Chương 5
Tống lão gia làm đương gia Tống gia, nơi ở tự nhiên là chính viện, cách sân Tống Thanh Di không xa, nhưng cũng không gần, một đường đi chậm, cũng phải hết hai chén trà nhỏ. Hắn vừa đi vừa nghĩ lát nữa gặp phụ thân phải biểu hiện như thế nào. Dù sao hắn tuy rằng sống lại, cảm giác giống như là đã qua nghìn năm, nhưng đối với những người khác thì chỉ là chuyện hôm qua, hắn vì nữ nhân kia mà đấu tranh với phụ thân hồi lâu, lại thay đổi thái độ chỉ sau một đêm, không khỏi quá mức kỳ quái, chính là hắn cứ theo như đời trước lấy nữ nhân kia làm vợ thì không có biện pháp làm được, chỉ có thể nghĩ cách kéo dài thời gian, lại tính toán sau.
Đáng tiếc chính mình lúc trước quá vội vàng, hiện tại lấy cớ gì đều có chút đáng chú ý, nếu có thể có chuyện gì trọng yếu để có thể khiến cho việc này không thể không kéo dài mới tốt.
Đang nghĩ ngợi, đường đã đi đến cùng,cách đó không xa có thế thấy Nam thúc mang theo một người mặc bố ý đang cẩn thận khiệng một rương gỗ đi vào viện của phụ thân.
Vốn đang có chút phát sầu Tống Thanh Di nhìn thấy cái rương kia, mới giật mình nhớ tới đời trước hắn muốn kết hôn với nữ nhân kia phụ thân muốn hắn phải thú Tề Nhuận Vân vào cửa trước hắn cực kì phản cảm, trừ bỏ hắn tự cho là đúng vì tình yêu của mình còn vì một sự kiện kia.
Gia tổ Tống gia xuất thân là thợ thủ công, mấy đời thợ thủ công tay nghề rất cao, chủ yếu sản xuất và buôn bán, cũng tạo nên sự phú quý cho Tống gia sau này. Càng bởi vì Tống gia là ngự tượng, tổ tiên từng chế tạo khí cụ cho hoàng thượng, hiện giờ đồ thủ công của Tống gia chính là chiêu bài, dựa vào điều này mà vàng bạc chảy vào Tống gia như nước. Mà mỗi ba năm một lần sẽ diễn ra sự kiện lưu ly tượng tịch chi tranh, mà vị trí tượng tịch chưa từng thoát khỏi tay Tống gia. Chỉ trừ bỏ một lần, là tại đời trước sau khi hắn cưới sư muội vào cửa.
Tống Thanh Di nhớ rõ khi đó bởi vì mẫu thân phụ thân kiên trì, hắn cưới Tề Nhuận Vân làm chính thê, lại bởi vì ngày thứ hai biết được nửa tháng nữa phải chuẩn bị lưu li tượng tịch, ngày hắn cưới sư muội phải lùi lại hai tháng sau. Vốn chuyện cưới xin là chuyện lớn, cho dù quy củ thú thiếp cũng không nghiêm khắc như vậy, lại vì cần phải chuẩn bị, thời gian hai tháng cũng không dài. Chính là hắn về nhà trước, sư muối nói với hắn trong nhà đã chuẩn bị việc cưới xin cho nàng, ngay tại nửa tháng sau. Sư muội hai mắt đẫm lệ bảo hắn phải mang nàng đi, hắn khi đó hứa hẹn về nhà nhất định sẽ mang đại lễ thú nàng vào cửa, bởi vì một chuyện chính thê, hắn đã muốn cô phụ sư muội, nếu đợi hai tháng nữa, vậy hắn tranh thủ có ý nghĩa gì, lúc ấy hắn tức giận mang theo chén lưu ly ông nội lưu cho hắn rời nhà, đó là lưu ly tinh sảo mà Tống gia phải cung phụng khi đứng đầu lưu ly tượng tịch, nghe nói trước đây khi hắn mới vừa sinh ra tổ gia gia phi thường thích Tống Thanh Di, trong bữa tiệc chọn đồ vật đoán tương lai, hắn không phụ kỳ vọng của mọi người mà cầm chén lưu ly bảy màu, sau này chén lưu ly này vẫn luôn để ở chỗ hắn, chính là mỗi lần tổ chức lưu ly tượng tịch thường bị mượn đi. Hắn tự nhiên hiểu được tầm quan trọng của lưu ly tượng tịch, cũng bởi vậy được ăn cả ngả về không mang đi cái trọng yếu của lưu ly tượng tịch.
