Chương 84
Thật vất vả thuyết phục chú Lâm đáp ứng mang cháo lên lầu, Thiện Diệu quay lại phòng bếp múc bát cháo nóng, cầm lại bát cháo vì 2 người nói chuyện mà nguội vào phòng bếp. Đang chuẩn bị đi gọi hai con rời giường liền thấy Thường Thanh Hà từ trên lầu đi xuống.
“Bác sĩ Thường, em ấy tỉnh?” Thiện Diệu vội vàng hỏi: “Thân thể em ấy không có việc gì chứ, còn buồn nôn không, cháo kia, có ăn không?”
Bác sĩ Thường cười cười, không trả lời. Nghiêng người, lộ ra Phục Kỳ đứng sau.
Thiện Diệu thu lại vẻ mặt lo lắng, cầm lại bắt cháo trong tay chú Lâm, buồn không lên tiếng mà đi vào bếp. Chú Lâm liếc nhìn 2 người, nháy mắt với bác sĩ Thường, hai người lên lầu, để lại không gian cho 2 kẻ đang làm mình làm mẩy nói chuyện với nhau.
“Ăn cháo chưa?” Thiện Diệu từ phòng bếp đi ra, thấy Phục Kỳ ngơ ngác ngồi trước bàn ăn. Quyết định vẫn mình mở miệng trước, hiện tại giúp Phục Kỳ đề cao cảm xúc mới là quan trọng nhất. Chút khó chịu trong lòng mình này, tính là cái gì.
Phục Kỳ mờ mịt mà ngẩng đầu, gật gật, mơ hồ không rõ mà trả lời: “Ừm, ăn rồi.”
“Thân thể còn khó chịu không?” Thiện Diệu nói chuyện, đặt cốc sữa nóng trước mặt Phục Kỳ.
“Tốt hơn nhiều.” Hình như là vì chứng minh cậu quả thật tốt hơn nhiều, Phục Kỳ còn ngẩng đầu cười cười với Thiện Diệu.
Thiện Diệu nhìn thấy Phục Kỳ tươi cười, có chút không quen, cứng ngắc mà nghiêng đầu đi. Cứ việc hắn quyết định phải đè nặng tâm tình của mình, nhưng hắn còn chưa làm nổi.
“Mẹ, mẹ.” giọng nói mềm mại của Thiện Sơ khoan khoái vang lên. Phục Kỳ vừa lúc xem nhẹ Thiện Diệu không thích hợp, lập tức ngẩng đầu, không khí sượng ngắc bớt đi không ít, cười tủm tỉm nói: “Chạy chậm một chút, lúc xuống cầu thang chú ý một chút.”
Thiện Diệu đứng một bên nhìn, hận không thể lập tức làm điều gì đó để thay đổi cảnh ngộ giờ phút này của mình, chính là muốn động lại phát hiện bản thân vô lực. Trừ bỏ vĩnh viễn giải trừ được khúc mắc của Phục Kỳ, còn có biện pháp gì chinh phục được em ấy?
“Tiểu Thần đâu, còn chưa dậy sao?” Phục Kỳ từ hôm qua đã hạ quyết tâm xong, đóng băng trái tim mình lại. Chỉ cần cậu có đứa nhỏ trong bụng bảo vệ, không làm ra chuyện gì quá đáng, Thiện Diệu cái tên yêu con cuồng sẽ không làm khó cậu. Phục Kỳ có điểm tự tin này, đối xử với Thiện Diệu không hề quá cẩn thận giống như ban đầu nữa, cũng không phải thay đổi vui giận thất thường mà là đối xử xa cách, coi Thiện Diệu như 1 kẻ xa lạ bình thường.
Cậu chỉ để ý nói chuyện với Thiện Sơ, lười đi chú ý hành động Thiện Diệu.
Thiện Sơ dang 2 tay, nhào đến trên người Phục Kỳ rồi, mới đắc ý mở miệng: “Mẹ, con đã nghĩ cách để chữa khỏi khó chịu trên người mẹ rồi?”
Phục Kỳ ôm con cả vào lòng, mới ngẩng đầu cười nói với Thiện Diệu: “Đi chuẩn bị đồ ăn sáng, hai thằng nhóc này cơm nước xong chúng ta liền xuất phát. Xong sớm thì đem quần áo thể dục của bọn nhỏ đi giặt đi.”
