Chương 23

Thiện Diệu ngồi ở vị trí phó lái, trên mặt nóng rát như bị người ta tát cho 1 cái. Hắn nhớ lại lần đầu tiên gặp Bất Yếu, chính mình có hành vi vô liêm sỉ vứt ra 2 tờ tiền 300 nghìn đỏ chói xuống đất. Khi đó hoàn toàn là thái độ bố thí, giờ thì vui, hận không thể quay ngược thời gian để Bất Yếu cưỡi trên cổ hắn đi ăn KFC.


Nếu là có ai dám ném tiền vào mặt con trai mình, sỉ nhục nó, Thiện Diệu tuyệt đối sẽ khiến kẻ đó táng gia bại sản, thấy tờ 300 nghìn liền quỳ xuống học chó sủa.
Cơ mà… làm hắn hối hận đến xanh cả ruột chính là, kẻ sỉ nhục con trai hắn lại là chính hắn.


Hắn ẩn ẩn đã biết cái gì gọi là quả báo nhãn tiền, làm chuyện trái với lương tâm sẽ có 1 ngày nào đó chém lầm chính mình.


Dẫn hai đứa nhỏ đến 1 cửa hàng hắn vẫn thường đến ăn, trên đường gọi điện đặt 1 đống KFC, mỗi thứ đều gọi 2 phần. Thiện Diệu bây giờ bức thiết muốn đem tất cả thứ tốt đều đặt trước mặt Bất Yếu, hy vọng có thể bồi thường được chút nào đó.


Bất đắc dĩ Thiện Sơ lại rất kiêng ăn, chính mình không ăn còn không cho phép Bất Yếu ăn. Bất Yếu ngoan ngoãn theo Thiện Sơ dùng bữa, chưa từng liếc đến mấy túi thức ăn nhanh. Nhưng chờ lúc Thiện Sơ đi WC thì lập tức nhanh nhẹn mở túi ra nhét thức ăn vào, vì muốn trữ được nhiều nhất có thể nên nhét túi khoai tây chiên vào trong áo khoác, chờ Thiện Sơ trở lại nói giả vờ đau bụng muốn đi WC, mang theo túi khoai tây chạy ra ngoài ăn.


Thiện Diệu nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, phản ứng lại được thì đã thấy Thiệu Sơ chậm rì rì ăn cơm không nói gì.
“Chăm sóc em trai cũng phải tôn trọng sở thích của em chứ.”


available on google playdownload on app store


Thiệu Sơ cũng không ngẩng đầu lên tranh luận: “Ba chăm sóc con tới bây giờ có bao giờ để ý sở thích của con hả, con không thích ba mang về mấy thứ người tạp nham kia, ba có bao giờ nghe không?”
“Ba không phải sợ con ở nhà một mình sợ hãi sao?”
“Có mới là lạ.”


Thiệu Sơ lắc lắc nước hoa quả, còn một chút, dành 1 nửa cho Bất Yếu.
Thiện Diệu luôn luôn không thể trêu vào đứa con cả của mình, quay đầu gọi điện thoại cho trợ lý, kêu trợ lý đi mang cặp sách, đồ dùng học tập tới trường sắp xếp trước.


Trong nhà, Phục Kỳ lần đầu tiên ngồi ăn trên bàn cơm, ăn sáng bằng cháo hoa với chú Lâm.
“Xin lỗi chú, bọn nhỏ hôm qua nghịch quá.”
Chú Lâm cũng vất vả, đã lớn tuổi như vậy rồi còn phải chăm sóc cho mọi người, hơn nữa trong nhà này còn có cái thứ như Thiện Diệu.


“Là việc tôi phải làm thôi, hai tiểu thiếu gia thực đáng yêu, đến phá cửa còn chào hỏi tôi trước.”
Chỉ có điều không đợi câu trả lời của ông đã làm hư cửa.
“Sao trong nhà không thuê người hầu?”


Phục Kỳ không có chuyện thì kiếm ra chuyện mà nói, chú Lâm người cũng được, tuy có khi ít nói một chút, cũng không thích cười với người ngoài.
Chú Lâm nói: “Tiểu Sơ thiếu gia không thích có người lạ trong nhà.”


Tới một người đuổi một người, các công ty gia chính cơ bản đều đã uyển chuyển bày tỏ 1 lượt, không muốn giới thiệu người cho Thiện Diệu nữa. Chú Lâm cũng không muốn tìm nữa, mỗi ngày thuê 1 người đúng giờ đến quét dọn vệ sinh, còn lại tự ông làm cũng được.


