫn bình tĩnh, hoàn toàn không có ý trách tội nàng phỏng đoán thánh ý, trái lại còn giải thích thêm 1 câu:" Trẫm không muốn nàng bị nghi ngờ, ngươi làm theo là được."
Làm theo...làm giả chứng cớ...
Trương thị hung ác cắn răng một cái, thi lễ cáo lui. Cái tình cảnh này, nàng chỉ có thể tin hoàng đế thật không có ý hại Tô Dư, rồi mau chóng làm theo an bài của hoàng đế, đem rửa sạch hiềm nghi cho Tô Dư.
Kỳ thật khi Tô Dư nghe những lời này cũng kinh ngạc không thôi, đến tận khi Trương thị rời khỏi điện, nàng vẫn không nói lời nào.
Hoàng đế nghiêng đầu cười dò xét nàng, lời nói không tim không phổi: "Ân, vậy là có kết quả rồi."
... Đây là cái kết quả gì a?
Tô Dư quay lại nhìn hắn, giật mạnh khoé miệng:" Đa tạ bệ hạ."
" Cười không nổi liền đừng cười."_ Hoàng đế liếc qua nàng _" Hồi cung nghỉ ngơi đi, cô...mợ của ngươi vì chuyện trẫm đem ngươi cấm túc mà tức giận, nói ngày mai muốn vào cung gặp ngươi."_ Cán bút gõ lên trán nàng một cái _" Nhân tiện làm phiền ngươi, cùng cô nói rõ."
Tô Dư chớp mắt một cái, rõ ràng nhận ra hoàng đế đang chột dạ, trong lòng liền nhịn không được cười trộm. Hoàng đế nhìn thần sắc nàng, giọng điệu liền trở nên nghiêm khắc lại:" Đừng suy nghĩ bậy bạ, trẫm là sợ lão nhân gia nàng lo lắng cho ngươi."
"...Dạ."_ Tô Dư cúi đầu đáp ứng _"Thần thiếp cáo lui."
Trở lại Nguyệt Vi cung, Nhàn Phi đã ở Trân Xa các chờ nàng, thấy nàng vừa trở về liền thở phào nhẹ nhõm. Hai ngươi nắm tay đi vào, Tô Dư kể lại chuyện xảy ra ở Thành Thư điện với Nhàn Phi, chỉ lược qua chuyện của Trương thị. Nhàn Phi sau khi nghe xong, liền nhíu mày nói:" May mà không có việc gì, tỷ tỷ cũng quá mạo hiểm rồi. Lục thị dù sao cũng là người vừa mới mất hài tử, làm như thế sẽ khiến bệ hạ cảm thấy tỷ tỷ nhẫn tâm..."
" Nếu như thế thì đã không truyền ta đến Thành Thư điện rồi."_ Tô Dư cười một cái _" Trước khi ta đến, không phải Lục thị cũng từng đến sao? Nếu muốn hỏi tội, hỏi ở trước mặt nàng không phải tốt hơn à, cần gì phải cho nàng rời đi trước?"
Nguyễn Nguyệt Lê gật đầu than nhẹ một tiếng, cũng biết Tô Dư nói đúng, suy nghĩ một lát, chậm rãi nói:" Có câu này, nếu nói ra...tỷ tỷ đừng nghĩ ta lòng dạ độc ác."
Tô Dư nhíu mày:" Ngươi nói đi."
" Hài tử sinh ra lại không sống được, nỗi đau này, chỉ sợ với Lục thị mà nói còn đau đớn hơn so với việc bị sẩy thai."_ Nguyễn Nguyệt Lê nói từng chữ một. Đây cũng là điều tự nhiên, đừng nói tới Lục thị, ngay cả hoàng đế, đối với việc một hài tử vừa mới sinh ra đã ch.ết non, ước chừng cũng khó vượt qua hơn việc một tần phi bị sẩy thai một chút.
