Chương 10

Bất Yếu quỳ gối bên giường, với lấy chén nước cho Phục Kỳ uống nước. Mất máu quá nhiều, Phục Kỳ giờ cực kì khát nước, trong phòng chỉ có hai cha con, cậu cũng đã nghiêm chỉnh ấn máy truyền tin tìm người hầu qua rót nước cho cậu, nhưng thái độ của họ cũng rất miễn cưỡng.


“Có đói bụng không? Đói bụng đi mua đồ ăn ngay đi, đừng lo lắng, chờ cha thân thể tốt rồi, nhất định sẽ kiếm rất nhiều rất nhiều tiền, đừng tiếc con.”
Phục Kỳ nhìn dáng vẻ ỉu xìu của Bất Yếu, rất khó chịu.


“Con không đói. Ông Lâm sáng sớm đã cho con ăn trứng rán rồi. Ăn no lắm.”
Bất Yếu để ly xuống, sờ sờ bụng của mình ý bảo rất tròn, kỳ thực trên người nó cho tới bây giờ đều dẹp lép. Vì vậy không thể làm gì khác hơn là cố ưỡn bụng ra.


“Cha ơi, cha không cần lo lắng cho con. Cứ dưỡng bệnh cho tốt là được, chờ chú đẹp trai biết y thuật kia trở về, con phải đi nhặt đồng nát kiếm tiền, sau đó chúng ta sẽ rời đi nha.”
Bất Yếu xoè xoè ngón tay tính tiền.
Phục Kỳ khổ sở nhắm mắt: “Con không thích căn nhà này sao?”


“Rất đẹp nhưng là nhà người khác mà.” Bất Yếu ngồi ở bên giường lắc lư đôi chân nhỏ bé. Ngoại trừ ông Lâm và chú thầy thuốc kia, người trong nhà này hình như đều không hoan nghênh nó. Sáng sớm có 1 chị gái cột tóc đuôi ngựa còn mắng nó làm dơ cái khay, nó nói để nó lau sạch thì bị đuổi ra ngoài, nó nhìn thấy cái khay mà mình làm bẩn bị vứt vào thùng rác. Cái khay rất đẹp, nhất định rất đắt đi.


“Chờ cha khoẻ rồi, chúng ta hãy đi, sau đó cũng mua một căn phòng lớn, là nhà của chính chúng mình.” Bất Yếu câu dẫn ra khoé miệng tự tin. Không cần làm việc ở quán ăn, nó có thể dùng toàn bộ thời gian để kiếm tiền rồi.


available on google playdownload on app store


Phục Kỳ hoạt động tay truyền dịch, đặt trên bàn tay nhỏ bé đã tắm qua đến trắng trắng của Bất Yếu, trẻ con không có bị thế tục khoa học ràng buộc, có lẽ sẽ dễ dàng tiếp thu chuyện kỳ lạ hơn người lớn đi, cậu cúi đầu nói rằng: “Bất Yếu, kỳ thực..”


“Khụ.” Thiện Diệu đứng ở cửa bị người bỏ qua thật lâu bất mãn giả ho khan. Tuy rằng sắc mặt 1 bộ ghét bỏ, kỳ thực trong lòng lại rất thích đứa bé Bất Yếu này, rất hiểu chuyện, nếu như tiểu Sơ có thể có 1 nửa săn sóc hiếu thuận như người ta thì cuộc sống riêng tư của hắn cũng sẽ không bết bát như thế rồi.


Đi tới bên giường, từ trên cao nhìn xuống hai người. Bất Yếu nhãn châu xoay động, nhảy xuống khéo léo hô: “Con chào chú Thiện.”
Thiện Diệu giật mình, đứa bé này ngày hôm qua vẫn còn trừng mắt với hắn mà.
“Chào cháu, sớm a.”


Thiện Diệu vừa trong đầu vừa nghĩ ra vài câu đâm chọt Phục Kỳ, toàn bộ nghẹn trong họng.
“Chúng ta có thể nói chuyện tử tế không, Diệu.”


Phục Kỳ mở miệng gọi ra xưng hô trong lúc 2 người vô cùng thân thiết, khờ dại mong muốn Thiện Diệu còn có thể nhớ vài phần tình cảm năm xưa mà chăm chú nghe cậu nói vài câu. Đầu đã khá hơn nhiều, chỉ là thỉnh thoảng sẽ buồn nôn, có chút choáng váng, thân thể không còn chút sức lực nào, nhưng không trở ngại cậu nói chuyện.


