Chương 46
Tống Thanh Di nói ra biện pháp là tái sử dụng lưu ly phế phẩm, đương nhiên trước khi nói hắn đã có ý muốn Tống lão gia đuổi tất cả những người hầu trong phòng ra ngoài. Phòng sách này vốn dựa vào hoa viên và hồ nước, phía trước trống trải trồng vài bụi hoa, chỉ cần đuổi người hầu ra gian ngoài, cửa sổ mở rộng thì sẽ không có chỗ cho người nghe lén.
Chờ Tống Thanh Di đem mấy chuyện gần đây nói xong, biểu tình Tống lão gia ban đầu kinh ngạc đã dần bình tĩnh, trong lòng hắn lo lắng so với Tống Thanh Di càng thêm nhiều hơn, không chỉ nghĩ tới lợi ích của Tống gia, cũng đồng thời phát hiện nguy cơ của Tống gia. Biện pháp này xuất hiện, trong khoảng thời gian ngắn có lẽ sẽ tích lũy cho Tống gia không ít tài phú, nhưng đồng dạng cũng sẽ mang đến cho Tống gia tai ương ngập đầu. Bởi vì đây không còn là vấn đề lợi dụng lưu ly phế phẩm, mà là đánh sâu vào nghề lưu ly, nếu không cẩn thận Tống gia sẽ trở thành mục tiêu cho mọi người chỉ trích.
Tống lão gia híp mắt nghe Tống Thanh Di nói về những khiếm khuyết khi tu bổ lưu ly phế phẩm cùng lợi ích, cuối cùng là tính toán áp chế Tô gia, cũng không có nói chặt đứt. Đợi đến khi Tống Thanh Di nói xong, Tống lão gia một bên mới gõ gõ cái bàn, một bên châm chước mở miệng: “Ngươi đã lo lắng qua, một khi tin tức này lộ ra ngoài sẽ tạo ra ảnh hưởng gì đối với Tống gia không?”.
Tống Thanh Di nghe vậy, hé miệng, trong lòng hiểu được ý tứ trong lời nói của Tống lão gia, không thể không thừa nhận càng ở lâu dài hắn mới nhận gia lo lắng của phụ thân cùng chính quân nhà mình thật giống nhau. Bởi vì lúc trước Tề Nhuận Vân cũng có nói qua, hiện tại có thể giữ bí mật, nhưng giấy không thể gói được lửa, chỉ một mình Tống gia phỏng chừng không thể bảo toàn được nó.
Lúc này câu hỏi của phụ thân cũng có cùng loại ý tứ đó, Tống Thanh Di biết bắt đầu sử dụng biện pháp này, Tống gia chẳng khác nào khiêu chiến với toàn bộ thế gia làm nghề lưu ly. Chỉ cần có một chút tiết lộ, vì lợi ích chung, các thế gia sẽ bao vây tiêu trừ Tống gia, vô luận là lưu ly Tống gia có tốt như thế nào, cũng sẽ ngập đầu tai ương như vậy. Bởi vậy trong lòng hắn có bao nhiêu không cam lòng, khi cùng Tề Nhuận Vân thảo luận xong, vẫn làm ra một quyết định.
“Con cũng biết phương pháp này có sức ảnh hưởng tới nghề lưu ly, nó sẽ phá vỡ những quy tắc trong nghề, bởi vậy đã nghĩ ra một biện pháp, tính toán sẽ lật đổ Tô gia ở lần tiến cống này, sau đó sẽ đem biện pháp tiến công lên”. Đây là biện pháp hắn cùng Tề Nhuận Vân thảo luận được, Tống gia chỉ cần tìm được chỗ dựa vững chắc, vô lận biện pháp này có công bố hay không công bố thì vẫn là người được lợi nhất. Mà không có chỗ dựa vững chắc nào hơn được triều đình. Chỉ cần đường này thông thuận, về sau vô luận kết quả như thế nào, Tống gia đều là thế gia chiến thắng.