“Tiểu Sơ tính tình thật ngang ngạnh.”
Phục Kỳ nở nụ cười, con trai của mình, mặt nào cũng tốt, chỉ trừ điểm trên người chảy dòng máu của Thiện Diệu mà thôi.
Chú Lâm đột nhiên nói câu: “Thiếu gia chăm sóc các tiểu thiếu gia tốt lắm, không phải sao?”


“Đúng vậy, cháu sẽ không dẫn theo tiểu Sơ, hơn nữa, cháu cũng không có năng lực mang đi.”


Nụ cười của Phục Kỳ cứng trên mặt, ý của chú Lâm cậu hiểu, cậu là đàn ông, dù bản thân sinh được con thì cũng không phải đàn bà. Cậu cũng muốn chăm sóc 2 đứa con trai, nghe chúng gọi ba, muốn cùng bọn nhỏ trải qua 1 cuộc sống không có bóng ma. Mà bóng ma ở đây chính là Thiện Diệu. Đây là chuyện không thể nào, cậu không tiền không quyền, căn bản không đấu lại Thiện Diệu.


“Nhanh ăn đi, ăn xong nghỉ ngơi thật tốt, hai tiểu thiếu gia năm giờ rưỡi tan học, về đến nhà là sáu giờ, khi đó bọn chúng sẽ quấn quít lấy cậu nháo loạn cho mà xem.”
Ý tứ đã để lộ ra, chú Lâm cũng sẽ không nói nhiều.


Sau đó căn nhà trải qua cuộc sống yên tĩnh ấm áp. Thiện Diệu buổi sáng ngủ, xế chiều đi công ty, khuya về nhà bồi dưỡng cảm tình với các con, thấy Phục Kỳ ra khỏi phòng đi lại cũng không làm mặt lạnh nữa, nhưng cũng không nói nhiều, gật gật đầu coi như chào hỏi, sau đó coi như không thấy.


Phục Kỳ đầu tiên là hoài nghi Thiện Diệu có phải đang nghĩ chủ ý quái quỉ gì chỉnh cậu hay không, nhưng sau lại nghĩ, Thiện Diệu nếu muốn chỉnh mình, căn bản không cần phải ngẫm nghĩ. Thừa dịp mấy ngày nay cuộc sống yên tĩnh tốt đẹp, cố gắng bồi dưỡng cảm tình với 2 đứa con, tuy nói tiểu Sơ là hắn nuôi lớn, nhưng Phục Kỳ cũng không phải hắn, cho nên 2 đứa nhỏ đối với cậu không có cái gì phân biệt trước sau hay quen thuộc lạ lẫm gì cả. Nguyên tắc cậu đối đãi với con trai chỉ có 1 —— cưng chiều.


Khỏi bệnh rồi thì không thể ở Thiện gia được nữa, thời gian ở chung có hạn, Phục Kỳ vô cùng quý trọng. Trên cơ bản chỉ cần hai đứa nhỏ ở nhà thì cậu sẽ ở bên chúng, thân thể không chịu nổi thì gọi 2 đứa vào phòng mình, nằm trên giường coi tiểu Sơ phụ đạo bài tập cho Bất Yếu.


Phục Kỳ độc chiếm bọn nhỏ, rõ ràng làm trễ nãi tiến trình Thiện Diệu bồi dưỡng tình cảm. Hắn chỉ có thời gian buổi tối nhưng thời gian đó bọn nhỏ lại tự nguyện hiến dâng cho Phục Kỳ. Hắn vừa mới biết Bất Yếu, phụ tử tình thâm cao vạn trượng mới xây được cái nền, còn chưa có vững chắc. Thiện Sơ cũng không thể không hiều, tóm lại nhiệm vụ bồi dưỡng tình cảm với các con là vô cùng bức thiết cùng chật vật.


Mấy ngày nay Thiện Diệu còn cố gắng khắc chế chính mình, khuyên chính mình hào phóng một chút. Phục Kỳ cũng vừa mới gặp mặt 2 đứa nhỏ, người ta lại ở không được bao lâu, chờ Phục Kỳ đi rồi, hai đứa con chính là của mình.