Tô Dư gật đầu, cười nhìn nàng:" Cho nên?"
" Cho nên với tính tình của Lục thị, cho dù bệ hạ cùng tỷ tỷ có giải thích thế nào, nàng nhất định nửa câu cũng nghe không lọt, nhất định sẽ hận tỷ tỷ."_ Nguyễn Nguyệt Lê đang nói bỗng dừng lại, cúi thấp đầu _" Hận thấu xương."
Nghe nàng nói uyển chuyển như vậy, Tô Dư đại để cũng hiểu được ý của nàng, cười nhạt một tiếng, cuối cùng thay nàng nói ra câu "lòng dạ độc ác" kia:" Cho nên Lục thị giữ lại không được."
Nguyễn Nguyệt Lê im lặng gật đầu.
Tô Dư nhẹ thở dài. Xác thực giữ không được, không phải vì sợ nàng ta nghe không vô, mà là sợ nàng ta bị kẻ khác lợi dụng làm ra chuyện gì xấu. Nếu giống lúc trước đối mặt với nhau còn đỡ, nhưng nếu ngầm đối đầu với nhau thì đáng sợ hơn rất nhiều, dù sao....... trong cung này người có tâm cơ sâu hơn Lục thị và chịu không được Tô Dư cũng có khối người.
" Ngày mai mợ sẽ tiến cung."_ Tô Dư tự định giá nói _" Xưa nay nàng luôn quan tâm ta, nhìn thấy ta bị cấm túc lại phải chịu tội danh này...cộng thêm việc những ngày gần đây cữu cữu đi thăm ngoại tổ mẫu nên không có ở Cẩm Đô, chỉ sợ mợ sẽ tìm vài lý do để ở trong cung thêm ít ngày. Muốn làm cái gì cũng phải đợi nàng rời khỏi rồi hẳn nói."_ Tô Dư khẩu khí chậm rãi, cuối cùng cười nói _" Ngươi cũng biết, ta không muốn làm những chuyện hại người kia. Nhưng nếu đã làm một lần, không bằng để Lục thị ch.ết có ít một chút."_ Nguyễn Nguyệt Lê liền giật mình, nhìn thấy trong đôi mắt của Tô Dư ẩn giấu vài phần sát khí, cùng với lãnh khí của nàng, thật khiến cho người khác sinh ra sợ hãi _" Ta như thế này cũng không sao, chỉ là vị kia... hai năm này trôi qua cũng quá thuận lợi rồi."
Nguyễn Nguyệt Lê rùng mình:" Tỷ tỷ ngươi là nói..."
Tô Dư cười khẽ, ngón tay chạm nhẹ vào trong cốc trà một chút, chấm nước viết chữ trên bàn. Ngắn ngủi ba nét, nhưng vừa thấy chữ đầu ( ), Nguyễn Nguyệt Lê liền nắm mạnh lấy tay nàng:" Tỷ tỷ....không được, người này tỷ tỷ đắc tội không nổi....nàng hiện tại đang tập trung tranh hậu vị với Giai Du Phu Nhân, tỷ tỷ cần gì chọc nàng..."
" A Lê."_ Tô Dư nhìn nhạt về phía nàng, hơi có chút quỷ dị nói _" Cũng bởi vì nàng đang tranh hậu vị nên ta mới chọc nàng -- ta dù liên lụy cái mạng này, cũng không thể nhìn nàng ngồi lên hậu vị được."
Chỉ là một cái dắng thiếp, nàng ta không xứng.
Lời của tác giả:
1/ Cái này...chữ đầu tiên là Đầu vì..chữ phồn thể "Diệp" là hợp thể của ba chữ Đầu + Thế + Mộc
# Tiện thể editor cũng có lời muốn nói: Những chú thích mà có dấu như (*), (**),...là do mình cảm thấy các bạn có thể không hiểu nên thêm vào còn các dấu như ( ),( ),..là do bản convert ghi.