Chương 22

Thật lâu thật lâu trước kia - Lục Khôn Đức (2)
Sau khi ngủ dậy Lục Khôn Đức vào phòng tắm tắm rửa, thu thập xong liền đi đến KTV Đồng Kha đã hẹn.


KTV này theo chế độ hội viên, Lục Quân Cường trước kia lúc làm thẻ hội viên là làm chung, Lục Khôn Đức đã rất lâu không tới, đứa bé giữ cửa cùng người tiếp đãi ở đại sảnh đều đã thay đổi vài lượt, giờ anh không quen biết một ai. Anh lập tức tới phòng lớn Đồng Kha đã đặt, thời điểm anh tới Vu Hạo Phong và Đồng Kha đã ở đó, lại lục tục tới vài người, đều là người quen.


Hàn huyên vài câu xong Vu Hạo Phong gọi vài phần đồ ăn, lại săn sóc chọn loại âm nhạc nhu hoãn, nhỏ giọng nói với anh: "Thanh âm không lớn, hẳn là không khó chịu đâu. Gần đây cậu có uống thuốc đúng giờ không? Cuối tuần lại tới lấy thêm thuốc đi."


Lục Khôn Đức cười cười, bưng một ly nước Tang Quả Trân(1): "Vừa vặn tốt, tôi đều uống thuốc đúng giờ, đã rất lâu rồi không thấy khó chịu nữa." Đồng Kha cũng không ăn gì, bưng một ly cocktail dựa vào quầy bar bắt đầu nhẹ nhàng hát, còn thường thường vứt cái hôn gió cho anh.


(1) Một loại nước giải khát
Vu Hạo Phong cười cười cùng Lục Khôn Đức bắt đầu ăn, nói: "Đồng Kha sợ cậu không tới, lo lắng hết nửa ngày luôn."


Lục Khôn Đức cầm cái nĩa bạc ăn trái cây, cười nói: "Sao lại không tới chứ?" Vu Hạo Phong cười cười không nói lời nào, sợ một câu nói sai lại khiến anh khổ sở, chỉ gật đầu: "Thường xuyên ra ngoài chơi cũng tốt, cậu nên làm quen thêm một ít bạn bè."


available on google playdownload on app store


Lục Khôn Đức cười cười, chạm ly với hắn, dựa vào sô pha uống một ngụm nhỏ, nửa híp mắt nói: "Ừ, tôi cũng muốn ra ngoài đi dạo nhiều hơn." Vu Hạo Phong sửng sốt một chút, mặt mày tương tự, động tác biểu tình tương tự, khiến hắn vừa rồi trong nháy mắt hoảng hốt cho rằng người trước mặt là Lục Quân Cường.


Trái tim Lục Khôn Đức có chút khó chịu, lấy cớ đi toilet ra ngoài, Đồng Kha quay đầu lại hô: "Ê! Trong phòng có mà..."
Thanh âm Đồng Kha bị âm nhạc lấp đi, Lục Khôn Đức bước nhanh ra khỏi phòng.


Lục Khôn Đức dựa ở tường hành lang làm bộ gọi điện thoại, nhẹ nhàng đỡ ngực thở dốc, từ trong phòng cách vách đi ra một người, Lục Khôn Đức ngẩng đầu thì thấy, a, người quen cũ.


Hạ Mục Thanh nhìn sắc mặt trắng bệch của anh, trong mắt toàn là ngoan độc, cười cười: "Thế nào? Không có Lục Quân Cường, mỗi ngày sống không dễ dàng hử?"


Lục Khôn Đức diện vô biểu tình nhìn nam nhân ở bên cạnh bọn họ mười mấy năm, không từ thủ đoạn ấp ủ tình yêu với Lục Quân Cường trước mắt. Hạ Mục Thanh "chậc chậc" hai tiếng, trào phúng: "Lục Quân Cường mới ch.ết có mấy năm, liền sốt ruột tới tìm đàn ông khác?" Hạ Mục Thanh vươn một bàn tay tuỳ tiện chỉ chỉ ngực Lục Khôn Đức: "Kiềm chế chút đi... Trái tim nhỏ bé thân thể nhỏ bé, lại hỏng rồi thì không có người đổi tim cho mày đâu."


Lục Khôn Đức gạt tày Hạ Mục Thanh ra, mặt tái nhợt nhỏ giọng nói: "Đừng dùng bàn tay dơ bẩn của mày chạm vào nó..."


Hạ Mục Thanh sửng sốt một chút, cười nói: "Ừ nhỉ, là trái tim của hắn ta..." Nói xong trong mắt toàn là không cam lòng, tàn nhẫn nói: "Nếu không phải là trái tim của hắn, mày cho rằng tao sẽ tha cho mày sống tới ngày hôm nay sao!"