Nhưng là, mắt thấy hai thằng nhóc kia càng ngày càng dính Phục Kỳ, trừ ăn ngủ đến trường thì thời gian còn lại đều dành hết cho Phục Kỳ, Thiện Diệu liền có chút ít đứng ngồi không yên. Phục Kỳ sớm muộn cũng có một ngày phải dọn ra ngoài, vạn nhất 2 đứa nhỏ muốn đi theo y thì phải làm sao? Hắn tuyệt đối sẽ không cho phép, nhưng nếu bọn nhỏ khóc nháo thì làm sao bây giờ, hắn lừa không được cũng không nỡ để bọn nhỏ khóc? Cho nên, Thiện Diệu thầm hạ quyết tâm, muốn đem lòng của các con cướp về, phải đem hết thảy khả năng bóp ch.ết ở trong nôi. Vì thế, hắn mấy hôm nay không hề mang tình nhân về nhà, muốn toàn tâm toàn ý lao vào cuộc chiến giành con trai.


Vì vậy có 1 buổi tối, hai đứa nhỏ đang chơi cờ tướng với Phục Kỳ trong phòng khách, Thiện Diệu lắc lư lắc lư đi tới, ngồi trên salon mắt lạnh nhìn một hồi. Chờ Phục Kỳ thắng hai ván, Thiện Sơ vui vẻ thơm 2 cái lên má Phục Kỳ coi như phần thưởng, Thiện Diệu liền ngồi không yên. Đứa lớn đã lâu không có thơm hắn cái nào, chẳng những không cho thơm mà còn chẳng chịu chủ động thơm.


“Ăn pháo, vậy cũng được đi.”
Thiện Diệu đoạt lấy quân cờ của Thiệu Sơ, đi 1 nước.
Bất Yếu hì hì cười: “Chiếu tướng. Hết đường rồi, canh 2 bên đi.”


Thiệu Sơ đoạt lại quân cờ rồi đẩy vị khách không mời mà đến này ra, vội vàng đem quân pháo trả lại cho Bất Yếu: “Không tính, là ba quấy rối. Ba còn chưa nghĩ kĩ đã đặt cờ xuống ấy chứ.”


Bất Yếu nhức đầu, không cãi lại, đêm nay nó mới học được chơi cờ tướng, sau khi thua 5 ván thì vẫn thắng suốt, cả Phục Kỳ cũng không phải là đối thủ của nó.
“Sai lầm, tuyệt đối là sai lầm, như vậy, đi con này đi. “


Thiện Diệu quyết định muốn đánh nhập, vào đội ngũ của bọn nó.
“Mẹ ơi, mẹ lôi ba đi hộ con cái, vướng tay vướng chân quá.” Thiện Sơ tức giận nói.


Phục Kỳ cười cười: “Ba đi lấy sữa cho 2 đứa, chơi thêm ván nữa tì đi ngủ đi nhé. Anh Thiện, có thể đi lấy sữa với tôi không?”


Chiêu đầu tiên không thành, Thiện Diệu còn có đòn sát thủ. Hắn đi theo Phục Kỳ vào phòng bếp, Phục Kỳ đi vào trước, cố gắng nhón chân với cái cốc trên tủ bát. Chú Lâm thích phân loại thu dọn đồ đạc, tỷ như bát và chén đĩa sẽ không để cùng 1 chỗ, dĩa và thìa cũng không cùng 1 chỗ.


Tủ bát phía trên để khay để cốc, ly, phía trên để cốc, ly cùng gia vị. Chú Lâm cùng Thiện Diệu đều cao 1.8 1.9m còn có thể với được. Nhưng Phục Kỳ chỉ cao có 1.7m, tay cũng không dài như Thiện Diệu, với được đồ là chuyện rất khó khăn.


Cậu căn bản nhìn không được tình tình trong ngăn tủ, chỉ có thể nhón chân lên lấy tay sờ. Cốc kia là bằng cảm giác vuốt lấy. Mấy cái cốc lại xếp chồng lên nhau, Phục Kỳ sờ được 1 cái liền lôi ra, phía trên không còn điểm tựa rơi thẳng ra ngoài xuống đầu Phục Kỳ.


Thiện Diệu kéo Phục Kỳ lại, đỡ được 2 cái cốc rơi xuống, để 1 cái lên, 1 cái đưa cho Phục Kỳ, miệng nói: “Hoà rồi.”
“Ơ, cái gì?”
Phục Kỳ không rõ.


“Tối hôm qua cho tôi uống thuốc hạ sốt với chuyện vừa rồi tôi cứu cậu 1 mạng coi như huề nhau. Nhanh lấy sữa, mấy giờ rồi mà bọn nhóc còn chưa đi ngủ không biết.”
Thiện Diệu đi qua, lấy sữa trong tủ lạnh.
“Hâm nóng một chút đi.”


