Chương 12

Trong lòng suy nghĩ trăm chuyển ngàn hồi, Tề Nhuận Vân không tính nói cho mẫu thân biết, “Rất tốt, hắn thật tôn trọng con, cũng không bắt con ở sau viện, có lẽ sau này còn có cơ hội về thăm người cùng phụ thân và bọn đệ đệ”.


Lo lắng nhìn đứa con mình chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, Tề lão phu nhân không còn cách nào, chỉ có thể không ngừng dặn dò, “Nếu ở bên đó không tốt thì trở về nhà, biết không?”.


Gật gật đầu, Tề Nhuận Vân trấn an mẫu thân, mới giúp đỡ mẫu thân đến bên cạnh chiến trường liều mạng uống rượu kia, “Tốt lắm, khó được ta trở về, không theo giúp ta uống, lại cùng người khác uống thống khoái”. Giúp đỡ mẫu thân ngồi xuống, châm rượu, Tề Nhuận Vân tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Tống Thanh Di.


“Ngươi ăn một chút đi, ta cùng bọn đệ đệ nói chuyện một lát”. Tuy rằng Tống Thanh Di không có nói rõ, nhưng là ngày hôm qua bọn họ hàn huyên nửa ngày về lưu ly, hắn mơ hồ cảm giác được bọn họ nói chuyện cho phu quân có định hướng, cho nên hắn mới vội vã kéo Nam thúc đi thư phòng, mà sáng nay trên đường bọn họ xuất phát, Tống Thanh Di cũng hỏi một ít chuyện tình nhà xưởng trong nhà, bất quá hắn rời nhà đã lâu, nhớ không nhiều lắm, bởi vậy hắn đều biết, lần này về thăm bố mẹ trừ bỏ bồi cha mẹ, ước chừng Tống Thanh Di còn muốn cùng phụ thân đàm chuyện.


Một khi đã như vậy, hắn tự nhiên sẽ không để cho người uống say, không sai biệt lắm là được rồi.


Bởi vì thái độ hắn ngồi xuống, cuối cùng làm cho phụ tử Tề gia thu liễm lại, mọi người bắt đầu vừa ăn cơm, vừa một bên trò chuyện, Tề Nhuận Vân cũng liền thuận thế thay rượu thành nước chè xanh từ tay tỳ nữ, thuận tiện cũng cấp cho Tống Thanh Di cùng Nhị đệ uống lợi hại nhất một ít trà tỉnh rượu.


available on google playdownload on app store


Sau khi ăn cơm xong, Tề Nhuận Vân cùng mẫu thân và bọn đệ đệ ở đại sảnh nói chuyện, mà Tống Thanh Di cung kính thỉnh giáo Tề lão gia chuyện ảnh hưởng về hỏa lô đối với khuôn đúc.


Lại không nghĩ tới Tống Thanh Di cùng Tề lão gia trò chuyện càng ngày càng ăn ý, dù sao lúc trước hắn đã hỏi Nam thúc về chuyện hỏa lô, Nam thúc từng là sư phó đốt mẫu tốt nhất ở xưởng thủ công Tống gia, về khống chế lô hỏa tự nhiên chính mình phải có bí quyết, tuy rằng chỉ nói chuyện thì Tống Thanh Di cũng không học được nhiều thủ pháp tinh tế, bất quá Nam thúc nhiều năm không còn đốt chế lưu ly nữa nhưng cũng nói cho Tống Thanh Di một ít bí quyết tay nghề, mà cũng không hặn chế một người ngoại đạo như hắn- Nam thúc tuy rằng chú ý kỹ thuật truyền thừa, bất quá kỹ thuật của sư phó cũng không giao cho Tống Thanh Di, cùng hắn giảng là kinh nghiệm nhiều năm tổng kết, mà hắn cũng biết Tống Thanh Di là đại thiếu gia, về sau cũng không thật sự trở thành một sư phó đốt lò, nhưng quản lý một xưởng  thủ công mà không hiểu rõ bí quyết thì không thể thực hiện được, cho nên hắn mới làm như vậy.