“Được.” Thiện Diệu thu thập xong tâm tình bản thân, cũng cười cười. Chỉ có Phục Kỳ biết diễn kịch sao? Hắn cũng biết. Không phải là giả trang không có việc gì, làm bộ vui vẻ thôi sao, chỉ cần có thể khiến Phục Kỳ vui vẻ lên, hắn cũng có thể diễn tốt. Đúng vậy, hắn có thể. Dựa vào cái gì chỉ có Phục Kỳ phải chịu đựng khó chịu mà diễn kịch, bản thân hắn lại có thể tùy tâm sở dục phát tiết cảm xúc. Hắn mới là thằng khốn nên bị tr.a tấn nhất, không phải sao?
“Biện pháp gì nào?” Phục Kỳ cười cười hỏi Thiện Sơ.
Thiện Sơ vừa muốn nói chuyện, nhãn tình sáng lên, chỉ vào Phục Thần đang thật cẩn thận bưng chén nước xuống dưới, hoan hô nói: “Mẹ, giải dược con đã chuẩn bị tốt rồi. Tiểu Thần, em nhanh lên, nhanh lên.”
Phục Thần bưng một cốc nước lớn tràn đấy, hơi chút không cẩn thận sẽ phỏng tới tay. Nó vốn định đặt 2 chân cùng xuống 1 bậc thang rồi mới đi tiếp, cứ từng bậc 1 mà đi là được, nghe được lời Thiện Sơ liền bắt đầu một bước một bậc thang đi xuống dưới.
“Cẩn thận phỏng tay.” Thiện Diệu vội vàng buông chén đĩa, bước nhanh chạy tới, từ tay Phục Thần nhận cái cốc. Một tay cầm, một tay kéo bàn tay nhỏ bé của Phục Thần qua, cẩn thận xem xét.”Đau phải không, đỏ hết cả rồi.”
“Không đau, chỉ nóng chút thôi mà mẹ, nước cũng không quá nóng, cũng chưa bị nổi bọt nước mà.” Phục Thần chẳng hề để ý mà lắc đầu, chỉ là hơi đau 1 tẹo, chả tính là gì cả.
“Còn nói không có việc gì.” Thiện Diệu sắp đau lòng muốn ch.ết. “Bác sĩ Thường, tiểu Thần bị phỏng tay, mau xuống đây xem.”
Phục Thần nói: “Con đi ngâm nước lạnh 1 chút là được.”
Thiện Sơ “lạch bạch” chạy tới, vừa thấy tay Phục Thần, lập tức đỏ hốc mắt, bày ra tư thế anh trai trách cứ Phục Thần: “Sao lại lấy nhiều nước thế, nói mấy lần rồi mà còn không cận thận.” Nói xong, cúi đầu thổi thổi bàn tay đỏ hồng, nước mắt cũng rơi xuống trên tay Phục Thần.
Phục Kỳ còn chưa kịp nói gì, thằng cả và bố nó đã nói hết.
Phục Thần cảm thấy rất vui vẻ, chỉ là bị phỏng tay 1 chút mà thôi, ba với anh trai đều đau lòng nó. Trước kia bỏng đến nổi cả bọt nước nào có ai dỗ nó, an ủi nó như vậy, chỉ có cha ôm nó khóc, bảo nó nhịn một chút.
“Sao lại còn cười, đứa nhỏ này.” Phục Kỳ ôm lấy thằng út, ngồi vào trên ghế sa-lông. Bác sĩ Thường cầm theo cái hòm thuốc xuống dưới, bôi cho Phục Thần ít thuốc mỡ, dặn vài giờ đừng động vào nước, chờ thuốc mỡ ngấm hết thì sẽ không sao.
“Anh ơi, em thật sự không có việc gì.” Phục Thần căn bản không nghe bác sĩ Thường nói gì, ngược lại chỉ một lòng chú ý Thiện Sơ đỏ mắt ngồi bên. Thật sự là khiến người phải lo, đã lớn hơn rồi mà động tí mà chảy nước mắt, hơn nữa gần đây số lần khóc hình như càng nhiều lên.
“Đây là cái gì?” Thiện Diệu đẩy cái cốc nước Phục Thần bê từ trên gác xuống, yêu cầu một lời giải thích hợp lý.
Thiện Sơ lúc này mới kịp phản ứng, mải quan tâm em trai, thiếu chút nữa đã quên vụ nước nôi.”Đây là nước bùa
(nguyên văn ‘phù thuỷ’, phù trong phù phép, thuỷ là nước)
con đặc biệt nghiên cứu chế tạo.”