Cuối cùng phụ thân thỏa hiệp, hứa hẹn trước khi tổ chức lưu ly tượng tịch sẽ chuẩn bị hôn lễ cho hắn. Đây là tình huống cưới vợ vội vàng và mâu thuẫn nhất mà cả đời hắn làm ra, cũng chính là hắn cảm thấy chính mình đối đãi nàng thua thiệt, mới có thể khi có xung đột với người nhà thì liền đứng về phía nữ nhân kia. Cũng làm cho nữa năm sau quan hệ của hắn cùng mẫu thân phụ thân càng ngày càng xấu.
Mà lưu ly tượng tịch chuẩn bị vội vàng, hơn nữa một tượng sư thủ hạ của phụ thân bị hạ cạm bẫy, cuối cùng làm cho mấy đời Tống gia lần đầu tiên bị thất thủ vị trí tượng tịch.
Nhớ lại tới đây, Tống Thanh Di chạy tới cửa viện, Nam thúc cùng với người mặc bố ý kia dặn dò xong, quay lại nhìn hắn “ Thiếu gia tìm lão gia sao, lão gia ở thư phòng, dặn dò nếu người tới thì trực tiếp đi vào”.
Phụ thân Tống Thanh Di là gia chủ đương nhiệm Tống gia, cũng là tộc trưởng Tống thị bộ tộc và quản lý xưởng thủ công của Tống gia ở Kinh thành, Tống lão gia nói một không hai tạo nên hình tượng uy nghiêm của ông, chính là thời niên thiếu trong lòng Tống Thanh Di luôn ẩn ẩn kháng cự với hình tượng phụ thân nghiêm khắc mẫu thân đoan trang này, đi qua một đoạn nhân sinh đen tối, hắn làm sao không biết được chính mình khờ dại như thế nào, đúng là phụ thân nghiêm khắc mẫu thân đoan trang hắn mới được ngây thơ, hắn lại dùng cái này để phản kháng bọn họ, là do hắn cho tới bây giờ không hiểu rõ hai chữ trách nhiệm, cô phụ kỳ vọng nắm đó tổ gia gia đưa chén lưu ly cho hắn, cũng cô phụ cha mẹ đối hắn che chở.
Sống lại một lần, hắn tự nhiên không muốn giẫm lên vết xe đổ, trước tiên hắn phải bảo vệ vị trí đứng đầu trong lưu ly tượng tịch của nhà mình, bởi vì quan hệ đến chuyện nửa năm sau sẽ tiến cống đồ thủ công ngự dụng cho hoàng đế, đời trước chính vì chuyến tiến cống đồ thủ công ngự dụng cho hoàng đế để cho nữ nhân kia cùng gian phu của nàng thừa cơ ra tay, đời này hắn phải bóp ch.ết mọi nguy hiểm từ trong trứng nước.
Nghĩ đến đây Tống Thanh Di lấy lại bình tĩnh, đẩy ra cửa trước mặt đi vào thư phòng-ánh vào mi mắt là khuôn mặt ngàn năm không đổi của phụ thân-nghiêm túc cùng với hai chữ sau lưng thật to “Doanh Thốn”, cảnh tượng đã lâu làm cho Tống Thanh Di hoảng hốt một chút, giống như trở lại khi nhỏ, phụ thân cao lớn ôm hắn còn nhỏ, một chữ một chữ dạy, “hưu thư đôi sổ nhận, bất thư độc doanh thốn”. Tống gia tuy rằng xuất thân thợ thủ công, nhưng mấy đời tích lũy xuống dưới, nội tình không tệ, sớm đã là một gia tộc kinh doanh đồ thủ công một phương, chính là tay nghề thủ công tổ truyền, các đai gia chủ không muốn mất gốc, vẫn lấy nghề thủ công làm tự hào. Trừ tay nghề làm đồ thủ công nổi tiếng thì việc đọc sách cũng được Tống gia coi trọng, đây cũng là lý do vì sao hắn được đưa tới thư viện đọc sách, sau đó gặp gỡ nữ nhân kia.
“mất hồn mất vía cái gì” âm thanh phụ thân vang lên, Tống Thanh Di hoảng hốt lấy lại tinh thần, quả nhiên thấy trên mặt phụ thân xuất hiện vẻ mặt bất ngờ.
“Phụ thân” Tống Thanh Di trận định một chút, nhẹ nhàng lên tiếng. Phụ thân hắn không biết tiếng phụ thân này của hắn không biết là bao hàm bao nhiêu nỗi lòng cùng tình tự trong đó. Cả đời phụ thân hắn ở khi hắn cưới nữ nhân kia không lâu đã bị hắn chọc giận mà bị bệnh, sau này bệnh không dậy nổi cuối cùng buông tay nhân gian, mà khi hắn bị đuổi ra khỏi Tống gia, sống nhờ ở miếu đổ nát cuối cùng bị đói khổ lạnh lẽo mà ch.ết cũng đã qua ba năm, cũng chính là trong mặt người khác hai phụ tử chỉ là một đêm không thấy, nhưng đối với hắn là đã ba năm thiên nhân vĩnh cách.