Thấy đứa con quả nhiên là đã tính hết kết quả, Tống lão gia lúc này mới khó lộ ra một mạt tươi cười, vui mừng vừa lòng điểm đầu: “Không tồi, ngươi có thể gặp lợi không mê muội, thấy rõ tình thế, vi phu cảm thấy phi thường vui mừng. Ngươi đã muốn chuẩn bị hết rồi, vậy buông tay mà làm đi”. Ngụ ý của Tống phụ là nếu bại lộ phụ thân giúp ngươi bao che.
Nói xong chính sự, hình thức hai người ở chung đã ôn hòa hơn lúc trước rất nhiều, nhưng là bởi vì hình ảnh Tống phụ ở trong lòng Tống Thanh Di trước nay không đổi, hai người cũng không thể nhàn thoại việc nhà được, làm con chỉ đành xưng một tiếng cáo lui.
Chính là Tống Thanh Di trước khi rời đi, Tống phụ ở phía sau nói: “Đứa nhỏ kia ở Tập Lễ Uyển Tống gia nhiều năm, vi phu coi như là nhìn hắn lớn lên, ngươi….Mặc dù không thích, cũng chớ quá mức”.
Tống Thanh Di nghe hiểu hơi hơi sửng sốt, lời này của phụ thân là có ý gì? Hắn tuy rằng đời trước cô phụ Tề Nhuận Vân, nhưng tự nhận lần này sống lại, tuy rằng ngay từ đầu cũng không yêu, nhưng cũng ở chung hòa thuận, càng không nói hiện tại hai người thổ lộ tình cảm, tự giác ở chung càng thêm ôn nhu.
Dừng bước chân, Tống Thanh Di quay đầu lại: “Phụ thân?”.
Tống phụ nhìn thấy trong ánh mắt đứa con không hiểu, hắn thật sự không có kinh nghiệm đàm luận chuyện tình cảm của đứa con cùng con dâu, chỉ phải phất tay, “Đến hỏi Nam thúc ngươi”. Nếu không phải mấy ngày trước cùng Dư Nam thuận miệng tán gẫu nghe hắn nói đứa nhỏ đi thỉnh an lão thê bị mấy người ở đó đâm chọc, hắn còn không biết hạ nhân đến bây giờ vẫn còn đồn như vậy. Tuy rằng ngay từ đầu dựa vào bát tự của con trai, hướng Tề gia cầu thân, nhưng mấy năm nay ở chung, đứa nhỏ này kiên nhẫn ôn hòa, tiến thôi có lễ, vô luận như thế nào vẫn là mong muốn hai người có thể hảo hảo ở chung.
Tống Thanh Di kỳ quái dời thư phòng phụ thân, tìm người hỏi chỗ của Nam thúc.
Dư Nam là quản gia của Tống gia đồng thời cũng là người chiếu cố bên người Tống phụ, tuy rằng tuổi cũng đã lớn, cũng không còn quản mọi chuyện nữa, phần lớn chính là nghe quản sự phía dưới báo lại, nhưng cho dù như vậy vẫn là bận rộn phi thường. Chờ Tống Thanh Di tìm được người, hắn đang nghe quản sự hồi báo lại về việc may trang phục mùa hè và lượng băng mấy ngày gần đây Tống phủ sử dụng.
Nghe xong ý đồ của Tống Thanh Di đến, Dư Nam dở khóc dở cười, hai phụ tử này, công sự như thế nào cũng có thể nói. Bất quá bị gọi một tiếng Nam thúc, Dư Nam vẫn là có ý thức cẩn tuân bổn phận, dù sao cũng là chuyện nhà của chủ nhân, Nam thúc chỉ đành phải nói cho Tống Thanh Di không có việc gì, trốn sau núi giả hoa viên sẽ nghe được vài thứ tốt.