“Bơi lội
(‘phù thuỷ’, phù trong di động, trôi nổi)
” Cái gì vậy, Thiện Diệu đau đầu. Từ ngày Phục Thần đến đây, Thiện Sơ nghịch ngợm lại không phải thêm 1 người làm chỗ dựa sao, mức độ hư hỏng lại tăng thêm vài bậc rồi.
“Tôn Ngộ Không không phải chui vào bụng mẹ sao? Con xem trên sách với những người bị yêu quái bám thân thì đều uống nước bùa xong sẽ không sao hết. Tối qua con vẽ bùa đến hơn nửa đêm đấy, vẽ xong liền đi ngủ. Mẹ uống nhanh, uống xong tôn Ngộ Không sẽ bay ra.” Thiện Sơ chớp chớp đôi mắt to, trông chờ Phục Kỳ uống.
Thiện Diệu hai má run rẩy: “Liên quan gì đến Tôn Ngộ Không, đi vào bụng mẹ con chính là em trai hoặc em gái nhỏ. Lại nói, con mà biết vẽ bùa á? Còn nước bùa nữa cơ đấy, cười ch.ết ba mất thôi.”
Thiện Sơ mím môi, trừng lớn ánh mắt, căm tức nhìn Thiện Diệu.
“Chỉ có Tôn Ngộ Không mới biết bảy mươi hai phép biến hoá, hơn nữa khi hắn tinh nghịch hay thích chui vào bụng người ta.” Phục Thần che trước người Thiện Sơ, làm chỗ dựa cho anh trai: “Anh trai vẽ Bồ Tát, 1 chị gái rất xinh đẹp, nhất định có thể đánh bại tôn Ngộ Không.”
Phục Kỳ nhìn cốc nước màu nâu bụi kia, cả kinh nói: “Bồ Tát.” Coi như hết, cậu biết ngay là để 1 thằng nhóc mới 5t tiếp xúc tứ đại danh tác là chuyện rất nguy hiểm mà.
(4 bộ có Tây du ký, Thuỷ Hử, Tam quốc chí, Hồng lâu mộng)
Thiện Sơ không biết Phục Kỳ nghĩ gì, còn tưởng rằng Phục Kỳ không rõ vì sao nó lại vẽ Bồ Tát, nhanh chóng giải thích: “Bồ Tát rất lợi hại, bà có chú kim cô, có thể chế phục Tôn Ngộ Không.”
“Đúng, đúng.” Phục Thần phụ họa.
Làm ầm ĩ đến tám giờ hơn, bốn người mới ra cửa. Họp phụ huynh sẽ bắt đầu lúc 9r, Thiện Diệu đem xe chạy vào bãi đỗ xe của trường, vẫn chưa có mấy phụ huynh đến.
“Ba phải qua chỗ hiệu trưởng thương lượng chút sự tình. Mấy mẹ con đến phòng học trước đi, hoặc là cả ba đi chung, đến phòng làm việc của ba đợi?”
Thiện Sơ còn đang ghi hận ba buổi sáng đổ mất cốc nước bùa của mình, quyết đoán quay đầu không phản ứng. Phục Thần thè lưỡi, làm bộ không nghe thấy, tiếp tục chơi di động. Nó thật vất vả mới được đại xá, có thể chơi thêm một hồi, phải nắm chặt thời gian chơi.
“Tôi mang bọn nhỏ đi dạo quanh trường. Tôi muốn đi lại 1 chút, cứ ở mãi trong phòng đơi cũng buồn.”
Thiện Diệu thắt chặt khăn quàng cổ 1 lần nữa cho Phục Kỳ,cầm lấy di động trong tay Phục Kỳ bỏ vào túi áo trong, lo lắng nói: “Tuy rằng hôm nay trời nắng ráo nhưng vẫn phải chú ý gió máy. Di động mang cũng được nhưng không cần dùng. Đừng để Tiểu Sơ cứ đu lên người em. Nghe rõ chưa hả?”
“Ừ, đã biết.” Phục Kỳ gợi lên khóe miệng, cười rất nhạt.
Được trả lời lễ phép, Thiện Diệu lại hoài niệm mấy ngày trước Phục Kỳ còn lải nhải không kiên nhẫn với mình, lúc đó mới là Phục Kỳ chân chính đi, không kiên nhẫn lại không xa cách. Hối hận lúc trước cổ vũ Phục Kỳ đi làm diễn viên, ca hát không thì tốt rồi, năm đó Phục Kỳ luyện ca cũng thực khắc khổ, hắn lại để Phục Kỳ đem trọng tâm hướng vào nghiệp diễn.
