Chương 14
Lục Khôn Đức thi cuối kỳ rất thuận lợi, bốn môn đều qua 85 điểm, việc xin học bổng cơ hồ là chí tại tất đắc(1).
(1) Thắng lợi đã được nắm chắc trong tay
Lục Khôn Đức ghé vào trên quầy lẩm bẩm: "Nếu học kỳ sau thành tích vẫn như vậy thì có thể nhận học bổng, không biết là tám ngàn hay năm ngàn."
Đang là thời điểm buổi sáng không có khách, Lục Quân Cường ngồi ở trên quầy hàng ghi sổ, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Có khả năng sẽ không thuận lợi như vậy, người kia, Phương Phương... sẽ ngáng chân anh đi."
Lục Khôn Đức hừ hừ hai tiếng: "Không đến mức đâu, lúc anh về trường để thi có nhìn thấy cổ một lần, cổ muốn cùng anh nói chuyện, anh còn giận, không để ý tới cổ."
Lục Quân Cường đem thu chi ngày hôm qua kiểm tr.a kĩ càng, ngẩng đầu lên cười cười: "Nói như thế nào cũng là bạn học, anh không nên làm dữ quá. Chúng ta cũng không thiếu chút tiền ấy."
Lục Khôn Đức phiền chán nhíu lông mày: "Nhắc tới cổ là bực... Tiền Nhiều Hơn!"
Tiền Nhiều Hơn đang ở đại đường lấy bàn làm dụng cụ luyện vượt chướng ngại vật, một hơi chạy qua mấy cái cái bàn, làm đổ hai bộ đồ ăn(2).
(2) Bộ đồ ăn này bao gồm đũa, muỗng, tăm,... các thứ mà mình không biết ghi sao
Lý Thanh đang lau dọn bàn, bị Tiền Nhiều Hơn làm giật mình, tức giận nên tàn nhẫn đạp một cái lên mông nó, Tiền Nhiều Hơn thình lình bị người ở phía sau đá một cái, té lộn thành một đoàn, vừa lúc để Lục Khôn Đức thấy.
"Ai cho cô đá nó?!" Lục Quân Cường đứng lên giận mắng một tiếng, Lục Khôn Đức hoảng sợ, lập tức nói: "Không... Không có việc gì, Lý Thanh cũng là bị dọa, Tiền Nhiều Hơn! Tiền Nhiều Hơn lại đây..."
Tiền Nhiều Hơn lớn như vậy lần đầu tiên bị đánh, ủy khuất ô ô kêu, rũ đầu chạy đến bên chân Lục Khôn Đức, liên tục dùng mũi cụng tay anh.
Lý Thanh vốn cho rằng Lục Quân Cường đang cùng Lục Khôn Đức nói chuyện không chú ý tới, bị Lục Quân Cường quát một tiếng cũng choáng váng, nhỏ giọng nói: "Tôi... Tôi chỉ là giáo huấn nó một chút, nó vừa rồi làm tôi giật cả mình..."
Lục Quân Cường diện vô biểu tình, lạnh lùng nói: "Vậy nên cô đá nó? Tiền Nhiều Hơn là của anh tôi, anh tôi cũng chưa nói gì mà đến lượt cô à?!"
Ông chủ lần đầu tiên lớn tiếng với nhân viên, Lý Thanh sợ tới mức không biết nên nói cái gì, đỏ hốc mắt nói: "Tôi... Tôi không phải chỉ đá nó một cái thôi sao, một con vật thôi..."
Mặt Lục Quân Cường lập tức trầm xuống, đang muốn nói nữa thì Lý sư phó chạy tới, liên tục cười hoà giải, nói: "Lý Thanh cháu đó, nói cháu bao nhiêu lần dù thích chó của ông chủ cũng không thể cứ chọc nó, đừng nóng nảy ha ha." Lý sư phó cười cùng Lục Khôn Đức nhận lỗi, lại sờ sờ đầu Tiền Nhiều Hơn, cười nói: "Xem xem làm Tiền Nhiều Hơn ủy khuất, ha hả, Khôn Đức cháu đừng cùng tiểu nha đầu so đo, chó nào cũng quen với việc bị đánh mà, Lý Thanh không phải cố tình, ông chủ đừng để ý."