“Buồn nôn chết mất, dựa vào cậu cũng xứng gọi tên tôi sao.” Thiện Diệu từ Phục Kỳ tìm về cảm giác của con nhím, ngồi lên ghế, thờ ơ nói rằng: “Hợp đồng không thể sớm giải trừ được, cho cậu 1 ngoại lệ vậy về sau công ty làm sao với những nghệ nhân khác. Phục Kỳ, cậu trước đây đã đủ ngu xuẩn sao 6 năm sau lại càng trở nên ngu xuẩn hơn thế.”


“Chú.” Đôi mắt xếch dài nhỏ của Bất Yếu bắn ra ánh sáng lạnh, giòn thanh nói: “Không nên mắng chửi người khác.”


Phục Kỳ đầu óc váng vất, đối mắt với đôi mắt phượng hẹp dài của Thiện Diệu, tôi trừng anh anh trừng tôi, trong lòng cảm khái một lúc chẳng biết làm sao mở lời. Cậu cẩn thận chọn từ ngữ:
“Anh Thiện, nhà anh có bác sĩ tư nhân không?”


“Thế nào, sợ ch.ết?” Thiện Diệu chán ghét nói:
“Cậu không ch.ết được đâu.”
“Không, tôi nghĩ, nếu như anh có bác sĩ tư nhân, có thể kêu đến, xét nghiệm 1 chút DNA của anh và Bất Yếu.”


Thiện Diệu lúc này mới chăm chú nhìn về sắc mặt tái nhợt của người nằm trên giường. Người này cứ 1 mực cường điệu Bất Yếu là con hắn, còn dám đề nghị xét nghiệm DNA, chẳng lẽ là nữ nhân nào đặt bẫy hay dựa vào trò tiểu xảo nào mà mang thai con của của hắn? Thế nhưng vì sao Phục Kỳ lại nuôi con của hắn, nữ nhân kia chẳng nhẽ không phải đưa người đến Thiện gia nhận một khoản tiền rồi đi sao, giống như mẹ của tiểu Sơ vậy.


Quay đầu qua nhìn đứa trẻ đang không rõ trạng huống mà hơi mở to hai mắt kia, cặp mắt kia đúng là giống hắn cực kỳ, mũi, miệng tương tự tiểu Sơ, chỉ là đứa trẻ này là mặt trái xoan tiêu chuẩn, cằm đầy, hợp với đôi mắt phượng hẹp dài của nó, không khác mấy nhân vật trong tranh biếm hoạ, chỉ giống hắn 1 chỗ mà thôi. Ừm, nhưng mà tuổi còn nhỏ, trong con ngươi đen là ánh mắt sâu không thấy đáy, ngược lại có chút thú vị.


“Mẹ nó là ai?”
Phục Kỳ sững sờ nói: “Anh đã thừa nhận nó là con trai anh rồi?”


Bất Yếu cắn chặt hàm, nó không rõ cha bị làm sao, tỉnh lại từ lần tự sát gần đây nhất cứ luôn miệng nói người này mới là ba nó. Nó là đứa trẻ được nhặt về sao?
“Trả lời vấn đề tôi hỏi trước đã.” Thiện Diệu lạnh lùng ra lệnh.


Phục Kỳ hít sâu một hơi, trong lòng mặc dù tuyệt vọng, biết rõ hắn sẽ không tin, lại vẫn bằng lòng đi thử lần nữa. Cậu muốn cho Bất Yếu 2 cuộc sống tốt nhất nhưng lại không muốn cùng Bất Yếu xa nhau. Bất Yếu là con cậu, tranh thủ cho nó 1 lần nữa đi.


“Tôi biết nam nhân sinh con là rất khó tin tưởng, nhưng Bất Yếu đúng là tôi sinh ra. Lúc xét nghiệm, kể cả ta cũng sẽ xét nghiệm DNA, anh tin tưởng khoa học như vậy, nếu có số liệu chắc anh sẽ tin tưởng đi.”
Thiện Diệu liên tục cười lạnh:


“Sao cậu vẫn ngây thơ giống như trước đây vậy, không cần sống mãi trong thế giới huyễn tưởng nữa đâu, năm đó tôi chỉ muốn tống cậu vào bệnh viện tâm thần.”