Phục Kỳ dẫn theo 2 con, ra cổng trường, vào quán trà sữa. Thiện Sơ trước khi vào cửa ngẩng đầu nhìn, hỏi: “Mẹ, chúng ta tới nơi này làm gì, con không khát, cũng không muốn ăn bánh nhỏ.”
“Vậy 2 đứa bình thường thích ăn đồ cửa hàng này không?” Phục Kỳ như trước mang theo bọn nhỏ đi vào, không tìm chỗ ngồi mà lên lầu 2.
Phục Thần đang nắm chặt thời gian chơi điện tử liếc mắt một cái: “Quán này hình như to lên.”
Vẫn là con út biết bắt trọng điểm. Chẳng qua con lớn sống vui vẻ đơn thuần, cũng là điều mà Phục Kỳ mong được. Ba người lên lầu, 1 cậu trai đang bê bàn, thấy Phục Kỳ vội cười chạy lại: “Ông chủ, sao hôm nay lại rảnh qua đây?”
“Con họp phụ huynh nên thuận đường qua xem trang trí thế nào?” Phục Kỳ nhìn chung quanh, tiến độ trang trí còn tạm được, chỉ là mùi sơn quá nồng. “Không phải việc lớn gì, trước hết mua mấy bồn hoa mang lên, mở cửa sổ nhiều chút cho không khí tươi mới, mùi sơn nồng quá. 2 con tôi còn nhỏ, ngửi nhiều có hại cho thân thể. ”
“Cái này anh yên tâm đi. Đến sang năm khai giảng, trang trí sẽ hoàn thành, sẽ bớt mùi đi, gia cụ cũng sẽ mang đến trước, lại mỗi ngày mở cửa sổ thông khí, tuyệt đối sẽ không khiến 2 công tử ngửi được chút mùi nào.”
Phục Kỳ nhịn không được cười nói: “Tiếu Hình Cung, miệng mồm cậu giỏi quá đấy. Cái gì mà công tử? Đây là con lớn nhất của tôi, Tiểu Sơ, con thứ Tiểu Thần, cả 2 còn đang học cấp 1, mau chào anh đi. ”
“Em chào anh.” Phục Thần thuận theo hô, kêu xong lại cắm đầ chơi di động. Thiện Sơ không thích phản ứng lại người xa lạ, nhưng nể mặt mũi Phục Kỳ, nhìn Tiếu Hình Cung một cái, kêu theo Phục Thần.
“Bên trong bụi lắm, vẫn là chớ vào, dưới lầu đã thông hết rồi, vách tường cũng dán xong giấy, không thì xuống dưới ngồi 1 chút?” Tiếu Hình Cung rất thích 2 đứa, chen vào giữa, mỗi tay ôm một đứa, Thiện Sơ tràn đầy địch ý mà trừng mắt nhìn cậu trai một cái, chạy đến bên Phục Thần, dắt tay em trai nhỏ bé.
Phục Kỳ đem hết thảy xem ở trong mắt, âm thầm tính toán về nhà nhất định phải dạy Thiện Sơ 1 lần, cũng không thể bài xích người khác như vậy. Người luôn phải tiếp xúc với nhiều người khác nhau, sau đó mới có thể có bạn bè, có người yêu, thậm chí người nhà. Thiện Sơ nếu vĩnh viễn cự tuyệt tiếp xúc với người khác, cuộc sống về sau sẽ quá đơn diệu.
Nhưng trước mặt người khác, Phục Kỳ không tính phê bình con mình.
Bốn người đi xuống lầu, Tiếu Hình Cung dẫn Phục Kỳ dạo qua một vòng lầu 1, nói là dạo qua một vòng, kỳ thật chính là Thiện Sơ đuổi theo Phục Thần đùa giỡn, Phục Kỳ kiểm tr.a tình huống giấy dán tường. Tiếu Hình Cung còn cầm mấy tờ yêu cầu muốn liên minh của mấy quán khác đưa cho Phục Kỳ tham khảo.
“Từ giờ tới lúc sang năm khai giảng, còn có hơn một tháng, năm sau tôi sẽ đem phương án cụ thể đưa cho cậu, sau đó chúng ta bắt đầu chuẩn bị khai trương, trong khoảng thời gian này đành vất vả cậu rồi.”
