Chương 29

Tề Nhuận Vân lần đầu tiên xuất hành, bọn Linh Bảo kiên trì thiểu quân tốt nhất nên đi xem chợ phụ cận trước, bất quá Tề Nhuận Vân thấy không có thứ gì muốn mua, cũng không phải nữ tử chẳng lẽ muốn đi lựa son phấn, lăng la tơ lụa sao, cuối cùng quyết định đi thư phô.


Nghe Tư Niên giới thiệu các loại sách, Tề Nhuận Vân kinh ngạc hắn đối với nơi này hiểu biết rất nhiều, hỏi mới biết được, Tư Niên trước kia chuyên muôn phụ trách thư phòng của Tống Thanh Di.


Tề Nhuận Vân nghĩ Tống Thanh Di tùy tiện phái một gã sai vặt lại đây, không nghĩ tới là người đắc dụng bên người hắn. Bất quá cũng không nói gì thêm, chính là đem việc này ghi tạc trong lòng.
Theo Tư Niên giới thiệu, Tề Nhuận Vân cho xa phu đi du kí tạp thư.


Bởi vì Tống Thanh Di chuẩn bị cho hắn một cái tiểu thư phòng, trừ bỏ sách hắn mang về khi trở về nhà thăm bố mẹ thì vẫn chưa mua thêm, lần này đi ra, Tề Nhuận Vân cũng muốn mua một chút sách.


Vốn tính tình Tề Nhuận Vân thiên tĩnh, nhiều năm sống một mình một viện trừ bỏ luyện tập tay nghề niết khuôn, hắn nhiều nhất chính là đọc sách, bất quá khi hắn đọc sách không có chọn, có thể tìm được sách gì thì đọc sách đó. Hiện nay có thể tự mình chọn, với hắn mà nói đã là phi thường hạnh phúc.


Thời gian tới cửa hàng sách tốt lắm,  Tề Nhuận Vân thời điểm đi vào hai tay trống trơn mang theo hai gã sai vặt, thời điểm đi ra đã hết một ngày, trên tay hai gã sa vặt đã là một rương sách.


available on google playdownload on app store


Tề Nhuận Vân chờ bọn Linh Bao đem sách để lên mã xa, nghĩ còn có thể đi nơi nào dạo phố, ánh  mắt đảo qua mọi nơi lại phát hiện cửa hàng bên cạnh lại là một nhà khắc chương. Tề Nhuận Vân từng vì luyên tập khuôn mẫu mà có học qua kỹ thuật điêu khắc, này là hắn tự học,  đất đá dùng để luyện tập chính là con dấu. Hiện nay thấy một cửa hàng như vậy, liền nổi lên hứng thú vào xem. Hơn nữa hắn vẫn chưa có một con dấu hợp ý, vừa lúc có thể nhìn xem. Nếu có thể tình cờ gặp được nguyên liệu, hắn thật nghĩ tự mình khắc một con dấu.


Thấy Tề Nhuận Vân đi vào cửa hàng cách vách, hộ vệ phía sau chạy nhanh đuổi kịp.


Cửa hàng không lớn, Tề Nhuận Vân đi vào sau liền cảm thấy có chút chật chội, càng khỏi nói bên người hắn con đi theo vài người hộ vê. Bất quá khoảng cách ba bốn bước chính là quầy chưởng quầy, địa phương còn lại để bày hàng hóa, mà đặc biệt của cửa hàng cũng là hàng hóa này, đại khái bởi vì quan hệ đến diện tích của cửa hàng, không giống những cửa hàng khác bày hàng hóa của mình thẳng ra, ngược lại làm một cái giá ba tầng có mặt phẳng nghiêng, so với cái gia xoay ngang chiếm ít diện tích hơn, hơn nữa liên quan đến mặt phẳng nghiêng nên chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy hết hàng hóa.


Tề Nhuận Vân nghĩ chủ quán này thật ra có kỳ tư diệu tưởng. Nhà này chuyên bán tài liệu về con dấu kiêm khắc chữ, hàng hóa dựa theo chất lượng gỗ mà sắp xếp, phân biệt trưng bày ngọc thạch, ngà voi, sừng tê giác, thạch tài, có thể nói ma tước tuy nhỏ nhưng đầy đủ ngũ tạng. Trong đó thạch tài là nhiều nhất, hơn nữa thạch tài còn phân ra nhiều chủng loại, bởi vậy hai cái quầy hàng lớn nhất cửa hàng đều là thạch tài.