Mà Tề gia làm về khuông mẫu, đối với hỏa lô mẫn cảm cũng không thấp hơn Nam thúc, dù sao một cái khuôn đúc muốn tốt thì phải vượt qua thử thách của hỏa lô có thể làm cho màu sắc bên trong lưu ly trở nên lóa mắt hơn.


Cho nên ngay từ đầu Tề lão gia không cho Tống Thanh Di sắc mặt tốt cũng bắt đầu giảng giả cho Tống Thanh Di về khuôn đúc- bởi vì nhiều năm trước Tống gia cường thế khiến nhà bọn họ bị chia lìa, hắn tự nhiên là không muốn gặp Tống Thanh Di, hơn nữa nghe nói thiếu gia Tống gia không muốn kế thừa gia nghiệp suốt ngày ở thư viện rất ít khi về nhà, liền càng thêm vì đứa con lo âu. Bất quá lần này hắn cùng đứa con trở về, thái độ đoan chính, đối với đứa còn của mình dù không thân thiết lắm nhưng lại rất tôn trọng, lời nói đối với đứa con nhà mình cùng có nhiều che chở, biết rõ nhà mình cố ý chuốc rượu hắn cũng không sinh khí với ai cũng không-cự tuyệt, liền ở điểm này đã khiến hắn liếc mắt một cái đã xem trọng, mà lúc nói chuyện về lưu ly mặc dù có sai sót nhưng nhìn ra được là có kĩ thuật thật sự, bởi vậy úc khí trong lòng tản đi một ít. Đương nhiên chủ yếu là thái độ của đứa con chính mình-về sau lại, hai người trực tiếp đi xuống xưởng.


Tề Nhuận Vân nhìn thấy chỉ lắc lắc đầu, bất quá hắn nhiều năm cũng chưa đặt chân vào xưởng nhà mình, nhớ tới cảnh tượng hắn được phụ thân mang tới xưởng cầm tay chỉ hắn chế khuông, không khỏi có chút xuất thần.
ÆÆÆ


Trong xưởng, Tề lão gia mang theo Tống Thanh Di đi qua đại phòng nặn khuông xuyên qua sân tới tiểu phòng bên trong đặt mấy cái ống khói to nhỏ của bếp lo đi qua, sau cái lò có thế nhìn thấy mấy sư phó đang đi đi lại lại, có người lớn tuổi, cũng có những người trẻ tuổi.


“Lô hỏa có văn có võ, cách nói này ngươi hẳn là không xa lạ, ở y quán thấy thuốc khai thuốc đều có công đạo văn võ hỏa hậu, bất quá ngươi hẳn là không biết văn võ hỏa hậu là khống chế như thế nào. Kỳ thật nói cũng đơn giản, nhiên liệu khác nhau thì độ lửa đốt ra cũng khác nha, đồ gia dụng của dân chúng bình thường thì dùng phân trâu, phân ngựa đốt ra lửa nhỏ, người nhà giàu chú ý một chút thì dùng trấu hoặc vải vụn để đốt cho sạch sẽ. Mà than củi đốt ra “lửa lớn”. Bất quá vô luận lửa nhỏ cũng tốt, lửa to cũng thế, độ ấm nhất định là không thể tăng, nấu thuốc nấu đồ ăn thì có thể, đôt lưu ly thì không được”. Tề lão gia vừa đi đến một hỏa lô bất đầu hướng Tống Thanh Di giảng giải.


Tuy rằng những lời này Nam thúc đã giảng qua, nhưng Tống Thanh Di vẫn như cũ ở một bên lắng nghe.


“Cho nên lưu ly sử dụng chính là hỏa lò, có đủ loại diêu tử khác nhau”. Tề lão gia trước hết chỉ vào một cái diêu tử để dựa vào tường đặt ở sân có một nhánh dài nghiêng về phía trước, diêu tử đại khái là có giới hạn của sân nên không quá dài, hai sườn lõm xuống giống như long cốt bình thường, “Đây là long diêu, bất quá đây không phải là lò đốt chế, chỉ là nơi thí nghiệm khuôn mẫu mà thôi, cho nên quy mô không lớn, long diêu chân chính sẽ rất là dài”.


