Chương 72: Tôi yêu người

Tiểu Đồng Kha lại thất tình, lần thất tình này đặc biệt lừng lẫy, còn chưa bắt đầu đã kết thúc.
"Kha ơi... Chân trời nơi nào không có cỏ xanh, cậu xem..."
"Câm miệng!" Đồng Kha đỏ mắt nhìn thằng bạn tốt, "Năm lần trước cậu cũng nói như vậy, nói gì mới xíu coi."


Bạn tốt sờ sờ cái cằm bóng loáng của mình, cười nịnh nói: "Sắp tới Lễ Tình Nhân rồi, nếu không anh đây đi chơi cùng cậu, bù đắp cho con tim lẻ loi của cậu nhá?"
Đồng Kha quay đầu liếc mắt nhìn thằng bạn tốt một cái, lắc đầu: "Cậu kém Vu Hạo Phong quá nhiều, bù đắp không được."


Bạn tốt nuốt xuống một búng máu, vẻ mặt đau khổ cười nói: "Vậy anh đây giới thiệu người cho cậu nhá?"
"Không cần." Đồng Kha đeo cặp sách ra khỏi phòng học, quay đầu lại cười cười, "Cảm ơn nha, bữa nào bao cậu đi ăn."


Đồng Kha lại lên tinh thần, bước vào hiệu sách nhỏ ở cổng trường lục lọi mấy cuốn sách dạy về tình yêu, chú ý những điểm quan trọng, ghi chú lại, viết ra những điều đúc kết được... Dùng bất cứ thủ đoạn nào, phác thảo ra một bản kế hoạch tỏ tình cho Lễ Tình Nhân.


Sách hướng dẫn ở cửa mấy trường trung học thường rất là ba chấm, mặc kệ là mở đầu bằng chữ "người" hay là mở đầu bằng chữ nào khác, nghìn bài một điệu, sách dạy về tình yêu cũng như thế, Đồng Kha khổ tâm nghiên cứu thật lâu, kết quả chính là: vào ngày Lễ Tình Nhân, phủ kín hoa hồng ở trước cửa nhà người đó, hô to anh yêu em.


Đồng Kha tiêu hết sinh hoạt phí mẹ cậu cho tháng này, cũng không mua đủ hoa hồng để phủ kín cửa nhà Vu Hạo Phong, đành phải lui một bước, phủ kín toàn bộ bậc thang.
Đồng Kha lén lút chuẩn bị cho tốt, hít sâu một hơi, lớn tiếng kêu: "Vu! Hạo! Phong!"
"Vu! Hạo! Phong! Em! Thích! Anh!"


available on google playdownload on app store


"Ba em đã biết em là gay! Em sẽ không kết hôn!"
"Em vẫn luôn đối tốt với anh! Em có bao nhiêu kẹo đều cho anh! Dù anh không cho em kem ly cũng được, chấp nhận em đi!"
"Vu! Hạo! Phong!"


Đồng Kha gào nửa ngày cũng không có một chút động tĩnh, đột nhiên cảm thấy mình thật đáng thương, nhỏ giọng nói: "Em thật sự thích anh, anh có thể thích em một chút là được rồi..." Đồng Kha nhìn cửa lớn Vu gia đóng chặt, cảm thấy mình thực buồn cười, ngượng ngùng xoay người rời đi.


Đồng Kha vẫn luôn cảm thấy mình còn tính kiên cường, thời điểm mối tình đầu xuất ngoại, thời điểm người yêu chia tay, thời điểm bị ba đuổi ra khỏi nhà, thời điểm một mình ngồi xổm ở cửa bệnh viện đợi Vu Hạo Phong...


Đều không bằng khổ sở vừa rồi, Đồng Kha nhẹ nhàng sờ sờ ngực mình, nghĩ thầm đều đã tổn thương quá nhiều lần rồi, vậy tại sao vẫn đau chứ. Đồng Kha nhỏ giọng nói: Vu Hạo Phong, em có thể cho anh chính là những thứ này, huy chương của em, mô hình tác nghiệp của em, toàn bộ tiền của em mua hoa hồng... còn có tình cảm của em, đáng tiếc anh đều không thích...