Tề Nhuận Vân bởi vì quan hệ từ nhỏ học tập chế khuông,đối với thổ thạch rất yêu thích, bởi vậy cho dù thế nhân lấy sừng tê giác ngà voi làm trân quý, nhưng càng yêu thích con dấu thạch tài. Đương nhiên thạch tài cũng có những loại trân quý,bất quá Tề Nhuận Vân thiên vị, nhưng thật ra lại càng thích thanh điền thạch, đống thạch hơn. Cửa hàng có chút nhỏ, chỉ liếc mắt một cái là nhìn được đại khái, còn đừng nói,Tề Nhuận Vân thật đúng là nhìn đến một khối mà mình thích. Đó là một khối phong môn thanh, màu sắc thiển đạm tinh chất du nhuận, vuốt trắng mịn thuận tay.


Tề Nhuận Vân vuốt tảng đá một chút, thực sự yêu thích không buông tay. Theo sau biên sừng lại chọn một khối bạch quả thanh điền tính toán cùng phong môn thanh trên tay khắc cho chính mình một bộ chương. Chọn được thạch tài vừa ý, Tề Nhuận Vân cảm thấy mĩ mãn đi đến quầy tính tiền, đang định xoay người rời đi, ma xui quỷ khiến nhớ tới Tống Thanh Di nói trước đây đọc sách có coi trọng một con dấu hắc để lưu vân của phụ thân, sau đó lấy đến ngoạn, kết quả làm gãy mất cái sừng, bị phụ thân đánh mông. Khi đó trong mắt Tống Thanh Di đầy hoài niệm cùng đau thương chính mình xem không hiểu, cũng không biết vì cái gì, Tề Nhuận Vân liền lưu lại trong lòng, tổng cũng không thể quên được.


Hiện nay thấy khối hắc thanh điền đột nhiên cảm thấy có thể làm một cái kiềm ấn cấp cho người nọ để ở thư phòng.


Hắc thanh điền chủ quán tính toán khắc chương cho mình, không nghĩ đặt ở trên quầy bị khách nhân nhìn trúng. Bất quá thấy Tề Nhuận Vân thật sự thích, thật cũng không khó xử liền bán, hơn nữa nghe Tề Nhuận Vân tính toán chính mình khắc, còn rất có hứng trí tán gẫu chỉ cho hắn những gì cần chú ý khi khắc đá thanh điền.


Văn khắc cùng tự khắc tuy rằng có khác biệt, nhưng là có chút tài nghệ cùng sự khéo léo, trung tâm vẫn là giống nhau. Chính là muốn hiểu biết tài liệu, lực đạo thích hợp cùng yếu điểm đều là trọng yếu. Tề Nhuận Vân chính mình sờ soạng hơn mười nằm khắc văn, lần đầu tiên ở diêu hán đốt chế khuôn mẫu bát lưu ly được các lão sư khen không dứt miệng, đối phương diện này tự nhiên một chút liền thông.


Tề Nhuận Vân cũng không nghĩ một lần nảy lòng tham đi dạo, lại cho hắn nhận thức được một bằng hữu chung trí hướng, vốn không thích nói chuyện hắn cũng đứng bên cạnh quầy cùng chủ quán hàn huyên hơn nửa canh giờ về văn khắc.


Chờ thời điểm rời đi cửa hàng con dấu, Tề Nhuận Vân đã muốn biết tên chủ quán là Hầu Nham, là chưởng quầy tiểu nhị kiêm sư phó khắc tự của cửa hàng này.


Tề Nhuận Vân hôm nay xuất môn một chuyến thu hoạch tương đối, bởi vậy tâm tình trở về tất nhiên là không tồi, bất quá tâm tình không tồi trước khi vào cửa, tiêu thất hơn phân nửa.


