Chương 57: Thông suốt cùng đùa giỡn
Uất Trì Diễm đi vào phòng khách, việc đầu tiên hắn làm là tìm kiếm Lê Hân trong đám người, thấy sắc mặt cậu có chút tái nhợt, trên khuôn mặt xinh xắn bộc lộ rõ sự lo lắng không nói thành lời.
Hắn thấy trái tim mình nhói một chút, bước nhanh đi qua ôm người vào lòng. Ngạc nhiên là bảo bối của hắn không giãy không nháo, ngoan ngoãn cho hắn ôm, còn mặc kệ ánh nhìn của đám đông mà đưa tay ôm lại hắn.
Bị doạ rồi!
Trong lòng Uất Trì Diễm mềm xuống, đưa tay vỗ nhè nhẹ: “Không có chuyện gì bảo bối, không có chuyện…..”
Lê Hân biết không nên làm vậy trước mặt mọi người, cũng biết mình chưa thể hoàn toàn tha thứ, nhưng lại không thể không đáp lại cái ôm đầy ấm áp của hắn. Trong đầu bất chợt nhớ lại cảnh người này lần trước vì phân thần chú ý an toàn của mình mà bị thương, Lê Hân bất giác càng thêm siết chặt vòng tay.
Cảm nhận được, Uất Trì Diễm không để ý thời gian địa điểm mà cong cong khoé môi: “Tiểu Giản, giao chỗ này cho con.” Dưới ánh mắt kinh ngạc của đám đông, hắn ôm người đi thẳng lên lầu.
Hai mắt Uất Trì Giản nhìn theo bóng lưng cả hai, tâm trạng khó chịu vì mấy kẻ mắt mù phá hoại cuộc họp hàng năm đột nhiên bay mất. Cái đám hàng đó, hừ, về chuyện đáp lễ y cũng không có nhẹ nhàng hơn cha là bao đâu.
Ngoại trừ bác Du biết nội tình, ngoài mặt không biểu lộ trong lòng lại đang bắn pháo hoa tưng bừng, thì mọi người bao gồm cả chị Vân đều không hiểu sao ông chủ lại thân thiết với vị tạm trú kia như vậy.
“Khụ.”
“Quản gia….” Có vài người muốn hỏi vài câu nhưng phần lớn đều đang nhớ lại chuyện ông chủ từng công khai tính hướng, như thế tất cả đều hợp lý rồi, nhưng vị kia chỉ là một người nghèo, sao có thể được Uất tổng coi trọng!!!
Bác Du nhìn những khuôn mặt biểu cảm khác nhau không khỏi nhíu mày, đám này cần bị gõ cho tỉnh, đề phòng có kẻ ngốc tự mình hại mình: “Tất cả giải tán, làm thuê cho người, chỉ cần làm tốt việc của mình là được, không cần nghĩ cái không nên nghĩ.”
Bác Du vừa nói vừa quan sát đám đông, ghi nhớ một số người có phản ứng đáng nghi để sau rà soát lại.
Trước bao con mắt bị ôm công chúa về phòng, cậu chỉ có thể trừng tên mặt dày kia, nghiến răng gọi thẳng họ tên đối phương.
Uất Trì Diễm ngưng lại động tác cởi áo, đôi mắt ám trầm – chất giọng non nớt có chút khàn, như cọng lông vũ cà nhẹ trái tim hắn, đã lâu lắm rồi người này mới chịu gọi tên hắn.
Uất Trì Diễm mỉm cười, tiếp tục cởi áo, nơ cổ, cúc sơ mi, từng đường cong duyên dáng như ẩn như hiện.
Lê Hân mở to mắt nhìn khối thịt đang dần áp sát, mặt đỏ hồng, trong đầu chỉ có một suy nghĩ người này mà chịu đi làm host đảm bảo sẽ thành No 1. Nhất là với một người vừa chịu đối mặt với tình cảm của bản thân, giờ sức kháng cự xuống 0 như cậu, sức hấp dẫn của thịt ngay lập tức thăng level.
Để che dấu, cậu yếu ớt chuyển đề tài: “Sao ông có thể làm thế trước mặt bao người hả?”
Cho nên trọng điểm là ‘trước mặt bao người’ sao, ha ha, Uất Trì Diễm thật muốn cười lớn, tuy hắn không rõ lý do bảo bối trong mấy tiếng hắn không ở cạnh lại thông suốt.
Mà hắn đâu ngờ được lý do chân chính là do Lê Hân phát hiện ra bí mật nhỏ dưới sàn của hắn.
“Lúc nãy là lo cho tôi sao.” Uất Trì Diễm ngồi xuống, kéo người kia vào lòng, hôn một cái, ăn chút đậu hủ.
Cậu cũng không so đo mình đang bị đùa giỡn lưu manh, lo lắng hỏi: “Chuyện là sao?”
“Bị chút quấy rối mà thôi, ném mấy quả bom cay, đã xử lý xong rồi.” Bị mình chiếm tiện nghi còn không phản kháng, bảo bối là thật bị dọa rồi, nên hắn chỉ nói nhẹ nhàng an ủi.
Thực chất hôm nay còn xuất hiện sát thủ, cũng may công tác bảo an làm rất tốt, chỉ bị thương vài người, cũng đánh tiếng với bên cảnh sát, tiếng gió có thể áp xuống. Quan trọng là xử lý hậu kịch mà thôi.
Nghe hắn có lệ mình, cậu cũng hiểu không thể hỏi nhiều, chỉ cần hai cha con bình an là được.
“Vết thương cũ…..”
Hắn nghe vậy cũng không thèm nói nhiều, tự động cởi nốt áo. Kỳ thật từ lúc hắn phát hiện bo đì của mình có sức hấp dẫn Lê Hân, hắn liền biến thành ‘bạo lộ cuồng’ trong miệng cậu ( aka sắc dụ nha) nhưng lâu dần cậu cũng miễn dịch được, chỉ thi thoảng lộ vẻ tán thưởng hay hâm mộ mà thôi.
Khi cậu thấy người này lại tự nhiên thoát y, cũng chỉ trừng một chút, quan sát thấy miệng vết thương đã đóng vảy, chỉ cần chờ thêm ít lâu là lành, cậu mới nhẹ nhàng thở ra.
Hắn nhìn cậu thật lâu, mới chậm rãi hôn nhẹ lên môi. Lê Hân còn chưa kịp phát tác, trong phòng lại vang lên tiếng chuông.
Uất Trì Diễm thu hồi vẻ mặt lang sói, nghiêm túc nghe điện, nói chuyện một hồi, “Là Tiểu Giản, chúng ta có thể nghỉ ngơi rồi.”
Lê Hân còn chưa phản ứng bên tai bị luồng khí nóng áp vào: “Cùng tắm rửa có được không?”
(Myn: sao chương này toàn anh dắt mũi bé thỏ của t vậy hả trờiiiii "(๑ △ ๑)")