Phục Kỳ im luôn. Cậu chẳng qua là sợ Thiện Diệu ngã bệnh sẽ trách mắng 2 đứa nhỏ nghịch ngợm. Con của mình gây hoạ, cậu đành phải bò xuống giường tìm thuốc hạ sốt cho Thiện Diệu uống, đằng nào thì thuốc đó cũng là của Thiện Diệu.


Cậu tưởng Thiện Diệu mơ mơ màng màng nên không biết, nhưng thì ra hắn vẫn nhớ rõ, chỉ là câm miệng không nói, tìm đúng thời cơ đem nhân tình trả lại.


Không có ý định để Thiện Diệu nợ nhân tình của mình, ý định của cậu không phải là giúp Thiện Diệu mà là vì con của mình. Bất quá nếu thật có thể hiến Thiện đại thiếu gia vô tâm vô phế nợ 1 khoản nhân tình, nói không chừng cuộc sống sau này của mình sẽ đỡ hơn nhiều.


“Ừm, tôi biết rồi.”
Phục Kỳ mở lò vi sóng (microwave oven) hâm nóng sữa.
“Ngày mai 25, đến công ty đi làm đi, tôi kêu Hạo Dương an bài cho cậu 1 công việc dễ dàng 1 chút, tháng sau vừa lúc có thể được nhận lương.”


Cậu đi làm, tôi đây liền ở nhà bồi dưỡng cảm tình với con trai.


Phục Kỳ căn bản chưa hồi phục lại đến độ có thể đi làm, đến đứng 1 thời gian dài cũng cảm thấy không chịu nổi. Cậu khó xử mà nói: “Tôi không đi công ty được mất, đến đi còn đi không được nữa mà.”


“Không sao, cậu có thể đi nhờ xe tôi, lúc tôi đi làm sẽ cho cậu đi nhờ, buổi sáng không cần đi.”
Buổi sáng Thiện Diệu còn phải ngủ, hai đứa nhỏ phải đi học, Phục Kỳ ở nhà không có lực sát thương.


Phục Kỳ tâm động, có thể đi làm ở LK là kết quả tốt nhất. Nghe Thiện Diệu nói, tuyệt đối sẽ không giải trừ hợp đồng sớm cho cậu, ngoại trừ đi làm cho LK cũng sẽ không có chỗ nào nhận cậu. Không những vậy, đến bán đồng nát còn cần thẻ căn cước mà. Cậu cũng không muốn đi bán đồng nát đâu, có thể đi làm ở công ty lớn là tốt nhất.


Chỉ là không biết mấy người cậu đã đắc tội qua có còn ở đó nữa không. Đã qua sáu năm, trừ cậu là nhảy thẳng tới 6 năm sau, cuộc sống lẽ những người khác qua 6 năm đã phai nhạt chán ghét với cậu rồi đi.
“Được, tôi đi.”


Ca buổi chiều, có thể chịu đựng được, cứ nhận công việc đã, kẻo mấy ngày nữa Thiện Diệu sẽ quên mất.
“Cái…kia, có thể cho tôi mượn bộ quần áo không?”


Mục đích của Thiện Diệu đã thực hiện được, phóng khoáng nói: “Để chú Lâm tìm cho cậu 1 bộ, nhưng mà sẽ hơi rộng, tí nữa kêu tiểu Sơ đặt hàng online và giao hàng tận nhà, sáng mai là có rồi.”
“Không được, rộng 1 chút cũng không sao.”


Cậu còn chưa cho tiểu Sơ tiền thì thôi, sao có thể tiêu tiền của nó chứ.
“Tùy cậu.”
Thiện Diệu muốn lấy sữa đi lấy lòng 2 đứa nhỏ.
“Còn nữa,tôi có thể mượn bồn tắm trong phòng tắm của anh 1 chút được không.”


Phục Kỳ da mặt dày hỏi. Từ lúc trọng sinh còn chưa có tắm tử tế phát nào đâu, sau khi bị thương thì trừ mặt và chân, mấy chỗ khác còn chưa chạm qua nước cơ =.=.


Cảm giác người mình sắp thành vườn ươm nấm mất rồi, nhưng lại không có sức tắm rửa, người trong nhà, 2 đứa nhỏ cũng không giúp cậu tắm được, bên chú Lâm thì không tiện mở miệng. Cậu có hỏi Thiện Sơ, biết trong nhà chỉ có hai cái bồn tắm lớn, mấy phòng tắm khác đều là vòi sen. Bồn tắm thì miễn cưỡng có thể tắm được.


Mà hai cái bồn tắm lớn, một là bồn tắm trẻ con của Thiện Sơ, 1 cái người lớn ở trong phòng ngủ của Thiện Diệu






Truyện liên quan