Bởi vì trước cửa dừng một chiếc xe ngựa, Tề Nhuận Vân nhìn thấy dấu hiệu trên xe, nhận ra là xe của diêu hán mà ngày hôm trước bọn họ vừa ly khai. Này không phải ngày báo cáo đầu tháng hay cuối tháng, người ở diêu hán tới vậy là đã xảy ra chuyện. Nghĩ đến đây Tề Nhuận Vân tính toán vào cửa cho Linh Bảo đi hỏi thăm tình huống một chút, kết quả không đợi hắn mở miệng, gã sai vặt đón khách vừa thấy hắn liền đối với người vừa tới nói vài câu, sau đó lại đây hồi bẩm.


Tề Nhuận Vân nhìn người nọ liếc mắt một cái, cảm thấy có chút quen mắt, người nọ phát hiện ánh mắt chính mình thế nhưng còn có chút kích động, bất quá người này chưa từng gặp qua.


Nghe xong hạ nhân trả lời, Tề Nhuận Vân mới biết được người đến là tìm Tống Thanh Di, không nghĩ tới đại thiếu gia cũng không ở, ngược lại tìm thiểu quân mới biết được cũng là xuất môn, ở nơi này sốt ruột mới gặp Tề Nhuận Vân vào cửa.


Nghe vậy Tề Nhuận Vân có chút kinh ngạc, bởi vì nhớ không lầm thì hôm trước mới có người đưa qua bản ghi chép, như thế nào sẽ có người đến tìm hai người bọn họ, dù sao  bên diêu hán có việc bình thường đều bẩm báo lão gia.


Bất quá chờ người tới báo thân phận, Tề Nhuận Vân đã biết là cái gì.
Người đến là một trong hai học đồ cấp cho Tống Thanh Di phụ trách việc dùng súc vật đốt lô.


Người nọ nói ý đồ đến, nguyên lai lô hỏa buổi chiều hôm nay quả nhiên xuất hiện màu xanh, tuy rằng toán loạn một chút, nhưng phải biết rằng lô diêu bọn họ sử dụng là loại bình thường, lô hỏa tăng nhiệt độ công năng chỉ bình thường mà thôi, so với long diêu ngẫu nhiên thoát ra tình huống thanh diễm đã xem là thực khó lường. Bởi vậy hai học đồ cũng không trì hoãn trức tiếp đến Tống phủ hồi bẩm- việc này Tống Thanh Di đã công đạo riêng, chuyện đốt lô nếu diêu hán đã đưa bọn họ cho hắn, như vậy lúc sau đốt lô xuất hiện sự tình gì, vô luận tốt xấu bọn họ chỉ có thể đối hắn hoặc là chính quân của hắn hồi bẩm.


“Bản ghi chép số lượng là bao nhiêu, trạng thái sức nặng như thế nào?” nghe đến tin tức như thế Tề Nhuận Vân cũng có chút kích động, không chỉ là vì lô hỏa thuần thanh không chỉ đốt chế ra lưu ly phẩm chất rất tốt, cũng là bởi vì đề nghị này là từ Tề gia cùng Tống Thanh Di. Lâu như vậy bất quá cũng đã có chút manh mối, này chẳng phải làm cho người ta hưng phấn. Bất qua cho dù trong lòng cao hứng, nhưng hắn vẫn biết cố kỵ.


“Nhớ, tiểu nhân mang bản ghi chép tùy thân mang theo”. Hắn đem bản ghi chép dấu tốt trên người xuất ra cho Tề Nhuận Vân, hiển nhiên hắn cũng hiểu bản ghi chép này có ý nghĩa gì.


Tề Nhuận Vân tiếp nhận sau, cũng không vội vã xem, ngược lại hỏi những chuyện khác “ Thời điểm lô hỏa đốt ra ở đốt diêu có những ai? Bản ghi chép này trừ các ngươi ra còn có những ai xem qua?” chuyện tình đốt lô bằng súc vật nhóm thợ thủ công ở đốt diêu đều không nhiệt tình cũng không phản đối, dù sao chuyện tế lô có phát sinh, nhưng là sác xuất thành công không cao, Tống gia đại thiếu gia muốn đốt nếu không gây trở ngại bọn họ thì cũng không có ý kiến. Chính là hai người học đồ lần đầu tiên phụ trách một chuyện đối với bọn họ đây là chuyện đại sự, nhưng thật ra còn thật sự phụ trách, đồng thời cũng phi thường cẩn thận.