Phục Kỳ sắc mặt càng trắng hơn, cậu nhịn xuống chua xót trong lòng, khắc chế tức giận, bình tĩnh nói: “Cảm ơn anh Thiện dùng tế bào não quý báu của anh nhớ kỹ nhiều chuyện dĩ vãng tầm thường của tôi như vậy.”


“Không cần khách khí, chuyện cực phẩm cậu làm trước đây muốn quên cũng quên không được.” Thiện Diệu châm chọc trở lại. Nhưng trong lòng lại mơ hồ thấy quỷ dị, lần đầu gặp mặt thì hắn không nhận ra Phục Kỳ, không nhớ rõ dáng dấp của Thiện Sơ lại nhớ kỹ rất nhiều chuyện của Phục Kỳ. Điều này thật không khoa học, đầu óc ch.ết tiệt, không phải hắn nên nhớ đến khuôn mặt ngọt ngào của Phục Kỳ thuở thiếu thời sao?


Chỉ cần dùng thiết bị y học nghiệm chứng, Thiện Diệu sẽ tin. Không thể chọc giận Thiện Diệu vào lúc này được, Phục Kỳ tựa đầu vào tường phía sau, vô lực chu toàn điều gì nữa. Bất Yếu đè xuống sợ hãi, nghi hoặc, hỏi: “Cha ơi, cha có muốn nằm xuống ngủ một lát hay không?”


Âm điệu không che giấu được run rẩy. Bất Yếu bò lên giường, đỡ Phục Kỳ nằm xuống.


Vết thương ở phía sau đầu thiên về bên phải, tuy rằng đã quấn băng gạc thật dày nhưng lúc nằm xuống cần phải nhẹ nhàng chậm rãi, còn phải làm sao cho vết thương khớp đúng khe hở giữa 2 cái gối nữa.


Trong phòng không có thiết bị cụ thể chữa thương thế ở đầu nên Đồng Hoà Bình đã nghĩ ra một biện pháp như thế.


Bất Yếu còn nhỏ khí lực yếu, muốn đỡ Phục Kỳ chậm rãi nằm xuống rất khó khăn. Rất dễ đỡ không được, khiến Phục Kỳ ngã trên giường. Phục Kỳ suy nghĩ một chút, không cho nó đỡ nữa:
“Cha ngồi là được rồi.”


Phục Kỳ thật hận chính mình vô lực, bị thương còn cần 1 đứa bé tới chiếu cố.
“… Chú ơi.”


Bất Yếu có chút mất tự nhiên gọi, nhờ giúp đỡ nhìn về phía Thiện Diệu. Nếu như người này thật là ba ruột của nó, sẽ giúp nó đi. Thế nhưng, Bất Yếu rất nhanh nắm chặt tay, người này thoạt nhìn hình như không thích nó. Là bởi vì không thích, cho nên mới không cần nó sao?


Thiện Diệu vốn là tuyệt không muốn nhúng tay, Phục Kỳ lại trưng lên khuôn mặt khó chịu. Dù là ai cầu hắn cũng sẽ nhất định cười nhạo một phen sau đó phủi tay đi ra cửa. Thế nhưng bị thằng bé kia nhìn chằm chằm, lại nghĩ đây có thể là con trai mình, lần đầu tiên hướng hắn xin giúp đỡ đã bị cự tuyệt, ngộ nhỡ có bóng ma trong lòng thì làm sao, như vậy, nhân cách dễ bị vặn vẹo.


Mơ hồ không muốn vươn tay, vừa muốn chạm vào người Phục Kỳ, chợt nghe tên kia nói rằng: “Không nhọc anh Thiện đại giá, tôi ngồi là tốt rồi. Cảm tạ hảo-tâm của anh Thiện.”
2 chữ hảo-tâm nhấn đặc biệt nặng.


Thiện Diệu tự nhiên xù lông, hắn đường đường là Thiện đại tổng tài phong lưu hào hoa, 1 trong những người hàng đầu của thời đại khoa học kỹ thuật mới, đã không ngại vươn tay ra, lại có người dám cự hắn, hơn nữa cái người này còn là 1 con ruồi chuyên buôn da bán thịt. Hừ.


“Tôi hảo tâm, Phục Kỳ, sau này cậu sẽ biết bản thiếu gia hảo tâm nhường nào.”


