Chương 4: Sống lại kiếp này là vì ai?
La Duy đối với mười năm chịu nhục kia không hề oán hận, nghiệt chủng như y xứng đáng chịu tội, chỉ là, trong thiên hạ mỗi người đều có thể làm nhục y, nhưng riêng Long Huyền thì không thể. La Duy đối với tất cả mọi người vô tình vô nghĩa, đối với Long Huyền lại là thật lòng thật dạ, vì Long Huyền, y châm ngòi kế ly gián quan hệ Đế – Hậu, mặc cho Long Huyền cấu kết với thái tử Bắc Yến, cuối cùng khiến đại ca La Khải ch.ết không toàn thây, La gia hủy diệt. Khi đó trong lòng y chỉ có nhị hoàng tử Long Huyền, làm mọi chuyện đều chỉ vì Long Huyền, Long Huyền muốn làm hoàng đế, y liền giúp hắn chiếm được ngai vàng, vì hắn mà diệt trừ hết thảy những kẻ chắn đường, cho dù là thân nhân y cũng không hề hối tiếc.
Làm hết tất cả chuyện xấu xa, chỉ để đổi lấy một câu, nếu ngươi thích nam nhân như vậy, về sau hãy hầu hạ nam nhân cho thật tốt.
“Công tử?” Tiểu Tiểu đã đứng cạnh giường nửa ngày trời, thấy La Duy chỉ ngây ngốc ngồi đấy, không có phản ứng gì, mắt thấy một chén trà nóng đã nguội lạnh, rốt cục nhịn không được to gan mở miệng gọi La Duy.
Giọng Tiểu Tiểu đưa La Duy trở về từ miền ký ức, La Duy cúi đầu uống trà, không nói một lời. Y hại ch.ết tất cả mọi người, vốn không cách nào nhìn thấy họ nữa. Nhớ tới Long Huyền, trái tim y xao động, nhưng kiếp trước là yêu thầm, kiếp này chỉ còn có hận. Nếu ông trời đã cho y cơ hội sửa sai, như vậy nhất định y phải bảo vệ gia tộc mình, đây là mục đích duy nhất. Tội nhân như y không xứng đáng được đền đáp, nhưng người trong nhà y, biết y là nghiệt chủng, lại vẫn coi y như người thân, bọn họ nhất định phải có một cuộc sống yên bình.
Cửa lại bị đẩy ra, phu nhân Tả tướng Phó Hoa đi đến.
“Nương…” La Duy khàn khàn kêu một tiếng.
“Nghe nói ngươi đã tỉnh, trên người còn đau không?” Phó Hoa mặt không chút thay đổi hỏi La Duy.
“Không có việc gì ạ.” La Duy nói. Mẫu thân đối với mình luôn luôn như vậy, y từng lấy việc chọc tức mẫu thân làm vui, y cảm thấy bà chỉ yêu thương đại ca, nhị ca, còn đối với tiểu nhi tử này thì thật lạnh lùng, nhưng hiện tại sẽ không, y không hề có tư cách được phụ nhân cao quý này yêu thương.
“Phụ thân ngươi và nhị ca đều đã vào triều.” Phó Hoa nhìn La Duy từ trên xuống dưới, ngữ khí lãnh đạm nói. Đứa trẻ này là bà một tay nuôi lớn, nhưng bà không cách nào thân cận nó. La Duy năm nay đã mười ba tuổi, Tả tướng phu nhân vẫn không thể lý giải, mười ba năm trước La Tri Cẩm vì cái gì cố ý sinh hạ La Duy.
“Con biết rồi ạ.” La Duy lảng tránh ánh mắt Phó Hoa, chỉ nhẹ giọng đáp lời.
“Lát nữa đại phu sẽ đến xem bệnh cho ngươi.” Phó Hoa tưởng rằng La Duy vẫn muốn làm bà mất mặt, không ngờ hôm nay lại vô cùng thành thật, trong nhất thời cũng không biết phải nói gì, cuối cùng để lại một câu này rồi đi.
La Duy mê man hơn nửa tháng, lại dưỡng bệnh một tháng trên giường.
La Tri Thu và La Tắc rất ít đến, mỗi lần đến cũng chỉ ngồi một lát rồi đi ngay, bọn họ cùng La Duy vốn không có chuyện gì để nói. Phó Hoa cũng rất ít đến, về phần phu nhân La Tắc – Hứa Nguyệt Diệu – thì một lần cũng không đến. La Duy cũng không để ý, Hứa Nguyệt Diệu xuất thân bần hàn, La Tắc trong một lần đánh trận bị thương, được nữ thợ săn Hứa Nguyệt Diệu cứu, hai người yêu nhau, kết làm phu thê. Chuyện này vốn là giai thoại, chỉ tiếc kiếp trước La Duy không nghĩ như vậy, y khinh thường nhị tẩu xuất thân thợ săn, ở trong nhà đối với nhị tẩu chỉ có lời lẽ cay nghiệt, chưa từng để nhị tẩu có một ngày bình yên, nhị tẩu không đến thăm y cũng là điều dễ hiểu.