Ở thư phòng Tống Thanh Di đã nghe Nam thúc nói qua lô diêu chính là như vậy, hắn biết cái lò bình thường được xây ở xưởng trong triền núi thường rất dài, chỗ long cốt lõm xuống có lân nhãn dùng để thêm củi để tăng nhiệt độ, xưởng thủ công nhà mình khẳng định có, bất quá không nghĩ tới ở xưởng Tề gia cũng xây một cái nhỏ. Khó trách Tề phủ nằm ở ngoại ô, diêu tử như vậy cũng không có phương pháp xây ở trong thành.


Tổ tiên ngày xưa đã nói: “ đúc kim loại thành đồ dùng, kim loại và thiếc, phải đốt cho hết khí đen, chuyển sang hoàng bạch, phải đột cho hết hoàng bạch, chuyển sang xanh trắng, đốt hết khí xanh trắng, được màu xanh thì có thể tiếp tục đúc”. Bắt đầu chính là tinh luyện kim loại, sư phụ tinh luyện kim loại phải biết quan sát độ lửa, theo độ lửa tăng lên của hỏa lô thì màu sắc sẽ chuyển từ màu đen sẫm sang màu tím đỏ, cũng chính là tục xưng ‘lô hỏa thông hồng’, lại từ hồng biến thành hoàng, chờ ngọn lửa tỏa sáng, dần dần chuyển sang trắng, cuối cùng từ bạch chuyển sang lam, đây là ‘lô hỏa thuần thanh’. Làm lưu ly đạo lý cũng như vậy”.  Tới bên cạnh long diêu, Tề lão gia vỗ vỗ một tiểu đồng tử đang ở lân nhãn thêm củi, nhường vị trí lại cho Tống Thanh Di.


Tống Thanh Di hiểu được ý của Tề lão gia, tiếp nhận công việc của tiểu đồng, hướng bên trong lân nhãn thêm củi, thuận tiên theo lời Tề lão gia nói xem xét lô hỏa, chỉ thấy bên trong long nhãn to như hai nắm tay người trưởng thành lửa cháy cuồn cuộn màu đỏ đậm mang hoàng nhiệt khí không ngừng thoát ra ngoài động khẩu.


“Độ ấm long diêu đã đạt ngoài ‘lô hỏa đỏ bừng’ nhưng chưa tới ‘lô hỏa thuần thanh’, có thể đốt ra được lưu ly ba màu hoặc bốn màu, nhưng nếu muốn nhiều màu, lô hỏa này sẽ không đủ đốt”. Nhìn thấy động tác Tống Thanh Di thêm củi từ ngốc đến thông thuận, Tề lão gia ở phía sau hắn khẽ cười.


Chờ Tề Nhuận Vân cùng Nhị đệ đi vào xưởng ở hậu viện thấy  cảnh tượng phu quân nhà mình đang ở bên cái lò thêm củi, phụ thân ở phía sau hắn một bên xem một bên nói nói vài câu.


“Di? Xem ra Tống thiếu gia này cũng có bản lĩnh, nhanh như vậy đã khiến phụ thân tiêu giận còn khiến phụ thân chỉ hắn đốt lò” Nhị đệ ở phía sau có chút kinh ngạc nói.


Trong lòng Tề Nhuận Vân hiểu rõ, phụ thân là bởi vì chuyện kết hôn giữa mình và Tống Thanh Di là chuyện đã định, sau  này hai người phải làm bạn cả đời, mà Tống Thanh Di lần này biểu hiện làm cho phụ thân vừa lòng, mà phu quân nhà mình lại thực hiện như lời đã nói đêm đó, nên mới có cảnh tượng như thế này.






Truyện liên quan