Lục Khôn Đức vốn đau lòng Tiền Nhiều Hơn nên có chút tức giận với Lý Thanh, nhưng không nghĩ tới Lục Quân Cường sẽ phát cáu, sợ làm lớn chuyện cũng không dám nói thêm gì nữa, vội vàng nói không có việc gì, lại kéo kéo tay áo Lục Quân Cường.
Lục Quân Cường nhiều ít vẫn là phải cho Lý sư phó mặt mũi, gật đầu ý bảo không có việc gì, Lý Thanh cũng sợ hãi, cô cùng bác cả ở nơi này làm việc tiền lương hậu hĩnh, Lý sư phó nhiều lần dặn dò cô tìm được công việc như vậy thật không dễ dàng. Lý Thanh nhỏ giọng nói: "Ông chủ, vừa rồi tôi không chú ý..." Nói xong muốn đi sờ Tiền Nhiều Hơn an ủi, Tiền Nhiều Hơn rên ư ử càng đáng thương, tránh ở phía sau Lục Khôn Đức.
Lý Thanh bị mất mặt, ngượng ngùng không nói gì, tự đi làm việc.
Tiền Nhiều Hơn ủy khuất ô ô nhỏ giọng kêu, Lục Khôn Đức muốn đem nó ôm lên trên đùi hảo hảo dỗ, bất đắc dĩ Tiền Nhiều Hơn quá nặng, không bế lên nổi. Tiền Nhiều Hơn lập tức ô ô càng ủy khuất, Lục Khôn Đức đành phải ngồi ở trên sàn nhà, Tiền Nhiều Hơn lập tức đem đầu đụng vai Lục Khôn Đức, dùng cái mũi cọ cọ cổ anh làm nũng.
Lục Khôn Đức sờ chỗ trên mông Tiền Nhiều Hơn bị Lý Thanh đá dơ, nhỏ giọng nói: "Được rồi, được rồi, giữa trưa làm món ăn ưa thích cho mày."
Lục Quân Cường cũng ngồi xổm xuống xoa xoa cổ Tiền Nhiều Hơn, Tiền Nhiều Hơn ngẩng đầu lên nhìn Lục Quân Cường một cái, cúi đầu lấy ót cọ cọ ngực cậu, rồi quay đầu lại làm nũng với Lục Khôn Đức.
Tiền Nhiều Hơn đã được sáu tháng, tuy rằng chưa thành niên nhưng cũng rất to con. Có lẽ bởi vì không phải thuần chủng, cái đầu so với Samoyed cùng tuổi lớn hơn rất nhiều, bộ dáng này dựa ở trong lòng ngực Lục Khôn Đức thập phần không hài hoà.
Lục Quân Cường xem bất quá đi vỗ vỗ đầu nó, đem Lục Khôn Đức kéo lên: "Anh hai đừng ngồi dưới đất, quá lạnh... Mày!" Lục Quân Cường chỉ vào ót nó, "Không được ủy khuất như vậy! Biết chưa."
Tiền Nhiều Hơn lại cúi đầu ô ô vài tiếng, chui vào cái ổ phía dưới quầy của nó, còn không quên ôm một chân Lục Khôn Đức.
Lục Khôn Đức nhìn hướng phòng bếp, nhỏ giọng nói: "Vừa rồi sao em dữ như vậy? Lý Thanh coi bộ sợ lắm."
Lục Quân Cường không sao cả bĩu môi, gương mặt xinh đẹp thêm một tia lệ khí: "Ai kêu cổ dám chọc anh không vui." Lục Khôn Đức nhìn Lục Quân Cường nhịn không được cười, nhéo mặt cậu: "Bênh vực người mình. Trở về tìm một cơ hội an ủi cổ một chút, nói sao cũng là thân thích của Lý sư phó."