“Có cái gì mà vất vả, mỗi ngày nhìn công nhân làm việc thôi mà.” Tiếu Hình Cung nói nửa ngày mới phát hiện mình chỉ lo nói. Ngại ngùng mà cào cào tóc: “Đã quên lấy chút đồ ăn uống cho Tiểu Sơ cùng Tiểu Thần, không có gì uống cả, mới vừa mua nước trái cây, để tôi đi cho bọn nó nhé.”
“Không cần đâu, đến giờ rồi, chúng tôi định qua trường học.” Phục Kỳ lấy điện thoại di động nhìn thời gian, còn phát hiện có cuộc gọi nhỡ của Thiện Diệu, mải nói chuyện, di động rung cũng không biết.
Phục Kỳ vỗ vỗ bả vai Tiếu Hình Cung, cổ vũ nói: “Cả ngày tôi không ra khỏi cửa, cái gì cũng cậu giám sát làm, một ngày cũng chưa hết việc, làm sao có thể không khổ cực. Cám ơn cậu Tiếu Hình Cung, người Hạo Dương đề cử quả thực không tồi, hôm nào tôi mời cậu cùng Hạo Dương 1 bữa cơm nhé, cái quán nhỏ này thật có thể khai trương thì công lao của hai người đứng đầu đấy.”
Tiếu Hình Cung cười có chút xấu hổ.
Cùng anh trai đùa đến hết hơi, di động cũng hết pin. Phục Thần bắt đầu đánh giá tình huống bên trong quán, tiến đến bên người Phục Kỳ nhỏ giọng hỏi: “Cha, chúng ta đến xem cái quán này làm gì, vừa rồi, anh Tiếu Hình Cung vì sao lại gọi cha là ông chủ, ba chẳng phải mới là ông chủ sao?”
Tiếu Hình Cung trợn to cả mắt, chẳng lẽ thằng bé này biết ông chủ của mình là Thiện Diệu?
“Bởi vì cha đã mua quán này rồi. Phía dưới có thể bán đồ ăn vặt cùng nước giải khát, tầng trên có thể trang hoàng thành chỗ nghỉ, về sau giữa trưa thì con và Tiểu Sơ không cần ăn cơm cùng ngủ trưa ở trường học, giữa trưa cũng cha cũng có thể bớt thời giờ lại đây chơi với 2 đứa.” Đây là động cơ Phục Kỳ mở cửa tiệm, cách 2 con gần hơn một ít.
Thực ra thì Phục Kỳ cũng rất thích mân mê một ít trà sữa cà phê các loại, cậu nhìn trúng quán này gần trường học tư nhân quý tộc, các học sinh giàu có ra tay cũng rất lớn, mỗi ngày giữa trưa đều sẽ đi ra mua đồ uống. Cùng Vân Hạo Dương hợp tác mua lại Thời thượng D, dù sao vẫn có chút mạo hiểm, Phục Kỳ thấp thỏm rất nhiều, mua cái quán nhỏ này coi như giữ lại đường lui.
Cậu đem ý tưởng của mình nói cho Vân Hạo Dương nghe, Vân Hạo Dương vô cùng đồng ý. Mở 1 quán nhỏ kỳ thật cũng không tồi, rất thích hợp với tính tình Phục Kỳ. Còn chủ động đề nghị, đem mặt tiền cửa hàng trang hoàng sa hoa chút, giá tiền tăng cao 1 chút, đồ ăn thức uống làm ra có chất lượng, tin tưởng sẽ hấp dẫn càng nhiều học sinh.
Mấy ngày này tiếp xúc Vân Hạo Dương nhiều, đối với Vân Hạo Dương đã không còn đề phòng nặng như trước. Vân Hạo Dương mặt ngoài nhìn qua ổn trọng thành thục, kỳ thật tiếp xúc nhiều hơn, có thể phát hiện Vân Hạo Dương thích nói nhiều, cũng rất thích chỉ điểm mọi thứ giúp Phục Kỳ tiến bộ. Lúc mới bắt đầu, Phục Kỳ hoài nghi Vân Hạo Dương là đồng đảng của Thiện Diệu, còn nơi chốn đề phòng Vân Hạo Dương. Sau lại, Phục Kỳ thật sự không hiểu làm sao để mở cửa tiệm, thử thỉnh giáo Vân Hạo Dương, không nghĩ tới Vân Hạo Dương lại rất thẳng thắn thành thực với Phục Kỳ, kinh nghiệm nhân mạch toàn bộ đều chia sẻ cho cậu.