Đồng Kha quay đầu lại nhìn hoa hồng trải trên mặt đất không ai thèm, trong lòng rất khổ sở. Cậu biết tình cảm của mình lại một lần nữa bị người ném xuống đất.


Không có tiền, Đồng Kha liền đi bộ về nhà, nghĩ thầm mình trở về làm cái gì, kia cũng không phải nhà của mình. Đồng Kha một mình ở trên phố dạo tới dạo lui, hôm nay là Lễ Tình Nhân nên trên đường rất nhộn nhịp, một cặp người yêu đi qua bên người, Đồng Kha đi đến một cửa hàng bánh kem, nhìn vào bên trong.


Thân ảnh mảnh khảnh Đồng Kha hắt lên tủ kính, người đi đường bên cạnh vội vàng đi tới đi lui. Đồng Kha đỏ mắt nhìn vào tủ kính nói với chính mình: Tại sao mày vẫn chỉ có một mình, tại sao chỉ có mày là một mình...


Bánh kem trong tiệm tỏa ra tới mùi vị thơm ngọt ngào ngạt, Đồng Kha cảm thấy đói bụng, quẹt quẹt mũi đi chỗ khác.
Đầu mùa xuân trời vẫn còn rất lạnh, Đồng Kha siết khăn quàng cổ thật chặt, ngồi trên băng ghế ở góc đường chà xát tay, cậu vẫn rất nhớ Vu Hạo Phong.


Trong sinh mệnh ngắn ngủi của cậu gặp qua rất nhiều người, mất đi đã thành thói quen, cho nên mỗi lần yêu đương Đồng Kha đều sẽ yêu bằng cả thân lẫn tâm, hy vọng người yêu của cậu có thể vĩnh viễn yêu cậu, cùng cậu ở bên nhau. Nhưng đều thất bại.


Đồng Kha nhịn không được nghĩ, nếu là ngay từ đầu cậu gặp được Vu Hạo Phong, thì thật tốt biết mấy.


Như vậy Vu Hạo Phong sẽ không bởi vì mối tình đầu thương tâm đến bây giờ còn không muốn tiếp thu tình yêu, chính mình cũng có thể không cần vòng nhiều đường vòng như vậy, ăn nhiều đau khổ như vậy... Đồng Kha ngốc nghếch cười, nghĩ mình nhất định sẽ đối xử tốt với hắn, không khiến hắn thương tâm.


Nếu, thời gian nhiều một giây, tương phùng sớm một giây, thì thật tốt biết mấy.


Một cửa hàng trang sức đang tổ chức một hoạt động nho nhỏ, rất nhiều cặp đôi cầm giấy note viết tâm nguyện dán lên cái bảng đen ở cửa tiệm, Đồng Kha cũng cầm một cây bút viết mấy chữ, người phục vụ là một cô bé có vẻ bằng tuổi Đồng Kha, cô bé cười: "Cupid sẽ chúc phúc cậu."


Đồng Kha cười với cô, nện bước về nhà.
Lúc Đồng Kha đi bộ đến căn chung cư mình thuê thì đã hơn mười giờ tối, trời đổ chút tuyết, Đồng Kha nhìn người đứng trước cửa nhà, ngây ngẩn cả người.


Người đàn ông có chút sốt ruột lại có chút khẩn trương, trong tay cầm một bó hoa hồng to, vội la lên: "Sao trễ như vậy mới về? Ăn cơm chưa?"
Đồng Kha ngốc ngốc nhìn người đàn ông trước mắt, lẩm bẩm: "Cảm tạ Cupid..."
...


Thật lâu về sau Đồng Kha hỏi Vu Hạo Phong khi đó tại sao lại yêu cậu, Vu Hạo Phong đều nói không rõ ràng, Đồng Kha cứ hỏi tiếp, Vu Hạo Phong liền hôn cậu, hôn hôn rồi cái gì cũng quên.


Chỉ có Vu Hạo Phong biết, khi đó hắn vẫn còn trẻ, bị vây trong thống khổ do mất đi người yêu, cho dù là yêu Đồng Kha cũng không dám tùy tiện lại lao vào một đoạn tình cảm nữa, hắn sợ mình lại yêu sâu sắc một người, Đồng Kha nhỏ tuổi làm hắn bất an, làm hắn sợ lại lần nữa mất đi.


