Chương 17: Đàn Mộc gia pháp
Quỳ trên mặt đất, phụ thân không nói một tiếng. Nghe người muốn động gia pháp, lòng Dật Vân dâng lên nỗi sợ hãi, hô hấp cũng trở nên gấp gáp.
Có tiếng cửa mở, Dư bá mang theo đằng trượng cùng mấy gia đinh đem ghế dài đặt ở giữa phòng. Phụ thân đóng cửa lại trầm mặt không nói, Dật Vân biết người đang chờ chính mình động thủ. Sớm biết không thể tránh khỏi, hắn chầm chậm tiến đến ghế dài nằm xuống. Phụ thân liếc mắt nhìn, Dật Vân dùng hai tay cởi thắt lưng rồi một lần nữa cúi người nằm xuống. Còn chưa kịp chuẩn bị tốt, gia pháp phía sau đã ập tới.
Ba!
Tiếng đằng trượng chạm vào da thịt vang dội, đau tê tâm phế liệt, Dật Vân hét thảm một tiếng. Vốn từ trước đến nay cứ nghĩ mỗi lần bị phụ thân giáo huấn đã là nỗi đau cực hạn, có ai ngờ so với gia pháp chân chính những thứ kia chỉ là phuỗi ruồi trên mông trâu.
“Ba…Aaaa”
“Ba…Aaaa”
“Ba…Aaaa”
Cố gắng nhịn đau không muốn rên rĩ nhưng Dật Vân nhận ra mình hoàn toàn không có khả năng chống đỡ, càng miễn cưỡng càng tổn hao nhiều khí lực. Mỗi ba trượng đánh vào cùng một chỗ, đau đớn chồng chất đau đớn, làn da chịu không nổi tàn sát quá lớn gần nư muốn vỡ ra.
“Ba…ba…ba”
“Ba…ba…ba”
“Ba…ba…ba”
Tiêu Hán Thần không lên tiếng, cứ ba trượng đánh vào một chỗ trải dài từ mông đến đùi. Từng đạo vết thương vỡ nát lần lượt xuất hiện, máu tươi trào ra rơi xuống nền nhà.
“Aaaaa…”
Dật Vân chưa từng nghĩ gia pháp là đau đến như vậy, đầu óc trống rỗng, toàn bộ khí lực đều được tận dụng để chống đỡ cơn đau đến khắc cốt ghi tâm. Ban đầu hắn còn có thể căng người, động đậy nhằm giảm bớt nỗi đau nhưng hiện tại phần hạ thể gần như không còn chút cảm giác
“Hán thần, Hán thần, có chuyện gì chậm rãi nói, đừng đánh phá hủy đứa con.” là giọng đầy lo lắng của Quận chúa cũng chính là Tướng quân phu nhân vang vọng ngoài cửa.
Tuy rằng Dật Vân không phải con ruột của nàng nhưng là tự tay nàng nuôi lớn. Nghe tiếng nhi tử kêu gào thảm thiết sao có thể không đau lòng. Từ trước đến nay, nàng chưa từng ngăn cản trượng phu dùng gia pháp bởi nàng nghĩ Tiêu gia con cháu đều phải tuân thủ quy củ. Nhưng tình cảnh hôm nay bất đồng, nếu không ngăn lại còn không biết dẫn đến hậu quả gì đâu. Chính là dù nàng đập cửa hay lớn giọng thế nào, người ở trong phòng vẫn không có hồi đáp mà tiếng gậy gộc lại đều đặn truyền ra đến ghê người.
Đứng bên cạnh mẫu thân, Dật Hi lòng đã nóng như lửa đốt. Từ nhỏ đến lớn không ít lần chứng kiến đại ca bị phạt nhưng mỗi lần như vậy đều cắn chặt răng không rên một tiếng. Ngày hôm nay là đau đớn đến mức nào mới khiến đại ca không mặt mủi hét to thảm thiết như vậỵ.
Bất chấp cố kị, Dật Hi tung cước đá vào cửa phòng. Nghe tiếng cửa bị phá, Tiêu Hán Thần dừng tay, xoay đầu nhìn bắt gặp nhi tử còn đang giơ chân giữa khoảng không.
Tiểu tử Dật Hi này ngày càng lớn mật, lừa gạt chính mình bái sư không tính, hiện tại còn dám phá cửa thư phòng. Càng nghĩ Tiêu Hán Thần bùng lên cơn tức giận. Dật Hi cũng hoảng loạn không nghĩ tới vừa phá cửa phòng liền đối mặt với phụ thân. Dời tầm mắt về phía đại ca liền thiếu chút nữa hét lên. Bất quá là ngắn ngủi thời gian mà toàn bộ từ mông đến đùi không một chỗ lành lặng, cả người nằm hấp hối trên băng ghế. Dật Hi lại giương mắt nhìn về phía phụ thân, trong mắt người đều tràn ngập lửa giận. Dẫu trong lòng rất sợ hãi nhưng vẫn phải tình nguyện hướng đến chỗ phụ thân. Dật Hi còn chưa kịp đứng ở khoảng cách an toàn đã bị Tiêu Hán Thần nắm chặt lấy tay, ngay sau đó liền gia pháp vô tình hạ xuống.