Lục Khôn Đức thương hại nhìn thoáng qua kẻ đã hết thuốc chữa trước mắt, xoay người muốn đi, Hạ Mục Thanh tiến lên một bước gác tay lên đầu vai của anh, giống như là bạn bè thân thiết thì thầm với anh:


"Biết không? Một ngày trước khi Lục Quân Cường ch.ết... đã đi tìm tao, hắn nói với tao... Vĩnh, viễn, đừng, nghĩ, tìm, mày, gây, chuyện." Hạ Mục Thanh vỗ vỗ bả vai anh, gương mặt ngoan tuyệt yêu dị gần như dữ tợn, nhỏ giọng nói: "Hắn trước khi ch.ết còn có thể nghĩ đến tao... nhưng đều là vì mày, hắn vì mày cư nhiên lần đầu tiên gọi điện thoại cho tao." Nói rồi móc di động ra bấm vào nhật ký cuộc gọi, cười nói: "Tuy rằng là đe dọa uy hϊế͙p͙... tao đến bây giờ còn luyến tiếc không xóa mà giữ lại..."


Lục Khôn Đức nhìn Hạ Mục Thanh, lần đầu tiên cảm thấy hắn kỳ thật rất đáng thương. Hạ Mục Thanh bình tĩnh nhìn anh, lại nói: "Đều là vì mày... Nếu hắn cùng tao ở bên nhau, sẽ không phải ch.ết."


Lục Khôn Đức không hề nhìn hắn, thoáng bình phục hô hấp, đi về phía phòng của mình, Hạ Mục Thanh từ phía sau xa xa nói: "Lại nói cho mày một chuyện! Một tháng trước khi ch.ết... hắn tìm em gái tao xin cố vấn chuyện xuất ngoại xử lý hôn nhân đồng tính!"


Lục Khôn Đức ngừng lại, trong lòng đau đớn, cũng không quay đầu lại bỏ đi.
Trở lại phòng thấy mấy bằng hữu Đồng Kha gọi tới đang bắt đầu ca hát, ai không hát thì tụ ở trên sô pha nói chuyện phiếm, anh cười đáp lời, đơn giản như gần đây đi đâu chơi, hội quán nào chơi được vân vân.


Lục Khôn Đức ngồi tới chín giờ liền nói phải đi, Đồng Kha vội lôi kéo anh: "Gấp cái gì? Lúc này mới mấy giờ?" Mấy bằng hữu cũng ồn ào không cho đi, Lục Khôn Đức cười cười, nói: "Là thật sự có việc, như vậy đi, tôi hát một bài rồi đi."


Anh cầm micro, cũng không chọn bài, liền lấy bài tiếp theo bắt đầu hát, ca khúc bắt đầu, MV trắng đen xuất hiện, trên màn hình hiện lên bốn chữ: Đã lâu không gặp.
Anh sửng sốt, cười cười, hát theo:
"... Thầm nghĩ đến, những ngày không có anh, em đã cô đơn đến thế nào..."


"... Chỉ là không còn hình bóng em, chúng ta thật sự không thể quay lại như ngày trước... Liệu em có thể bỗng nhiên xuất hiện, ở tiệm cà phê nơi góc đường hay không..."


Vai hề trong MV trắng đen tự giễu cười cười, ôm một con chó ngồi ở trên ghế dài cất giọng hát, đối với màn ảnh cũng như là đối với ái nhân đã lâu không thấy, nhàn nhạt kể ra chuyện tình bi thương.
Lục Khôn Đức có giọng nói ôn nhuận, nhưng hát bài hát tang thương này cũng rất dễ nghe.


Anh ngồi ở trên ghế chân cao, một chân nhẹ nhàng gõ nhịp, hợp với nhạc đệm nhẹ nhàng ngân nga... Một bài ca thong thả hoài cựu, Lục Khôn Đức hát lên lại có một hương vị khác, lúc kết thúc du dương lặp lại một lần.


"... Anh thật sự rất muốn gặp em, nhìn xem em gần đây thay đổi ra sao... Không cần nói chuyện trước đây, chỉ là chào hỏi... Nói với em một câu, chỉ là nói một câu, đã lâu không gặp..."
...
Lục Khôn Đức buông micro cười cười: "Vậy tôi qua được chưa? Thật sự là có việc, tôi đi trước."


Vu Hạo Phong và Đồng Kha tiễn anh ra cửa, Lục Khôn Đức liên tục nói không cần tiễn, tự mình về nhà.


