Chương 18
Trong phòng hôn ám, hai chữ “Đoạn Cẩn” khàn khàn gọi ra, tình tự Tống Thanh Di chậm rãi bình phục lại, cảm thụ thân hình trong lòng ngực yên lặng thuận theo, đột nhiên trong lòng hắn nổi lên một ít xúc động.
Đại khái là vẫn không có tiếng đáp lại, Tề Nhuận Vân lại gọi một tiếng, vừa dứt lời cảm nhận chính mình được bay lên, sau lưng lai căng thẳng, dĩ nhiên là bị người ôm đặt trên giường.
Tống Thanh Di tùy tay xả màn, dấu đi tiếng kinh hô của Tề Nhuận Vân.
Tống Thanh Di tỉnh lại sắc trời đã vào hoàng hôn, xuyên qua màn có thể nhìn thấy vài ngọn đèn ngoài cửa sổ, hẳn là bọn Quản Bích ở bên ngoài thắp đèn.
Bởi vì không khống chế được cảm xúc Tống Thanh Di liền đem mình giam ở trong phòng, mà Tề Nhuận Vân cũng là bị hắn kéo vào, bởi vậy có thể nói là từ trưa đến giờ bọn họ chưa ăn cơm, vì vậy bụng bây giờ đã kháng nghị khiến hắn phải tỉnh lại.
Giật giật tay có chút ch.ết lặng, Tống Thanh Di quay đầu thấy người ngủ trên cánh tay mình. Bởi vì ánh sáng hôn ám, hắn chỉ có thể nhìn một làn da trắng bóng óng ánh được chiếc chăn chặn ngang hông che lại.
Tống Thanh Di hạ mi, cho dù thấy không rõ lắm hắn cũng biết bây giờ trên người Tề Nhuận Vân rất lộn xộn. Cẩn thận đem tay thu hồi, nhặt quần áo bị quăng lung tung tứ phía, Tống Thanh Di cảm thấy mặt mình có chút nóng- cho dù đời trước lúc hắn còn chưa biết gì thời điểm cùng sư muội nhiệt tình cũng chưa có hoang đường như vậy. Xuống giường phân phó Quản Bích vẫn canh giữ bên ngoài vào trong thắp đèn, lúc này mới có thời gian đi xem bộ dáng chính quân nhà mình.
Búi tóc Tề Nhuận Vân còn gắn một nửa, chăn còn chặn ở ngang hông, bởi vậy tóc dài đều cơ hồ bao trùm cả nửa người, vì vậy làn da ở bên dưới càng hiện lên vẻ tái nhợt.
Tống Thanh Di xem xét một chút, thấy chỉ có đỏ lên một chút liên phân phó Quản Bích đi lấy nước ấm tính toán thay người thu thập một chút, lại không nghĩ tuy rằng buồn ngủ, lại bị Tống Thanh Di cầm đèn chiếu sáng đánh thức, bất quá bố khăn ấm áp dán vào người khiến cho Tề Nhuận Vân có chút mơ màng mở mắt ra.
Đại khái là vừa mới tỉnh vẫn còn mơ màng, khiến cho bộ dáng Tề Nhuận Vân ngày thường trầm tĩnh quãnh quẽ, híp mắt xem người bộ dạng có chút ngốc lăng, “Làm sao vậy?” hỏi xong mới nhớ tới chuyện tình lúc trước, biểu tình lập tức ngốc lăng dừng lại, theo sau tuy rằng đã thu hồi biểu tình, nhưng lỗ tai đã đỏ ửng, lại làm cho Tống Thanh Di phát hiện chính quân nhà mình khi thẹn thùng ngoại trừ mặt có chút hồng, thì hai lỗ tai, cùng cổ và cả ngực cũng nổi lên màu hồng.
Bởi vì ngay từ đầu không phát hiện chăn chỉ đắp tới thắt lưng, sau lại bởi vì Tống Thanh Di không biết xấu hổ kéo chắn mới đem sự chú ý tới trên người chính mình, bởi vậy Tề Nhuận Vân một thân thay đổi Tống Thanh Di ở trước giường đều một chút là phát hiện ra. Bất quá chính quân của y da mỏng nên Tống Thanh Di đành nhịn cười, “Nhìn ngươi ngủ, vốn nghĩ là muốn lau người cho ngươi”.
Cuối cùng bố khăn là bị Tề Nhuận Vân cướp đi- thật là cướp đi, Tống Thanh Di lần đầu tiên biết được người này cũng có động tác kích động như vậy, Tống Thanh Di bất đắc dĩ phải đi xem bữa tối.
Bởi vì đã muốn vào đêm, Quản Bích lo lắng hai chủ tử không ăn cơm chiều sẽ đói bụng, lại sợ qua thời gian ăn cơm sẽ bỏ bữa, bởi vậy tìm Linh Bảo hai người cùng nấu một ít cháo thịt. Lúc này chủ tử hỏi liền bưng lại đây.
Chờ Tống Thanh Di đem cháo bưng trở về, Tề Nhuận Vân đã mặc trung y chỉnh tề- tuy rằng trên mặt vẫn còn chút biểu tình bất bình.