Nói chuyện nói có một nửa, làm cho Tống Thanh Di càng thêm tò mò. Nhưng là hôm nay đã đến giữa trưa, anh nắng chiếu xuống làm cho người ta càng thêm mệt mỏi, Tống Thanh Di phải đi ra ngoài hoa viên trốn trong núi giả hoa viên chốc lát. Núi gia kia là một nơi khô ráo râm mát nhưng thực gia là một nơi nghỉ ngơi tốt.
Buổi chiều này, tuy rằng Tống Thanh Di chỉ thấy được hai hạ nhân nhàn thoại, nhưng đã hiểu được câu nói kia của phụ thân.
Hắn cũng không biết nói hạ nhân Tống phủ có tiềm năng liên tưởng như vậy, La Hạnh Quyên rời đi Tống gia đã gần hai tháng, thế nhưng còn đồn đại nàng về nhà đợi. Mà Tề Nhuận Vân mang thai là việc vui cũng bị nói thành Tống Thanh Di hắn đã muốn hoàn thành yêu cầu của cha mẹ, nên đã có thể tự do đi theo đuổi hạnh phúc của chính mình. Quả thực là… hình tượng hắn trước kia yêu La Hạnh Quyên đã đi sâu vào lòng người làm người ta đau triệt nội tâm sao, cho dù chính mình mỗi ngày ban đêm đều ngủ tại trong phòng chính quân, cũng không ở phòng khác, cũng không thể đánh mất lời đồn đại của bọn hạ nhân sao?.
Nghe xong nhàn thoại Tống Thanh Di quả thật bị chọc giận muốn cười.
Mang theo một bụng khí, Tống Thanh Di trở lại Trừng Mặc Hiên sắc mặt cũng không có hảo lên. Linh Bảo vừa mới hầu hạ Tề Nhuận Vân nghỉ trưa xong, vừa thấy sắc mặt hắn, vừa muốn nói cái gì, lại bị Tề Nhuận Vân đánh gãy.
“Khí đại thương thân, trà lạnh thương dạ dày, gia làm gì lại làm khó chính mình như vậy”. Mới vừa ngủ dậy còn chưa kịp buộc tóc, đã bị Tống Thanh Di cắt ngang, Tề Nhuận Vân lúc này tóc dài dừng ở bên cạnh bàn, mặt mày nhẹ nhàng, ánh mắt bình thản, nháy mắt làm cho phiền toái của Tống Thanh Di bình tĩnh xuống.
Kỳ thật hắn thường thường chạy ở bên ngoài, có thể nghe được một hai câu nhàn thoại giống hôm nay bị người nhắc nhở kết quả. Nhưng là bởi vì Tề Nhuận Vân có thân dựng nên mấy ngày gần đây rất ít ra ngoài, những lời kia hẳn là hắn cũng nghe thấy, trong lòng lại nghĩ như thế nào?.
Nhớ tới gần đây hắn ngẫu nhiên có biểu hiện kì quái, trong lòng Tống Thanh Di lộp bộp một tiếng.
“Hôm nay ta nhất thời tâm huyết dâng trào, ở sau núi giả hoa viên nghỉ trưa một chút”. Mang theo một chút cẩn thận, Tống Thanh Di nói.
Làm nam thê, cho dù tâm Tề Nhuận Vân không ở nơi này, nhưng hắn đối với tình huống nội viện vẫn có hiểu biết, bởi vậy vừa nghe những lời Tống Thanh Di nói liền hiểu được ý tứ của hắn. Núi giả nhất quán đều là nơi mà hạ nhân sau giờ ngọ thường nghỉ ngơi, liền nghĩ thiên hạ không có ai biết được nơi này, liền tùy ý nhàn thoại chuyện của chủ nhân. Đối với việc Tống Thanh Di nghe được cái gì không cần nói cũng biết, Tề Nhuận Vân nhấp hé miệng, cũng không nói gì.
Nhưng cho dù như vậy, Tống Thanh Di liền hiểu được những lời đồn này sớm đã truyền vào trong tai Tề Nhuận Vân.