Lục Quân Cường gật đầu ý bảo minh bạch, cúi đầu từ phía sau ôm Lục Khôn Đức, nhỏ giọng nói: "Anh không tức giận là được." Lục Khôn Đức thoải mái cười cười: "Lý Thanh không có gì ý xấu... Hơn nữa, sao anh cảm thấy cổ hình như rất thích em?"
Lục Quân Cường không tỏ ý kiến, đem cằm để trên vai Lục Khôn Đức: "Em chỉ thích anh hai."
Lục Khôn Đức sửng sốt, quay đầu vừa lúc cọ vào sườn mặt Lục Quân Cường, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, không những thế, Lục Khôn Đức đột nhiên cảm thấy Lục Quân Cường đã trưởng thành, cậu đã cao hơn mình nửa cái đầu.
Lục Quân Cường tự giễu cười: "Đáng tiếc anh không chỉ thích riêng em... Còn thích Tiền Nhiều Hơn." Lục Khôn Đức cười nói: "Thằng nhóc này, vậy mà cũng ghen." Nói rồi rút cái chân bị Tiền Nhiều Hơn ôm ra, Tiền Nhiều Hơn lập tức bất mãn kêu to, Lục Khôn Đức lập tức đưa một cái chân khác lại cho nó.
Lục Quân Cường lại thử đưa tay vòng ra trước ngực Lục Khôn Đức, anh không được tự nhiên giật giật: "Em cùng Tiền Nhiều Hơn là muốn gói anh lại hay sao?" Lục Quân Cường gật gật đầu: "Đúng vậy."
Đang đùa giỡn thì có nhân viên bán thời gian tới làm, Lục Quân Cường buông Lục Khôn Đức ra cùng bọn họ đi làm cơm hộp. Lục Khôn Đức chui xuống dưới quầy an ủi Tiền Nhiều Hơn.
Chẳng mấy chốc đã đến cuối năm, trừ bỏ mấy người làm bán thời gian, Lục Quân Cường cho mỗi nhân viên thêm một ngàn đồng tiền thưởng, tiệm cơm vẫn luôn mở cửa đến hai mươi chín tháng chạp.
Ngay cửa ải cuối năm, trong tiệm bận túi bụi, việc đặt mua đồ Tết trong nhà đều là Lục Khôn Đức làm, rau dưa thịt đều lấy từ trong tiệm, Lục Khôn Đức lại mua chút kẹo trái cây cùng quà tặng.
Tới chiều hai chín Lục Quân Cường mới xong, trên đường về nhà mua một ít câu đối xuân vội vàng dán lên. Lục Khôn Đức nhìn phúc tự đỏ chót có điểm xuất thần, thấp giọng: "Đúng vậy, đã ba năm, năm nay phải bắt đầu dán câu đối xuân đốt pháo thăm người thân."
Lục Quân Cường ôm Lục Khôn Đức, nhỏ giọng nói: "Ba năm, ba mẹ thấy anh hiện tại như vậy nhất định sẽ vui vẻ." Lục Khôn Đức cười cười: "Vẫn là em càng có tiền đồ, năm nay Tiểu Quân kiếm thật nhiều tiền nha."
Lục Quân Cường đem đồ vật đều thu thập hảo, cùng Lục Khôn Đức làm tổng vệ sinh, ngày thường trong nhà vốn đã được dọn dẹp sạch sẽ, bất quá là lau dọn kĩ thêm một chút. Sáng sớm hôm sau Đồng Kha liền chạy tới nhà, còn mang theo một xâu lạp xưởng lớn do Vu Hạo Phong làm, Lục Khôn Đức dở khóc dở cười: "Nào có chuyện ba mươi đã chúc Tết? Cậu ngày mai lại đến đi, không được... ngày mai bọn tôi cũng phải đi ra ngoài rồi."