“Lại đây chút đi”. Tống Thanh Di buông nồi, vẫy tay.
Ngồi xuống sau, hai người im lặng ăn cháo, Tống Thanh Di không có giải thích động tác đột ngột hôm nay, mà Tề Nhuận Vân cũng không có hỏi hắn nguyên nhân. Trước đây Tống Thanh Di đã có chút tò mò.
Đem vấn đề hỏi ra miệng, Tống Thanh Di không nghĩ đến là nhận được câu trả lời ngoài ý muốn.
“Vốn là gia, là thê thất của Đoan Cẩn,hầu hạ…. vốn là thuộc bổn phận”. Trong giọng nói bởi vì ánh mắt của Tống Thanh Di nên sửa lại cách xưng hô, bất quá đáp án này lại làm cho Tống Thanh Di buồn bực không thôi, bất quá Tề Nhuận Vân nghĩ nghĩ lại bỏ thêm một câu, « Bất quá, ban ngày tuyên ɖâʍ dù sao cũng không tốt ».
Nhìn thấy chính quân nhà mình còn thật sự đối hắn khuyên giải, bởi vì phát hiện chính quân nhà mình xấu hổ Tống Thanh Di nhất thời hết chỗ nói- đây là…. Thực hiện chức trách ? chính là thực hiện mà thôi ?
Không thể nói rõ cảm giác buồn bực này là gì, tâm tình Tống Thanh Di vốn hảo nhất thời mây đen dày đặc.
Vài ngày sau, Tống Thanh Di bởi vì trong lòng không thoải mái nên càng đi sớm về trễ, mà Tề Nhuận Vân tựa hồ không có phát hiện hắn bất thường thậm chí so với hắn là người tới đây học tập lại càng cố sức hơn. Có đôi khi Tống Thanh Di trở về hắn còn chưa trở về, điều này làm cho trong lòng Tống Thanh Di buồn bực lại càng buồn bực hơn.
Một ngày này vốn đi theo Trịnh lão đầu xem người đốt quặng, sau đó xem người đốt màu Tống Thanh Di rốt cục không kìm chế được đi tìm chính quân nhà mình- hắn tuy rằng trong lòng không vui cũng bởi vì bận rộn sớm đi tối về, như thế nào chính quân nhà hắn nặn đất sét lại càng vội hơn hắn. Hơn nữa buổi tối ít người thợ thủ công đều trở về nghỉ ngơi, hắn vội cái gì chứ.
Chố Niết Mộc kỳ thật cùng nơi đốt lò của Tống Thanh Di cũng không xa, bởi vì núi bắc cùng lò đốt phía nam đường hai nơi lại trái ngược nhau, cho nên hai người mới không có chạm mặt nhau, huống chi thợ nặn khuông không có hay đi lại, cơ hồ đều ở nhà núi bắc sắp xếp, vì vậy Tề Nhuận Vân mấy ngày nay đều ở chỗ này.
Tống Thanh Di muốn tìm người tự nhiên là dễ dàng, vừa mới tiến vào nhà, thợ thủ công đã sớm biết nhiều ngày nay thiếu gia đang ở diêu hán, vừa thấy người tới ăn mặc khác biệt thợ thủ công làm sao còn có thể không biết là ai. Nhóm thợ thủ công liền đứng dậy hành lễ, bị Tống Thanh Di xua tay ngăn lại, nghe Tống Thanh Di phân phó tiểu học đồ biết người đến tìm ai, lập tức liền chỉ đường.
Tuy rằng Tề Nhuận Vân cùng Tống Thanh Di là tới học tập, bất quá dù sao cũng là chủ tử, nhóm thợ thủ công sẽ không thực sự để bọn họ ở trong hoàn cảnh hỗn độn, cho nên địa phương mà Tề Nhuận Vân đãi là đã qua sửa sang, tuy rằng không cần thiết sạch sẽ quá, bất quá ít nhất là sạch sẽ, các loại tài liệu đều dựa theo tên đặt trên giá, ở giữa để hai cái bàn, mặt trên để các loại dụng cụ nặn khuông, mà Tề Nhuận Vân đang ở trước bàn, hai tay áo cuộn cao, lộ ra cánh tay gầy gò trắng nõn- bất quá giờ phút này dính đầy đất cát ẩm ướt- một đoàn đất sét đang được nhào nặn, còn đang động thủ cảm thụ một chút, sau đó theo tài liệu lí giải bên cạnh thêm nguyên liệu vào.
Tống Thanh Di người trước mắt hoàn toàn không có chú ý tới hắn, cảm giác không tự nhiên liền biến thành thở dài.
Tính cách Tề Nhuận Vân cho dù tiếp xúc không lâu nhưng hắn có thể hiểu được phân nửa, người bướng bỉnh như vậy hắn còn bày ra tình huống đại náo với y, chẳng lẽ còn cho ra đáp án khác sao? Ngược lại là chính mình, đối với Tề Nhuận Vân sinh ra cảm giác không được tự nhiên chính mình phải tự suy nghĩ xâu xa.