“Aaaaa”
Rốt cuộc Dật Hi đã hiểu đại ca vì sao kêu thảm như vậy, mới một trượng đã khuỵ ngay xuống đất. Phía sau đau đớn đâm vào tận xương cốt, Dật Hi sớm quên cả quy củ bị phạt không được động đậy mà kịch liệt giãy giụa, chính là cánh tay bị phụ thân gắt gao nắm chặt, muốn trốn cũng không được. Dật Hi lúc này mới ngộ ra đúng là “ếch ngồi đáy giếng” mới nghĩ rằng gia pháp trong thư phòng đã là nặng nhất.
Vết thương trên người trưởng tử còn chưa định thế nào nay lại thêm gậy gộc trên người tứ tử, bất quá mới vài trượng đã sấm loang lổ máu tươi.
Trượng phu ngoan lệ, Quận chúa đau xót bất chấp tất cả ôm nhi tử vào lòng. Không ngờ đến hành động của thê tử, một trượng đánh xuống vừa kịp thời dừng lại. Nhìn ánh mắt hoảng sợ ngập nước của đứa con trốn trong lòng mẫu thân, Tiêu Hán Thần ý thức được bản thân “giận chó đánh mèo” liền không để ý tới mẫu tử họ, đi đến ghế dài tiếp tục hành hình.
Vừa muốn mở miệng an ủi đích nhi tử lại nghe đến tiếng côn bổng rợn người, Quận chúa tức giận đứng dậy nhấc tay cản trở gia pháp.
“Ngươi làm sao vậy? Nó phạm lỗi tày trời đến mức phải đánh ch.ết nó ư? Đi thanh lâu thì làm sao? Dật Vân tuổi trẻ khí thịnh cũng có thể do bằng hữu lôi kéo, cái nơi này chẳng phải nam nhi các người rất thích lui tới? Ngươi cớ gì tức giận ngay cả một câu giải thích cũng không nghe đã lôi nhi tử ra đánh ch.ết.
“Được, nếu mẫu thân đã xin tha cho ngươi, phụ thân cũng muốn nghe ngươi giải thích một chút, xem người nói sao về hành vi xấu hổ kia.”- nghe thê tử cầu tình, Tiêu Hán Thần cũng hiểu trận này giáo huấn có chút ngoan.
Tiêu Hán Thần đối với tình cảm vợ chồng nhất mực xem trọng. Từ sau chuyện năm đó, hắn cực kì chán ghét việc lập thiếp, còn muốn viết vào cả gia quy. Tận tâm tài bồi trưởng tử cư nhiên lại xa đoạ chốn thanh lâu đúng chọc hắn đại hoả. Phụ thân rốt cuộc cho cơ hội mở miệng, Dật Vân thở phào một hơi.
Mới đầu, Dật Vân bất đắc dĩ bị bằng hữu lôi kéo đi thanh lâu, chính là vừa lúc thấy được Sang Sang. Cái cảm giác vừa gặp mà như đã quen làm bồi hồi. Từ sau ngày ấy, khuôn mặt nàng luôn hiện lên trong tâm trí hắn, khát khao một lần được tiến đến tận cửa phòng nàng. Không biết tự bao giờ, Dật Vân đã quên mất sự chênh lệch thân phận mà sa vào trầm luân.
“Vân nhi cùng Sang Sang đã nhận thức hơn nửa năm, Sang Sang dù thân ở thanh lâu nhưng đoan trang thuần khiết. Hai chúng con là lưỡng tình tương duyệt, kiếp nầy, Vân nhi chỉ cưới một mình Sang Sang làm chính thất.”- thanh âm khàn khàn nhưng những gì Dật Vân nói cũng đủ doạ người.
Tiêu Hán Thần vốn cảm thấy giáo huấn đã muốn đủ rồi liền theo lời thê tử cấp Dật Vân một cái bậc thang nhưng lại không ngờ đến câu trả lời này. Lửa giận vừa tiêu tan lại bùng cháy lên, hắn tiến đến bên nhi tử hung hăng động thủ.
Lời nói của đại ca so với hình ảnh ngoan lệ của phụ thân càng làm cho Dật Hi kinh sợ. Dật Hi dường như nghe được cả tiếng xương cốt vỡ vụn. Mỗi một trượng hạ xuống trừ bỏ hơi thở yếu ớt, đại ca gần như không có phản ứng. Mắt nhìn phụ thân vẫn không nể tình mẫu thân, Dật Hi liều mình chắn trên người đại ca.
“Aaaa” phụ thân quả nhiên hạ tử thủ, một côn đủ để Dật Hi đau muốn ngất đi, ngũ tạng lục phủ như bị đảo lộn.
“Phụ thân…phụ thân, đại ca mặc dù có sai nhưng người phạt cũng đủ nặng rồi. Người còn sinh khí cũng hãy chờ cho đại ca chữa trị vết thương rồi hãy tiếp tục thẩm, cứ tiếp tục đại ca sẽ ch.ết mất.”-thừa dịp phụ thân vì bị mình đỡ đòn cho đại ca làm thất kinh, Dật Hi vội vã nói.
“Đúng vậy Hán thần. Ngươi không thương tiếc Vân nhi cũng phải ngẫm lại tỷ tỷ. Tỷ tỷ nếu thấy ngươi như vậy trách đánh Vân nhi nhất định rất đau lòng.”
“Đi từ đường quỳ, khi nào hiểu rõ thì trở về. Không cho phép bất kì kẻ nào quấy rầy hắn.”