Đồng Kha nước mắt lưng tròng: "Cậu cũng không cần tôi."
Lục Khôn Đức nhìn Đồng Kha có chút hiểu rõ, nói: "Nhà cậu không cho cậu về?" Đồng Kha lắc đầu: "Đã hơn một năm tôi chưa về... Ba tôi không cho tôi về."
Đồng Kha đôi mắt đỏ rực, Lục Khôn Đức không đành lòng hỏi tiếp, Lục Quân Cường trầm giọng hỏi: "Vu Hạo Phong đâu? Vì cái gì không bồi anh?"
Đồng Kha dụi dụi mắt, thở dài: "Ba mẹ ảnh thật ra cũng có kêu tôi qua, nhưng nhà bọn họ là đại gia đình, ăn Tết đều là cùng nhau, ông nội ảnh... tôi cũng không muốn khiến bọn họ Tết nhất bực bội." Đồng Kha cười cười, "Tôi tới bực bội các cậu đi! Tôi nói với Vu Hạo Phong là cậu lớn trong nhà kêu tôi về ăn Tết, các cậu đừng nói cho ảnh."
Lục Khôn Đức gật đầu, xoa xoa tóc Đồng Kha: "Được, chúng ta cùng nhau, tôi với Tiểu Quân cũng chỉ có hai người."
Buổi chiều ba người cùng nhau làm sủi cảo, Lục Khôn Đức và Đồng Kha cái gì cũng không biết làm, cán vỏ khi mỏng khi dày, gói sủi cảo Lục Quân Cường không nỡ nhìn thẳng, chịu đựng để hai người gói mấy cái cho có liền đuổi bọn họ tới phòng khách.
Lục Khôn Đức rửa tay sạch sẽ, thấy Đồng Kha đi vào phòng trong, thành kính đốt nén hương, đem hương cắm lên bàn thờ trước di ảnh cha mẹ Lục Khôn Đức.
Lục Khôn Đức cười cười: "Cảm ơn." Đồng Kha nhìn di ảnh phát ngốc, lại cười cười: "Mẹ cậu thật xinh đẹp, rất giống Quân Cường."
Lục Khôn Đức: "Đúng vậy, Tiểu Quân khi còn nhỏ rất giống bé gái, tôi thì giống ba." Đồng Kha xoa bóp mặt Lục Khôn Đức: "Cậu cũng đẹp."
Đồng Kha phát ngốc một lát, nhỏ giọng nói: "Mẹ tôi cũng rất xinh đẹp, tôi đã một năm chưa gặp bà..." Lục Khôn Đức nhịn không được chua xót, khuyên nhủ: "Vậy cậu trở về nhìn xem đi, đừng để đến khi giống tôi cùng Tiểu Quân, muốn nhìn một chút cũng..."
Đồng Kha bình tĩnh nhìn Lục Khôn Đức, gật đầu, do dự mà cầm lấy di động, gọi vào số nhà mình.
Lục Khôn Đức sợ ở bên cạnh Đồng Kha sẽ khiến cậu ngượng ngùng, lại lết đến trong phòng bếp quấy rối, cầm lấy lạp xưởng Đồng Kha đưa. Vu Hạo Phong làm lạp xưởng nhìn rất là ngon miệng, Lục Khôn Đức có chút thèm, nâng một cây lạp xưởng lẩm bẩm: "Có lạp xưởng từ phương xa tới, còn gì vui hơn (3)..."
(3)Câu gốc "Có bạn từ phương xa tới, còn gì vui hơn" trong sách Luận ngữ của Khổng tử
Lục Quân Cường: "......"
Lục Quân Cường tự mình cán vỏ tự mình gói, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Anh hai muốn ăn? Tự cắt ăn đi, nhưng đừng ăn quá nhiều."