Trên đường về anh mua mấy túi nến, cẩn thận sắp xếp ở trong phòng khách, ngọn nến ôn nhuận đáng yêu lẳng lặng cháy, ba mươi ngọn nến, ba mươi ngọn lửa. Lục Khôn Đức vừa lòng cười cười, lấy bánh kem làm buổi sáng ra, lại cầm một chai rượu Lục Quân Cường trước kia cất giữ, đổ ra hai ly.


Lục Khôn Đức tắt toàn bộ đèn, nghĩ nghĩ lại tắt luôn đèn trong sân, an tâm ngồi xếp bằng trên thảm trong phòng khách.
Lục Khôn Đức giống như đang chơi trò gia đình, một đứa trẻ tự chơi tự vui, tự mình cầm hai cái ly chân dài chạm vào nhau, cười nói: "Tiểu Quân! Sinh nhật vui vẻ!"


Nói xong đem một ly chậm rãi đổ lên mặt đất, uống một ly khác, Lục Khôn Đức bị cay hút khí, le lưỡi nhìn phía trước, phảng phất như phía đối diện có người đang nhìn anh. Lục Khôn Đức ôn nhu cười: "Hôm nay anh cần phải uống, không cho em chắn rượu giúp anh đâu..."


Nói rồi anh lại đổ đầy hai ly, chạm vào nhau một chút: "Ly này... chúc Tiểu Quân năm nay thân thể khỏe mạnh!" Nói xong định đổ thêm một ly lên mặt đất, lại nghĩ nghĩ nói: "Không được... Hôm nay anh hai muốn giúp Tiểu Quân uống vài ly..."


Anh uống cả hai ly, bị cay chảy nước mắt, nhỏ giọng nói: "Trước kia đều là em chắn rượu cho anh... Mặc kệ ai kính rượu, em đều dám chắn... chưa bao giờ sợ đắc tội với người ta, ha ha." Nói lại đổ hai ly đầy.


Lục Khôn Đức từng ly từng ly chậm rãi uống xong, vừa uống vừa nói giỡn với phía đối diện: "Cũng là... em vì anh, em vì anh! Từng sợ qua cái gì?!"


Lục Khôn Đức khóc lên, nức nở nói: "Em! Em ngay cả trái tim đều có thể móc ra cho anh! Em sợ cái gì..." Anh lại cười rộ lên, quơ quơ vỏ chai rượu, lại đi tới quầy rượu lấy một chai khác đổ đầy hai ly, cười nói: "Luôn nghe người khác nói... Anh yêu em đến tim đều có thể móc ra cho em, không nghĩ tới... Tiểu Quân em thật sự làm được..."


Anh uống cạn hai ly rượu, nhỏ giọng nhắc mãi: "Anh mấy năm nay luôn nghĩ... nếu như lúc trước có thể dứt khoát đáp ứng em, thì có thể ở bên nhau nhiều thêm mấy năm, có đôi khi cũng hận em... lưu lại anh như vậy." Lục Khôn Đức dùng sức lau nước mắt trên mặt, đấm bàn khóc thảm thiết: "Em sao có thể đối xử với anh như vậy! Anh... anh mỗi ngày đều chạm vào trái tim em! Nó nói với anh rằng anh phải sống cho tốt!" Lục Khôn Đức trực tiếp cầm chai rượu dốc vào miệng, khàn khàn giọng nức nở: "Anh mỗi ngày đều cảm thấy em bên cạnh anh! Nhưng anh nhìn không thấy em! Anh nhìn không thấy em..."


Anh lại uống một ly, nhìn phía đối diện nhỏ giọng khóc: "Tiểu Quân... Bọn họ đều nói anh hãy vì trái tim em mà sống... nhưng anh thật sự không muốn ở một mình." Anh giống như đứa trẻ bị ủy khuất, khóc lóc cầu xin, "Anh không phải cố ý... em cho anh hai đi tìm em đi, Tiểu Quân..."


Tim Lục Khôn Đức cấp tốc nhảy lên, nhìn phía đối diện cầu xin: "Anh không phải cố ý... anh không phải cố ý." Anh vuốt ve trái tim càng ngày càng đau mà dần vui vẻ, lại uống thêm rượu, cười khẽ: "Nếu... có thể gặp lại, mặc kệ còn có phải anh em hay không, quản em là cái gì, là nam hay là nữ... tiền nhiều tiền ít... Anh hai đều đáp ứng em, sẽ không chậm trễ em nhiều năm như vậy nữa..."


Lục Khôn Đức nhìn phía trước, chậm rãi nhắm hai mắt lại.






Truyện liên quan