“ Chỉ có chúng tiểu nhân, bởi vì dùng bếp lò bình thường, nên ngày thường cũng rất ít người lại đây, thiếu gia đã đánh tiếng với Trịnh sư phó, tài liệu mỗi sáng sớm đều sẽ có người đưa tới, chúng tiểu nhân đều là chờ người đi rồi mới bắt đầu, mỗi ngày đều thay đổi trình tự bắt đầu, tuy rằng lần này đến bẩm báo có chút đột ngột, bất quá tiểu nhân nói với quản sự trong nhà có việc gấp muốn mượn xe ngựa chạy về nhà”. Xem ra học đồ này làm việc không những cẩn thận mà còn thông minh.


Tề Nhuận Vân gật gật đầu, lại hỏi tên học đồ, công đạo việc giữ bí mật rồi mới khiến Linh Bảo ban thưởng rồi đem hắn xuống nghỉ ngơi, chuẩn bị tối nay trở về diêu hán.


Chờ mọi người đều đi ra ngoài,Tề Nhuận Vân mới mở bản ghi chép ra xem. Bởi vì ngày hôm qua bọn họ mới trở về, cho nên bản ghi chép có một hàng, ấn theo yêu cầu của Tống Thanh Di, bản ghi chép đầu ngày cùng canh giờ, cùng sức nặng và chủng loại, còn có loại lưu ly đốt- Tống Thanh Di không tính toán khoảng không đốt bếp lò, công đạo học trò mỗi ngày phân loại định mức lưu ly thứ phẩm tiến lô đốt chế, dù sao một ngày đốt lô chi phí củi lửa súc vật đều không nhỏ, một phần lưu ly thứ phẩm thì mới thu lại được một ít tiền lời.


Nghĩ nghĩ, Tề Nhuận Vân đi tiểu thư phòng nhìn kỹ chữ viết bản ghi chép, đề bút viết ra một phần, nội dung tự nhiên là muốn sửa chữa qua. Chờ sau khi làm xong kêu Tư Niên, công đạo hắn giao cho học đồ mang về.


Làm xong này, Tề Nhuận Vân ở tiểu thư phòng xuất thần ngồi một lát, mới nhớ ra hôm nay mua về khối không môn thanh kia liền đem ra tạo hình văn sức một chút.
ÆÆÆ


Tống Thanh Di rốt cúc cũng thoát khỏi La Hạnh Quyên trở về trong viện mới nghe chính quân nhà mình hôm nay cũng xuất môn, còn mua không ít sách. Về phần chuyện tình diêu hán có người tới cũng có người bẩm báo cho hắn, bất quá nếu Tề Nhuận Vân đã muốn xử lý xong vậy thì không cần phải vội.


Đối Hồng Tụ ra hiệu, Tống Thanh Di ở tiểu thư phòng tìm thấy chính quân của hắn, bất quá Tề Nhuận Vân cũng không có phát hiện hắn tiến vào, ngược lại còn thực sư chuyên tâm khắc ấn thạch trên tay. Ngón tay Tề Nhuận Vân rất dài, làn da cũng trằng, khớp xương hữu lực khống chế độ mạnh yếu trên tay có chút căng thẳng hơi hơi trắng bạch, khối nhuận thanh ấn thạch nắm trong lòng bàn tay thế nhưng dị thường tốt xem.


Tống Thanh Di nhìn ánh mắt Tề Nhuận Vân có chút mơ hồ, chỉ biết hắn xuất thần,trạng thái như vậy kỳ thật hắn là đã gặp qua vài lần, ở kiếp trước. Khi đó quan hệ của bọn họ bình thản, trừ bỏ mỗi tháng hai lần cùng phòng thì không thể nào cùng xuất hiện, chính là mỗi tháng hai lần chạm mặt này hắn nhìn thấy người này một người ngồi trong phòng trên tay cầm đồ vật này nọ- hoặc là đầu gỗ, hoặc là đất đá-một tay nắm dao khắc, nhìn như còn thật sự khắc đường cong, kỳ thật là đã đi vào cõi tiên rồi. Khi đó tâm tư không để trên người Tề Nhuận Vân, hắn luôn làm ra động tĩnh làm bừng tỉnh người, lần này hắn lại im lặng đứng ở một bên, nhìn hắn một bên xuất thần một bên chuẩn xác đem mỗi một nét khắc tạo hình sạch sẽ lưu loát.