Thiện Diệu cúi người xuống, làm cho khí thế áp bách, đầu gần như muốn đối diện với Phục Kỳ. Thông thường tư thế này người ở vị trí thấp hơn sẽ bị khí thế uy nghiêm của người phía trên ép cho không thở nổi. Thế nhưng Phục Kỳ đầu óc đang choáng váng kinh ngạc, căn bản cái gì cũng không cảm nhận được, thấy gương mặt tuấn tú của Thiện Diệu tới gần, bị chấn động não 1 đợt buồn nôn, cháo trắng lúc nãy ăn chợt trào lên, vì vậy hé miệng ra, Bất Yếu bị 1 tiếng hét thảm doạ rơi từ trên giường xuống dưới đất.


Thiện Diệu cúi đầu nhìn 1 mảng dơ bẩn trước ngực mình, đôi môi mỏng run rẩy nói không nên lời. Bất Yếu thấy tình hình không ổn, cuống quít đưa qua cái khăn mặt vắt ở bên cho hắn chà lau: “Cha cháu không phải cố ý đâu.”


Thiện Diệu bản năng đẩy tay Bất Yếu ra, cái khăn mặt đã dùng qua, bẩn muốn ch.ết. Động tác này tuy người làm vô tâm nhưng người xem lại khó mà không suy nghĩ nhiều. Bất Yếu đã đánh rơi khăn mặt, không nói lời nào, hướng chiếc giường quí phi (vừa hẹp vừa dài) ở góc phòng đi tới.


Phục Kỳ mặc dù buồn nôn, không nói nên lời nhưng con mắt lai nhìn thấy hết thảy. Lời xin lỗi nuốt lại trong bụng, cậu có thể chịu được Thiện Diệu ức hiếp nhưng lại không nhẫn nhịn được chuyện Thiện Diệu khi dễ Bất Yếu. Bất Yếu chẳng những là con của cậu, cũng là hy vọng trong cuộc sống thất bại này, là1 người cha yêu thương và kỳ vọng vào con mình trông thấy cảnh này, lý trí của cậu tan vỡ.


Quay mặt quát Thiện Diệu đang nhăm mặt như cái bánh bao cuống quít cởi áo khoác ra: “6 năm trước anh còn không biết ăn nhiều ít nước bọt của tôi đi, ghét bỏ cái gì, anh lại tính toán cái gì, không phải là có tiền hơn tôi một chút, có 1 người cha tốt hơn tôi 1 chút, dựa vào cái gì anh chơi xong rồi có thể tùy ý đá người, sau khi chia tay liền đem tình nhân thành rác rưởi.”


“Bởi vì mày vốn chính là rác rưởi.”


Thiện Diệu dừng lại bước chân ra cửa, biểu tình âm u: “Trước đây mày dầu gì cũng là sinh viên tốt nghiệp đại học, tướng mạo cũng tốt, thế nhưng còn không phải vì muốn nổi danh mà chủ động bò vào ổ chăn của tao sao. Hiện tại thế nào, chẳng qua chỉ bị người ta giữ thẻ căn cước, lại có thể biến thành nhếch nhách như thế nào, ngay 1 đứa trẻ cũng không nuôi nổi. Nói thật đi, kỳ thực Phục Kỳ mày, ngay cả rác rưởi cũng không bằng.”


“Không được nói cha như vậy.”
Bất Yếu chạy lại, đánh vào người Thiện Diệu. Thiện Diệu lấy tay chụp lấy, tóm lấy Bất Yếu để bên người mình.


“Mày trước đây căn bản cũng đâu có có yêu tao, trong 1 năm chúng ta ở chung, mày có từng có nhìn qua tao chưa?”


Chuyện Phục Kỳ vì tình tự sát chính là chuyện của mấy ngày trước, nghe hắn nói như vậy, trái tim đã chết của mình bị người lôi ra lấy roi đánh nát, vỡ thành từng mảnh một, bị người dẫm nát dưới chân.
“Yêu.”


Thiện Diệu âm điệu quái dị, một kẻ vì danh lợi bò lên giường của hắn, n năm sau lại chạy tới nói yêu đường với hắn, buồn cười quá đi mất: “Tao cho mày biết Phục Kỳ, đừng có mà nói mơ giữa ban ngày nữa đi, đừng nói là trước kia, ngay cả hiện tại hay tương lai, nếu như Thiện Diệu tao có 1 chút xíu ý nghĩ – yêu thương nào với mày, ông trời sẽ khiến tao cả đời không lấy được mỹ nữ làm vợ. =)))






Truyện liên quan