Ở điểm dũng cảm này, Vu Hạo Phong từ trước tới nay đều không bằng Đồng Kha.


Mặc kệ bị thương bao nhiêu lần, mặc kệ mất đi bao nhiêu, vĩnh viễn mang một trái tim trẻ trung luôn hướng về phía trước, tinh thần phấn chấn, bồng bột nhưng cũng không kém phần dũng cảm nhiệt tình đối mặt với tình cảm. Một Đồng Kha như vậy làm Vu Hạo Phong cảm thấy khó hiểu, cảm thấy hoang mang, cảm thấy... hâm mộ.


Ngày đó Đồng Kha nói Vu Hạo Phong là kẻ nhát gan, Vu Hạo Phong uống rất nhiều rượu, cũng suy nghĩ rất lâu, ngày hôm sau liền mang quà đến gặp mối tình đầu của hắn.


Vu Hạo Phong vẫn luôn cho rằng đối mặt mối tình đầu và gia đình người kia là tr.a tấn lớn nhất đối với mình, nhưng ngày đó khi hắn đi thăm một nhà bọn họ, Vu Hạo Phong bỗng nhiên phát hiện mình lại không hề đau lòng. Chuyện trò vui vẻ, hết thảy đều đã theo thời gian phai mờ.


Con người luôn phải bước ra khỏi một câu chuyện để tiến vào một câu chuyện khác, kẻ chậm chạp đứng ở cửa không chịu rời đi, đều là kẻ nhát gan.


Vu Hạo Phong không muốn làm người nhát gan, khi đó hắn thậm chí đã nghĩ thông suốt, cứ cho là về sau Đồng Kha trưởng thành, yêu người khác, hắn cũng sẽ cười tiễn cậu rời đi, chúc phúc cậu, hoài niệm cậu.


Nhưng tháng đổi năm dời, cậu nhóc năm đó thi đại học, vào đại học, thực tập, kiếm được việc làm... Cậu nhóc của hắn ở trước mặt hắn, vẫn như cũ sáng sủa, vẫn như cũ đẹp đẽ, giống như năm đó gặp nhau.


"Vu Hạo Phong! Anh là đồ cầm thú! Hôm nay em có cuộc họp đó... Anh nhìn xem cổ em bị anh làm thành như nào rồi!"


Vu Hạo Phong nhớ tới tối hôm qua mình mất khống chế, vội vàng vào toilet ôm chặt người yêu, ôn nhu dỗ dành, vội vàng bảo đảm cộng thêm an ủi, trấn an người yêu đang tức giận, cười nói: "Mặc bộ quần áo mới mua kia là được, trưa nay mang em đi ăn đồ Pháp, được không?"


Đồng Kha đang làm ra vẻ cảm thấy đủ rồi, miễn cưỡng đáp ứng, nhịn không được hôn lên mặt Vu Hạo Phong một cái, nhỏ giọng yêu cầu: "Đưa em đi làm đi, em không muốn lái xe."
"Hửm?" Vu Hạo Phong cúi đầu nhìn Đồng Kha, cố ý nói thật chậm, "Anh đây còn phải chở em đi?"


Đồng Kha cười làm lành: "Hì hì, dù sao cũng cùng đi ăn đồ Pháp mà, em lười lái xe lắm."
Vu Hạo Phong bất đắc dĩ thở dài: "Là ai một hai đòi mua xe, mới có một tháng là chán? Hửm? Sớm biết vậy em mua làm gì."


Đồng Kha giả ngu, lấy lòng hôn hôn Vu Hạo Phong mấy cái, xoay người cởi áo ngủ hình gấu Pooh ra thay đồ mới, Vu Hạo Phong nhìn người yêu luống cuống tay chân, trong lòng không khỏi ấm áp, nở nụ cười bước qua giúp cậu.


Bữa sáng sớm đã làm xong, hai người thay quần áo ăn cơm xong liền cùng nhau ra ngoài đi làm, buổi trưa còn cùng đi ăn cơm, buổi tối trở về ôm nhau xem TV, làʍ ȶìиɦ rồi đi ngủ... Một ngày lại một ngày, một năm lại một năm, cứ như vậy bình thường lại bình thường bước tới, cũng sẽ cứ như vậy tiếp tục, vĩnh viễn vĩnh viễn.






Truyện liên quan