Lục Khôn Đức cắt khối lạp xưởng cùng Tiền Nhiều Hơn chia nhau ăn. Chỉ chốc lát sau liền nghe thấy được tiếng khóc của Đồng Kha trong phòng khách, Lục Khôn Đức không yên tâm chạy qua xem, phòng khách thực an tĩnh, thế nhưng có thể nghe thấy đầu dây bên kia tiếng ba của Đồng Kha khóc. Đồng Kha tắt điện thoại thở hổn hển nửa ngày, cười cười với Lục Khôn Đức: "Ba tôi kêu tôi về nhà, ba tôi không mắng tôi..."
Đồng Kha hoả tốc thu thập mọi thứ, lại cố ý hôn sườn mặt Lục Khôn Đức, nghịch ngợm cười to: "Khôn Đức! Cảm ơn! Năm sau gặp lại!"
Lục Khôn Đức cười cười, quay đầu lại vỗ vỗ mặt Lục Quân Cường: "Được rồi, thừa lại hai ta." Tiền Nhiều Hơn cảm nhận được uy hϊế͙p͙, liều mạng phe phẩy cái đuôi, Lục Khôn Đức vỗ vỗ đầu của nó, "Năm nay nhiều thêm một đứa Tiền Nhiều Hơn."
Lục Quân Cường nhướng mày không tỏ ý kiến, cũng hôn Lục Quân Cường một cái, xoay người về phòng bếp nấu cơm: "Em cũng hôn..."
Buổi tối ăn cơm xong hai người ở trên sô pha dựa sát vào nhau xem xuân vãn, Lục Quân Cường đem sủi cảo do Lục Khôn Đức cùng Đồng Kha gói đều ăn, lúc này cảm thấy dạ dày không thoải mái. Lục Quân Cường kéo tay Lục Khôn Đức đặt ở trên bụng, nói: "Xoa bụng cho em, những cái lung tung rối loạn đó đều bắt em ăn, giờ khó chịu."
Lục Khôn Đức kinh ngạc nhìn Lục Quân Cường: "Đến mức này sao? Vỏ với nhân đều giống nhau, gói khó coi liền không thể tiêu hóa sao?"
Lục Quân Cường diện vô biểu tình: "Gói khó coi đương nhiên không có sao, em thực khó hiểu sao có mấy cái vỏ dày như cái bánh bao vậy? Bên trong hình như còn sống."
Lục Khôn Đức chột dạ cười cười: "Đều là tại Đồng Kha... Ha ha, anh xoa cho em." Lục Quân Cường thuận thế dựa vào trong lòng ngực Lục Khôn Đức, lột quýt cùng Lục Khôn Đức ăn, Lục Khôn Đức nhìn Triệu Bổn Sơn cười to, không chống đỡ làm nước quýt văng vào mặt Lục Quân Cường.
Lục Quân Cường tập mãi thành thói quen, biểu tình tự nhiên lấy khăn giấy lau khô.
Lúc không giờ Lục Quân Cường cầm pháo xuống dưới lầu đốt, Lục Khôn Đức mở cửa sổ phòng khách ra cùng Lục Quân Cường đếm ngược.
"Sáu!"
"Năm!"
"Bốn!"
"Ba"
"Hai!"
"Một!"
Lục Khôn Đức cười với Lục Quân Cường dưới lầu kêu: "Tiểu Quân! Tân niên vui vẻ!" Lục Quân Cường cười đáp trả một câu, trong lúc nhất thời ngàn gia vạn hộ đều đốt pháo, tiếng Lục Quân Cường bị thanh âm bùm bùm bao phủ, Lục Khôn Đức cười chỉ vào lỗ tai ý bảo nghe không rõ.
Lục Quân Cường không nói gì nhìn Lục Khôn Đức đứng trên lầu, lẳng lặng cười. Hai người ngẩng đầu nhìn pháo hoa đầy trời, nghênh đón ngày đầu tiên của thế kỷ mới.