Lập tức giận quá, một chưởng vừa vỗ lên bàn, lại đột nhiên nhớ tới tình huống người này, Tống Thanh Di lập tức không giám làm kinh hách hắn, chỉ đành phải dừng tay ở trên không trung một chút. “Rất đáng giận, ta chẳng lẽ là cái loại ngốc tử đi nhặt người bắt cá hai tay sao?”.
Lời này vừa ra, Tề Nhuận Vân lập tức biến sắc, phải biết rằng cho dù lúc trước Tống Thanh Di sắc mặt giận dữ hay là oán giận, hắn chính là đều ở một bên thản nhiên nghe mà thôi.
“Ý tứ của gia là, nếu không bắt cả hai tay, ngài liền nhặt?”.
Tề Nhuận Vân người này, rất ít có thời điểm âm dương quái khí, bình thường mất hứng chính là không nói lời nào, bởi vậy lời này vừa nói ra, Tống Thanh Di ngây người một chút.
“Cái gì?” Sau đó phản ứng lại ý tứ trong lời nói, Tống Thanh Di vừa buồn cười vừa tức giận, “Nói bậy, ta làm sao có ý tứ như vậy, trong lòng ta suy nghĩ như thế nào chưa nói rõ ràng với ngươi sao?”.
Tống Thanh Di càng nói, lời nói của Tề Nhuận Vân càng sắc hơn: “ Lời nói ngày ấy tự nhiên là rõ ràng, Lâm Vũ cũng thật cao hứng khi lọt vào mắt xanh của gia, nhưng là lời nói của gia chính mình không kiên định, cũng làm cho Lâm Vũ nghi hoặc đến cực điểm”.
Đại khái là không ngờ Tề Nhuận Vân lại trả lại một câu trực tiếp như vậy, Tống Thanh Di thế nhưng cảm thấy lời nói lạnh nhạt của Tề Nhuận Vân giờ phút này có chút đáng yêu. “Lâm Vũ lời này nói như thế nào?” lời này của chính quân nhà mình như thế nào lại có cảm giác ghen?.
Tề Nhuận Vân mím môi, ngón tay nắm lại vào nhau dùng sức trắng bệch, hắn kỳ thực cũng có chút không biết nói ra như thế nào, Tống Thanh Di giống như thường ngày chiếu cố hắn cẩn thận tinh xảo, ban đêm cũng không có ngủ nơi khác, khi ngủ bàn tay vẫn che chở bụng chính mình cho tới bây giờ đều là mềm nhẹ cẩn thận. Chính là ngày ấy sau khi hai người thổ lộ với nhau ánh mắt hai người có lúc vô ý đối diện, ánh mắt dịu dàng thắm thiết như là cách một tầng gì đó, hắn không biết Tống Thanh Di rối rắm cái gì, cũng không biết nên nói ra như thế nào.
Tống Thanh Di thấy Tề Nhuận Vân nhìn mình một lúc lâu, nhưng không có mở miệng, có chút không hiểu lại cảm thấy có chút đau lòng. Người này xưa nay thản nhiên, hiện tại hai tay cứng ngắc, sắc mặt nghiêm nghị trắng bệch, ánh mắt buồn buồn không hé răng lại lộ ra một tia lo sợ không yên.
“Lâm Vũ? Phu nhân? Ngươi làm sao vậy?” Tống Thanh Di đứng lên, đem người ôm vào trong ngực, trong lòng đau đớn, cũng không hiểu được đã xảy ra chuyện gì.
Thẳng đến bị Tống Thanh Di ôm lấy, thân thể Tề Nhuận Vân vẫn cững ngắc mới chậm rãi nhũng ra, tiến sát vào ôm ấp quen thuộc.
“Ta không biết….Làm sai cái gì? Vì cái gì…. Mới nói ‘ân ái không nghi ngờ’, ngươi liền lạnh nhạt với ta?”.