Sau một lúc lâu, trên ấn thạch đã dần xuất hiện một bức thanh tùng minh nguyệt đồ, Tề Nhuận Vân thế nhưng không có hoàn hồn phát hiện có người đứng bên cạnh hắn, Tống Thanh Di ngay từ đầu còn cảm thấy hảo ngoạn, nhưng hiện tại lại không dám gọi người, dù sao trong tay nắm đao, có thể xuất thần thành như vậy nếu chính mình lên tiếng sẽ làm kinh sợ đến người này, đao phong lợi hại làm thương tới người thì không tốt lắm.


Rốt cục đợi đến lúc Tề Nhuận Vân chính mình hoàn hồn, buông dao xuống vuốt ve khắc văn, Tống Thanh Di mới dám ủy khuất lên tiếng: “Ta nói này phu nhân làm việc như đi vào cõi thân tiên thiên ngoại, có người đi vào đứng đằng sau ngươi mà cũng không biết, tướng công ta đứng lâu như vậy chân đều mỏi”.


Tống Thanh Di vừa lên tiếng quả nhiên khiến Tề Nhuận Vân giật mình, khối ấn thạch trong tay thiếu chút nữa rơi trên mặt đất.
“Cẩn thận!” Sớm có chuẩn bị Tống Thanh Di nhanh tay đón lấy, “Ta nói phu nhân nghe thấy thanh âm tướng công mà lại kích động như vậy?”.


“Đoan Cẩn”. Bị Tống Thanh Di làm cho kinh ngạc Tề Nhuận Vân vừa muốn đứng dậy lại nhuyễn ngồi xuống.


“Làm sao vậy?” Tống Thanh Di bị hoảng sợ, thấy người từ trên ghế vừa muốn đứng lên lại ngã trở về, “ngồi lâu nên bị tê sao? Hay là không thoải mái ở đâu, ta nên gọi ngươi sớm chút, ngươi xuất thần bất động lại lâu như vậy”. Vì bóng ma đời trước mà Tống Thanh Di tự nhiên xếp Tề Nhuận Vân vào tình huống thân thể không khỏe, hình ảnh một thân màu đỏ lớn bụng ngã vào trước người hắn đã trở thành bóng ma hắn không thể nào quên.


Tề Nhuận Vân một tay nhu liễu hai chân đã ch.ết lặng, một tay đỡ thắt lưng đau nhức lắc đầu, “Hẳn là tọa lâu”. Kỳ thật trước kia hắn cũng thường xuyên như vậy, đại khái đêm qua mệt mỏi hôm nay lại xuất môn một chuyến cho nên mới có chút không khỏe.


Bất quá làm cho hắn ngoài ý muốn chính là phản ứng của Tống Thanh Di, thấy hắn lại nhu chân lại nhu thắt lưng, Tống Thanh Di thế nhưng đột nhiên đem hắn ôm lên tiểu tháp một bên.


“Ngươi nói ngươi khắc đồ vật này nọ, như thế nào có thể xuất thần lâu như vậy, đao phong lợi hại nếu không cẩn thận khắc vào tay, hoặc giống như bây giờ ngồi lâu đến ch.ết lặng cũng không tốt…”


Đại khái là động tác Tống Thanh Di đột ngột ôm lấy, cùng với bộ dáng toái toại niệm niệm khác với trước đây có chút dọa đến Tề Nhuận Vân. Một lúc sau Tống Thanh Di nhu chân nhu thắt lưng cho hắn biểu tình có chút ngốc lăng.


Thấy vậy Tống Thanh Di nói nói không ngừng có chút buồn cười, đột nhiên nâng đầu hôn lên hai má Tề Nhuận Vân.






Truyện liên quan